CHAP 10 – THÀNH VIÊN MỚI
Tan học, Thần lê thân về nhà, nằm dài trên ghế sopha. Không hiểu sao dạo này hắn hay ở nhà, không bay nhảy như trước nữa. Chắc tại con vợ phiền phức kia nên hắn phải ở nhà thường xuyên để giám sát nếu không một ngày nào đó ngôi nhà này cũng chỉ còn đống tro tàn thì khổ
Nhắc đến vợ, không biết Thuyên lại la cà ở đâu mà giờ này chưa về. Vừa lúc đó thì tiếng mở cổng vang lên, kèm theo đó là tiếng của nó
– Nào nào ngoan nào, vào đi vào đi
Hắn thắc mắc ngồi dậy, cô ta lại bày trò gì thế không biết. Hắn bước ra, kinh ngạc
– Cái gì thế ?
– Nhìn không biết sao, cún con đó
Thuyên hồn nhiên trả lời rồi cười tít mắt. Thần nhìn chăm chăm vào con “cún con” cùa nó. Con chó rất đẹp, lông trắng muốt, đặc biệt đôi mắt nó bên màu lục bên màu nâu, và đặc biệt hơn nữa là kích cỡ của nó, hoàn toàn không nhỏ tý nào, nếu không muốn nói là khổng lồ, mới ngồi thôi mà con chó đã cao gần ngang vai của Thuyên rồi
Thần đi đến bên con chó, nó liếm liếm hắn, hắn cũng thích thú vuốt bộ lông trắng mượt mà, sự thật là hắn thích chó. Thuyên thấy hắn thích cũng rất vui, mon men đến bên hắn nói
– Mình nuôi nó nhá, nhá
Thằn khựng lại
– Không cần đi học àh, để nó 1 mình ở nhà ai coi, rồi còn tiểu tiện này nọ nữa. Không được
– Thì mình dạy nó, có sao đâu, đi mà đi mà, chồnggggggggggg
Hắn muốn sởn cả gai óc với cái giọng nằn nì của nó, rồi con chó cứ liếm liếm hắn như cầu xin, thế là hắn đành miễn cưỡng gật đầu
Nó nhảy cẫng lên sung sướng, lao đến ôm chặt cổ hắn, hắn bực bội kéo nó ra
– Nó ị là cô hốt đấy
Thuyên gật đầu lia lịa, cười khoái chí. Nó quay sang vuốt ve con chó
– Từ nay em sẽ sống ở đây nhé, Hắc Bảo
Con chó quẫy đuôi mừng rỡ
– Này nó trắng thế mà gọi là Hắc Bảo àh
– Thì có sao, thế mới đặc biệt chứ
Hắn không nói nữa, quay người bước vào nhà. Thuyên tiếp tục vuốt ve Hắc Bảo, thì thầm nói
– Hắc Bảo ngoan, từ nay ở nhà làm bảo vệ, không cho tên biến thái đó bước vào cửa nửa bước, có biết chưa
Vừa nói xong thì Thuyên cười ha hả. Thì ra mục đích thực sự của nó là ngăn không cho Jin đến nhà, vì nó điều tra được cậu rất sợ chó, có Hắc Bảo rồi, nó tha hồ làm chuyện “đại sự” mà không sợ Jin đến quấy nhiễu nữa
– Này, đói
Thần ở trong hét vọng ra ngoài, nó tỉnh cơn mơ, lật đật chạy vào bếp nấu cơm trưa
– Lại là mì gói àh ?
Hắn ngán ngẩm nhìn tô mì. Tưởng lấy vợ rồi sẽ được ăn những bữa cơm gia đình ấm áp này nọ, ai ngờ suốt tuần nay toàn phải nuốt mì mà sống, hắn cũng chả dám ca thán nhiều, vì nếu đòi nó nấu bữa cơm đúng nghĩa thì e lại cháy nhà mất
Đang đói meo, chưa kịp cầm đũa lên thì lại có người đến, Thuyên rủa thầm, đi ra mở cổng, rồi nó chợt cảm thấy có 1 luồng khí khó chịu xộc đến, không cần hỏi nó cũng biết đằng sau cánh cổng là ai
Nó mở cửa ra, Jin nhăn răng ra cười với nó, tay xách một hộp đồ ăn thơm phức. Từ sau dạo tắm suối nước nóng, gần như ngày nào Jin cũng lết xác qua, một ngày 2, 3 lần. Đó là lý do vì sao Thuyên đem Hắc Bảo về nuôi
Nó cười khinh khỉnh nhìn Jin, đon đả mời vào. Thấy thái độ nó khác thường, Jin cảnh giác, chơi bấy nhiêu lâu cũng đủ để cậu biết tính của nó rồi
– Tiểu Thuyên Thuyên hôm nay lại làm gì mờ ám àh ?
