Thời An nói liền làm, quyết định tự mình mình đẩy nhanh tiến độ cốt truyện, đêm đó cậu liền trốn tiết tự học đi điều tra sự tình có liên quan đến Giải Trinh.
Cậu nghĩ, Giải Trinh chết ở bốn năm trước những người học cùng năm xưa chắc chắn đã tốt nghiệp, ở trong trường học cũng không tra ra gì, cậu đem mục tiêu điều tra chuyển sang những cửa hàng xung quanh trường học.
Quanh đây, những cửa hàng đã mở từ mười mấy năm trước đều có, ông chủ cửa hàng trên cơ bản đều có quan hệ rất tốt với học sinh trong trường, ít nhiều gì cũng biết đôi chút sự tình, hỏi bọn họ chắc chắn có được một ít manh mối.
Thời An cầm giấy xin phép ra khỏi trường học, từ tiệm trà sữa gần nhất bắt đầu hỏi.
Cậu đi điều tra chân tướng năm đó Giải Trinh chết, trong trường học lại xảy ra một sự kiện không lớn không nhỏ.
Kha Càn lại bị thương.
***
Sau khi Thời An rời sân thể dục, Kha Càn đứng yên tại chỗ thật lâu, cái chân bị thương có chút tê dại y mới chống nạn trở về phòng học.
Đi được hai bước đã bị người khác trực diện hung hăng đụng trúng, làm cho cây nạn của y rơi trên mặt đất.
Vốn dĩ trong trường học nhiều người, các bạn học phần lớn bước đi vội vàng có va chạm cọ xát là chuyện bình thường, nếu đụng phải người khác chỉ cần xin lỗi là được.
Nhưng cái người đụng phải y không có xin lỗi, còn dùng ngữ khí khinh thường chửi y là đồ chân què phế vậy.
Kha Càn thấy rõ bộ dáng người đụng phải hắn, đó là lớp trưởng ban bọn họ, Du Phi Trần.
Ở trong ấn tượng của y, Du Phi Trần đối xử tốt với mọi người, vẫn luôn nhu lễ phép, ban đầu nghe được đối phương lạnh nhạt trào phúng, Kha Càn còn tưởng rằng chính mình nghe lầm không có lên tiếng.
Kết quả Du Phi Trần không chỉ nói một lần, ngữ khí trào phúng ánh mắt khinh thường, hiên ngang chửi y, Kha Càn lập tức bốc hoả.
Du Phi Trần nhìn cũng không ốm yếu, nhưng cùng Kha Càn so sánh với nhau, người khác đều xem Kha Càn từ nhỏ luyện tập thể dục tốt hơn, như thế nào không biết xấu hổ tới mắng y là phế vật.
Kha Càn giải quyết vấn đề bằng biện pháp đơn giản, y trực tiếp túm cổ áo Du Phi Trần, dùng những khí trào phúng trả lại đối phương nói: “Tôi là phế vật, vậy cậu có khác gì con gà luộc?”
Nhưng đối diện với bạo lực, Du Phi Trần cũng không có lộ ra nửa phần sợ hãi, thậm chí sự khinh thường trong mắt càng sâu, đối với Kha Càn như đang nhìn một món đồ rác rưởi.
“Bản lĩnh chỉ có như thế, so với đàn ông thô lỗ ngốc nghếch chả khác nhau, chỉ biết dùng nắm đấm, giải quyết vấn đề bằng bạo lực, kể ra tình cảm đều dùng phương thức này thật là ngu hết chỗ nói!”
Biểu tình và ngữ khí cao cao tại thượng, Kha Càn đương nhiên tức đến mất hết lý trí, nắm tay siết chặt hướng tới Du Phi Trần nện lên.
Kết quả muốn đánh Du Phi Trần, trong nháy mắt đầu óc Kha Càn liền đình trệ, y quên mất chính mình muốn làm cái gì, thậm chí chính mình là ai y cũng không biết.
Y không chịu khống chế buông Du Phi Trần ra, sau đó xoay người tiến vào sân thể dục bắt đầu chạy bộ, tới đường băng cuối, trước mặt một đám học sinh thể dục đang quây quanh nhìn, nhảy vào lùm cây.
Vốn là chân bị gãy xương bó bột lại càng nghiêm trọng.
(Editor: nam chính như đầu buồi)
Du Phi Trần đứng cách đó không xa nhìn, nghe được tiếng Kha Càn thống khổ rên rỉ, hắn giơ tay phũi phũi cổ áo.
“Thứ kia không phải người tới đoạt của tôi còn chưa tính, tốt xấu đúng quy cách, loại người ngu xuẩn cũng dám cùng tôi đoạt, cũng không soi gương xem bản thân có xứng hay không”
Du Phi Trần trở lại phòng học, lúc này qua thời gian ăn cơm, trong phòng học người vốn nhiều lên nhưng giờ phút này lại không có một bóng người.
Không chỉ không có ai còn thật sự lạnh lẽo, điều hòa dường như đang mở.
Du Phi Trần lập tức phản ứng. Thứ đang tới không phải con người.
Du Phi Trần đứng ở chỗ ngồi chính mình, mặt vô biểu tình hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?”
Không có người trả lời hắn, nhưng trên bàn bản giấy nháp chậm rãi hiện ra chữ viết.
Tự là màu đỏ, rồng bay phượng múa, phi thường xinh đẹp, không biết còn tưởng rằng người viết xuất thân từ thư pháp chuyên nghiệp.
“Ngươi cùng thứ ngu xuẩn kia phân cao thấp, ta không quan tâm”
“Đừng quên ước định giữa chúng ta”
“Chặt đứt tâm tư của ngươi với Thời An”
“Bằng không, đừng trách ta không tuân thủ hứa hẹn”
Bàn tay rũ xuống hai bên sườn của Du Phi Trần siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chứng tỏ giờ phút này hắn đang cực kỳ phẫn nộ.
Hắn nhìn tờ giấy kia, ánh mắt như muốn đem nó xé nát. Thật lâu, nắm tay Du Phi Trần chậm rãi buông lỏng, âm ngoan trong mắt cũng lui, trở nên bình thường.
Hắn nói: “Tôi đã biết.”
Nghe được câu trả lời, chữ viết trên giấy cũng rút đi, khí lạnh trong phòng học cũng tan sạch sẽ.
Trước khi hàn khí rút đi hoàn toàn, một câu nói lọt vào lỗ tai Du Phi Trần.
“Từ lúc ngươi đáp ứng làm giao dịch kia, ngươi liền mất đi tư cách cạnh tranh với ta”
“Em ấy là của ta, ngươi đừng vọng tưởng.