Người dịch: Tồ Đảm Đang
Anh biết mình bây giờ sống rất mâu thuẫn, nhưng anh không biết phải làm sao để giải quyết những vấn đề này.
Dường như anh đang cố muốn nhốt mình vào sự đau khổ, cố ý làm mình phải sống dày vò hơn chút nữa, như là, mình sống đau khổ một chút là có thể bù đắp lại một chút sự hổ thẹn với ba mẹ.
Nhưng, lúc này đây, anh cũng hướng về phía của tình yêu.
Anh không dám thừa nhận điểm này, chỉ có thể đêm đến tĩnh lặng lén lút nhìn Tiểu Ngũ mà suy nghĩ.
Sau khi nghĩ xong, lại tiếp tục hổ thẹn.
Những lúc thế này trở nên nhiều hơn, trạng thái tinh thần của Lâm Tự đều trở nên cực kỳ kém, anh cứ hay hoảng hốt, thậm chí Tiểu Ngũ nói chuyện với anh thì anh thường xuyên rất lâu sau mới phản ứng lại được.
Tiểu Ngũ cảm giác được anh không đúng lắm, rất lo lắng cho anh, nhưng Lâm Tự nghĩ gì cũng đều không nói với cậu, điều này làm cậu hoàn toàn không có cách nào khác.
Thế là, mỗi ngày cậu đều đi qua chỗ thím Vương, học hát hò với thím Vương, mấy bài tình ca những thập niên tám mươi chín mươi ấy, học lơ mơ xong về hát cho Lâm Tự nghe, dỗ cho đối phương vui.
Nếu nói Lâm Tự không cảm động là không thể nào, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ngũ anh đều thấy mình tội ác tày trời.
Anh biết, nếu mình có ý chấp nhận đối phương thì phải nhân lúc còn sớm nói rõ ra rồi rạch ra ranh giới, nhưng anh không nỡ.
Nước này rồi, anh đã có lỗi với ba mẹ, cũng có lỗi với Tiểu Ngũ.
Hỏng bét rồi.
Lâm Tự nhìn ngày tháng trôi qua đi, anh nghĩ: Đợi qua năm vậy.
Đến cuối năm rồi, Lâm Tự cho mình một thời hạn, niềm vui này cứ hưởng thụ đến khi tết âm lịch kết thúc đi, sau đó để mọi thứ quay về với sự yên bình ban đầu là được.
Tiểu Ngũ không hề biết gì về ý định của Lâm Tự, cậu chỉ biết bây giờ mình có thể yên tâm ở bên cạnh Lâm Tự mỗi ngày rồi, có thể nhìn người đàn ông xinh đẹp này mỗi ngày rồi.
Niềm vui mà từ trước tới giờ Tiểu Ngũ chưa hề có, chỉ cần nhìn thấy Lâm Tự là cứ cười mãi.
Cuối tháng mười hai, trời rất lạnh.
Lâm Tự không internet không điện thoại nhận được một bức thư, bức thư này đến từ vị giáo viên thời đại học của anh.
Đời này của Lâm Tự, từng gặp qua người xấu cũng từng gặp qua người tốt, người thầy viết cho anh bức thư này là một người anh cực kỳ cực kỳ kính trọng và cảm kích.
Thời sinh viên, Lâm Tự hay bị quấy nhiễu bởi xu hướng tính dục của mình, trước giờ anh không hề nhắc đến với người khác về chuyện này, nó trở thành tâm bệnh của anh.
Khi sắp tốt nghiệp đại học, có một khoảng thời gian Lâm Tự áp lực đến nỗi đổ bệnh, thầy đến ký túc xá thăm cậu, trò chuyện cả buổi chiều.
Lúc đó Lâm Tự nói với thầy một cách uyển chuyển rằng mình không chỉ vì những vấn đề sắp tốt nghiệp mà bất an, mà còn một vấn đề khác anh chưa thể giải quyết được.
Lâm Tự không nói trực tiếp với thầy phải làm thế nào với vấn đề chưa được giải quyết, lại không biết phải đối diện thế nào này, nhưng anh sẽ nhớ mãi thầy nói với anh: “Đời người cứ thản nhiên là được, có một số việc không phải em có thể chọn, quan trọng nhất là phải chấp nhận được toàn bộ con người mình.”
