Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 33: Ngoại truyện: Bích Quỳnh



Bích Quỳnh nhìn đến người mới lên giường đã ngủ cảm thấy đau lòng, Thật là nàng có bao nhiêu vất vả?

Nhớ rõ mình mới được nương nương dẫn từ phòng Tòng Hoán đi ra, nương nương liền nói với họ ở trong cung nhất định phải nhớ kỹ danh ngôn “ Người không phạm mình, Mình phạm đụng người, nếu người phạm mình, mình nhất định diệt người”. Lúc đó trong lòng Bích Thanh toát mồ hôi đầm đìa, tính tình Bích Thanh nhanh mồm nhanh miệng, chỉ sợ hầu hạ bên người nương nương, sẽ mang họa sát thân.

Sau một thời gian lo lắng đề phòng, Bích Quỳnh phát hiện nương nương không có cường thế như bên ngoài, Ngài luôn quên những vật của mình để ở nơi nào, nhớ có một lần nương nương tìm lung tung trong phòng, bọn họ hỏi nương nương đang tìm cái gì, nương nương mang bộ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Tiểu Cúc nói không thấy bút lông đâu. Bích Quỳnh liền phát hiện bút lông đang nằm trong tay Hạ Phù Dung, Bích Thanh cười ha ha nói nàng là ngu ngốc, rõ ràng cầm trong tay mà vẫn đi tìm. Bích Quỳnh sợ đến muốn mất hồn, nhưng Hạ Phù Dung giống như bừng tỉnh với khuôn mặt làm nũng nói “ bổn cung không phát hiện “ Thật sự tính tình như vậy là nương nương.

Nương nương tuy hồ đồ, nhưng lại rất thông minh, tâm tư kín đáo, kiêu ngạo như Tiểu Cúc cũng tâm phục khẩu phục. Hạ Phù Dung không giống như những nương nương khác luôn luôn hại người khác, chỉ có khi những nương nương khác chọc đến nàng, nàng mới phản kích.

Ngày đó Tiểu Cúc bảo tỷ muội chúng ta đem giấy mực cho nương, sớm nghe nói Dư phi nương nương tranh vẽ ngàn vàng khó cầu, Bích Quỳnh cũng muốn thấy được phong thái này, ai ngờ nương nương cố ý làm phỏng tay. Lúc sau Tiểu Cúc đợi bọn họ đi r ồi một mình đến tẩm cung nhìn nương nương, khi đó Bích Quỳnh giả vờ ngủ, nàng biết nương nư ơng có đều muốn nói riêng với Tiểu Cúc nên nàng không có đi nghe. Bích Quỳnh nghĩ để tự nương nương nói cho nàng biết, giống như Tiểu Cúc vậy.

Nương nương có chuyện gì đều gạt Bích Thanh, Bích Quỳnh hiểu là nương nương đang bảo vệ Bích Thanh.

Trong ba người bọn họ, nương nương thích nhất là Tiểu Cúc, hiểu nhất là Bích Thanh, còn nàng cái gì cũng đều không phải. Bích Quỳnh cố gắng để đạt được lòng tin của nương nương nhưng nàng lại phát hiện mình không thông minh bằng Tiểu Cúc, tính cách cũng không đơn thuần như Bích Thanh, nàng không có bất kỳ ưu điểm nào, chỉ có thể là một người không quan trọng.

Sáng hôm đó giống như thường ngày nương nương dẫn Tiểu Cúc đi thỉnh an thái hậu. Không lâu sau Bích Quỳnh lại thấy Tiểu Cúc từ trên trời bay xuống làm dọa người, thì ra Tiểu Cúc biết võ công! Không biết nương nương biết việc này hay không? Nhìn toàn thân Tiểu Cúc đều là máu, lúc ấy Bích Thanh liền muốn chạy đi tìm nương nương. Bị nàng ngăn cản. Chuyện lớn như vậy nếu tiết lộ ra ngoài nương nương sẽ gặp bất lợi.

Cuối cùng đợi đến khi nương nương trở lại, Bích Thanh chạy ra báo nương nương biết tình huống, nương nương nghe xong vẻ mặt trắng bệch chạy vào nhìn Tiểu Cúc khóc.

Nương nương vội vàng che giấu nước mắt trên mặt, Bích Thanh hỏi nương nương có phải đã khóc hay không, người nói không có. Nhưng là Bích Quỳnh nhìn thấy, nương nương chảy xuống không phải là nước mắt mà là máu loãng. Bích Quỳnh vô cùng hoảng sợ, muốn hỏi nhưng không dám, tại sao nước mắt nương nương lại đỏ như máu?

