Khi Phú Nhị Đại Gặp Phú Nhị Đại

Chương 40



Trong lúc Lục Lộ và Mạnh Phàm bận rộn, cuối cùng Ngũ Dương cũng tìm thấy Tiếu Thiến Nhi, người ước gì mình là người vô hình.

Cô ta hiện tại đã bị đuổi việc vì vấn đề tác phong, lại không dám ra ngoài gặp người. Ở thành phố này, có thể nói tiền đồ của Tiếu Thiến Nhi hoàn toàn bị phá hủy, trừ bỏ tiền, hiện tại cô ta cái gì cũng không có.

Lục Lộ đã đưa cho cô ta một số tiền lớn, đủ để em gái cô ta phẫu thuật và ra nước ngoài chữa bệnh. Có thể khá gian nan, nhưng tốt hơn là ở đây bị chỉ trỏ. Bây giờ cô ta còn không dám thuê nhà, bà chủ cũng sẽ không cho cô thuê, đàn ông thì nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ, như muốn lột sạch quần áo của cô ra.

Tiếu Thiến Nhi hiện đang sống trong một khách sạn nhỏ, chờ ca mổ thành công sẽ rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Tất nhiên, cô ta hy vọng có thể ra nước ngoài phẫu thuật, nhưng thể chất của em gái không cho phép di chuyển, nên cô ta chỉ có thể chịu đựng.

Khi Ngũ Dương gõ cửa, Tiếu Thiến Nhi còn tưởng là nhân viên khách sạn dọn phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Ngũ Dương mà cô đã lâu không thấy, đóng cửa bước vào phòng.

“Anh làm gì ở đây vậy? Nhìn xem bây giờ tôi thảm hại thế nào, có phải anh đang cười nhạo tôi không? Cười tại sao hồi đó tôi không có mắt mà lại vứt bỏ một nghệ thuật gia như anh.” Tiếu Thiến Nhi tức giận nói, cô ta không ghét Ngũ Dương, chỉ là không muốn ai nhìn thấy bộ dáng bây giờ của cô ta.

Ngũ Dương nhìn cô ta chằm chằm, sau một hồi im lặng anh ta nói: “Em thay đổi rồi.”

Tiếu Thiến Nhi trong ấn tượng của anh ta là dịu dàng và thanh tú đến đáng thương, thất bại không khiến cô nản lòng, nhưng sẽ khiến cô ta thêm đau khổ. Nhưng bây giờ Tiếu Thiến Nhi đã khác, mặc dù khuôn mặt của cô ta vẫn như cũ, nhưng giọng điệu bén nhọn đến mức anh ta không thể kết nối Tiếu Thiến Nhi trước mặt anh ta với cô gái đang khóc lóc trong kí ức của anh ta.   

Nghe được lời nói của Ngũ Dương, Tiếu Thiến Nhi chế nhạo: “Tôi luôn luôn như vậy, chỉ là trước kia tôi diễn kịch trước mặt anh mà thôi.”

Ngũ Dương vươn tay muốn ôm vai cô, nhưng bị Tiếu Thiến Nhi đánh. Trên khuôn mặt đẹp trai và tao nhã của anh ta có chút xấu hổ, anh ta thở dài, “Em không cần như vậy, tôi … tôi ở đây để giúp em.”

“Đừng dùng mặt mũi để đối phó với tôi nữa. Tôi ghét nhất loại đàn ông như anh. Rõ ràng đã có bạn gái lại quan tâm đến người khác. Khi nhìn thấy ánh mắt thương cảm của anh, tôi đã thấy ghê tởm! Nếu không phải vì thế buổi tối, sau khi uống chút rượu, dù có giết tôi cũng không thèm ngủ với anh!”

“Em…” Ngũ Dương nhìn người đang giương nanh múa vuốt trước mặt, không biết phải nói gì.

“Anh cho rằng tôi thích anh sao? Anh cho rằng tôi yêu anh sao? Anh cho rằng thiếu anh tôi sống không nổi sao? Đừng có ngu ngốc như vậy, có ai thật sự muốn tự sát lại nói với người khác rằng em sắp tự sát. Tôi chính là cố tình dụ dỗ anh, anh biết không? Tôi cố tình phá hoại mối quan hệ giữa anh và Lục Lộ, anh biết không? Khi tôi cùng anh chia tay thì anh nên hiểu rằng tôi không hề yêu anh, lại nghĩ đến anh ngu ngốc như vậy, tôi thật sự vui vẻ. Có phải nghệ thuật gia đều tự luyến như vậy, hay là Ngũ Dương, người luôn được nữ sinh theo đuổi nghĩ rằng tất cả phụ nữ trên thế giới thích anh?”

“Em nói gì? Em cố tình làm vậy? Tại sao em muốn làm vậy?”

“Không có lý do gì cả, chỉ vì kiếm tiền mà thôi. Lúc đó, tôi gần như không thể đóng học phí. Là có người trả tiền cho tôi để quyến rũ anh. Một lần mua bán có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Đó là một việc tốt.”

