Chuyện Lưu Toàn bị đánh này bay nhanh mà truyền khắp thôn Thượng Trang, chẳng bao lâu sau liền truyền đến tai Giang Cảnh Du.
Giang Cảnh Du không biết có phải vì mình giúp nguyên chủ ra một hơi cho nên mới cảm giác trên người nhẹ nhàng không ít hay không nữa. Khi chuyện đó truyền đến bên tai cô, cô phát huy kỹ thuật diễn của mình, ra vẻ mặt nghi hoặc: “Còn có việc này? Ai làm thế?”
Việc này cũng làm Giang Kiều nghĩ cả trăm lần cũng không ra, cô ta có chút gấp gáp: “Đúng vậy, ai làm? Hàng xóm Lưu Toàn không có một ai phát hiện, Lưu Toàn cũng nói không nên lời là nguyên do gì, chị, chị cảm thấy sẽ là ai?”
Trong lòng Giang Kiều hoài nghi nhất chính là Giang Cảnh Du, vì muốn nói gần đây Lưu Toàn đắc tội ai, ngoài Giang Cảnh Du không còn ai khác, chị ta chính là thiếu chút nữa bị Lưu Toàn đắc thủ, nếu chú ba bọn họ ở đây, căn bản là không cần hoài nghi thêm, nhưng mà đám chú ba căn bản là không ở trong thôn!
Thậm chí là trong nhà một người đàn ông thành niên cũng không có!
Vậy đây rốt cuộc là ai làm? Đời trước không có chuyện như này.
Giang Kiều có một loại cảm giác bất an vì sự việc đã thoát ly tầm khống chế của cô ta.
Hiện tại cô ta muốn sự việc mau chóng trở lại trên “quỹ đạo”.
Giang Cảnh Du nghi hoặc: “Cô hỏi tôi? Chị cô lại không phải Lưu Toàn, sao tôi biết được gã đắc tội với ai, cô hỏi như vậy, chẳng lẽ là cô biết cái gì sao?”
Phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, Giang Cảnh Du hỏi vặn trở lại: “Sao tôi cứ cảm thấy cô đặc biệt quan tâm Lưu Toàn nhỉ, thế nào, hai người có giao tình sao?”
Giang Kiều lập tức phủ nhận, tay xua đến bay nhanh: “Không không không, sao có thể! Gần đây trong thôn cũng không có chuyện gì mới mẻ, nên giờ không phải nhắc nhiều chút sao, ha ha, ha ha.”
Bởi vì chột dạ, rất mau cô ta liền rời đi.
Về đến nhà, sắc mặt Chu Đông Mai không tốt: “Con lại đi nhà cũ xum xoe?”
Giang Kiều không thích nghe lời này: “Mẹ! Con đó nào phải đi xum xoe.”
Chu Đông Mai cười lạnh: “Nếu không phải mẹ phát hiện, con liền muốn mang trứng gà đi thăm Giang Cảnh Du. Còn không phải là đầu va đập chút à, chính là làm ra vẻ, con còn muốn lấy đồ nhà chúng ta qua đó, con có phải ngốc không?”
Chu Đông Mai không chút khách khí: “Mẹ nói với con nha, con nghĩ cũng đừng nghĩ, một phần hời nhà cũ cũng đừng mơ chiếm được!” Chỉ có phần bà ta chiếm hời của nhà cũ thôi!
Giang Kiều ôm lấy cánh tay Chu Đông Mai, làm nũng: “Mẹ, con biết mà, mẹ phải tin con, con cũng không phải cái loại người sẽ để mình chịu lỗ, có đôi khi thoạt nhìn là có hại, nhưng đó là vì để chiếm được nhiều hời hơn……”
*
Giang Cảnh Du đuổi Giang Kiều đi rồi, giờ trong nhà không có ai, cô bèn vào game ngay. Sáu miếng đất trồng cùng tạo thành một miếng đất lớn hình chữ nhật đằng trước nhà gỗ nhỏ, hiện tại trạng thái của 6 miếng đất này đều là khô nứt, tỏ vẻ chúng đang thiếu nước, sau khi tưới nước thu hoạch rồi mới có thể tiếp tục sinh trưởng.
Lại nhìn kỹ một phen, hai miếng đất trồng cải trắng, bốn miếng đất trồng bí đỏ, đều đã sắp chín.
Tính toán thử một chút, từ lúc bắt đầu gieo đã qua đi gần 4 tiếng, cải trắng là 2 tiếng thu hoạch, bí đỏ là 3 tiếng mới chín để thu hoạch, nhưng nếu gặp phải trạng thái thiếu nước thì quá trình sinh trưởng sẽ đình trệ, hiện tại chính là gặp phải tình huống thiếu nước.