Không để cho Bích Quỳnh mở miệng, nương nương bảo nàng đi gọi thái y, lúc nàng định đi lại gọi nàng đi tìm phó thái y. Trong lòng Bích Quỳnh lúc ấy cảm thấy mất mác, kỳ thật lần trước nương nương bị phỏng nàng đã nhớ kỹ vị thái y này, nàng biết đối với nương nương vô cùng có lợi. Nhưng nương nương không muốn để cho Bích Thanh biết cũng căn dặn nàng gọi Phó thái y, nàng biết nương nương đối với việc nàng làm vẫn không an tâm. Đổi lại là Tiểu Cúc, chỉ sợ nương nương cho một ánh mắt là đủ rồi.

Sau mỗi một ngày, nương nương muốn tự mình cho Tiểu Cúc ăn cháo, trò chuyện cùng Tiểu Cúc, nàng cực kỳ hâm mộ Tiểu Cúc, nếu người bị thương là nàng, nương nương có đối với nàng như Tiểu Cúc không? Chỉ sợ là hy vọng xa vời.

Nương nương ngày hôm đó cầm bút, nhưng tay vô cùng run rẩy, Bích Quỳnh nhìn cảm thấy vô cùng đau lòng. Không biết là nguyên nhân gì có thể làm cho nương nương tình nguyện tự tay từ bỏ tâm huyết vẽ tranh và thư pháp?

Nương nương chưa từng bỏ cuộc, mỗi ngày nàng đều phải mài mực cho nương nương, Bích Thanh đọc nương nương viết, viết chữ từ từ cũng có chuyển biến tốt, nương nương vui vẽ nàng càng cảm thấy vui vẻ, mà nương nương hướng Bích Thanh cám ơn không ngừng, lại quên một người cô đơn ở bên cạnh mài mực vì mình.

Nương nương là một người nói gió thì có mưa, lãi nhãi nói muốn ngồi đu dây, liền kêu hai thái giám biết trèo cây, giúp mình làm bàn đu dây. Làm một hồi bảo nàng cùng Bích Thanh cho Tiểu Cúc ăn cháo, nàng cảm thấy nghi hoặc , trước giờ nương nương luôn muốn tự mình làm. Quả nhiên lúc sau hoàng thượng liền bảo bọn họ đi tiếp nương nương tại Ngự Thư phòng.

Bích Quỳnh bảo Bích Thanh đi xem Tiểu Cúc tự mình đi đón nương nương, sau khi trở về nương nương bảo nàng đi gọi thái y, mới biết thì ra chân nương nương bị thương. Bị thương nghiêm trọng, nhưng trên đường đi nương nương không biểu hiện ra một chút dấu hiệu nào, nàng cũng không phát hiện. Thái ý chữa thương cho nương nương, Bích Quỳnh nghe tiếng xương cốt cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nhìn mặt nương nương trắng bệch, nghe thái y nói xong nàng biết nương nương vô cùng kiên cường, vừa mới khen ngợi hai câu, nương nương hô nhỏ một tiếng liền hôn mê bất tỉnh. Bích Quỳnh cười, nàng biết là nương nương là đã nhịn không nổi nhưng một mực chống đở mà thôi. Khi biết được người bình thường đều kêu đau thét chói tai ngất xỉu, nương nương mới buông lỏng hôn mê bất tỉnh, nghị lực của nương nương đúng là kinh người.

Kỳ thật là nên trách nương tại sao lại để chính mình chịu đựng như vậy? Có ba người tỳ nữ chân thành như vậy, nương nương có thể giao cho chúng ta làm rất nhiều chuyện, vì sao phải cẩn thận như vậy? Cho tới bây giờ nàng mới biết được, thì ra nương nương từng bị bán đứng nên sợ, thì ra Tiểu Cúc mà nương nương thương yêu nhất từng bán đứng nương nương, nàng không biết tại sao nhưng nếu là nàng thì nàng không thể làm được. Trách không được vì sao nương nương phải tự lực của bản thân mình, trách không được nương nương có nhiều bí mật cũng không nói với bọn nàng, không phải nương nương không muốn nói,, chỉ là không dám mà thôi. Bích Quỳnh cảm nhận được sự bất lực của nương nương, bên cạnh không có ai có thể tin tưởng, người duy nhất như Tiểu Cúc cũng từng phản bội. Nương nương đem nàng cùng Bích Quỳnh mang về cũng không có ý bồi dưỡng thành tâm phúc, chỉ là muốn bảo vệ Bích Thanh đơn thuần, bảo vệ sự đơn thuần đó, nương nương tại sao lại ngốc như vậy?

Từ một khắc đó, nàng đã hạ quyết tâm, Bích Quỳnh nàng muốn trở thành người mà nương nương tin tưởng nhất, mặc dù nàng không có thông minh như Tiểu Cúc, không có sự đợn thuần như Bích Thanh, nhưng nàng có lòng trung thành tuyệt đối. Duy nhất điểm ấy là đủ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.