Là ảo giác phải không? Sao thầy lại xuất hiện ở đây được.Nhưng cho dù là ảo giác thì cô cũng tình nguyện trầm luân.Cô không chịu được nữa rồi.
“Em…khó…chịu lắm…”
Giọng cô khàn đặc, đứt quãng nhưng lại mang theo sự quyến rũ mời gọi.Nói xong, hai tay cô đã đưa lên sờ soạng ngực anh.
Giờ đây, lí trí của Hạ Lâm đã bị dục vọng căn nuốt hoàn toàn.
Cái ôm của Đình Thiên chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, cơ thể vốn rã rời lúc này lại như cây dây leo bám chặt lên người anh, hơi thở dốc nặng nề, cổ họng vô thức phát ra những tiếng rên nhạy cảm.
Thứ thuốc này thật đáng sợ, nó có thể biến một cô gái đơn thuần thành một yêu tỉnh sa đọa.
Đình Thiên bị phản ứng của Hạ Lâm làm cho giật mình, mày nhíu chặt lại, dùng hai tay kéo cô xuống, giữ chặt không cho nhúc nhích.
Anh quát: “Ngồi im! Nói tôi nghe, em bị bỏ thuốc?”
Nhìn những phản ứng này của Hạ Lâm, Đình Thiên có thể xác định cô bị trúng thuốc kích tình.
Cô gái nhỏ bị khống chế, cựa quậy sao cũng không thắng nổi sự kìm kẹp kia cảm thấy rất bất mãn, cứ như nhìn thấy món đồ mình thích nhất lại không được phép động vào vậy.
Khuôn mặt đỏ ứng do tác dụng của thuốc phồng lên, ấm ức đáp: “Ừm.Thứ thuốc kia khó chịu lắm thầy ơi…em chết mất..”
Đôi mắt tròn của cô mơ màng ngập nước, giọng mềm mại, ái muội quyến rũ lại đáng thương.
Đình Thiên thấy vậy sắc mặt lại càng lạnh xuống.
“Là kẻ nào?”
Anh âm trầm hỏi.
Hạ Lâm không ngừng uốn éo, trả lời trong vô thức: “Ba mẹ nuôi…họ muốn…bán em cho con trai lớn công ty Huy Phúc…đổi lấy tiền đầu tư..”
Con ngươi Đình Thiên nhìn hờ ra lan can đằng sau lưng, tối lại.
Anh không nói gì, chỉ thấy một giây sau, anh nâng tay lên, dùng lực vừa đủ đánh vào gáy cô, Hạ Lâm chìm vào giấc ngủ.
“Giờ thì ngủ đi, đợi em tỉnh dậy sẽ không sao nữa”
Anh thì thầm, bế cô đi vào trong giường, kéo chăn mỏng đắp cho cô.
Lúc này, khuôn mặt Hạ Lãm lại chuyển sang trắng bệch dần.
Giữa vùng da trắng nhợt nhạt không sức sống, bờ môi bị cắn rách nát sưng bầm túa máu đỏ kia trở nên thật bắt mắt.
Vẻ mặt Đình Thiên vô cùng khó coi.
Anh đi vào trong phòng tắm lấy một chậu nước ấm và khăn sạch, mang ra lau mồ hôi trên mặt cô một lượt rồi mới nhẹ nhàng lau những vết máu đã đông lại ở môi dưới.
Đối lập với động tác dịu dàng ấy là bộ mặt âm trầm nguy hiểm, lạnh lẽo.
Anh biết tối nay nhà họ Hoàng mở tiệc mừng thọ bà cụ Hoàng ở đây, việc Hạ Lâm xuất hiện trong khách sạn cũng là điều dễ hiểu.
Điều khiến người ta bất ngờ, chính là cách đối xử của vợ chồng Hoàng Tùng với Hạ Lâm.
Họ thế mà lại có thể đem cô ra làm món đồ trao đổi để lấy lợi ích kinh doanh.
May tối nay người gặp cô là anh, chứ không…
Đình Thiên thật không dám nghĩ tiếp.
Họ nên cảm thấy may mắn vì đã có công nuôi nấng Hạ Lâm…Còn cái tên con trai lớn công ty Huy Phúc ấy à? Anh đương nhiên sẽ không bỏ qua.Dám đụng tới cô nhóc của anh, số hắn tận rồi.
Lau xong, anh lấy thuốc trong túi ra thoa nhẹ lên bờ môi dưới của Hạ Lâm.Thuốc này công hiệu rất tốt, dùng được cả vết thương hở, thoa một lần sẽ hết đau.
Cất đồ đi, Đình Thiên mở điện thoại gọi một cuộc, bên kia vừa bắt máy chưa kịp lên tiếng, anh đã nói luôn: “Cậu tìm chứng cứ sai phạm của công ty Huy Phúc cho tôi.Tôi muốn ngày mai phải có kết quả”
Nói xong, không để người ta ậm ờ gì đã cúp máy.
Người kia chỉ có thể tự nhìn màn hình, lẩm bẩm: “Công ty Huy Phúc? Chậc, sao cái công ty này lại đắc tội với đội trưởng được nhỉ?”