– Hahaha, phải đó
Nói rồi nó quay người vô trong, huýt gió. Lập tức Jin thấy một con chó khổng lồ chạy bổ ra, cậu hoảng sợ la oai oái. Hắc Bảo chỉ còn 1 bước là nhảy lên người Jin rồi, Thuyên nhanh chóng giữ nó lại
– Đây là Hắc Bảo
Rồi nó quay sang vuốt Hắc Bảo, chỉ vào Jin
– Còn đây là tên biến thái đó, em đã nhớ mùi chưa ?
Jin lau giọt mồ hôi trên trán, mặt vẫn tỉnh bơ bơ nói
– Tiểu Thuyên Thuyên, em thật đê tiện
Nó nhếch môi cười, rồi xòe tay ra
– Đưa thức ăn đây
Jin đưa hộp thức ăn cho nó, sở dĩ cậu ngoan ngoãn thế vì biết nếu không đưa thể nào nó cũng thả Hắc Bảo ra, thôi thì nhịn lần này vậy. Thuyên nhe răng ra cười rồi đóng sầm cửa lại. Nó chạy vào sung sướng nói
– Chồng ơi, có đồ ăn rồi này
– Ai đem đến đấy ?
– Kì đà
Thần biết nó nhắc đến ai, cũng thừa biết Jin sợ chó, đó cũng là lý do hắn đồng ý nuôi Hắc Bảo (đúng là vợ chồng, đểu như nhau. Tội nghiệp Jin)
Buổi chiều
Thuyên đòi dắt Hắc Bảo đi dạo, rồi kéo Thần đi cùng luôn. Ra đến công viên, ai cũng nhìn tụi nó, vì Hắc Bảo gây chú ý quá cơ mà, và còn vì Thần rất đẹp trai nữa, nhiều đứa con gái muốn đến gần làm quen nhưng Hắc Bảo cứ gừ gừ, thế là sợ quá chẳng ai dám đến bắt chuyện. Thuyên nở nụ cười, vuốt ve Hắc Bảo
– Em làm tốt lắm, cứ thế phát huy, cần thì cứ táp luôn, không phải ngán
Hắn cũng quá quen với nó rồi, nghe không thấy sợ nữa mà trái lại còn thấy buồn cười
– Sao cô có tiền mua Bảo Bảo vậy ?
Thần chợt thấy thắc mắc. Thuyên lơ đễnh đáp
– Không, nhặt đấy
– Nhặt ?
Loại chó hiếm như Hắc Bảo đi lung tung ngoài đường thì đã bị người khác bắt từ lâu rồi, sao đến lượt nó nhặt chứ. Lúc này Thần mới thấy trên cổ Hắc Bảo có cái vòng cổ. Hắn quay sang nó, nó quay đi nhìn chỗ khác, gương mặt đầy vẻ tội lỗi. Mặt hắn tối sầm lại
– Cô-ăn-cắp-nó
– Gì mà ăn cắp, là giải thoát nó khỏi bọn khốn đó…
– Đại ca, con nhỏ đó kìa, còn có Bạch Khuyển của anh nữa
Thuyên chưa kịp nói xong thì nghe tiếng hô hoán của ai vang lên, nó quay lại nhìn thì thấy cả một băng đang tiến về phía mình. Thần cũng quay lại, rồi nhìn nó
– Àh….là bọn khốn đó đấy mà
Hắn thở dài, muốn một tay bóp chết nó cho xong, nhưng rồi kìm lại, hắn cầm tay nó chạy nhanh khỏi công viên, không quên huýt gió một tiếng, thế là Hắc Bảo cũng lao đi theo
Thế là một nam một nữ một chó bị một đám người rượt đuổi phía sau, tiếng la ó rộn lên khắp các con đường
– Sao từ lúc quen cô lúc nào cũng phải chạy hết thế này ?
