Hoàng hậu cũng là mẫu thân của Hàn Hiên phế Thái tử và Thức Vương vội vã từ tẩm cung chạy ra sân điện. Chứng kiến cảnh nhi tử giết người tay nhuốm đầy máu, từng kẻ phản nghịch, từng người một ngã xuống bên cạnh là thi thể không đầu của Khưu Hùng và gương mặt đầy máu biến dạng của Tam Vương.
Hoàng hậu hai chân cũng đứng không vững, bà ta khụy xuống đất. Thái giám bên cạnh phải vất vả lắm mới đỡ Hoàng hậu đứng vững lại. Hàn Hiên như một con thú hoang bị mất đi trái tim của mình. Chẳng còn cảm giác, chẳng còn đau đớn.
Ba tháng sau,
Tại kinh thành…
Khắp nơi đường lớn đường nhỏ điều dán giấy thông báo của Bạch Gia, ghi rõ việc Bạch Chính đã từ mặt Bạch Nguyệt Y. Nàng ta không còn là tam tiểu thư của Bạch Gia.
Dân chúng trong thành bàn tán xôn xao nhiều về chuyện này. Bạch Gia vốn giàu có lại vừa mới dọn đến kinh thành không lâu. Còn được phong chức Đô sứ chuyên thu mua phụ phẩm, đồ dùng lặt vặt cung cấp cho Hoàng cung.
Gia tộc giàu có, con trai trưởng thì giỏi giang nắm giữ sổ sách, tính tình đôn hậu. Thứ nữ Bạch Sính Đình thì xinh đẹp, tài giỏi, học thức cao được mệnh danh là tài nữ kinh thành. Duy nhất chỉ có một mình Bạch Nguyệt Y thì tệ nhất.
Nàng ta từ nhỏ sống biệt lập trong phủ, gần đây chẳng biết đi đâu mất tích gần cả năm trời. Đến khi trở về thì một bên mặt lại bị hủy đi. Vết sẹo lồi hình tròn nằm gọn một bên gò má trong rất xấu xí. Cơ thể nàng ta thì yếu ớt vô cùng. Mưa nắng một chút cũng bệnh, tay chân cử động mạnh cũng trật khớp, thậm chí là gãy xương.
Nghe nói còn mang nghiệp chủng. Bạch đại phu nhân phải cho người mua cả hồng hoa để bỏ thai oan nghiệt kia cho nàng ta. Ai cũng suy đoán không chừng Bạch Nguyệt Y là bị đạo tặc hái hoa bắt đi, rồi còn bị hủy dung. Nhiều lời đồn đại, nhiều suy diễn của bá tánh truyền miệng liên tục thêu dệt lên câu chuyện về Bạch tam tiểu thư.
Nhưng còn người thật thì…
Tại nha môn Kinh Môn.
Mạc Chu quan phủ của Kinh Môn đang đứng bên trong một căn phòng chứa xác của nha môn. Gương mặt có phần khó hiểu, một tay khoanh trước ngực, tay còn lại đặt dưới cằm rồi đi đi lại lại nói:
– Nhìn từ bên ngoài thi thể không hề có một vết thương chí mạng nào. Thật kỳ lạ.
Nguyệt Y nữ nhân có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt khá xanh xao hai tay còn đang mang găng tay màu trắng đáp lời:
– Đại nhân, thi thể là bị người ta tách phần xương ngực ra sau đó là cắt đi trái tim. Cuối cùng là dùng một lớp da giả đặt lên may lại.
Đứng kế bên Nguyệt Y là Hiểu Ninh nàng ta là người ghi chép sổ sách của nha môn đang ghi lại quá trình vụ án. Hiểu Ninh có gương mặt thanh tú, nụ cười như tỏa nắng, cả người đầy nhiệt huyết tấm lòng lại nhân hậu.
– Nhìn không có giống là may lại đó Nguyệt Y. Rõ ràng là lớp da phía trước ngực liền lại với nhau mà. Nếu muốn tách xương ngực ra, moi trái tim bên trong thì phải làm rách da bên ngoài chứ?
Nguyệt Y tiến lại gần thi thể, nàng ta lấy ở túi ra một cây dao nhọn bằng ngọc có màu xanh, lưỡi dao dẹp mãnh. Dao ngọc chạm vào lớp da bên ngoài thi thể cắt một đường nhỏ đã tách được lớp da ra.
Nguyệt Y không dùng quá nhiều sức đã có thể kéo lớp da trượt ra khỏi thi thể. Mạc Chu và cả Hiểu Ninh thì cứ như há miệng ra kinh ngạc vô cùng. Cả hai không ngờ da của con người lại được hung thủ tỉ mỉ cắt ra như thế.
Nguyệt Y lấy hẳn lớp da đặt ra bên cạnh thi thể rồi nói:
– Hung thủ là tách lớp da này trước, sau đó mới tách xương ngực của nạn nhân ra, moi tim nạn nhân. Cuối là đặt lớp da này lên may lại. Đường may được hung thủ xử lý rất khéo nên nhìn sơ qua cứ tưởng là vết sẹo của cơ thể.
Hiểu Ninh nhìn lớp da, lớp thịt của thi thể mà thiếu chút nữa là nôn ói ra. Máu đen nhầy nhụa chảy đầy xung quanh. Nàng ta lắc đầu nói.
– Hung thủ này đúng là bệnh hoạn mà, sao lại tách da, tách xương moi tim người ta như thế.
Nguyệt Y hai mắt nhìn chằm chằm vào lớp da, sau đó nàng ta xoay người lấy một thau nước nhỏ, bên trong có pha một ít thảo dược rồi bỏ lớp da vào. Lớp da thấm nước làm nước trong trở nên đục. Nguyệt Y nhìn chăm chú một chút rồi nói:
– Da này là da bò. Không phải da người. Da người sẽ mỏng và mềm mại hơn, tính đàn hồi rất cao, da bò cứng hơn, rất dễ khô và không nhìn thấy vân da.
Hiểu Ninh tiến lại gần hơn nhìn thau gỗ chứa da ngâm bên trong, lớp da đúng là dày cứng hơn nhìn không khác gì da bò.
– Đúng là da bò.
Nguyệt Y nghe vậy thì nói thêm:
– Đại nhân ở phần xương ngực bị tách ra của nạn nhân, phần xương liền thành từng mảng lớn không hề bị gãy vụn. Có thể hung thủ là người có sức mạnh hơn người, chỉ dùng tay trần đã có thể gỡ hết phần xương ngực của nạn nhân lên. Nên xương không hề bị gãy nát.
– Dựa vào sự phân hủy của thi thể Nguyệt Y suy đoán nạn nhân đã chết từ lúc chiều hôm qua, tầm vào lúc tầm mười lăm giờ đến mười sáu giờ.
Hiểu Ninh tròn mặt không hiểu lời của Nguyệt Y nói liền hỏi lại:
– Hả…? Mười lăm giờ là… Là gì?