Mà trạng thái thiếu nước này, là tùy cơ.
Trừ phi vẫn luôn chờ ở đây, vừa thấy đất khô nứt là tưới nước ngay, chứ không đều sẽ gặp phải loại tình huống này.
Bởi vì việc này, Giang Cảnh Du vừa tìm được cơ hội liền vào xem xem.
Mỗi một lần đều phải điều tra cẩn thận, chứ không có cách nào, nếu cô vào đây, thân thể cô ở thế giới hiện thực sẽ liền biến mất, này đây nếu mà có những người khác ở đây, không chừng sẽ cho rằng cô là yêu quái.
“Rào rào ——” Cô tưới nước cho một đám 6 miếng đất, ngay lập tức, tình trạng khô nứt của đất đai biến mất, khung thu hoạch trên không cũng hiện lên một nhãn ‘chờ thu hoạch’.
【 Có nhấn nút thu hoạch hay không?】
【 Có. 】
【 Chúc mừng bạn thu hoạch được cải trắng bình thường x2】
【 Chúc mừng bạn thu hoạch được bí đỏ chất lượng tốtx4】
Sản phẩm thu hoạch chia làm [bình thường] và [chất lượng tốt], dưới tình huống sử dụng phân hóa học sẽ tùy cơ xuất hiện [tinh phẩm], bề ngoài khác biệt không lớn, nhưng lúc tiêu thụ, nếu nói [chất lượng tốt] là 10 đồng vàng, vậy thì giá bán của [bình thường] chính là 8 đồng vàng, còn [tinh phẩm] là 12 đồng vàng.
Trên dưới di động cố định ở tỉ lệ 20% này.
[Có nhấn nút gieo giống không?]
[Có.]
Trong chớp mắt, giữa 6 miếng đất trống liền nhiều ra một dây bí đỏ.
Giang Cảnh Du mở kho hàng ra, bán cải trắng với bí đỏ vừa thu hoạch được đi, lại nhìn vào khung đồng vàng: 68 đồng vàng.
Đồng vàng của cô lúc mới bắt đầu là 100 giờ đây còn giảm bớt đi hơn 30 cái. Không có cách nào, cô khai khẩn hai miếng đất đã xài hết rồi, số đồng vàng hiện tại đều là cô gieo trồng thu hoạch tích cóp được cả.
Giang Cảnh Du mở khu mua sắm, hiện tại trong khu mua sắm bên phân khu hạt giống chỉ có cải trắng với bí đỏ đã được mở khóa, còn không biết chủng loại sản phẩm thu hoạch được giải khóa tiếp theo đây là gì.
Hy vọng tiếp theo đây là gạo! Gạo trắng bóng!
Lại chuyển tới khu gia cụ, chỗ này thì nhiều cái đã giải khóa lắm.
Có giường chuẩn bị cho phòng nhỏ, bàn, ghế, còn có cả bệ bếp cho phòng bếp, tủ lạnh vân vân, nhưng mấy món này rẻ nhất cũng phải 500 đồng vàng.
Nếu không phải cô dựa vào điểm danh đánh dấu 7 ngày liên tục được một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng, rút được một chiếc giường, trong căn nhà gỗ nhỏ của cô sẽ vẫn là trống hoác.
Game cô chơi ở đời trước lúc này đã tới level mười mấy rồi, nhưng rốt cuộc game hiện tại với cái cô chơi lúc đó vẫn có sự khác nhau, ví dụ như căn bản không có nhiệm vụ tặng EXP hay tặng đồng vàng cho cô làm, cũng không có các hoạt động gì cả, hiện tại nguồn thu nhập duy nhất của cô chính là trồng trọt, rút thăm trúng thưởng thì cũng đúng là có thể đạt được đồng vàng, kinh nghiệm, và cả những đồ vật khác có trong khu mua sắm đó, cơ mà xác suất…… là một vấn đề.
Cô rời khỏi game, chẳng được bao lâu liền có người gõ cửa, là thím ba Bạch hàng xóm, trong lòng bà còn đang bế một em bé, nhìn thấy Giang Cảnh Du đi ra bà cũng không vào, chỉ đứng ở cạnh cửa: “Cảnh Du, con còn ở trong nhà à, cũng đã lâu vậy rồi, còn không xuống ruộng?”
Bà ấy tận tình khuyên bảo: “Cũng không thể tiếp tục ở trong nhà nữa, cuối năm phân lương thực con phải làm sao đây.”
