Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

Chương 27: C27: Chương 27



Đem cảm tưởng quan sát viết đầy hai tờ giấy, Y Lộ Thước còn chưa tận hứng dừng bút.

Mặc dù từng câu từng chữ không thông thuận, dùng từ ngữ còn nhiều sai lầm, theo hắn xem ra đều không thành vấn đề, hoàn toàn có thể xem nhẹ bất kể.

Nhìn hơn một ngàn chữ long phi phượng vũ, lý lẽ rõ ràng, hạng tầng ngay ngắn.

– Đinh! Hệ thống trọng khải.. tiếp thu sổ cứ.. hệ thống đã mở máy.

– Đinh! Trong bài văn có nhắc tới hệ thống, ký chủ đừng tưởng bổn hệ thống không biết rắp tâm âm hiểm của ngài. Cáp cáp cáp! Ngài muốn hack bổn hệ thống, hết hi vong đi!

Y Lộ Thước cuốn hai tờ giấy ném vào trong không gian.

Nhìn thấy bên kia sắp kết thúc, thuận tay quơ lấy máy quay ném luôn vào.

Rồi mới chậm rãi thu thập một bàn hạt dưa.

– Đinh! Tiết tháo trân quý, mời ký chủ tự cứu vớt mình, nhặt lên tiết tháo, khác: Đem máy quay của hệ thống trả trở về.

Y Lộ Thước xuyên tường mà qua, giả vờ không nghe thấy.

– Đinh! Ký chủ thật cường đạo, ngài đem bài viết cảm nhận cùng máy quay phim ném chung một chỗ, là chuẩn bị cho một ngày nào đó sẽ xuất nó ra cùng diễn viên chia nhau hưởng lợi sao?

Diễn viên đi vắng, thật sự là đáng tiếc.

Đến lúc đó chụp hình cấp diễn viên xem một chút, nghe hắn chấm điểm tốt lắm.

Đột nhiên Y Lộ Thước ý thức được một sự kiện.

Bắt đầu từ chương trước, tiết tháo của hắn hoàn toàn rơi rụng.

Thạch Quan Âm phải bồi tưởng phí tổn thất tinh thần cho hắn!

Sau khi bà ta chết di sản cần cân nhắc nhiều hơn, toàn bộ đều là của hắn.

Ân, cứ quyết định như thế.

Vận mệnh thật tương tự, đơn phương làm quyết định Y Lộ Thước tâm tình khoái trá đi trên đường nhỏ, lại tích cực vây xem một cảnh tượng khác.

Tầng tầng biển hoa, gió nhẹ thổi qua.

Đóa hoa kiều diễm nhẹ nhàng lắc lư, một thân mùi thơm tho đuôi gió phiêu hướng nơi xa.

Nam tử tuấn tú một thân thanh sam đứng giữa biển hoa, mày kiếm khẽ nhíu, sắc mặt u buồn, ánh mắt mê người như có ưu sầu.

Nhìn phía trước, thần sắc hắn u uấ, phảng phất như có vô số sầu tư không cách nào giải bày.

Chỗ không xa, hai nữ tử nhìn thanh sam nam tử không chớp mắt, trong mắt tràn ngập si mê.

Sau một lúc lâu hoàng y nữ tử cố lấy dũng khí đi về hướng nam tử.

Nàng sụp mắt nói gì đó, sắc mặt thẹn thùng đáng yêu, khuôn mặt vốn bình thường bởi vậy đẹp hơn vài phần.

Thanh y nam tử nao nao, trong mắt rối rắm lại không đường chọn lựa. Sau đó cười nhẹ một tiếng, nâng tay vỗ nhẹ lên đ ỉnh đầu nàng.

Mỹ nam tuấn tú + nữ tử bình thường = họa diện tuy tốt đẹp lại tuyệt không có khả năng lưu hành như cô bé lọ lem.

Nam tử từ chối khéo tâm ý đơn thuần của nữ tử, cuối cùng giương mắt nhìn một chỗ nơi xa, nhẹ thở dài một tiếng, rời đi.

Khẽ cắn môi, hoàng y nữ tử ảm đạm mất mát, sau đó si ngốc nhìn theo bóng lưng gầy yếu kia.

– Đinh! Liễu Dật Sinh, nam sủng số 89 của Thạch Quan Âm, 38 tuổi, từng nổi danh Thanh Phong kiếm khách trên giang hồ, thi từ ca phú cầm kỳ thư họa dạng dạng tinh thông, người yêu mến nhiều vô số, năm 20 tuổi ngẫu nhiên gặp Thạch Quan Âm, bị ả nhìn trúng bắt về, từ đó trở đi bị giam trong ngục tù.

Khó được có nam nhân không bị Thạch Quan Âm mê muội, thật sự là ngạc nhiên.

