CHAP 16.1 – NỔI GIÓ
Căn tin trường M
-Sao em không chuyển qua đây học luôn đi?
Jin khuấy ly sữa nóng nói, lập tức chiếc muỗng nhắm trúng ngay đầu cậu. Thần hậm hực liếc nhìn thằng “bạn thân”, rồi lại nhìn sang Thuyên, nhưng hắn bất ngờ, trái với khuôn mặt sung sướng vì nhận được lời gợi ý rất hay thì nó chỉ trầm ngâm. Nhận thấy phản ứng không bình thường của mình, Thuyên cười, vuốt vuốt lại mái tóc, cúi đầu lý nhí
-À..vì….tôi đang..làm trùm mà, qua bên đây cho thành osin của các anh chắc
Nó cố tìm một lý do nào nghe hợp lý nhất, nhưng sao nghe vẫn chẳng ra làm sao, vậy mà cả Jin và Thần đều gật gù vẻ như tin
-Cô nghĩ thế là phải, vậy thì về trường cô mà làm trùm mỗi ngày đi, đừng có lảng vảng ở đây nữa được không
Thuyên thở phào, không đáp lại lời khích bác của Thần, nó vẫn ngồi lỳ bên cạch hắn, ý chẳng để tâm. Thần ghét cay ghét đắng cái tính lì lợm của vợ hắn, mỗi lần như vậy hắn đều chẳng thể làm gì
Đột nhiên cả nhà ăn nhao nhao lên, mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa
-Chà đúng là cảnh hiếm hoi đây
Jin vẫn tiếp tục nguậy nguậy cốc sữa, tay chống cằm nhìn con người vừa bước vào căn tin, cũng là người gây ra tình trạng xào xáo kia. Vừa nhìn thấy Shin, Thuyên đã run khắp người, vụ việc lần trước nó vẫn chưa quên nên giờ nó thật chẳng dám nhìn mặt anh. Đẩy ghế đứng dậy, Thuyên nói gấp
-Được rồi tôi về trường đây, học vui vẻ nhé chồng
Bỏ lại nụ cười méo xệ, nó nhanh chóng lủi mất. Thần nhíu mày nhìn theo, mọi lần đuổi khản giọng nó cũng chẳng chịu nhích mông lên, vậy mà sao hôm nay lại ngoan ngoãn một cách kì lạ như vậy. Thực ra Thuyên không chuyển qua trường này học đơn giản vì Shin cũng học ở đây, từ nhỏ anh đã luôn bảo không muốn dính líu gì đến nó, nên muốn nó tránh xa anh càng xa càng tốt
-Chỉ có bấy nhiêu đây thôi à?
Con nhỏ nom như giang hồ hất hàm hỏi, Gim bịm môi khẽ gật
-Tiểu thư con nhà giàu mà chỉ có vài xu lẻ thế này, không đủ cho tao mua cái quai của túi xách nữa
Xung quanh có vài cái miệng nhếch lên khỉnh bỉ, Gim vẫn cúi gằm mặt xuống
-Lột hết đồ của nó đem bán chắc cũng được kha khá đấy
Con ban nãy xoa xoa cằm nhìn nhỏ từ đầu đến cuối, rồi hùa mấy con kia lao vào “xâu xé” Gim. Nhỏ kinh hãi, miệng lí nhí cầu xin, đôi tay yếu ớt bất lực trong sự cấu xé tàn bạo
-Này
Một tiếng gọi cất lên, nhẹ như gió nhưng khiến mặt ai cũng xanh xao không còn giọt máu. Chúng quay lại nhìn và thất kinh vì nhìn thấy người mà chúng đã nghĩ. Thuyên khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nhíu lại, rõ ràng nó đang không vui
-Tụi bây có biết mình đang làm gì không?
-…xin…lỗi chị 2, lần sau…..tụi em sẽ không đụng đ…
-Lần sau? Nếu hôm nay tao không được ăn cơm thì có lẽ không sống nổi đền “lần sau” đâu
Chúng nhìn nhau vẻ không hiểu. Thuyên từng bước chậm rãi tiến về phía Gim. Quan sát từ đầu đến cuối rồi hỏi
-Tối nay còn làm cơm được không?