Thần vừa thở hồng hộc vừa nói. Thuyên không đáp, chỉ nhăn răng ra cười. Chạy độ 1 tiếng thì tụi nó cắt được đuôi, nhanh chóng núp tạm chỗ nào đó. Thuyên ngồi sụp xuống thở lấy thở để, bỗng nó kêu lên
– Hắc Bảo chảy máu rồi này
1 chân của Hắc Bảo có vết băng bó, máu đã rỉ ra ướt tấm băng
– Em ráng chịu đau chút nhé, về nhà chị sẽ băng lại cho
Rồi nó quay sang hắn
– Này, cõng nó đi
– Cái gì?
– Chứ Hắc Bảo bị thương thế sao đi được chứ
– Nó bự thế sao tôi cõng nổi
Nó bực bội dặm chân, nguýt hắn
– Hừ con trai gì mà yếu quá
Thần cũng chẳng buồn cãi lại con điên vô lý này. Hắn nhìn quanh rồi mắt chợt sáng lên. Hắn tiến đến bên 1 chiếc xe đẩy, loại có 2 bánh để chở rôm rạ như ở quê, Thuyên như hiểu ý, nó giúp hắn đỡ Hắc Bảo lên chiếc xe, rồi cả 2 đẩy Hắc Bảo đi. Lúc này tụi nó mới nhận ra, không biết đây là cái chỗ quái nào, hình như là đã chạy ra khỏi cả thành phố, chỉ thấy lác đác vài ngôi nhà lụp xụp, đường bụi bay mù mịt, không thấy chiếc xe nào chạy ngang, cũng chẳng thấy bóng người nào (chạy kinh dữ)
Bây giờ thì tốt rồi, trời đã tối, 2 đứa nó đói mốc meo, phải đẩy thêm con chó to như sư tử, lại phải canh chừng cái bọn lúc nãy.
Đi được một đoạn thì cả 2 ngồi bò ra. Cũng có vài xe chạy ngang nhưng không chiếc nào dừng lại vì ngại con chó to
Cả 2 đứa nó đều bực bội lắm rồi, chỉ thiếu điều quay sang **** rủa nhau thôi, vừa may có một chiếc xe đang chạy lại, thế là có chỗ xả tức. Thần nhặt cục đá lên ném vào chiếc xe, Thuyên thì hét lên
– Bể bánh xe kìa tên chết tiệt kia
Từ nãy đến giờ tụi nó đều chơi trò này,không ngờ lần này có chút mới mẻ. Chiếc xe kia dừng lại, một người đàn ông xuống xem xét, rồi một người đàn bà khác bước xuống, rồi lại thêm mấy người nữa. Tụi nó kinh ngạc, chiếc xe nhỏ thế mà sao chứa được nhiều người kinh, khi định thần lại thì trong đầu của tụi nó chỉ có duy nhất một chữ : Chạy
Thế là lại chạy bán mạng, nhưng lần này còn đẩy thêm một con chó to nữa. Cả gia đình kia la hét chữi rủa, liên tục ném tất cả những thứ có trong tay về phía tụi nó. Không ngờ nhà này còn sung hơn đám ban nãy, rượt bao dai
Đến đoạn dốc, cả 2 đều đã kiệt sức, đoạn dốc lại xuất hiện bất ngờ, khiến 2 đứa nó không kịp giữ chặt chiếc xe, thế là chiếc xe chở Hắc Bảo cứ thế lăn không phanh. Thuyên hét lên, rượt theo, Thần cũng hoảng hồn lao theo. Ai ngờ nó vấp cục đá, nên mặc nhiên lăn (đúng nghĩa đen luôn nhá) theo chiếc xe luôn, Thần khựng lại kinh ngạc, rồi hắn phá ra cười, không ngờ cười dữ quá, trượt chân rơi tự do theo nó luôn
Không biết là may mắn hay tới số, cuối đoạn dốc là 1 con sông. Chiếc xe đẩy, con chó, nó và hắn đều rơi thẳng xuống sông