Ngũ Dương sốc đến mức không nói nên lời. Một thời gian nữa anh ta sẽ đi Pháp, và nhân cơ hội này để hỏi Tiếu Thiến Nhi có muốn đi cùng mình không, chuyển sang môi trường mới và bắt đầu lại từ đầu. Có thể cả hai sẽ không còn là một cặp nữa nhưng tình cảm đã qua thì vẫn còn, quan tâm nhau là tốt rồi. Nhưng lời nói của Tiếu Thiến Nhi đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ của Ngũ Dương, anh chỉ nghĩ đến việc ai sẽ chia rẽ anh và Lục Lộ.

“Ai kêu cô làm chuyện này? Chẳng lẽ là Mục Dĩ Phương?” Lần đầu tiên, Ngũ Dương mất kiểm soát như vậy, anh ta giữ chặt vai của Tiếu Thiến Nhi, sức lực gần như muốn bóp nát xương cô ta.

Tiếu Thiến Nhi đau đớn không chịu nổi mà tát vào mặt Ngũ Dương, tiếng bàn tay đập vào mặt anh ta rất rõ ràng trong căn phòng nhỏ. Ngũ Dương bị cái tát làm cho tỉnh táo, buông tay ra và nhìn Tiếu Thiến Nhi như một người xa lạ.

“Anh nghĩ là ai? Anh nghĩ là ai? Để tôi nói cho anh biết, hồi đó tôi lấy tiền nhà họ Lục, đích thân Lý Đông Tú bảo tôi thử tính cách của con rể tương lai. Bà ta nói chỉ cần tôi dụ dỗ anh trong ba tháng, dù có thành công hay không thì cũng sẽ cho tôi tiền, nhưng không ngờ mới một tháng anh đã ngủ với tôi! ”

Ngũ Dương sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vô lực ngồi xuống mép giường, lẩm bẩm nói:“Tại sao bà ấy lại làm như vậy?”

“Chuyện này không liên quan đến tôi, vấn đề chính là tại anh đi!” Tiếu Thiến Nhi mở cửa, ý định muốn đuổi người đi đã rõ ràng.

Ngũ Dương kinh ngạc bước tới cửa, cuối cùng quay lại hỏi: “Vậy sau này em sẽ làm gì?”

Tiếu Thiến Nhi tự giễu cười một tiếng: “Tôi đã từng làm những việc có tiền, và bây giờ tôi vẫn làm những việc có tiền. Một khi có tiền, có thể làm lại từ đầu.”

Nói xong, cô ta đóng cửa lại, không hề nhìn vẻ mặt mất mát của Ngô Dương nữa.

Cô ta không hối hận, ba năm trước cô ta không hối hận, ba năm sau vẫn không hối hận. Trên đời có rất nhiều loại người, làm đủ mọi việc vì nhiều mục đích khác nhau, cô ta chỉ là người hèn mọn nhất trong số họ, làm mọi thứ vì tiền. Cô ta thiếu tiền, người khác cho tiền, đơn giản vậy thôi.

Cô ta nói với Ngũ Dương những điều này hôm nay chỉ để cho người này biết anh ta đã bỏ lỡ điều gì và đã làm gì sai. Trên thực tế, chỉ cần hồi đó anh ta thờ ơ với cô, anh ta sẽ không bao giờ có ngày hôm nay.

Tất nhiên, Tiếu Thiến Nhi không cần phải thực tế như vậy mà cố gắng hết sức, không cần hy sinh bản thân vì một người đàn ông, dù sao cô ta chỉ cần gắn bó với Ngũ Dương ba tháng. Nhưng cô ta lại ghen tị, khi bước vào biệt thự của nhà họ Lục, mặc cảm tự ti không thể kìm nén được trong long, cô ta tự nhủ mình không hợp với Lục gia. Gia thế, tình thân, tình yêu, cô ta đều không so sánh được. Dù thế nào thì cô ta cũng phải từ trong tay Lục Lộ đoạt đi thứ gì đó, nếu không, tự ti không kiềm chế được sẽ nuốt chửng bản thân.

Vì điều này, cô ta càng sợ người phụ nữ tên Lý Đông Tú hơn. Khi đó, cô ta đã lấy một nửa tiền đặt cọc và hỏi bà ấy: “Bà không sợ tôi cầm tiền sẽ không làm việc nữa sao?”

Lý Đông Tú chỉ hờ hững nhìn cô, cầm tách trà lên nhấp một ngụm nói:”Tôi chọn cô vì tôi biết cô nhất định sẽ làm tốt.”

Nói xong còn nhẹ liếc cô ta một cái, Tiếu Thiến Nhi chỉ cảm thấy mình giống như bị lột trần, nhìn thấu tâm can.

Cái cách mà Lục Lộ nhìn cô ta trong quán bar mấy ngày trước cũng giống như của Lý Đông Tú, đúng là mẹ con một nhà.