Nếu như Gim lắc đầu, thì tụi kia chết chắc rồi, nhưng nhỏ vốn không phải là kiểu người như vậy, nên lẽ đương nhiên, Gim luôn gật đầu
Kì lạ là Thuyên lại càng chau mày hơn
-Lột đồ ra
Nó quay sang con quát lớn nhất, “nhẹ nhàng yêu cầu”. Con nhỏ mặt tái xanh, chân tay bủn rủn cứ nắm chặt vào nhau, Thuyên như mất bình tĩnh, nó sấn tới, dùng 2 tay xé toạt chiếc áo khoác ngoài của nhỏ đó ra. Mọi người xung quanh ngoài há mồm ra xem thì chằng biết phải làm gì, nói đúng hơn là không dám. Thuyên tiếp tục tiến tới toan xé luôn chiếc áo sơ mi, nhưng được vài ba nút thì nó dừng lại, áp sát vào mặt nhỏ đó
-Sao? Thấy có vui không???
-..k..không..không..
Con nhỏ run rẩy lắc đầu nguần nguậy. Nó hừ một tiếng, bỏ tay ra, rồi cầm tay kéo Gim đi
Phòng y tế
-A
Gim rên khẽ 1 tiếng, Thuyên ngước lên chau mày
-Giờ biết đau rồi sao?
Gim mím môi nhìn bàn tay rướm máu của mình, nhỏ rất xấu hổ vì lần nào cũng để Thuyên cứu mình, nhỏ cũng chẳng muốn mình yếu đuối thế này đâu
-Sao lúc nào cậu cũng nhẫn nhịn vậy hả? Bị chúng nó đánh thì đánh bừa lại cũng được mà, không thì 36 kế chạy là thượng sách
-……
-Cậu nên nhớ cậu đã hứa làm osin của tớ, mà trong trường này vai vế của tớ thế nào cậu cũng biết mà, cậu như vậy khiến tớ mất mặt đấy
Gim cắn chặt môi, cố không rơi nước mắt, khó khăn lắm nhỏ mới cất tiếng
-Tớ…biết rồi, xin..lỗi..
Thuyên thở dài, nó đứng dậy, bước ra khỏi phòng y tế, trước khi đóng 1 phát muốn sập cửa nó lạnh nhạt nói
-Tối nay không cần đến nấu, bọn tớ đi ăn nhà hàng
Thuyên sốt ruột nhìn đồng hồ, đã quá năm phút rồi mà vẫn chưa thấy Thần ra, với tính kiên nhẫn vô cùng hạn hẹp của mình, nó chạy thẳng lên lớp tìm hắn. Trống không. Lớp học chẳng còn ai. Nó chống hông vừa nhìn quanh vừa suy nghĩ. “Không phải lại đi với mụ hồ li tinh kia chứ?”. Thuyên bấm vội số điện thoại của Jin
-Hello babe
-Dương Khôi Thần đâu rồi?
-Không biết
-Này không đùa nhé, điện thoại hắn không gọi được
-Chắc loanh quanh trong trường
-“chắc”????
-Ừa hôm nay anh về sớm
-Vậy sao không nói sớm. Tốn tiền điện thoại
-Ơ chẳng phải anh đã nói không b….
-Tút..tút…tút tút
Jin bật cười gập điện thoại lại. Vợ chồng nhà này rõ buồn cười. Chỉnh lại mũ bảo hiểm, Jin toan rồ ga phóng đi thì thấy bên đường một dáng người rất quen
-Hey, có muốn quá giang không?
Gim ngẩng đầu lên nhìn và bất ngờ khi thấy nụ cười rạng rỡ của Jin, nhỏ lúng túng
-Ơ không cần đâu, em..chỉ đang tản bộ thôi, cảm ơn anh
Nhìn bộ dạng thê thảm trong bộ đồ học sinh của Gim, Jin lại không nỡ bỏ đi
-Lên đi, đường đông xe như vậy sao tản bộ được
Gim vốn là người không bao giờ biết từ chối ai, nên nhỏ miễn cưỡng ngồi đằng sau Jin, mặc cậu chở mình đến đâu thì đến
Bờ sông
Ánh sáng ấm áp từ vài nhà hàng ven sông nhẹ nhàng hắt ra khiến cho cả bờ sông ngập trong sắc vàng như hoàng hôn. Rất nhiều cặp tình nhân ngồi tựa vai nói chuyện, Gim thoáng đỏ mặt khi bắt gặp một cặp đang khóa môi, theo phản xạ nhỏ nhìn sang người kế bên, khẽ thu người lại hơn. Tên kế bên thì phỡn, không một chút ngại mà còn nhìn người ta chằm chằm, đến khi cặp kia cảm thấy có người nhìn thì mặt đỏ bừng bỏ đi chỗ khác. Jin cười thích thú
-Haha trò này chưa bao giờ chán
Gim cố cười cười
-À, sao hôm nay em không đi cùng tiểu Thuyên Thuyên
-…cậu ấy..đang giận em lắm
-Xảy ra chuyện gì?
