Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Lúc này trời cũng đã sáng Hạ Lan Vi không muốn nhớ đến con gà kỳ quái lúc nãy, sau khi rửa mặt, chải tóc đơn giản xong nàng liền đẩy cửa phòng đi ra.
Nắng sớm đã chiếu xuống sân, Hạ Lan Vi giơ hai tay lên trời “a” một tiếng, lười biếng duỗi eo ra. Trong sân đã nghe thấy thanh âm múa kiếm, thanh kiếm xé gió loé lên ánh sáng trắng, từng chiêu đưa ra đều sắc bén giống như muốn xé không khí ra làm đôi.
Người múa kiếm mặc một thân bạch y, khi múa vạt áo bay theo thân kiếm. Xoay người một cái, ba ngàn sợi tóc như mực phiêu phiêu trong gió, chỉ thấy được nửa mặt, đang nước chảy mây trôi thì suýt nữa đuôi tóc đã chạm vào thân kiếm, nguy hiểm vô cùng.
Đợi đến lúc người nọ hoàn toàn xoay người lại, bạch y bay bay, tóc xoã tuỳ ý ở trên vai, hoa đào rơi lả tả phía sau lưng. Màu hồng của cánh hoa làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mĩ ôn nhuận. Hạ Lan Vi trợn mắt há hốc miệng.
Đây không phải là Hi Loan thì còn có thể là ai?.
Quả nhiên người đã đẹp thì làm gì cũng đẹp, sư phụ ngay cả luyện kiếm một mình dưới hoa đào mà cũng có thể đẹp như vậy, thật không biết nữ chính có bị mù hay không nữa?.
Hạ Lan Vi lắc đầu thở dài.
Chắc là có đi, không nghĩ đến nữ nhân đó nữa tránh lại mất hứng, có thời gian rảnh thì nên nhìn nhan sắc tuyệt thế này nhiều hơn, dưỡng cho mắt nhìn cao một chút, bằng không đến khi nữ chính xuất hiện, sư phụ vì yêu mà hắc hoá thì lại không có cơ hội thấy nữa.
Vừa nghĩ đến đó, Hạ Lan Vi lại tiếp tục thở dài.
Hi Loan đã sớm chú ý đến Hạ Lan Vi từ lúc nàng ra khỏi phòng, sau khi múa được 2-3 chiêu thì liền thu bội kiếm sắc bén vào vỏ, treo vững vàng ở bên hông.
Chàng rũ mắt nhìn Hạ Lan Vi. Nàng đang đứng một mình bên cửa lắc đầu ảo não thở dài ở phía đằng xa, dáng người thấp bé mặc đồng phục màu trắng của Đạo Diễn Tông, trên đầu có hai búi tóc tròn tròn, một cái bên phải và một cái bên trái giống như hai cái bánh bao.
Chàng dùng tay áo che đi khoé miệng đang khẽ giương lên của mình rồi hướng Hạ Vi Lan bước đến.
” Chào buổi sáng, sư phụ”.
Hạ Lan Vi mới vừa mở miệng chào thì Hi Loan đã đi đến đứng đối diện, làm cho nàng phải ngửa cổ để nói vì nàng mới cao đến bên hông của Hi Loan.
A.
Mỏi cổ quá.
Hi Loan sờ chỏm tròn trên đầu của Hạ Lan Vi, hỏi:” Tối hôm qua con ngủ có ngon không?”.
” Ngủ ngon ạ”.
Hạ Lan Vi bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh tránh khỏi tay của Hi Loan.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc thì không thể rối. Đây là kiểu tóc mà nàng khổ cực lắm mới có thể hoàn thành được.
Cũng may Hi Loan không có ý định tiếp tục xoa đầu nàng nữa, thanh âm của chàng vang lên trên đỉnh đầu của Hạ Lan Vi.
” Về sau cần phải dậy sớm hơn một chút nữa, đã là người tu tiên thì không thể lười biếng như vậy”.
Hạ Vi Lan:”…….”.
Ánh mắt nàng nhìn về phía mặt trời mới vừa nhô lên, khoé mắt giật giật. Như thế mà còn nói nàng lười biếng?.
Vậy ở hiện đại, lúc nào nàng cũng ngủ đến 12 giờ trưa mới dậy, nếu như để Hi Loan biết được chẳng phải sẽ rất thảm sao. HạnLan Vi trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt thì không biểu hiện gì, liên tục đáp ứng.
Hi Loan hài lòng gật đầu rồi nhìn Hạ Lan Vi nói:” Hôm nay, ta sẽ dạy con cách hấp thụ linh khí.”