Lúc đó, cô ta biết rằng mình đã thua, thất bại thảm hại. Nhưng cô ta đã có tiền và có thể bắt đầu lại. Lần sau, cô ta sẽ không chật vật như vậy nữa, phải ngẩng cao đầu để người khác nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của cô ta.

Về phần Ngũ Dương, liền nói cho anh ta biết mình đã sai ở đâu đi.

——————————————————————————

“Tức là lúc đó Tiếu Thiến Nhi cầm tiền mới làm ra những việc như vậy?” Kỷ Y Nhiên giật mình, còn hơi ngạc nhiên về việc thử con rể.

“Đúng vậy.”

“Vậy sao cậu không hỏi bà ấy tại sao lại làm như vậy?”

“Bà ấy uống trà sẽ thẳng thắn thừa nhận, hỏi rồi kết quả sẽ như thế nào. Hơn nữa, lúc đó tâm trạng mình rất tệ, Ngũ Dương là thằng khốn còn mẹ mình cũng là trứng thối, mình không có tâm tư để hiểu những chuyện này.”  .

“Khó trách năm ấy cậu lại buông tha bọn họ dễ dàng như vậy.”

“Đối phó thế nào? Cô ta cũng không phải đầu sỏ, hơn nữa cô ta đã chia tay với Ngũ Dương ngay sau đó, mình thật sự không định làm gì bọn họ, cho nên trong mắt người khác, mình giống như vô dụng, bị ức hiếp. Nếu Tiếu Thiến Nhi lần này không lại dây dưa với Mạnh Phàm, mình thực sự định coi cô ta như không khí. Nhưng ai ngờ cô ta thực sự cho rằng mình là người dễ bắt nạt, điều này không tệ, mình phải dạy cho cô ta một bài học.! “

“Quyết định rồi!”Kỷ Y Nhiên đập bàn.

“Quyết định cái gì?” Lục Lộ hơi bối rối trước hành động đột ngột của cô ấy.

“Quay về nói chuyện vui vẻ với dì Lý về chuyện này. Nói không chừng sẽ có thu hoạch không ngờ”   

“Mình không đi, nói chuyện với bà ấy như tiểu thuyết giả tưởng, không thể nói nổi.”

“Đi!”

“Không đi!”

“Đi!”

……………..

——————————————————————————-

  

Cuối cùng, Lục Lộ vẫn bị Kỷ Y Nhiên ép tới cửa nhà chính của Lục gia, cô ấy đá Lục Lộ ra khỏi xe, sau đó bay đi trong chiếc xe thể thao sang trọng, để lại Lục Lộ một mình ho khan hít khí thải.

Sau khi suy nghĩ, Lục Lộ bước vào sau khi loanh quanh ở trước cửa một hồi lâu. Nếu cô vẫn còn chần chừ không muốn về nhà của mình, thì cô là một con người thất bại.

Lý Đông Tú rõ ràng đã nhìn thấy Lục Lộ từ rất lâu rồi, hơn nữa hôm qua Ngũ Dương cũng mới tới đây, chắc bà cũng đoán được con gái mình định nói gì nên đã chuẩn bị sẵn tách trà và đợi Lục Lộ với vẻ mặt nhàn nhã.

“Năm nay có loại trà mới, có muốn thử không?” Bà đẩy tách trà thơm đến trước mặt Lục Lộ, phong đạm khinh vân nói.

Lục Lộ bĩu môi, uống một hớp trong cốc, cau mày nói: “Con không quen, uống Coca vẫn ngon hơn.”

Lý Đông Tú đảo đảo mắt: “Mẹ thích uống cà phê mới xay.”

“Hả?” Lục Lộ hơi sững sờ, nhiều năm như vậy cô chỉ thấy Lý Đông Tú uống trà, chưa từng thấy bà uống đồ như vậy.   

Nhưng Lý Đông Tú không cho Lục Lộ thời gian để sững sờ, rất nhanh liền nói:“Vì chuyện Ngũ Dương?”

“Vâng.”

“Còn tưởng con định nhịn nữa cơ.”

“Vốn là như vậy, nhưng hiện tại Ngũ Dương cũng biết nguyên nhân, nên con muốn hỏi mẹ, tại sao lại làm vậy?”

“Cậu ta không xứng với con.”   

“Sao mẹ biết?”   

“Vốn là không biết, sau khi thử liền biết.”

“Ý mẹ là, người đàn ông bên cạnh con đều phải bị thử một lần?”   

“Sau khi kết hôn thì tốt hơn.”   

Lục Lộ vỗ mạnh vào bàn: “Mẹ làm trò gì vậy! ”   

Lý Đông Tú ánh mắt càng thêm sáng:”Sau này con cũng vậy thôi, con là con gái của mẹ.”   

Tác giả có chuyện muốn nói: Thực ra tôi không ghét Tiếu Thiến Nhi, cô ấy chỉ là người tự ti lại cường đại, cô ấy có điểm mạnh cũng như điểm yếu, mặc dù cô ấy là bia đỡ đạn nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ cô ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.