Gim nhìn ra con sông với những sóng nước đặc quánh đen ngòm, nở nụ cười nhạt thếch
– Vì sự nhu nhược của em đã khiến cho cậu ấy phải xấu hổ
Jin nhìn Gim, để ý mới thấy có khá nhiều vết trầy xước, cậu đã lờ mờ hiểu được.
Đôi mắt Gim trở nên xa xăm, nhỏ nhớ vài tuần qua chơi với Thuyên, rất vui, nhỏ không còn cảm thấy cô đơn nữa, dù là osin nhưng Thuyên chưa bao giờ đối xử tệ với nhỏ cả, cho đến hôm nay, nhỏ mới nhận ra, thì ra người ta chẳng hề coi nhỏ là bạn, chỉ có nhỏ tưởng bở thôi
-Cậu nên nhớ cậu đã hứa làm osin của tớ
-cậu như vậy khiến tớ mất mặt đấy
Gim bật khóc. Rốt cuộc, nhỏ vẫn chỉ có một mình
Jin giật mình khi nghe tiếng nấc, quay sang thì thấy Gim đang vội vàng đưa tay quệt nước mắt, cậu nheo mắt, đột nhiên chộp lấy tay Gim, làm nhỏ giật cả mình
-Tay…bị sao vậy?
-Ơ..ơ chỉ trầy xước chút thôi
Jin có vẻ không hài lòng, cậu nắm chặt bàn tay dán chằng chịt băng cá nhân
-Em phải cẩn thận chứ..
Gim nghe vậy thì hơi đỏ mắt, trở nên bối rối
-….vì bàn tay này còn phải nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho anh ăn nữa
Jin mếu máo, khuôn mặt trông rõ đau khổ. Gim bật cười, dù biết cậu quan tâm vì không ăn được đồ ăn ngon nhưng nhỏ vẫn thấy trong lòng rất ấm áp
-Vâng..
Bên kia của bờ sông
-Chẳng phải hôm qua đã nói hết rồi sao? Cô còn muốn nói gì nữa??
-Không có gì, em chỉ muốn gặp anh thôi
-Vậy tôi về đây
Thần đút tay vào túi quay người bỏ đi, Triệu Như Quỳnh không đuổi theo mà mỉm cười
-Anh vẫn còn yêu em phải không? Nếu không anh sẽ chẳng ra đây chỉ để nói 2 câu
Như Quỳnh rõ ràng rất hiểu Khôi Thần vì hắn đã lập tức khựng người lại. Cô chầm chậm tiến về phía hắn, tự nhiên choàng tay qua cổ hắn
-Chúng ta hãy bắt đầu lại đi
Thần nhếch mép, gỡ tay cô ra
-Đừng nói nhảm nữa, đây sẽ là lần cuối tôi gặp cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
-Anh không muốn gặp em nữa vì sợ lại yêu em sao?
-Tôi không lặp lại 1 sai lầm 2 lần
-Anh không lặp lại, anh chưa từng hết yêu em có phải không?
-Cô tự tin quá đấy
-Vì em hiểu anh
-Nếu hiểu, vậy cô cũng biết tôi-không-ngoại-tình
-Ngoại tình? Haha, vậy ra là vì con nhỏ đó sao?
-Tùy cô nghĩ
Thần không muốn nói nữa, hắn bước nhanh, nhưng Như Quỳnh không để hắn đi dễ dàng đến vậy, cô rướn người hôn hắn thật sâu, Thần ngạc nhiên, không đẩy cô ta ra, cũng chẳng có phản ứng gì
-Nhạt nhẽo
Sau mản cưỡng hôn, hắn bỏ lại đúng một câu với đôi mắt vô cảm cho Như Quỳnh, cô không bực tức, chỉ có chút buồn thoảng qua, đưa tay chạm nhẹ lên môi
-Có thật…anh đã không còn yêu em?
Tiếng đàn dương cầm rộn rã đánh thức ngôi nhà đang say ngủ. Rón rén tiến đến từ phía sau, toan la lên thì đã có tiếng nói cất lên trước
-Dậy rồi à?
