Ngày của Hạ Phù Dung nàng trôi qua nhất định là không bình tĩnh , ngày hôm sau hoàng thượng ban một đạo chỉ dụ , đem nàng triệu đến đại điện của hắn .
Hạ Phù Dung đi vào cũng không thỉnh an, trực tiếp mặt không chút thay đổi đứng ở đàng kia, thử nghĩ một kẻ điên thì làm gì mà hiểu lắm lễ tiết là cái gì a ?
“Lớn mật, nhìn thấy hoàng thượng, thái hậu cũng không thỉnh an?” Nói chuyện chính là Lệ phi. Trong lòng một trận hèn mọn, nàng làm sao thích làm náo động vậy nhỉ ? Chẳng lẽ nàng chưa từng nghe qua một câu kêu “Tên bắn chim đầu đàn” ?
Hạ Phù Dung thần tình vô hại chuyển qua nhìn Lệ phi, “Hì hì” cười đến vẻ mặt sáng lạn. Nàng khinh miệt khẽ hừ, lại quay đầu cũng không xem Hạ Phù Dung.
Hạ Phù Dung vươn ra tay phải nắm thành quyền, sau đó mở ra ngón cái cùng ngón trỏ nhắm ngay đầu nàng, miệng lại phối hợp phát ra” pằng” một tiếng.
Cử động của nàng đương nhiên tất cả mọi người xem không rõ, chỉ cho là ngôn ngữ của người điên, cũng không có người để ý tới.
“Hoàng thượng, Dư phi ở trước mặt đặc phái viên của Kiền Sở tại thọ yến của Thái hậu làm vỡ ly rượu , để cho Kiền Sở đặc phái viên chấn kinh, đã có thương tích , mà tối kỵ đó là bất kính rất lớn, cái này cũng khiến cho nàng trảm mười lần đầu rồi ! Lệ nhi tuy cùng nàng là nghĩa tỷ muội, nhưng hôm nay cũng cần phải đại nghĩa diệt thân, cho Kiền Sở đặc phái viên một cái công đạo.”
Hạ Phù Dung vừa nghe vừa nhảy lại vỗ tay cười nói, ” Hay a, hay a tru cửu tộc ~ tru cửu tộc ~” nàng cười nhìn Lệ phi sắc mặt trắng nhợt, nàng vừa mới nói mình mắc phải tội danh lớn như vậy , theo luật nên tru di cửu tộc , nhưng nếu là tru cửu tộc, cũng bao gồm cả nàng ở bên trong, mà nếu tính nghiêm khắc ra còn có hoàng thượng cùng thái hậu a.
Thái hậu sắc mặt thật không tốt xem, “Nào có nghiêm trọng như Lệ phi nói thế ? Dung nhi vừa mới làm vỡ ly rượu đã nói ‘ tuổi mới bình an ’, đem xui xẻo kia quét sạch , mà còn Kiền Sở đặc phái viên cũng khen ngợi Dung nhi thông tuệ lanh lợi, căn bản không hề bị chấn kinh . Huống chi chúng ta Thánh Dụ quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, người người khen ngợi, uy nghi tự lập, mới khiến cho các quốc gia nhao nhao kính ngưỡng , há lại sẽ vì một tần phi làm vỡ chén mà bị thương ? Còn nữa ,nói Dung nhi có bệnh trong người, mang bệnh mà tham gia yến hội đã là nên ngợi khen rồi.”
Nguyên lai người có tiếng nói quan trọng là thái hậu a ~ nhân vật nguyên lão , Hạ Phù Dung nhịn không được ở trong lòng cúng bái . Rõ ràng là tội lớn nên chặt đầu , thế mà nàng nói thành không những không có tội còn có thể khen thưởng .
Trận này Hạ Phù Dung khẳng định là vẫn muốn tiếp diễn , nàng vẫn như cũ vừa nhảy vừa vỗ tay cười nói, ” Hay a,hay a muốn ngợi khen ~ muốn ngợi khen ~”
Thái hậu ha ha cười, “Dung nhi nghĩ muốn khen thưởng gì a?”