Y Lộ Thước tranh thủ nhìn đối phương kỹ hơn, không hiểu phát hiện một địa phương không quá phù hợp.

Luận thiên hạ nam nhân có ai không bị Thạch Quan Âm làm mê muội, trừ Hoàng Phủ đại hiệp cùng diễn viên, chính là cơ lão (đồng tính) không nghi ngờ.

– Đinh! Thiện ngôn quan sắc, khứu giác ký chủ nhạy cảm, hệ thống tán thưởng.

– Đinh! Tình thâm dứt khoát, chỉ chờ ngươi tới truy. Hệ thống thu được tâm nguyện của Liễu Dật Sinh hiệp sĩ, có khoản thu nhập thêm, ký chủ kiếm hay không?

Không ai sẽ chê mình nhiều tiền, sát thủ tài mê thống khoái làm ra tuyển chọn.

Đúng lúc hắn vừa rời khỏi, chỗ kia lại trình diễn tuồng kịch “tranh phong ghen tuông, không phải ngươi chết chính là ta sống”.

Có câu nói “canh nhiều thịt thiếu”, trong bí cốc thật nhiều mỹ nam, nhưng có thể thông đồng cho ăn thịt quá ít.

Cao lớn uy mãnh anh tuấn suất khí con mẹ nó đừng nghĩ, toàn bộ đều thuộc một mình Thạch Quan Âm, đệ tử dưới cửa tuyệt đối đụng không được.

Cho dù cho các nàng mượn một vạn lá gan các nàng cũng không dám, trừ phi chán sống.

Nhưng có nữ tử nào mà không hoài xuân.

Những nam nhân đã qua kỳ hạn bảo hiểm bị Thạch Quan Âm ném xuống vẫn có thể bị chấp nhận, mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng mị lực thành thục đâu phải những tiểu tử mao đầu có thể sánh bằng.

Giảng văn nghệ một chút, ông trời chiếu cố bọn hắn, năm tháng cũng không lưu lại dấu vết gì trên người bọn họ, chỉ làm bọn hắn tăng thêm mị lực vô hạn.

Nhưng nam nhân con rối có thể sống sót qua tay Thạch Quan Âm thật sự quá ít, quân tử ôn nhuận như ngọc giống như Liễu Dật Sinh càng hiếm.

Tuổi tác nữ tử trong bí cốc nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng vẫn đã đi tới tuổi tác tình đậu sơ khai.

Xem xét được đối tượng, các nàng liền triển khai thế công, tranh cướp nam tử triển lãm một mặt tốt đẹp của chính mình.

Ngày thường nói chuyện thanh âm to tiếng, nhưng lúc này lại giảm bớt biến thành nũng nịu giả trang ôn nhu.

Mặc dù muốn đem nam thần bắt, nhưng bởi vì quá mức cẩn thận trái lại không ai dám công khai tỏ vẻ.

Cách làm của hoàng y nữ tử hiển nhiên đánh vỡ “thường quy”, làm cho đồng bạn cũng có ý tứ với Liễu Dật Sinh sinh lòng bất mãn.

Hơn nữa còn là thật bất mãn.

Chỉ thấy một nữ tử khí thế hung hung lớn tiếng quát lên:

– Hoàng Thường, ngươi lại có mặt thổ lộ với Liễu đại hiệp, phi! Cũng không tát vũng nước tiểu chiếu chiếu đức hạnh của chính mình.

Mỗi người đều có chân đau, đối với hoàng y nữ tử mà nói chân đau của nàng chính là dung mạo bình thường của chính nàng.

Sắc mặt nàng vặn vẹo, lại đắc ý nở nụ cười:

– Đức hạnh! Nói không phải là chính người đi. Liễu đại hiệp lại ôn nhu lại quan tâm đối với ta, ngươi thấy được không phải sao.

Bạch y nữ tử cắn răng ghen ghét nói:

– Liễu đại hiệp đối với ai cũng ôn nhu như vậy, ngươi tính thứ gì, đáng giá cho hắn đặc thù đối đãi.

Hoàng y nữ tử hừ lạnh một tiếng, phun nói:

– Một đường hóa sắc, ai so với ai cao quý. Thích hắn thì thổ lộ là được, trang băng thanh ngọc khiết gì.

“Làm biểu tử còn muốn lập đền thờ”, ngay cả chính mình cũng mắng luôn, hoàng y nữ tử thật sự là thẳng thắn, ha ha.

Bạch y nữ tử thần sắc trướng hồng:

– Ngươi.. ta..

Hoàng y nữ tử cười lạnh nói:

– Ngươi ngươi cái gì, ta, chẳng lẽ ngươi thích ta.