Đây là một vấn đề rất thực tế, Giang Cảnh Du biết, vốn dĩ cô cũng đã tính xuống ruộng làm việc rồi, nhưng không phải đi làm việc nặng, mà là đi làm chút việc nhẹ nhàng chút, vì trên thực tế là cô không hề có kinh nghiệm làm ruộng, sợ sẽ trực tiếp phá hoại lương thực mất, ký ức của nguyên chủ có thể lấy làm tham khảo, nhưng chung quy vẫn là phải tự mình làm.
Mấy ngày nay cô cũng không phải không nghĩ đến có lối ra nào khác không, chỉ là đều bị cô nhất nhất phủ quyết.
Nghe thấy Giang Cảnh Du nói vậy, lúc này thím ba Bạch mới cười: “Thế mới đúng chứ, vết thương lành rồi thì nên đi làm việc.” Bà ấy nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng: “Nếu mà con tiếp tục ở nhà nữa, phải có người nói con là bà lười đó, bên nhà họ Vương kia nghe được mấy nhàn thoại đó sẽ không tốt cho con.”
Giọng bà lại đè thấp hơn nữa: “Con biết đó, tiểu tử nhà họ Vương kia rất đoạt tay, có kẻ đỏ mắt ghen ghét con đó.”
Đây là hảo tâm.
Giang Cảnh Du hiểu rõ: “Dạ cảm ơn thím vì quan tâm con, con biết.” Chẳng qua cô thật đúng là chả buồn cho ý kiến bên nhà kia vào mắt, không cần bao lâu đâu, hôn ước này có thể giải trừ.
Chờ Diệp Hồng Tú với Trương Lưu Vân làm xong việc ngoài ruộng về, đồ ăn đã nấu nướng xong, Giang Cảnh Tường đã rửa tay sạch sẽ, chỉ chờ ăn cơm.
Gần đây là chị làm đầu bếp, tuy ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng Giang Cảnh Tường cảm thấy chị nấu ngon hơn mẹ với bà nội nhiều, tuy vẫn là vài thứ kia, nhưng chính là càng ngon hơn!
Giang Cảnh Du: “Mẹ, bà nội, con không sao nữa rồi, ngày mai con sẽ xuống ruộng làm việc.”
Trương Lưu Vân vạch tóc ra xem miệng vết thương trên đầu Giang Cảnh Du, gật gật đầu: “Cũng được, con đi làm cỏ trước đi.”
Việc này nhẹ nhàng.
Diệp Hồng Tú cũng đi theo xem thử, sau đó không phản đối: “Được, để con nói trước với tiểu đội trưởng, bảo ổng an bài.”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Trương Lưu Vân với Diệp Hồng Tú đã dậy, mọi người phổ biến dậy rất sớm, dậy rửa mặt một phen xong lại đi nấu bữa sáng, sau lại cho gà ăn rồi tưới rau, tiếp nữa là ra cửa đến sân phơi tập hợp.
Nghe thấy tiếng còi, chính là đại biểu cho đã đến giờ tập hợp.
Mọi người sôi nổi tiến về phía trước, sau đó đi lãnh công cụ làm việc như cuốc vân vân dưới sự an bài của tiểu đội trưởng.
Cuốc này nhà người bình thường không có, dù cho trước kia có cũng đã bị thu đi mất để luyện thép, về sau cá nhân muốn mua liền không phải là chuyện dễ dàng đến vậy, chỉ có tập thể mới có.
Diệp Hồng Tú đã nói chuyện của Giang Cảnh Du với đội trưởng chi đội 3 Giang Quốc An rồi, cho nên cô trực tiếp bị phân đến đội làm cỏ: “Giang Cảnh Du, cô đi theo làm cỏ cho hố cây đậu đi.”
Làm cỏ như thế nào đây?
Đáp: Dùng tay nhổ.
Còn cuốc à?
Đừng có mơ, tổ xới đất với tổ thu khoai lang phải dùng kìa.
Hai tổ kia là làm việc nặng, công điểm họ lấy là cao nhất, 10 điểm, Trương Lưu Vân với Diệp Hồng Tú chính là đi thu khoai lang.
Còn Giang Cảnh Du chính là lấy 7 điểm, nếu lúc Giang Quốc An kiểm tra phát hiện cô làm không tốt còn sẽ bị trừ điểm nữa.
Đội lấy mặt trời nắng cháy da, mũ rơm chỉ có thể che khuất một mảnh nhỏ, Giang Cảnh Du cứ thế mà máy móc ngồi xổm trên đất làm cỏ.
Việc này không có gì khó khăn, cây đậu với cỏ dại vẫn là khá dễ phân chia.