Nàng nghĩ muốn nghĩ muốn, “Muốn đánh người ~ muốn đánh người ~”
Mọi người nghe ngôn ngữ điên của nàng đều là một trận cười nhạo, Hạ Phù Dung thừa dịp tất cả mọi người không phản ứng kịp, vọt tới trước mặt Tiết phi liền quăng một cái tát, sạch sẽ vang dội một tiếng vang lên, đại sảnh nhất thời an tĩnh lại.
Hạ Phù Dung hô hô cười, “Đánh tiếp đánh tiếp ~ hô hô, tốt đùa tốt đùa, ta còn muốn đánh ~” nói xong lại hướng Lệ phi tiến lên. Lệ phi vừa thấy quá sợ hãi, lập tức gọi thị vệ tới giữ Hạ Phù Dung lại.
Tiết phi làm như bị ủy khuất rất lớn khóc nhìn về phía thái hậu, Lệ phi đồng thời nói, “Thái hậu người cũng thấy được, một kẻ điên như vậy không giữ quy củ , có thể nào lưu lại? Chỉ biết có nhục quốc thể.”
Thật sự là một đống gian thần a , trước đây Bích Quỳnh như thế nào cũng không chịu nói người đánh nàng là ai, Hạ Phù Dung chỉ có cách làm cho Bích Thanh hình dung cho nàng, lập tức có rất nhiều tần phi trong đó, mi tâm có nốt ruồi trừ bỏ Tiết phi còn có người nào? Đến như vì sao nàng buông tha Lệ phi, đương nhiên là sợ bị người nhìn ra kỳ quặc. Người nào cũng biết nàng cùng lệ phi thủy hỏa bất dung, nếu vừa rồi đi lên đánh Lệ phi, khó bảo toàn không bị người hoài nghi. Ngược lại là vị Tiết phi này, mặt ngoài nhìn như không cùng nàng có vấn đề gì, nếu đánh chỉ biết là nàng sẽ nghĩ mình như nổi điên nên mà thôi, dù sao chuyện ngày hôm qua đánh Bích Quỳnh cũng chỉ có vài người các nàng biết mà thôi.
“Hoàng thượng thấy thế nào?” Thái hậu quay đầu hướng hoàng đế vẫn không có lên tiếng .
Lệ phi thấy vậy trong mắt một lệ, chuyện hậu cung luôn luôn đều là thái hậu định đoạt, nàng như vậy hỏi hoàng thượng rõ ràng cho thấy muốn bao che cho Dư phi.
Quả nhiên, “Một kẻ điên đánh người nếu trẫm phải đem đi xử tử, chẳng phải bị người cười nhạo ta tâm địa hẹp hòi?”
Thái hậu nghe xong mãn ý gật gật đầu, “Uh, hoàng thượng nói có lý.”
Lệ phi cũng không dám kiên trì, hoàng thượng đều đã lên tiếng , nàng hẳn không như thế không biết thức thời, lập tức cấp cho Tiết phi một ánh mắt, Tiết phi đành phải chịu đựng đau đớn trên mặt không dám lên tiếng.
“Xem ra Dư phi muội muội bệnh tình vẫn chưa ổn định, nô tì đề nghị hoàng thượng nên là hạ chỉ để cho Dư phi muội muội ở tại Dư Điệp cung tĩnh dưỡng cho tốt, không để ảnh hưởng đến sự khôi phục.” Lệ phi đúng là người chưa bao giờ chịu thua , mặc dù giết không được nàng, cũng muốn bóc rơi xuống của nàng một lớp da.
“Uh. Chuẩn .” Nếu là này cũng không chuẩn, chỉ sợ khó thoát .”Các ngươi tiếp tục ở trong này bồi mẫu phi nói chuyện phiếm đi, trẫm tự mình đưa Dung nhi về Dư Điệp cung, miễn cho nàng lại gặp rắc rối.”
Phi tần khác nghe được ánh mắt đều nhanh tái rồi, hoàng thượng tự mình hộ tống? Dư phi nàng là cái thứ gì , có thể nào chịu ân sủng như vậy?