Như Quỳnh cụt hứng, có thể hình dung ra nụ cười tự mãn của Thần, cô ôm chầm lấy cổ hắn từ phía sau, bĩu môi
-Sao lần nào cũng bị anh tóm được thế nhỉ?
Thần mỉm cười, nắm lấy đôi tay mịn màng kéo cô ra trước cho ngồi vào lòng mình, hôn lên mái tóc của cô
-Anh luôn cảm thấy được em, công chúa à
Quỳnh đưa tay diu dàng vuốt mái tóc nâu rối, hắn toan hôn lên đôi môi anh đào thì cô đã vùng ra khỏi đôi tay rắn chắc, vừa cười to vừa chạy
-Thử xem anh có bắt được em không nào?
Hắn bật cười, chạy rượt theo
-Em chết chắc rồi
Thần lắc đầu, xua nhanh những kí ức chợt ùa về. Tim hắn nhẹ nhói lên, đôi môi vẫn còn vương lại chút hương vị thật quen thuộc. Người con gái hắn từng yêu, người con gái để lại vết thương trong tim hắn, nào có dễ quên. Thở dài, Thần đẩy cửa bước vào nhà, và hắn khựng lại khi thấy Thuyên nằm ngủ gục trên ghế sopha, vẫn mặc trên người bộ đồng phục, hắn khẽ tiến đến thì đạp phải đống bi dưới sàn, khiến cả thân người ngã ngược ra sau
-Về rồi à??
Thuyên ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn dáng điệu tội nghiệp của chồng, nó nhếch mép
-Đáng đời
-Cô..
-Hôm nay anh đi đâu??
-….
-Có phải đi gặp cô ta không?
-Liên quan gì đến cô?
-Tôi là vợ anh
Tâm trạng vốn đã không tốt giờ còn bị hạch hỏi, Thần rất bực mình, hắn gắt lên
-Tôi không biết cô đang lầm tưởng gì, nhưng vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa thôi, sự thực thì giữa tôi và cô vốn chẳng có quan hệ gì cả, với tôi, cô vẫn không khác gì một người xa lạ ngoài đường thôi, vậy nên đừng ình cái quyền can dự vào cuộc sống của tôi nữa
Thuyên mở to mắt, thì ra trong mắt hắn nó vẫn chỉ là một người lạ. Hắn đã bước vào cuộc sống của nó từ lúc nào còn nó thì vẫn ở đâu đó ngoài vùng quan tâm của hắn. Thần hơi hối hận khi nói những lời quá đáng như vậy, nhưng cái tôi đã buộc hắn im lặng
Cắn chặt môi để không phải bật khóc, An Hiểu Thuyên ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn nói dõng dạt
-Sai rồi. Anh biết tên tôi, đặt biệt danh cho tôi, như vậy là hơn một người lạ ngoài đường rồi, anh không cần biết nhiều hơn, chỉ cần tôi biết nhiểu về anh là đủ rồi
Để hắn đứng ngơ ở đó, nó hậm hực bỏ lên lầu, miệng lẩm bẩm
-Không uổng công rải mấy viên bi ở đó, biết trước thì đặt thêm bàn chông cho hắn chết luôn rồi, tên đáng ghét
-NÀY TÔI NGHE RỒI ĐẤY
CHAP 16.2 – NỔI GIÓ
Cả 2 mang tâm trạng hậm hực bước ra khỏi nhà, không nhìn nhau đến nửa giây, dù vậy nhưng Thuyên vẫn bám theo Thần đến trường hắn như thường lệ. Jin bước đến vỗ vai Thần rồi ngồi xuống với ly sữa quen thuộc mọi sáng, “đánh hơi” thấy sự không ổn, cậu lên tiếng
-Này, hôm nay 2 anh chị sao thế?
Đáp lại Jin chỉ là khoảng im lặng kéo dài, rõ ràng là không bình thường rồi
-Này..
Thuyên đột ngột đứng bật dậy, nắm lấy tay người vừa ngồi xuống bàn bên cạnh
-….cậu là nhóc lớp 10 lần trước phài không? Won??
-…ơ..chào..chào chị
Won bối rối đẩy đẩy lại gọng kính, nó chỉ vào khay thức ăn của cậu, cười cười
-Này, có thể…cho chị cái bánh đó không???