Nghe nói sắc mặt bạch y nữ tử càng đỏ, tức giận không nói được, sau một lúc lâu mới cả giận nói:

– Ngươi nói bậy cái gì!

Hoàng y nữ tử nói:

– Ta biết ngươi thích ai.

Nghĩ tới Liễu đại hiệp phong thần tuấn dật, khuôn mặt nàng chợt đỏ, sau đó lại nhăn mày trong mắt lóe lên tia ghét bỏ:

– Bị người như ngươi thích, thật khiến người ta buồn nôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

Chương 27



Sa mạc, hoàng hôn.

Một mũi tên dài xuyên không mà đến, Vô Hoa cả kinh, ngay sau đó trong mắt lóe lên tia chế nhạo.

Không nghĩ tới hắn sẽ chết ở nơi này, thật sự là buồn cười..

Hiện giờ bị điểm huyệt đạo, thân thể không thể di chuyển, không hề có chút lực đánh trả, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn thấy mũi tên bắn về hướng cổ họng của mình.

Yên tĩnh chờ đợi tử vong, trong lòng Vô Hoa cũng không còn gợn sóng, ánh mắt bình tĩnh nhìn nơi xa, hắn đột nhiên hồi tưởng lại càng nhiều chuyện cũ.

Khoái lạc, phiền não, rối rắm, thống khổ, điên cuồng..

Không ngừng thả về trong đầu hắn.

Mũi tên sắc bén đã đi tới trước cổ họng, Vô Hoa chậm rãi nhắm mắt lại.

Diệu Tăng Vô Hoa, cả đời làm nhiều chuyện ác, cho dù phải chết cũng là không sai.

Sắc trời u ám, gió thổi lướt qua.

Thật lâu sau đau đớn trong dự liệu vẫn chưa rơi xuống, Vô Hoa bỗng nhiên mở mắt, hiện trong mắt là một bóng dáng cao gầy làm cho hắn thật cả kinh.

Người nọ mặc một áo choàng màu trắng, che phủ kín thân hình, vươn ra một tay phía trước.

Giữa ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một mũi tên dài.

Mũi tên suýt lấy tính mạng của hắn.

Nhưng ngón tay thon dài kia vừa động, mũi tên đã bị bẻ gãy.

– Đinh! Tình huống không đúng, họa mi điểu bỏ trốn rất nhanh, không người quấy nhiễu, mời ký chủ cùng nhi tử trao đổi cảm tình.

Lưng của Y Lộ Thước cứng ngắc.

– Đinh! Ký chủ không dám xoay người đối diện nhi tử, nguyên lai đang e thẹn sao?

E thẹn cái rắm!

Y Lộ Thước quay người lại, chậm rãi tới gần Vô Hoa, một tay nâng lên cằm của hắn, cẩn thận nhìn xem.

Ánh mắt Vô Hoa chớp động, không biết vì sao hắn cảm thấy chính mình giống như đang bị người đùa bỡn.

Không phải giống như, là thiên chân vạn xác bị người đùa bỡn.

Bàn tay kia buông cằm của hắn, lại trạc tới trạc lui trên người hắn, có vài lần không cẩn thận trạc trúng huyệt vị đặc thù.

Trên khuôn mặt tuấn tú nhiễm lên vẻ ửng hồng xinh đẹp, ánh mắt dấy lên ngọn lửa tức tối, Vô Hoa hung hăng trừng đối phương, hận không thể đem đối phương thiên đao vạn quả.

Hắn cuối cùng biết vì sao đối phương muốn ra tay cứu giúp, nguyên lai là vì nhục nhã hắn.

Y Lộ Thước cũng không biết ý tưởng hoang đường của Vô Hoa, hiện tại hắn đang nhận chân chiếu theo phương pháp giải huyệt mà hệ thống cấp cho thay đối phương giải huyệt.

Bởi vì thủ pháp mới lạ, điểm nửa ngày cũng không điểm được huyệt vị chính xác.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vô Hoa ướt đẫm mồ hôi, Y Lộ Thước do dự một chút, quyết định tiếp tục thử một phen.

Nếu vẫn không thành công, chỉ đành nhờ hệ thống giúp đỡ.

Hệ thống đáng giận!

Kể từ sau khi nó thăng cấp, mời nó giúp việc còn cần thu bạc trắng.

Buồn cười!

Tay của Y Lộ Thước chợt run lên, trạc sai địa phương.

Vô Hoa cuối cùng có thể lên tiếng nói chuyện.

Hắn áp lực thở dốc một trận, chờ đợi hơi thở bình phục, nhìn thấy ngón tay kia lại muốn trạc lên người mình, thất kinh hô:

– Dừng tay!

Y Lộ Thước dừng tay, khó hiểu nhìn vẻ mặt sợ hãi của Vô Hoa.

Vô Hoa toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa..