Hai mắt Hạ Lan Vi sáng lên.
Rốt cuộc cũng được học rồi sao?.
Hắc hắc, phải biết rằng ở thế giới này nàng chờ mong nhất là tu tiên đó!.
Trong nguyên chủ cũng là một trong những thiên tài hiếm thấy. Tuy rằng kém hơn so với Hi Loan nhưng khi đấu với các cao thủ ở Đạo Diễn tông thì có rất ít đối thủ. Chắc một phần cũng do bàn tay vàng của nữ chính chèn ép nên khó gặp được thiên tài.
Nghĩ lại thì mới nhận ra, Hi Loan cũng vì vậy nên mới nhận nàng làm đồ đệ cũng nên. Chỉ tiếc rằng đã làm nhân vật phụ thì sẽ mãi là nhân vật phụ cho dù có xuất sắc như thế nào đi chăng nữa thì cũng đều có kết cục giống nhau, khá hơn tí thì chỉ là chết một cách vinh quang hơn thôi.
Hạ Lan Vi cũng đã tính xong, đợi đến khi nàng tu luyện không sai biệt lắm rồi sẽ rời đi Đạo Diễn tông trước khi nữ chính xuất hiện, đến nhân gian một mình sung sướng tiêu dao tự tại, sau đó kiếm một lang quân tuấn mỹ.
Hi hi hi mới nghĩ đến đó nàng đã cảm thấy rất kích thích rồi. Tu tiên đối với nàng cũng dễ dàng như uống nước mà thôi, chút nữa nàng sẽ thể hiện khả năng của mình.
” Nhắm mắt lại, tĩnh tâm”.
Hi Loan lên tiếng, Hạ Lan Vi vội vàng làm theo.
” Thả lỏng người rồi hít thở thật sâu”.
Hạ Lan Vi lan hít sâu.
” Hô hấp trầm xuống, cảm thụ đan điền. Lấy da làm ranh giới cảm thụ linh khí từ ngoài đi vào cơ thể hội tụ ở đan điền…”.
Hi Loan nghiêm túc dạy mà Hạ Loan Vi cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
Chỉ là…
Hô hấp trầm xuống…làm nàng cảm thấy bụng có chút trướng giống như lúc sáng chưa đi vệ sinh vậy.
Cảm thụ linh khí của đất trời…cái này thì, gió thổi làm nàng cảm thấy hơi lạnh…
Qua nửa canh giờ Hạ Lan Vi không cảm nhận được cái gọi là linh khí.
Một canh giờ trôi qua, ngoại trừ cảm thấy lạnh ra thì Hạ Lan Vi vẫn không thể nhận được cái gì thêm.
Nàng rất tức giận thế nên đã cự tuyệt lời khuyên của Hi Loan bảo nàng đi ăn điểm tâm sáng trước.
Hơn nửa canh giờ tiếp theo, ngoài việc mang một thân cánh hoa đào do gió thôi đến còn lại cũng không có gì.
Một canh giờ tiếp, nàng rốt cuộc….
Ngủ rồi.
————————-
Tới bây giờ Hạ Lan Vi mới nhận ra số mệnh không bao giờ tha cho con dê là nàng. Đột nhiên xui xẻo bị chết rồi còn xuyên tới nơi này thì không nói làm gì, đằng này thân thể thiên tài về tu tiên này của nguyên chủ rơi vào trên người nàng lại không linh nữa.
Quá thảm đi.
Cứ nghĩ đến đó là Hạ Lan Vi lại tức đến nỗi trưa cũng ăn nhiều thêm một chén cơm. Hi Loan thấy vậy thì chỉ cho rằng đồ đệ nhà mình luyện công mệt mỏi nên trong lòng cảm thấy yên tâm, vui vẻ bội phần.
Không hổ là đồ đệ của mình, tuy rằng thiên tư hơi kém một chút nhưng bù lại là một người chăm chỉ.
Nghĩ đến đó, chàng gắp một miếng thịt cho đồ đệ ngốc của mình.
Ăn no Hạ Lan Vi ngủ trưa một chút, sau đó thần thanh khí sảng đi học ở Điện Chủ Phong.
Bởi vì Đạo Diễn tông cho rằng người tu tiên cần phải có nội công cà ngoại công kết hợp, cho nên mới đặc biệt cây dựng một học đường ở trong tông, cả ngày chỉ dạy chi, hồ, giả, dã* cùng với một ít công pháp cơ bản.
*Chi, hồ, giả, dã (之乎者也): là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên “chi, hồ, giả, dã” thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.