– Aaaa mau cứu Hắc Bảo
Thần ráng lết chút sức tàn bơi đến phía Hắn Bảo, kéo nó lên bờ, Thuyên ở phía sau nhấc mông Hắc Bảo, phụ hắn đẩy vào
Vào đến bờ, cả 3 nằm vật ra thở. Đầu con dốc, bà mẹ trong gia đình đó hét lớn
– Cho chừa chơi ngu nhá, lần sau đừng có mà dây vào nhà bà
Thuyên cũng không vừa, đứng lên hét lại
– Này bà già kia, xe có trầy xướt gì đâu mà đuổi giết tụi này ghê thế. Tôi nhớ số xe của bà rồi đấy, lần sau cho nổ banh luôn
– Aaa con nha đầu này, đúng là điếc không sợ súng mà, cả nhà đâu, giết nó
Sau tiếng gào, đám người đó lao xuống con dốc, bà mẹ mặt mũi dữ tợn chạy nhanh nhất. Thuyên điếng người lùi lại. Thần bật dậy cốc đầu nó. Nó ôm đầu hét lớn cốt cho đám đó nghe thấy
– Ngon nhào vô, bà đây cũng không ngán đâu
– Cô không ngán tôi ngán
Hắn nói câu gỏn lọn rồi đẩy nó xuống sông, mục đích là để đám người đó xử nó, trong khi hắn và Hắc Bảo chạy thoát thân
– Này này, cả nhà chúng ta sống chết có nhau mà, chồnggggggggg
Thuyên giãy giụa dưới nước, nhưng hắn và Hắc Bảo đã chạy biến, trước khi khuất dạng hắn không quên quay đầu lè lưỡi nhìn nó
Thuyên không có thời gian tức giận nữa, nó nhanh chóng bơi vào bờ chạy theo, vì đám người kia đã gần xuống hết dốc rồi
Trong một ngày bị rượt đến 2 lần, lần nào cũng bán mạng mà chạy, thật là kỉ niệm nhớ đời
Đến nửa đêm thì tụi nó lết được đến cữa nhà. Không còn đủ sức bò vào nhà, cả 3 ngủ ở sân luôn. Trước khi xỉu vì kiệt sức, Thần ráng phun ra 1 câu
– Hận….tôi hận cô, An Hiểu Thuyên
Nó cũng ráng ngóc đầu lên trả lời
– Vâng, em cũng yêu anh
Hắn bực bội không thèm nói nữa, Hắc Bảo nằm phía trên liếm liếm hắn, Thần mỉm cười vuốt ve Bảo Bảo
– Sao cô trộm được nó vậy ?
– Sao cơ? Àh, cho liều thuốc vô đồ ăn của bọn kia là xong
– Này sao cô có nhiều thuốc thế ? Hàng cấm không đấy. Liệu hồn đi, hôm nào cớm hốt bỏ tù rục xương cho biết
Nó nhún nhún vai không quan tâm. Hắn cũng im lặng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ lại về ngày hôm nay, thấy cũng thú vị. Từ khi quen nó, hắn cứ phải chạy, chạy khỏi tên Jin bị trúng thuốc, chạy khỏi đám người bị nó cướp mất con chó, chạy khỏi gia đình dữ dằn kia, dù chạy đến điên người nhưng cuối cùng hắn đều thoát, chỉ duy nhất tháo chạy khỏi nó là hắn vẫn chưa thoát được, thôi thì trường kì chiến đấu vậy, liếc sang Thuyên, thấy nó đã ngủ khì từ lúc nào, hàng mi cong lim dim, đôi môi hồng chúm chím lâu lâu cứ tủm tỉm cười, trông rất đáng yêu. Tim hắn đập lệch một nhịp, nhưng nhanh chóng, Thần đưa chân đạp nó lăn sang chỗ khác, rồi nhếch miệng cười thích chí
Thế là một ngày “săn đuổi” kết thúc. Chỉ tội cho Hắc Bảo, ngày đầu tiên mà đã thê thảm thế này