Hôm nay sắc mặt Won lại không tốt, chẳng là cậu tìm mãi mà chẳng thấy cái đám hôm trước đã giấu sách của cậu đâu, lần trước mặt dù đã cho chúng một trận rồi nhưng vẫn chứng nào tật nấy, lần này nhất định Won không bỏ qua dễ dàng nữa
Rầm
– Lại nữa
Gim ngao ngán nhìn Won vừa đập mạnh hộp sữa xuống bàn, nhỏ phải công nhận số thằng nhóc này gắn liền với bọn bắt nạt, mặc dù bây giờ đã biết đánh lại nhưng vẫn luôn bị đem ra làm trò đùa. Gim nguậy nguậy ly cacao nóng của mình, uống một hơi rồi vỗ vỗ vai Won
– Dành sức cho tiết thể dục đi nhóc
Hạ Thiên Di, một cô tiểu thư chính hiệu, sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng tính tình hiền lành dịu dàng, hay giúp đỡ người khác, lại có chút tinh nghịch trẻ con khiến người nào tiếp xúc qua đều cảm thấy yêu mến. Năm nay, Hạ Thiên Di chuyển sang trường THPT M để học chương trình lớp 11
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục với hiệu trưởng rồi, Thiên Di đi tham quan trường. Lúc này trường đã vào tiết học nên cô thoải mái đi lại. Đến sân thể dục cô dừng lại, giang tay hít thở, trường này chẳng có gì đặc biệt ngoài cái sân rộng thênh thang này, kể ra cũng được an ủi phần nào vì Thiên Di thích không gian thoáng đãng. Bất chợt cô tập trung vào hai người dưới sân, một trai một gái, đang chạy vòng quanh sân. Hạ Thiên Di tròn mắt khâm phục, sân rộng như vậy mà hai người kia cứ chạy đều chân như không biết mệt, cô nhìn say mê đến nổi không để ý có một người con trai khác cũng đang mải miết nhìn mình
Ngày hôm sau, Hạ Thiên Di ăn vận chỉnh tề trong bộ đồng phục mới, tâm trạng đầy phấn khởi cho ngày đầu tiên ra mắt bạn học
Thiên Di vốn dĩ có một khuôn mặt rất khả ái, với đôi mắt nâu to tròn, mái tóc đen xoăn dài, đôi mày thanh tú cùng đôi môi đỏ mọng, không bàn cãi là khá nổi bật giữa đám đông, nhưng cô cũng không ngờ vừa bước chân vào trường, mọi người đều đổ dồn mắt vào cô, rồi còn tự động dạt thành đường cho cô đi, khiến Thiên Di cảm thấy rất ngại. Rồi khi bước chân vào lớp cũng vậy, cả lớp đều nhìn cô chăm chú, cái nhìn ngạc nhiên xen lẫn dè chừng
Đến giờ ăn trưa, mặc dù không muốn bước chân ra khỏi lớp nhưng Thiên Di vẫn chưa quen được người bạn nào để nhờ mua giùm hộp cơm, nên phải miễn cưỡng bước xuống phòng ăn
Và mọi chuyện bắt đầu
Phòng ăn là cái nơi ồn ào lộn xộn nhất trường, vậy mà khi Hạ Thiên Di vừa bước xuống thì trở nên im bặt, chỉ còn những cái chỉ trỏ xì xầm. Thiên Di cúi đầu bước nhanh đến quầy bán đồ ăn, mong chỉ có thể nhanh chóng thoát khỏi đây, cũng vì gấp gáp như vậy mà không may Thiên Di ngã xuống đất, khiến khay đồ ăn ụp thẳng vào một con nhỏ đứng gần đó.
Không biết có máu mặt gì trong trường không mà mặt con nhỏ nom khá dữ tợn, nó trợn tròn mắt lên, lôi Hạ Thiên Di đứng dậy
– Mày dám…
Đang giữa lúc căng thẳng thì đột nhiên từ cửa căn tin vài người bước vào. Thiên Di nhận ra hai trong số 3 người đó. Một anh chàng mặt đang cau có, một cô gái nom người nhỏ bé, khuôn mặt dịu dàng thánh thiện nhưng tay liên tục bấu vào eo của chàng trai còn lại
– A đau quá
– Biết lỗi chưa hả?
– Anh biết rồi biết rồi
– Vậy còn không nói?