-Hở?…à tất nhiên rồi, xin mời
Won cố nặn ra nụ cười, vậy là mất toi phần tráng miệng. Hiểu Thuyên không chút áy náy, cầm ngay ổ bánh cắn ngon lành rồi nhìn Won cười tít mắt, cậu nhóc nhanh chóng đỏ mặt, chút tiếc nuối nhanh chóng biến mất, bây giờ nó có đòi cả khay thức ăn của cậu cũng được. Thần nhíu mày nhìn đàn em lớp 10, trong lòng có chút bực bội không ưa
-Này, chết đói hay sao mà giật đồ ăn của người ta
-Mặc kệ tôi
Xử xong cái bánh với vận tốc ánh sáng, nó đứng dậy vỗ vai Won cảm ơn lần nữa rồi bước thẳng ra ngoài
-Vợ chồng mày cãi nhau à?
Để mặc Jin với câu hỏi “ngây ngô”, Thần bực bội đút tay vào túi bỏ đi 1 nẻo
Tan học
-Đi với em đến một nơi được không?
-Tôi đã nói đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi rồi mà
-Em…
-Tôi không muốn nghe bất kì điều gì từ cô nữa
-Khôi Thần..
-Cũng đừng tùy tiện gọi tên tôi
-..chỉ hôm nay thôi, hãy ở cạnh emm…
-Không
Triệu Như Quỳnh ngang bướng cố níu tay hắn lại, Thần lạnh nhạt khoát tay, mất đà, cô ta ngã dụi xuống đất, vô tình quệt trúng mảnh gỗ làm xước bàn tay
-Ui
Như Quỳnh nhăn mặt xuýt xoa. Thần xoay người lại, không đành lòng, hắn cúi xuống cầm nhẹ lấy tay cô ta, đỡ lên, Như Quỳnh ngay lập tức chồm lên ôm chặt cổ hắn
-Hôm nay là…sinh nhật của em.., xin anh…
Thần thở dài, gỡ tay cô ta xuống
-Băng bó trước đã
Theo thường lệ Thuyên vẫn đứng ở cổng đợi Thần cùng về, và cảnh tượng đó làm sao thoát khỏi mắt nó. Mặt đùng đùng giận nó bước đến dằn tay Thần ra khỏi tay của Như Quỳnh
-Hai người đang làm gì vậy?
-Liên quan gì đến cô?
-Tôi là vợ hợp pháp của anh ta, tôi có quyền
-Haha, trên danh nghĩa là như vậy, nhưng thực tế cô không là gì cả
Thuyên tức đến đỏ mặt, những lời cô ta nói giống hệt lời hắn nói hôm qua, điều này càng khiến nó sôi gan hơn
-Cô dựa vào đâu mà nói vậy, Dương Khôi Thần là chồng tôi, anh ta đương nhiên..yêu tôi nhiều hơn cô rồi
-Vậy sao???
Như Quỳnh bày bộ mặt nghi ngờ nhìn sang Thần, Thuyên cũng quay sang nhìn hắn, đôi mắt đầy hi vọng. Nhưng nhận được, chỉ là sự im lặng. Quỳnh mỉm cười rồi nắm lấy tay hắn kéo đi, Thuyên mím chặt môi
-Họ không phải là bạn bè đâu, người yêu đấy
-Phải, đã chia tay, nhưng Thần vẫn còn rất yêu cô ta
-Tôi không biết cô đang lầm tưởng gì….. cô vẫn không khác gì một người xa lạ ngoài đường…
Nó cụp mắt xuống, cảm thấy tim nhói đau
-Tôi không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu, đợi đó, Dương Khôi Thần
Phòng y tế
Khôi Thần nhanh chóng sát trùng rồi lấy băng cá nhân dán lên vết thương của Như Quỳnh, cô nhìn hắn cười dịu dàng, đã 3 năm rồi mà người con trai này vẫn chẳng thay đổi, luôn quan tâm chăm sóc cô rất chu đáo, điều này khiến cô càng yêu hắn hơn
-Đi ăn nhé
Khôi Thần nhìn nụ cười rạng rỡ kia, lòng có chút xao xuyến, hắn không đáp, nhưng đôi chân đã bước đi
Hơn 10 giờ tối Khôi Thần mới về đến nhà, lúc trước hắn luôn đi đến gần sáng, nhưng kể từ sau khi lấy Hiểu Thuyên, hắn chưa bao giờ về trễ hơn 9 giờ. Hắn bước vào và ngạc nhiên khi nhà cửa bật đèn sáng trưng
-Về rồi sao?
