Khí Thiếp Vương Gia

Chương 38: Dụng tâm của Duẫn Lâm



Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

Đêm khuya trong Duẫn Lâm Cư, nhịp thở nặng nề của nam nhân cùng tiếng rên rỉ của nữ tử giao triền cùng một chỗ, dưới ngọn đèn hôn ám, trong phòng tràn đầy xuân sắc. Âu Dương Thanh Minh sau khi phát tiết trong thân thể của Duẫn Lâm xong, bèn cúi đầu hôn nàng, hôn đến một nửa bất chợt dừng lại, cứng ngắc ở nơi đó, nhìn gương mặt của nữ tử vong tình ở dưới thân hắn.

Mà nữ tử đang nằm dưới thân hắn sắc mặt ửng hồng, biểu tình thoạt nhìn cực kỳ hưởng thụ, bộ dáng của nàng ta lúc này có chút say lòng người. Chính là trong đầu hắn luôn xuất hiện gương mặt rưng rưng mà quật cường kia, cái kia khuôn mặt nhỏ nhắn, nhã nhặn như một đóa hoa lan, làm cho hắn luôn nhịn không được nhìn khuôn mặt của nữ tử dưới thân lại liên tưởng đến khuôn mặt của Thiên Tình, đặc biệt là hôm nay thấy nàng, hắn đột nhiên cảm thấy, được cùng Duẫn Lâm sống chung cũng trở nên thật vô vị.

“ Vương gia, người ta còn muốn thôi ~!” Duẫn Lâm thở hào hển, ôm lấy cổ hắn rồi ngẩng đầu hôn hắn, “ Ân ân…..”

Âu Dương Thanh Minh xoay người nằm bên cạnh nàng, ôm lấy nàng cũng không nói gì. Biểu tình trong nháy mắt có chút lạnh lùng, phảng phất hơi thở lạnh như băng làm cho Duẫn Lâm có chút sợ hãi!

Duẫn Lâm cũng dẫn tỉnh táo lại, cuộn người nằm trong lòng hắn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt hắn: “ Vương gia, ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”

Âu Dương Thanh Minh nhắm mặt lại giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Duẫn Lâm biết hắn không có ngủ, bàn tay mềm nhẹ nghịch nghịch sợi tóc của hắn: “ Kỳ thật ta cảm thấy công chúa cũng không phải người xấu!”

Đôi mắt đang nhắm chặt của hắn đột nhiên mở ra, con ngươi đen như mực hiện ra hàn ý.

“ Ngươi không cần hung như vậy a~” Duẫn Lâm cười ấm áp, “ Vương gia, ta là thiệt tình nói với ngươi chuyện này. Lúc trước người đến đuổi giết ta là do Hoàng Thượng phái đến, không phải công chúa, nàng bất quá cũng chỉ là một cô nương khuê các, là một cái đứa nhỏ không hiểu thế sự, ngươi làm gì phải làm khó dễ nàng ấy? Còn nữa, hiện tại không phải ta đã an toàn trở về bên cạnh ngươi sao? Chúng ta hãy coi như chuyện này chưa từng phát sinh, ngươi cũng đừng tra tấn nàng ấy nữa, được không?”

Âu Dương Thanh Minh khép mắt lại, cắn chặt môi, để lộ ra sự cương nghị cùng quật cường. Trong lòng đúng là vẫn còn có điểm cảm động, nữ tử thiện lương này luôn làm hắn dao động, mặc kệ trước kia hay hiện tại. Trong lòng hắn, nàng vẫn luôn là nữ tử mà hắn yêu thương nhất.

Duẫn Lâm thấy hắn cũng không nói gì, tiếp tục nói: “ Lạc Đình Nam luôn thanh cao, kiêu ngạo, lại đối công chúa tốt như vậy, nhiều lần ra tay cứu giúp. Lạc Đình Nam lại tự mình giúp nàng uống thuốc ăn cơm, có thể thấy công chúa là một nữ tử khiến người ta yêu quý thôi. Cho nên Vương gia vẫn là đối xử với công chúa tốt một chút.”

“ Đủ rồi!” Âu Dương Thanh Minh chợt giận dữ, hai mắt mở to trừng trừng ngập tràn lửa giận, hắn không muốn tiếp tục nghe tên của Lạc Đình Nam cùng Thiên Tình ở một chỗ!

Duẫn Lâm thở dài, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, thấp giọng: “ Thiếp thân biết lỗi!”

Âu Dương Thanh Minh thấy nàng ta bộ dáng tội nghiệp, đáng thương, trong lòng cũng nổi lên một trận phiền loạn, ngồi dậy, cầm lấy y phục mặc vào.

Duẫn Lâm sửng sốt, sắc mặt trầm xuống. Hắn phải đi sao? Hắn là chưa bao giờ ở nàng nơi này ban đêm mà nửa chừng ra đi, là nàng nói sai rồi hay sao? Nhưng nàng ta cũng rất nhanh phản ứng lại, khôi phục như thường, cúi người nhu thuận giúp hắn mặc vào bộ hoa y ngày thường, phủ thêm lớp áo ngoài trắng như tuyết, đeo hài vào, cuối cùng lấy một sợi dây lụa màu bạc cột tóc lên.

Âu Dương Thanh Minh thản nhiên nói: “ Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay chắc ngươi rất mệt rồi!”

Duẫn Lâm ngẩn ra, lập tức nở một nụ cười ôn nhu, ngọt ngào: “ Vâng, thần thiếp sẽ chờ lần sau Vương gia đến!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.