Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 267: Kết thúc chính văn 2



Đi tới khu di chỉ cổ đại của T thị, bởi vì niên đại xa xưa, rất nhiều nơi sợ bị du khách làm hư hại, cho nên họ đã ngăn lại.

Cừu Trạch Hạo mang theo cô đi tới đại sảnh khu triển lãm, bên trong có tương đối nhiều người, cũng không thiếu những hướng dẫn viên du lịch đang giới thiệu những di chỉ bên trong. Trong đại sảnh là những di vật đã được khai quật lên, cảm giác chúng so với những đồ cổ mà cô từng được nhìn thấy thì giá trị hơn rất nhiều. Ở giữa sảnh có một chiếc tủ kính lớn bỏ những mô hình khảo cổ.

Cô lôi kéo Cừu Trạch Hạo đi tới chỗ mô hình, bên cạnh mô hình, là một tấm bảng trên đó viết bốn chữ lớn “Vương triều Thánh Dụ”.

Cô chợt dừng lại, nội tâm như bị cái gì đó xâm nhập, bức bối khó chịu cực kỳ.

Trên mô hình, từng cái phòng ốc đều có chú thích rõ ràng, chỉ rõ địa điểm.

Cô nghiêm túc nhìn mỗi một nơi, trong đầu trống rỗng, có một loại cảm giác, như là quen thuộc, rồi lại như là xa lạ, cô cảm thấy mình đã để tuột mất cái gì đó.

Đột nhiên, một ghi chú tiến vào tầm mắt của cô, “Dư Điệp cung”.

Cô không ngừng tìm kiếm trong đầu, trực giác mách bảo cô phải biết một cái gì đó, nhưng là, không có gì cả.

Cô lắc lắc đầu, trong lòng có chút khó chịu.

Nhìn về phía Cừu Trạch Hạo đang đứng bên, anh cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mô hình rồi ngây ngốc.

“Trạch Hạo ~” âm thanh của cô khiến cho anh hoàn hồn, “Anh xem chỗ này này”

Cô chỉ vào Dư Điệp cung, “Hình như ba chữ này được mạ bằng vàng mới đúng.” Không biết vì sao, ngay khi cô nhìn thấy cô lại có loại cảm giác này.

Cô vốn dĩ cho rằng lời mình nói ra giống như bị bệnh thần kinh, nhưng không ngờ Trạch Hạo lại gật đầu phụ họa.

Tinh thần cô nhất thời phấn chấn, “Anh xem này, chỗ này có 3 người phụ nữ nữa, người nào là nương nương?”

Cừu Trạch Hạo nhìn ba người đó một chút, “Tất cả đều là nha hoàn.”

Cô cũng gật đầu phụ họa nói, “Đúng, đoán chừng nương nương của bọn họ đi đâu đó rồi.”

Tầm mắt cô di chuyển tới hậu viện, lại là một đám vịt. Cô nở nụ cười, “Trạch Hạo, anh mau nhìn nơi này, làm sao trong hậu cung còn có thể nuôi nhiều vịt như vậy chứ?”

Cừu Trạch Hạo nhíu nhíu mày, “Xem chừng gã Hoàng đế này rất ngu ngốc.”

Cô có chút không phục, tại sao nuôi vịt thì bị coi là ngốc chứ? Cô thì ngược lại, thật ra cô cảm thấy trong cung này rất kỳ quái, có nha hoàn nhưng không có nương nương, hậu viện còn nuôi một đám vịt…… Cô hiểu Cừu Trạch Hạo là một người cực kỳ bướng, nếu anh nói là hắn ta ngu ngốc thì cứ cho là ngu ngốc đi, cô chưa từng tranh chấp cái gì với anh, cho nên lần này cô cũng tiếp tục xem mô hình.

Phía sau đám vịt là một mảng lớn rậm rạp, trên đó ghi chú “Hoa hàm tiếu”, trực giác cho cô biết những đóa hoa này vốn dĩ không có ở chỗ này.

Đột nhiên, phía trước đám vịt có một điểm trắng hấp dẫn sự chú ý của cô, nó thật rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, sẽ trực tiếp bị bỏ qua.

Nhích tới gần chút, mới phát hiện đó lại là một con cáo nhỏ. Nó đứng lên hai chân, ở dưới đất, hai chân trước ôm lấy hai tai. Chẳng biết tại sao, nó cho cô cảm giác tựa như đang chờ đợi cái gì.

Tâm cô nhất thời giống như bị cái gì đánh mạnh vào, vì sao lòng cô lại đau như vậy?

Đưa mắt nhìn lại, phía bên trong đại sảnh đã đầy người, “Ở bên trong là cái gì vậy?”

Cừu Trạch Hạo nhìn một chút, “Hình như là giới thiệu về di chỉ.”

Cô cùng anh đi vào, bên trong là một bức tường lớn, rậm rạp chằng chịt toàn là chữ, một bên hướng dẫn viên đang thuyết minh lại những ghi chép lịch sử trên tường.

Hai người cũng kiên nhẫn đứng xem, đột nhiên, tầm mắt của cô khóa lại trên hai chữ ‘ Thiện Xá.