Hắn giật mình, Thuyên đang dựa người vào cửa bếp, hời hợt hỏi
-Chưa ngủ sao?
-Đang chờ anh về
-Làm gì?
-Ăn cơm
-..gì??
-Ăn cơm. Đi nào
Nó đẩy hắn vào bếp, trên bàn ăn bày biện vài món, nếu so với bàn ăn ở nhà hàng Pháp hắn vừa mới ăn xong, thì những món này thật quá đạm bạc, nhưng nếu là những món do An Hiểu Thuyên tự nấu, thì là quá tuyệt rồi
-Cô…tự nấu hết à?
-Ừ
-Thật sao?
-*tức giận*
-Sao không ăn trước đi?? Biết mấy giờ rồi không??
-Anh đủ tư cách để hỏi sao? Là vì ai nên tôi mới ngồi đến ngu người hả?????
-Tôi có bảo cô đợi sao?
-Phải rồi là tôi ngu ngốc nên mới thế, giờ có ăn không thì bảo
-….ăn
Khôi Thần ngồi xuống, cẩn thận gắp từng miếng rau miếng thịt, nhìn đến mòn mắt mới ăn, nhai thật chậm, nuốt thật từ tốn. Hiểu Thuyên nhìn mà phát bực, nhưng thôi dù sao hắn cũng chịu ăn
-Thế nào?
-…lạ
-Lạ???
Hiểu Thuyên nhíu mày, nó nhớ đã nếm rất kĩ mà, không lẽ lưỡi có vấn đề
-Những món này…nuốt được
Pặc
-Đùa nhau à?
Nó mặt tối sầm, chiếc muỗng đã gẫy làm đôi. Khôi Thần không để ý đến khuôn mặt đầy sát khí của nó, hắn chống cằm nghiêm túc hỏi
-Này nói thật đi, có thực là cô làm không?
-….không
-Biết mà
-Nói thế cũng tin à??
-Ừ
-..anh….
-Nói thế cũng tin à
-….
Hắn cốc nhẹ lên đầu nó, miệng khẽ cười
-Rất ngon
Thuyên thoáng đỏ mặt, nó húng hắng ho che đi nét bối rối
Hắn đột nhiên cầm tay nó, kéo đến chỗ ghế sopha
-Không ý thức được là mình bị thương à?
Hắn hỏi giọng pha chút lo lắng, cẩn thận dán băng cá nhân lên….cả 10 đầu ngón tay của Thuyên. Nó nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi
-Có thật không?
-???
-Anh…còn yêu cô ta?
Hắn khựng tay lại, trong đáy mắt ánh lên chút ngỡ ngàng và khó chịu
-Không liên quan đến cô
-Tôi có quyền được biết
-Vì cô là vợ tôi sao?? Đừng cứ…
-Vì tôi thích anh, nên tôi có quyền được biết
-Cô….đang nói gì thế???
-Chẳng biết
Khôi Thần vừa khó hiểu vừa muốn tức điên lên, nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bã của nó, hắn lại không nỡ, thôi thì cứ coi như không nghe thấy gì, tiếp tục cúi xuống băng cho nó
-Này trả lời coi
-….có lẽ
Thần biết với tính cách ngang bướng cuả “vợ” thì tốt nhất cho đại một câu trả lời ba gai. Nhưng hắn không nhận ra rằng, chữ “có lẽ” của hắn chẳng khác nào là “còn”
-Còn..với tôi thì sao?
Hắn hơi dừng lại chút, rất nhanh, lại tiếp tục
-Bình thường
An Hiểu Thuyên lập tức rút tay lại, Thần nhìn nó đầy thắc mắc
-Tôi không thích những gì mơ hồ
-…
-Nếu…anh không quên được cô ta, cũng xác định sẽ không thể nào thích tôi, thì…đừng quan tâm đến tôi nữa
Thần trầm ngâm, hắn không biết phải nói gì đây, hắn chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tình cảm, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, đến đâu hay đến đó thôi
-Tôi có quên được cô ta không? Rõ ràng là..không. Tôi có thể yêu được cô không? Tôi cũng không biết, nhưng..tôi hi vọng là có
-Được rồi. Vậy là đủ rồi
Thuyên nói lớn, khóe môi hơi cười, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn chìa tay ra
-Giờ thì băng tiếp đi