– Được rồi anh xin lỗi, xin lỗi
Lúc này Gim mới phủi tay tha cho Jin, chả là tối qua Gim qua nhà Jin nấu một bữa ra trò, cậu chàng ăn đã đời xong thì xách mông ngủ thẳng cẳng, để mình Gim phải dọn dẹp đống chiến trường trong bếp đến tận khuya mới xong, khiến nhỏ sáng nay đi học muộn bị phạt đứng ngoài hành lang đến rã người
Jin vừa cười cười tạ lỗi vừa nhăn nhó xoa xoa chỗ bị nhéo, tự hỏi Gim nhút nhát dịu dàng của một năm trước đâu mất rồi
– Hai người có muốn cãi yêu thì về nhà đóng cửa lại rồi làm, bực mình chết được
Còn cái thằng Won hay cười như chạm mạch này nữa, ngày trước vui vẻ lễ phép bao nhiêu thì giờ y như cái que diêm, đụng mạnh chút là nổi lửa. Jin và Gim cùng đánh lên đầu Won một phát
– Ăn nói với anh/chị thế đó hả??
Won lè lưỡi không đáp, xăm xăm đi nhanh vào chỗ ngồi ăn như thường lệ. Đến lúc này thì cả ba mới nhận ra sự bất thường của nhà ăn
Một người ham chơi như Jin đương nhiên sẽ nhìn ra vấn đề trước, rồi Gim đưa mắt nhìn theo, mắt nhỏ mở to, cơ thể nhanh chóng rơi vào trạng thái đứng hình. Won càng nhíu mày chặt hơn rồi cũng nhìn theo hướng đó, và lần đầu tiên, cái nhíu mày của cậu nhanh chóng biến mất
Hạ Thiên Di cũng cứng đơ người, ba người kia đi vào ồn ào như vậy, mà trong phút chốc cũng nhìn chằm chằm vào cô không nói được nửa câu, nhìn cũng biết họ khác hẳn đẳng cấp của những người này, nhưng sao cũng nhìn cô kì lạ như vậy
Rồi cô thấy người con gái kia tiến đến gần, nói với con nhỏ đang nắm cố áo của cô, vô cùng nhỏ nhẹ
– Bỏ ra
Và cô ta lập tức làm theo
Thiên Di chỉnh sửa lại cổ áo, rụt rè nhìn đàn chị trước mặt, vì theo phù hiệu là lớn hơn cô một tuổi
– Cảm ơn chị
Gim vẫn không trả lời, chỉ nhìn Hạ Thiên Di thật lâu, và có lẽ sẽ tiếp tục nhìn như vậy nếu Jin không bước đến
– Em làm cô bé ấy xấu hổ đấy
Lúc này Gim mới thoáng giật mình, ậm ừ vài tiếng rồi mỉm cười với Thiên Di
– Chào em, chị là Gim
Hạ Thiên Di gật đầu, rụt rè đáp lại
– Chào chị, em là Hạ Thiên Di
Lúc này Won cũng bước tới, soi xét từ đầu đến chân, cuối cùng nói một câu
– Quả thật rất giống
Gim cũng gật gù, Jin thì đưa tay xoa xoa cằm
– Anh cũng nghĩ vậy khi lần đầu tiên thấy cô ấy
– Anh gặp rồi?
Won và Gim đồng loạt quay qua nhìn Jin, cậu nhún vai
– Ùm, hôm qua ở sân sau
Rồi ba người cứ mặc nhiên bàn luận không để ý Hạ Thiên Di đang ngày càng khó xử
– Anh Thần đâu rồi?
Jin lúc này mới thở dài, cậu đương nhiên đã cố gọi hắn đến phòng ăn để được xem chuyện vui, nhưng chẳng thể nào thuyết phục nổi hắn
– Chắc lại đang ở đó rồi
– Thần
Dương Khôi Thần giật mình quay lại, đôi mắt không ngừng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói quen thuộc kia, nhưng đập vào mắt hắn vẫn là căn phòng khách trống trải hoang lạnh. Để ý kĩ hơn, hắn mới thấy, tivi đang bật
Khôi Thần bước đến gần, ngồi xuống ghế sopha, mắt dán chặt vào màn hình, An Hiểu Thuyên đang ngồi đối diện hắn, chắc lúc chiếc remote đập xuống sàn đã vô tình khiến tivi khởi động
– …em biết anh sẽ về đây mà..
An Hiểu Thuyên trên tivi nở nụ cười tinh quái thường ngày, nhưng trông không chút sức sống, Thần nuốt ực, mắt không rời màn hình
– …nhưng đây sẽ là lần cuối cùng em cho phép anh về đây, sau này không cho anh đến nữa. Chắc giờ này anh đang giận em lắm phải không, vì đã tự tiện bàn giao việc bán ngôi nhà này, nhưng anh cũng hiểu mà…
An Hiểu Thuyên hơi dừng lại, tiếng nói dường như đứt quãng, có lẽ nó đang trong cơn xúc động, hít một hơi, Thuyên cười cười nói tiếp
– ….em không bắt anh ở giá đâu, hãy yêu một người con gái khác, một người tốt hơn em, hứa với em, anh nhất định phải làm như vậy, được không?? Em..chưa bao giờ nói với anh câu nào tử tế cả, chỉ có 3 điều em thật lòng muốn nói với anh, thứ nhất, em xin lỗi, em xin lỗi đã khiến anh phải đau khổ như vậy, thứ hai, cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn vì đã cho em một mối tình tuyệt vời nhất, và cuối cùng, chính là em yêu anh, em yêu anh nhiều hơn hôm qua và ít hơn ngày mai, tình yêu của em sẽ mãi mãi lớn dần như thế, nghe sến quá, nhưng anh thì đừng như vậy nhé, em chỉ cần giây phút này, anh vẫn yêu em là quá đủ rồi, chỉ giây phút này thôi..