Việc này không phải rất vất vả, nhưng mà nắng chói chang như này, còn phải ngồi xổm lâu, ngồi xổm một lát liền cần phải đứng dậy hoạt động một chút, ôi thôi lúc mới vừa đứng lên kia cổ nó chua nhức thế nào thì khỏi bàn nữa, còn eo quả thực không phải của mình nữa rồi.
Quả nhiên là từng giọt mồ hôi thấm xuống đất, hạt nào cũng toàn là vất vả a.
Giang Cảnh Du ôm lấy kính ý cao thượng với tất cả nông dân, cô đây còn là làm việc nhẹ nhàng đó, không biết bên tổ việc nặng bà nội với mẹ giờ ra sao rồi.
Các bà là làm ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.
Giang Cảnh Du liếm liếm khóe môi khô khốc, hạ quyết tâm, không được! Cô cần thiết phải thay đổi!
Thật vất vả nghe được tiếng còi đại biểu cho có thể về nhà vang lên, Giang Cảnh Du hoạt động thân thể một chút, bước chân vội vàng muốn rời đi ngay.
Trong đám cùng làm cỏ với cô có người ở đằng sau hô một câu: “Đi đâu thế? Không về nhà sao?”
Giang Cảnh Du: “Tôi đi hái chút rau dại về.”
Mấy chữ cuối cùng còn đang phiêu đãng, bóng người đã không thấy đâu.
Tốc độ Giang Cảnh Du rất nhanh, lúc này người đi đường phần lớn đều đang về nhà, Giang Cảnh Du ngược dòng người đến chân núi.
Cô thật cũng không phải muốn vào núi, chỉ chút éo thời gian này khỏi cần nghĩ, cô chỉ là muốn nhặt chút cục đá ở chỗ này, lần trước tới nơi này có nhìn thấy mấy cục thích hợp.
Căn nhà gỗ nhỏ của cô trống rỗng, cái khác có thể chậm rãi tích cóp đồng vàng mà mua, nhưng giờ Giang Cảnh Du đã gấp không chờ nổi mà muốn dựng một cái bệ bếp trong nhà gỗ nhỏ.
Bệ bếp cần phải dùng đến lửa, nếu mà công tác thi thố phòng ngừa làm không tốt, làm nhà gỗ nhỏ bị thiêu thì phải làm sao đây?
Quan sát trái phải khắp nơi, xác định không có người rồi cô mới dọn mấy cục đá thích hợp vào không gian trong game, dọn vào trong rồi thì trong nhất thời cũng không vội đi sửa sang lại, nhìn thấy có củi lửa cũng cho vào trong luôn.
Lúc đi về cô cũng thật sự là hái được một ít rau dại về theo, trên nửa đường trở về, cô thấy được Giang Kiều với Giang Cảnh Tường kết bạn tới tìm cô.
Nhìn thấy chị, Giang Cảnh Tường nhanh chân hơn mà chạy chậm tới: “Chị ơi, chị đã về rồi, mẹ bảo em tới đón chị.” Nói rồi cậu nhỏ còn thở dài một hơi: “Chị à, chị nói coi chị to đầu vậy rồi, còn cần em tới đón.”
Giang Cảnh Du: “……” Khóe môi co giật, này thật đúng là phiền toái chú mày quá.
Ánh mắt cô dời về phía Giang Kiều, Giang Kiều cười cười: “Vừa lúc em qua tìm chị, nghe thấy thím ba nói bảo Cảnh Tường tới đây tìm chị, nên em liền đi theo cùng.” Giang Kiều nhìn trạng thái hoàn hảo của Giang Cảnh Du, che giấu đi thất vọng của mình dưới khuôn mặt tươi cười: “Gần đây thời tiết rất đẹp, là lúc nên đi giặt chăn, chúng ta tìm lúc nào đó cùng ra bờ sông giặt chăn đi.”
Bờ sông?
Radar Giang Cảnh Du nháy mắt khởi động lên.
Nguyên chủ không biết bơi, Giang Kiều muốn làm cái gì đây?
Mặc kệ cô ta muốn làm cái gì, có lẽ kết quả sẽ có chênh lệch rất lớn với dự đoán của cô ta.
Nguyên chủ không biết bơi, nhưng cô biết, hơn nữa còn rất am hiểu.
Cho nên Giang Cảnh Du chậm rãi cười: “Được thôi, để ngày khác.”
Cứ từ từ chờ đi.
Cô không nóng nảy, chẳng qua phỏng chừng Giang Kiều thì khác à, nhìn từng ngày trôi đi, cách lúc thu hoạch vụ thu càng gần, cô ta không ổn được.
Giang Kiều không biết ý tưởng của Giang Cảnh Du, được đến đáp án mình muốn rồi thì vừa lòng cười.