Trong tông có quy định chỉ cần có đệ tử ngang độ tuổi cơ bản thì mỗi ngày đều phải đi học, đến khi nào trình độ tốt thì mới bắt đầu đi ra ngoài rèn luyện, nói như thế nhưng may mắn lắm thì mỗi tháng cũng chỉ được vài lần.
Vì thế Hạ Lan Vi bất hạnh phải quay lại làm học sinh một lần nữa. Bất quá, vì đây cũng là lần đầu tiên đi học ở thời này nên nàng cảm thấy rất mới mẻ.
Hạ Lan Vi tới chậm một chút, thời điểm bước vào Điện Chủ Phong, tuy nói cũng không phải là muộn nhưng mọi người đã ngồi vào chỗ của mình hết rồi.
Từ xa nhìn lại thấy toàn một màu trắng. Nàng suýt nữa quên mất đạo phục của Đạo Diễn tông là màu trắng. Cũng màu trắng nhưng khi nhìn sư phụ mặc thì giống như trích tiên trên trời, tiên khí vây quanh. Mĩ nhân sư bá thì có vẻ hơi lẳng lơ nhưng cũng không làm mất đi phong thái. Trái lại người bình thường mặc vào thì lại làm cho ta cảm thấy có chút cứng nhắc, khô khan, vô vị.
Chính là do nàng mới đến lại thêm là đệ tử mà Hi Loan nhặt về ở giữa đường nên đại đa số người đều không biết nàng, giờ phút này ai cũng tò mò nhìn lại.
Vì vậy dù da mặt của Hạ Lan Vi có được làm từ bê tông cốt thép thì cũng không thể nào chịu được nhiều con mắt quan sát như vậy!.
Nàng có chút xấu hổ nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi, liền thấy một nữ tử trắng trẻo mặc váy màu hồng cánh sen khoảng 12,13 tuổi hướng nàng vẫy tay. Váy có màu sắc nổi bật như vậy thì không thấy cũng khó, Hạ Lan Vi liếc mắt liền thấy nàng.
” Tiểu sư muội”.
Lâm Tư Dao vẫy tay bảo nàng đến đó. Đây không phải là sư tỷ hôm qua dẫn nàng đi thay quần áo sao?.
Hạ Lan Vi nhìn về phía sư tỷ thì quả nhiên thấy chỗ bên cạnh còn trống. Nên đôi chân nhỏ liền đi về phía Lâm Tư Dao.
“Hắc hắc, tiểu sư muội!”.
Lâm Tư Dao hưng phấn nói:”Sở Minh bị cấm túc rồi nên không đi học, trước hết khoảng thời gian này muội cứ ngồi ở đây đi!”.
Tư Dao vừa nói vừa thu thập sạch sẽ chỗ ngồi của Sở Minh. Hạ Lan Vi nhìn vị sư tỷ trước mặt một cái đầy hồ nghi,chuyện gì mà có thể khiến tỷ ấy nói chuyện với giọng điệu hưng phấn thế nhỉ?.
Nhớ tới lời tỷ ấy nói về chuyện Sở Minh bị cấm túc, Hạ Lan Vi bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra đây là chỗ ngồi của tên hài tử hư hỏng ngày hôm qua?.
Hạ Lan Vi có chút ghét bỏ, bất quá nhớ đến việc xui xẻo mà ngày hôm qua hắn gặp phải nàng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng. Tâm trạng của Hạ Lan Vi đang tốt nên liền thuận theo ngồi xuống, quay đầu nhìn sang Lam Tư Dao ngọt ngào cười một tiếng:”Cảm ơn sư tỷ”.
Thanh âm trong veo thêm một chút mềm mại làm cho Lâm Tư Dao rất kích động, tay không hề báo trước tập kích lấy hai má mềm mại trắng nõn của Hạ Lan Vi. Lâm Tư Dao bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn Hạ Lan Vi, mặt đầy vẻ kích động.
” Ai nha, tiểu sư muội đáng yêu của ta, về sau nếu tên Sở Minh đó còn giám to gan tìm muội khinh dễ liền tới tìm sư tỷ!. Sư tỷ có rất nhiều biện pháp giúp muội thu thập hắn!”.
Hạ Vi Lan”….. Sư tỷ có thể thả muội ra trước được không?. Muội…… muội không thở được nữa”.
Lâm Tư Dao buông lỏng tay, tức thì trên má của Hạ Lan Vi xuất hiện hai vệt đỏ sau đó nhanh chóng bến mất.