Thắc mắc thì thắc mắc, anh ta vẫn theo mệnh lệnh đi làm việc.
Không cần biết lí do là gì, chỉ cân bị sếp nhằm trúng, công ty đó chắc chắn làm ăn không sạch sẽ gì.
Nhìn cô gái đang hôn mê trên giường, Đình Thiên ra một điếu thuốc, châm lửa.
Làn khói bay uốn lượn trước mặt như mang anh trở về ký ức.
Lần đầu anh gặp Hạ Lâm là mùa hè bảy năm trước.
Hôm đó anh được nghỉ phép, lúc trên đường về nhà thấy một cô nhóc thân hình gầy còm bị một đám choai choai bắt nạt tống tiền.
Thấy ngứa mắt, Đình Thiên đi tới dạy cho đám kia một bài học, làm chúng sợ chạy té khói.
Còn cô nhóc ấy sau khi được anh cứu lại coi anh là thần tượng, không hề sợ cái bản mặt lãnh khốc khiến người người thấy đều sợ của anh.
Cô cứ bám lấy anh xin anh dạy võ cho.
Đình Thiên vốn không có ý định nhận học trò gì đấy, nên cố ý làm khó để cô nhóc biết khó mà lui.
Anh nói tại sao anh phải dạy cô, thế là cô bảo: “Đương nhiên là để bảo vệ cái thân xác đã từng mang ơn anh rồi, có như thế mới không phụ lòng anh đã từng cứu em”
Một câu trả lời rất ranh ma.
Chẳng biết lúc ấy Đình Thiên đã bị gì ám mà đồng ý với cô.
Thế là từ “anh”được cô nhóc chuyển thành “thầy”.Một tiếng thầy, hai tiếng thầy, ba tiếng cũng là thầy.Cứ như từ “thầy”được treo bên miệng cô vậy, gọi rất trơn tru.
Mặc kệ anh cấm không được gọi, cô vẫn bướng bỉnh gọi cho bằng được.Riết rồi anh cũng mặc kệ, cô muốn gọi thế nào thì gọi.Sau này, anh mới cảm thấy quyết định ngày đó của mình rất sáng suốt.
Cô nhóc này chính là màu sắc rực rỡ duy nhất trong cuộc đời chinh chiến tẻ nhạt của anh.
Điếu thuốc đã tàn hết, Đình Thiên mở máy tính, xâm nhập vào hệ thống camera khách sạn, xử lý một lúc mới đứng dậy.
Anh đi ra ban công, nháy qua ban công kế bên, anh quyết định ghé thăm phòng hàng xóm một chút.
Dám mơ tưởng tới cô nhóc nhà anh, cái giá phải trả đương nhiên không chỉ có mỗi cái công ty kia…
Thời gian trôi dần về khuya, Đình Thiên vẫn ngồi im trên ghế, không hề nhúc nhích.
Thật lâu sau đó, đúng lúc đồng hồ trên tường điểm mười một giờ, điện thoại anh rung chuông.
Đình Thiên bắt máy: “Nói đi!”
“Đội trưởng, con mồi đang lên phòng.”
“Tôi biết rồi”
Anh cúp máy luôn, tay cầm điếu thuốc còn đang cháy dở dụi xuống gạt tàn, đứng dậy, cầm chiếc áo măng tô màu đen vắt trên thành ghế chậm rãi mặc vào.
Nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, vẻ mặt Đình Thiên hiện lên sự chần chừ, không nỡ rời đi.
Anh quả thật không yên tâm để cô ở đây một mình, nhưng đây là nhiệm vụ quan trọng anh phải hoàn thành trong hôm nay.
Thôi vậy, anh sẽ cố hoàn thành sớm một chút.
Quyết định xong, Đình Thiên đi tới bên giường, chỉnh lại chăn mỏng cho Hạ lâm, cúi đầu xuống in lên trán cô một nụ hôn.
Sau đó, xoay người đi ra ngoài ban công, đóng cửa lại cẩn thận.
Anh xoay lưng lại, một giây sau, chỉ thấy bóng dáng ấy bật lên, xé không gian, bay qua dãy ban công như gió lướt, tốc độ nhanh tới nỗi người ta chẳng hề nhìn thấy gì.
Năm giây sau, Đình Thiên đã dừng lại ban công cuối dãy một cách nhẹ nhàng, không gây ra bất kỳ động tĩnh nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Căn phòng này cách phòng anh tâm tám mươi mét, cũng là căn phòng mục tiêu của anh đêm nay.
Nhiệm vụ lần này của anh là ám sát tên trùm Hội phản động quốc gia ở nước M, Hồ Cảnh.
Tên này rất xảo quyệt, ranh mãnh, hành tung lại bất định.
Mấy năm nay những thành viên trong tổ chức được cử đi khử hắn đều thất bại.
Län này, mạng lưới tình báo thăm dò được hắn tới Đô thành cùng với tình nhân, nên cấp trên giao nhiệm vụ này cho anh với yêu cầu xử gọn.