An Hiểu Thuyên lau nhanh nước mắt, ngừng một chút lại nhăn răng ra cười
– ..không phải trù anh chết đâu, nhưng em hi vọng nơi em sắp đến có anh ở đó thì thật tốt biết mấy…thôi..em đi đây..đừng đánh nhau nữa đấy..
Sau đó thì An Hiểu Thuyên biến mất, chỉ để lại trên màn hình những nét rè. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Dương Khôi Thần xem đoạn video đó, căn nhà cũng được bán đi ngay sau đó, còn hắn thì dần có thói quen ra sân sau trường ngồi, chiều nào cũng vậy
Hôm nay Hạ Thiên Di ra sau trường, có lẽ vì đây là nơi cô thích nhất và giờ thêm lý do là vì ít học sinh đi lại nhất. Thiên Di dang rộng tay ra, hít một hơi sâu căng tràn lá phổi rồi bất chợt cô hét một tiếng thật lớn, đến nỗi khuôn mặt xinh xắn đỏ lự lên. Sau đó Hạ Thiên Di cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô cười sảng khoái rồi đột nhiên im bặt, vì cách cô vài chục bước chân, là một người con trai đang nằm duỗi người trên bãi cỏ. Thiên Di đỏ bừng mặt, rón rén định chuồn đi nhưng không biết thôi thúc nào khiến cô đột nhiên bẻ góc 180 độ, hướng về người con trai kia mà bước tới
Hạ Thiên Di đi nhẹ nhàng nhất có thể, chỉ còn cách vài bước chân thì cô dừng lại, từ vị trí này có thể thấy rất rõ từng đường nét tuyệt mĩ trên gương mặt kia, những nét chạm khắc tinh xảo như những bức tượng về những vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Hạ Thiên Di hơi khựng người, mắt mở to mê mải ngắm nhìn mà quên cả ngượng ngập, cho đến khi đôi mắt cao ngạo kia mở bừng ra cô mới giật mình lùi lại
Thiên Di bối rối chưa biết nên giải thích như thế nào thì người con trai đó đã đứng dậy bỏ đi một mạch, không một giây liếc nhìn đến cô, khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên. Còn chưa biết phải làm gì thì thấy hai người trong phòng ăn sáng nay chạy đến. Gim với Won do nghe tiếng hét nên tò mò, lúc đến nơi thì thấy cảnh tượng đó nên chờ xem phản ứng của Dương Khôi Thần thế nào, nhưng không ngờ hắn không hề liếc nhìn đến Hạ Thiên Di. Trước khi chạy theo Thần hai đứa nó còn cố nhìn thêm cái nữa, ánh mắt vô cùng khó hiểu
Hạ Thiên Di thở dài, toan bỏ đi thì chợt thấy dưới thảm cỏ có một thứ, lúc nhặt lên, cô không giấu được vẻ ngạc nhiên. Đó là một tấm ảnh, trong đó, cô chụp với người con trai lúc nãy. Thiên Di cố nặng óc ra nghĩ mãi, cũng chẳng thể nhớ được mình từng chụp bức ảnh này, càng không hề nhớ về người con trai này, rồi cô lật ra đằng sau, có một dòng chữ màu đen được viết rất đẹp: “Chồng Dương Khôi Thần đã hôn lén vợ An Hiểu Thuyên. Hình phạt: Sơn móng chân cho vợ. Ảnh chụp tại nhà, năm 2012”
– An Hiểu Thuyên?? Vợ?
Hạ Thiên Di lẩm bẩm, rồi lại quay sang nhìn tấm ảnh, thật sự giống cô như giọt nước. Điều này chợt khiến cô suy nghĩ, vì cô đã khá có ấn tượng với Dương Khôi Thần rồi
Rất cảm ơn cả nhà vì tình cảm rất tuyệt vời dành cho fic cũng như Ford :D, cmt của các bn thật sự khiến Ford cảm thấy khá hơn rất nhiều, và cũng thật may mắn khi Seventeen đã đem đến cho các bn những cái nhìn khác về cuộc sống, quý trọng cuộc sống hơn, cũng như tìm lại những cảm xúc vốn đã chai sạn (;)). Cám ơn cả nhà nhiều lắm, dạo này fic hơi ngang, giờ lên xuống lại cho có nhịp điệu tý nhé ;))
Enjoy