Thánh Dụ năm 367, Kiền Sở giao chiến với Thánh Dụ, Hoàng đế Thánh Dụ Tu Hồng Miễn cùng Thiện Xá Tướng quân khải hoàn hồi triều. Từ đó, cung nội lưu truyền Thiền Tướng quân có tâm với Dư phi.

Thánh Dụ năm 368, Kiền Sở Vương giả vờ đi sứ Thánh Dụ, âm thầm cấu kết cùng với Tướng quân Thiện Xá đương triều tay cầm trọng binh, suy tính tấn công hoàng cung.

Cùng năm, Thánh Dụ đế bỏ xuống giang sơn, cùng Dư phi thoái ẩn. Trong cung vô chủ, Thái hậu đành phải một mình chống đỡ toàn cục, cùng Kiền Sở Vương giằng co. Nguyên bản cùng Kiền Sở Vương cấu kết Thiền Tướng quân, bởi vì hai người bất đồng ý kiến nên đã dựng lên phản tâm, dưới tình thế không có chiến lệnh trong tay, vẫn có thể tập kết gần một nửa binh lực của Thánh Dụ, điên cuồng xông về Hoàng cung.

Thánh Dụ năm 373, Thiền Tướng quân đại thắng, Đông cung đổi chủ, nhưng không thay đổi quốc hiệu.

Thánh Dụ năm 375, Thánh Dụ đế Thiện Xá thành lập hậu cung, mỹ nhân ba ngàn nhưng không lập hậu.

Thánh Dụ năm 376, Thánh Dụ đế Thiện Xá cử hành đại điển phong hậu, hoàng hậu cũng là Dư phi của đế vương tiền nhiệm Tu Hồng Miễn. Chuyện này gây ra làn sóng phản đối khổng lồ trong triều, chúng triều thần rối rít phản đối, Thánh Dụ đế Thiện Xá vẫn như cũ độc hành, cũng vì thế mà những lời đồn đại về Dư phi trước đó liền sáng tỏ.

Cùng năm, Thánh Dụ đế Thiện Xá đem hậu viện của Dư Điệp cung tu sửa, trồng đầy hoa hàm tiếu. Cùng lúc đó, hậu viện Dư Điệp cung xuất hiện một con yêu hồ, sau không có người nào dám tiếp tục bước vào Dư Điệp cung nửa bước.

Thánh Dụ năm 412, Thánh Dụ đế Thiện Xá bệnh qua đời, Thánh Dụ đế lúc còn tại vị cũng không lâm hạnh tần phi, không người nối nghiệp.

Thánh Dụ năm 413, bị Kiền Sở công hãm, Thánh Dụ mất, đổi quốc hiệu Kiền Sở, định vào năm 407.

Kiền Sở năm 408, Kiền Sở Vương đem Thánh Dụ cung xây dựng lại, duy nhất bảo lưu lại Dư Điệp cung.

Hậu viện vẫn có một con yêu hồ canh giữ, từ khi Thánh Dụ đế Thiện Xá bệnh qua đời, không có người nào dám tiếp tục đến gần.

Yêu hồ không hề ăn cơm, mỗi ngày chỉ ngồi ở hậu viện. Một khi có người đến gần, nó lập tức sẽ tấn công.

Sau lần đó, Kiền Sở Vương biết được yêu hồ đang chờ đợi cái gì, bị tình cảm của nó làm cho cảm động, cho người họa riêng một bức tranh.

Bức họa sau khi được hoàn thành, liền đưa tới một loạt các phản ứng từ dân chúng các nước, rất nhiều người dạn dĩ tranh nhau thỉnh cầu được đi đến Dư Điệp cung để có thể chính mắt thấy yêu hồ, họ cũng sử dụng hết các loại phương thức dụ dỗ, nhưng yêu hồ vẫn lù lù bất động.

Sau có người ném một con thỏ sống tới trước mặt yêu hồ, hi vọng nó có thể ăn một chút.

Nhưng yêu hồ nhìn cũng không nhìn, ánh mắt nó nhìn thẳng vào một phương hướng, trong mắt tràn đầy chờ đợi.

Kiền Sở Vương từng phái người đi điều tra qua, phương hướng này một đường đều là những con đường núi hẹp dài, nối thẳng với Thiệu trấn của Kiền Sở.

Yêu hồ vẫn như thế mỗi ngày không ăn không uống chờ đợi, kiên trì suốt một năm lẻ hai mươi hai ngày.

Sau đó lại có người đi tới hậu viện thì phát hiện hai cặp mắt yêu hồ không còn ánh sáng, nhưng lại vẫn duy trì tư thế vốn có.

Có người to gan đến gần, mới phát hiện nó đã qua đời.

Kiền Sở Vương sai người hậu táng, cũng ở chỗ mà yêu hồ ngồi một năm kia đúc một pho tượng.

Pho tượng này trắng tinh một màu, theo tư thế ngồi, hai móng trước bịt lấy hai tai, trong ánh mắt toát ra nồng đậm hy vọng, cùng với dáng vẻ yêu hồ lúc trước giống nhau như đúc.

Khi cô thấy được nơi này, hai mắt lại càng không ngừng tràn ra nước mắt, lau thế nào cũng không xong.

Đột nhiên, trong đầu xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, toàn thân nó trắng toát, cùng một đôi mắt to vô tội đang chờ đợi nhìn cô, lần này, cô đã quên mình phải trở về.

*****************HOÀN******************


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.