Khí Thiếp Vương Gia

Chương 30



Editor: Tiểu Nguyệt Nguyệt

“ Thương thế của ngươi tốt hơn chưa?”

Sự quan tâm đột ngột của Âu Dương Thanh Minh làm cho Thiên Tình không biết phải làm sao, nàng không cho rằng hắn lại có hảo tâm quan tâm đến vết thương của chính mình. “ Tạ Vương gia quan tâm, nô tì đã tốt hơn nhiều”

Thiên Tình trong lòng tự giễu, nô tì, nàng đường đường là công chúa của nước Đại sở bây giờ lại trở thành nô tì của hắn, mà hắn thoạt nhìn lại đắc ý như thế. Dã tâm của Âu Dương Thanh Minh chỉ sợ đã sớm không thể nào tưởng tượng nổi đi? Hoàng huynh nhất định thực vất vả, một người phải chống đỡ giặc ngoài, lại phải lo lắng động loạn, cân bằng các phe phái trong triều. Hiện tại Âu Dương Thanh Minh cư nhiên đem chính mình làm nô lệ cho hắn, hắn là đem mặt mũi của Hoàng huynh để đi đâu a? Thiên Tình là nói cho chính mình, nhịn đi! Ai kêu chính mình là nợ hắn!

“ Đi xuống đi! Hôn lễ nếu ngươi làm không xong, cẩn thận Liên Nhi! Nàng tùy thời đều có thể sẽ chết!”

Há miệng thở dốc, Thiên Tình gật đầu. “ Vâng”

Hắn không có làm khó nàng, phá lệ không có!

Cuối tháng sáu, Bạch Mai Nhân theo phòng tài vụ đến lấy lệnh bài, lúc này Thiên Tình mới phát hiện, lệnh bài không thấy! Lệnh bài luôn luôn đặt trên người nàng, trừ bỏ buổi tối là cất cùng y phục, bình thường đều không rời nàng nửa bước! Mai Nguyệt Điện lại không có người ngoài đến, vậy là ai lấy?

“ Vương phi, người là ở làm sao? Vương gia đang chờ dùng đâu!” Bạch Mai Nhân vội vàng hỏi.

“ Không cần kêu ta Vương phi, ta hiện tại chỉ là nô thiếp của Vương gia. Ta sẽ chính mình đi nói cho hắn” Thiên Tình bình tĩnh đi ra ngoài.

Âu Dương Thanh Minh đang ở đại sảnh, nghe tin lệnh bài đã đánh mất, chậm chạp không nói, trong đôi mắt u tối cảm xúc đang khắc khắc biến ảo, làm cho hắn giờ phút này cà người tàn mác ra cảm giác thần bí, âm trầm khủng bố.

“ Quỳ xuống!” Hắn quát to một tiếng.

Thiên Tình nhắm mắt lại, quỳ xuống, cả thân mình đều đổ mồ hôi ướt sạch y phục, đều không phải là nàng sợ hãi sự nổi giận của hắn, mà là nàng đã muốn lâu lắm không có nghỉ ngơi tốt, một mực lo lắng cho hôn lễ của hắn. Bây giờ lệnh bài đã đánh mất, nàng rat rỡ ràng, hắn sẽ không dừng tay.

Nếu là hắn cố ý gây khó dễ cho nàng, là hắn sai người lấy lệnh bài đi rồi, thì nàng phải làm thế nào đây?! Nàng hít mạnh một hơi, tự cảm thấy chuyện này không hay ho. Tưởng tượng như vậy, nàng cảm thấy nam nhân trước mắt này thật sự là âm trầm khủng bố tới cực hạn, đối với một nữ nhân lại ra một chiêu âm độc như vậy, hắn nhẫn tâm như vậy sao?! Một tia chờ mong cùng khát khao cuối cùng của nàng sau lần thương tồn này đã không còn sót lại chút gì, đối hắn, hiện giờ chỉ có oán hận thật sâu!

Không khí âm lãnh, âm lãnh đến thấu xương.

Ngoài hoa thính, bao phủ bầu không khí làm cho người ta hông rét mà run, độ ấm trong đại sảnh làm cho người ta cảm giác giống như đang ở trong hầm băng, hận không thể ở trên người đắp mười tám cái chăn ngăn cản cỗ hàn khí lạnh chết người này.

Cỗ lãnh khí này khắc sâu vào máu thịt, ngay cả xương cốt đều phát đau. Nha đầu, nô tài đứng đầy phòng, vẻ mặt e ngại đứng thẳng, cả người mơ hồ toát mồ hôi.

“ Ngươi cố ý làm mất lệnh bài là có ý gì?” Âu Dương Thanh Minh gầm lên giận dữ. “ Ngươi thất đáng chết, ngươi có biết là đang cấp cho bổn vương thêm khó khăn không”

“ Vương gia, lệnh bài đã đánh mất, Thiên Tình cũng không phải là cố ý! Có thể hay không khắc một cái mới làm lệnh bài mới?” Bạch Mai Nhân ở một bên nói đỡ giúp Thiên Tình.

Thiên Tình cảm kích quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhưng thấy trong mắt nàng ta một mảnh trong suốt. Lại liếc mắt sang nhìn sang Y Lam đang tà nghễ ở một bên, nàng ta thản nhiên nhếch miệng cười, tựa hồ thực đắc ý. Trong lòng Thiên Tình thở dài, ý của Y Lam như thế, nàng ta tựa hồ đối nàng thực ghen tị.

“ Mai Nhân, không cần thay nàng nói chuyện!” Âu Dương Thanh Minh đối Bạch Mai Nhân có chút ôn nhu.

Bạch Mai Nhân hạ thấp đầu, không hề nói chuyện.

“ Thiên Tình, ngươi tự mình nói xem lệnh bài là làm sao?”

Giờ phút này, nàng có biện giải thế nào cũng không được, nàng cũng không muốn đi biện giải, dưới đáy lòng nàng chỉ mong hắn nhanh nhanh vận dụng hình phạt, sau đó làm cho chính mình vể nghỉ ngơi, nàng mệt chết!

Âu Dương Thanh Minh thấy vẻ mặt của nàng thản nhiên như thế, không có một tia hối lỗi, đáy lòng xẹt qua một tia không vui, rốt cục bị chọc giận, nhất thời ác ngữ tuôn ra. “ Tiện nhân, ngươi đã đánh mất lệnh bài cư nhiên không có ý hối lỗi sao?’

Thiên Tình làm cuối cùng một tia giãy dụa, thanh âm của nàng thản nhiên, “ Ta không biết, nếu có người nào cố ý lấy đi, ta cũng không có biện pháp! Chẵng lẽ Vương gia không biết lệnh bài đi đâu hay sao?”

“ Tiện nhân, ngươi nói vậy là có ý gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.