Giương mắt hung ác nhìn đối phương, hắn khàn giọng nói:

– Giữa chúng ta có thù oán?

Y Lộ Thước lắc đầu.

Vô Hoa nói:

– Vậy ngươi vì sao đã cứu ta, còn muốn đem ta cận kề cái chết?

Y Lộ Thước mở to mắt, khó hiểu nói:

– Ta khi nào thì muốn đẩy ngươi vào chỗ chết?

Vô Hoa lạnh lùng nói:

– Mới vừa rồi, nếu ngươi điểm xuống tại hạ chỉ sợ sẽ đau tới chết!

– Ta chỉ là muốn giúp ngươi giải huyệt.

Y Lộ Thước nói.

* * *!

Vô Hoa.

Đừng dùng giọng điệu ủy khuất, ta sẽ không đồng tình.

Ngươi có biết hay không, thiếu chút nữa ta bị ngươi trạc chết!

Cần ủy khuất phải là ta mới đúng.

Sau một lúc lâu, Vô Hoa gượng cười nói:

– Tại hạ không dám làm phiền huynh đài.

Hắn lại hỏi:

– Không biết huynh đài làm sao xưng hô?

– Y Lộ Thước Tấu Địch Khách.

Nghĩ nghĩ, nói:

– Ta là.. cha ngươi.

* * *!

Vô Hoa.

– Đinh! Ký chủ nói chuyện rất trào tiếu, Vô Hoa biến thành con ngỗng ngốc, độ hảo cảm -10, Diệu Tăng Vô Hoa âm hiểm lại nhớ thù, ký chủ cẩn thận bị báo phục.

Đối diện với ánh mắt của Vô Hoa, Y Lộ Thước bình tĩnh nói:

– Ngươi không tin?

Nụ cười của Vô Hoa cứng ngắc, nói:

– Tại hạ rõ ràng nhớ kỹ phụ thân của mình đã sớm qua đời.

Cho nên ngươi lại là cha của ai đây?

– Ngươi nói Thiên Phong Thập Tứ Lang?

Y Lộ Thước hừ lạnh một tiếng:

– Liền hắn, cũng xứng làm cha của ngươi?

Sắc mặt Vô Hoa biến đổi, cười nhạt nói:

– Không biết huynh đài là có ý gì?

Y Lộ Thước ngược lại nói:

– Ngày xưa người đứng đầu Hoa Sơn thất kiếm – Nhân Nghĩa kiếm khách Hoàng Phủ đại hiệp, ngươi có nghe qua?

Vô Hoa nói:

– Uy danh của Hoàng Phủ đại hiệp như sấm bên tai.

Y Lộ Thước gật đầu nói:

– Ta cùng Hoàng Phủ đại hiệp vừa gặp đã thân, đã kết bái làm huynh đệ tốt.

Vô Hoa:

* * *!

Việc này có quan hệ gì với hắn sao?

Y Lộ Thước khinh bỉ chỉ số thông minh của đối phương, giải thích:

– Hoàng Phủ đại hiệp là cha ruột của ngươi.

Vô Hoa cả kinh, thất thanh hô:

– Không có khả năng!

Đứa nhỏ này ngay cả cha mình cũng không muốn nhận, còn tùy hứng hơn cả Killua..

Y Lộ Thước một mặt oán hận trong lòng, một mặt lấy ra một bình thủy tinh trong suốt từ trong không gian.

Dưới ánh mặt trời, dịch thể màu đỏ trong bình tản ra vẻ sáng rọi chói mắt.

Y Lộ Thước quơ bình, nói:

– Đây là máu của Hoàng Phủ đại hiệp, nếu ngươi không tin có thể lấy máu nhận thân.

– Đinh! Giải huyệt một trăm lượng, hệ thống đã thu hồi, chúc mừng ký chủ biến hào phóng.

Đột nhiên Vô Hoa phát hiện huyệt đạo của mình được giải khai, trong con ngươi sáng ngời trành lên dịch thể trong bình thủy tinh, ánh mắt hơi kích động.

Cuối cùng hắn vươn tay ra..

– Đinh! Máu dung hợp, Diệu Tăng Vô Hoa bị đại kích thích, cảm xúc dao động thật lớn, đen hóa đen hóa!

Nhìn Vô Hoa thần sắc vặn vẹo cười lên điên cuồng không dứt, Y Lộ Thước lo lắng, có cảm giác chứng kiến lịch trình trưởng thành biến thái của Tây Tác.

Tiếng cười điên cuồng dần dần ngừng lại, khuôn mặt Vô Hoa biến thành ôn nhu nhẹ giọng nói:

– Không nghĩ tới Vô Hoa này lại là đời sau của Hoàng Phủ đại hiệp, thật sự là tam sinh hữu hạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.