Lâm Tự được thầy thức tỉnh, bệnh dần dần tốt lên.
Sau đó tốt nghiệp, thuận lợi tìm được công việc ở một thành phố khác, cũng dần dần hòa giải với bản thân mình, nếu như không gặp phải người đó, có lẽ bây giờ Lâm Tự đã sống một cuộc sống coi như là khá êm rồi.
Mặc dù hiện thực rất thê thảm, nhưng lòng cảm kích của anh đối với vị giáo viên này vẫn ở đó.
Thầy bỗng viết thư gửi đến, hỏi thăm quan tâm, những việc xảy ra với Lâm Tự, thầy ấy cũng vừa nghe nói thôi, hỏi thăm các nơi mới tìm được địa chỉ gửi thư này.
Thầy không chắc được Lâm Tự có thể nhận được bức thư hay không, nếu như nhận được, hi vọng rằng anh có thể đến nhà mình ăn tết.
“Đừng đem những sai lầm ấy cõng hết lên vai mình, em có thể ôm lòng áy náy với cha mẹ, nhưng nếu em đã sống tiếp thì phải nghĩ cách chuộc tội, cách chuộc tội không đồng nghĩa với làm mình chìm đắm trong nỗi áy náy, mà là làm cho sự ra đi của họ không quá đáng tiếc.”
Lâm Tự nhìn thư của thầy, khóc không thành tiếng.
Lúc anh đọc thư Tiểu Ngũ không ở đó, khi Tiểu Ngũ quay lại Lâm Tự đã khóc xong rồi.
Tiểu Ngũ chú ý thấy mắt Lâm Tự sưng lên, lo lắng hỏi anh sao thế.
“Qua đây ngồi.” Lâm Tự cầm hai cái ghế ra trước cửa, bảo Tiểu Ngũ ngồi với anh một lúc.
Tiểu Ngũ rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh: “Cho anh.”
Cậu lại lấy một viên kẹo socola từ trong túi ra.
Là loại socola kém chất lượng rẻ tiền ấy, nhưng Tiểu Ngũ không biết, cậu ấy chưa ăn bao giờ, nhìn thấy là mua à.
Lâm Tự đã quen với việc Tiểu Ngũ luôn mang đồ về nhà cho anh, nhất định phải ăn ngay, anh liền ép Tiểu Ngũ phải chia ra ăn với mình, còn cái nào giữ được thì anh sẽ thu lại bỏ vào trong một cái hộp.
Lâm Tự bỏ socola vào trong túi, chợt hỏi Tiểu Ngũ: “Cậu có muốn đi thành phố thử không?”
Cả đời này nơi xa nhất mà Tiểu Ngũ từng đi là ở thị trấn, ở đó thôi đã làm cậu cảm thấy lớn đến mức cậu tìm không được hướng nữa rồi, mỗi lần đi thị trấn suy nghĩ duy nhất của cậu đó là làm nhanh lên còn về tìm Lâm Tự.
Tiểu Ngũ chưa bao giờ nghĩ tới phải đi đến một nơi xa hơn lớn hơn cả, cậu chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Tự.
“Tôi ở đâu cũng được.” Tiểu Ngũ nói “Anh ở đây, thì tôi ở đây. Anh đi chỗ khác, thì tôi đi theo.” . Truyện Hài Hước
Lâm Tự cười: “Cậu là cái đuôi sao?”
Tiểu Ngũ kiên định gật đầu: “Cái đuôi của anh.”
Lâm Tự nhìn Tiểu Ngũ, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Tôi dẫn cậu về nhà ăn tết vậy.”
“Hả?”
Tiểu Ngũ không hiểu, đây không phải nhà Lâm Tự sao?
Lâm Tự xoa xoa khuôn mặt lạnh cóng của mình, sau đó nói: “Tôi dẫn cậu đi ra ngoài nhìn thế giới, cũng coi như là cho cậu một câu trả lời.”
– —
Tồ: Ngày mai (2021.12.03) thí dụ như tui chơi lớn thì tui dịch cho hoàn luôn!
Tui không thích ngâm lâu quá, để người đọc đợi sao tui chịu nổi.