Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực

Chương 3



Editor: Reirei Aisu

Beta: Vi Ca

Edit phi thương mại, nghiêm cấm re-up dưới mọi hình thức!!!

Thư ký Phương căn đúng 7h59 đi đến phòng Nhân ngư, lễ phép gõ cửa một cái.

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, Giám đốc Giang sẽ mở cửa sau tầm 5s, sau đó sẽ bắt đầu một ngày làm việc mới ngay lập tức.

Ai ngờ đã 5′ trôi qua, Giám đốc Giang thì không thấy tăm hơi.

Thư ký Phương chần chừ mất một lúc, trước tiên tự xác nhận trên cơ thể không còn mấy thứ mùi linh tinh như sữa rửa mặt dùng buổi sáng mới dám móc thẻ phòng dự bị ra.

Anh là thư ký riêng của Giám đốc Giang, mỗi khi ra ngoài sẽ được phát một tấm thẻ phòng tương tự.

Cửa chính ở tầng 2, đi qua một tấm bình phong là phòng khách, phòng tắm và phòng ngủ bên dưới tầng 1.

Thư ký Phương ngửi được một mùi tinh dầu hương thảo nhàn nhạt.

Chẳng lẽ đêm qua Giám đốc Giang yêu cầu đốt nhang nụ mùi hương thảo?

Ý nghĩ này lập tức bị thư ký Phương phủ nhận ngay và luôn.

Anh đương nhiên biết bệnh sạch sẽ của sếp nhà mình – đặc biệt là ở khoản mùi hương nghiêm trọng tới đâu. Đừng nói tới nhang thơm, ngay cả mấy mùi thông thường như hoa cỏ, các loại trà khứu giác nhạy bén của Giang Trạm đều chịu không nổi, tùy tình huống sẽ cố gắng đảm bảo xung quanh không có mùi hương gì, miễn cưỡng chấp nhận nước hoa đặc chế VOE sử dụng từ nhỏ.

Thư ký Phương đóng cửa, đúng lúc gặp Giang Trạm đang đi dọc cầu thang.

“Giám đốc Giang ạ?”

Giang Trạm vẫn trưng bộ mặt lạnh như nước đá, tóc mang theo hơi nước ẩm ướt xoa xoa cổ. Mày kiếm nhăn tới mức tưởng như chạm vào nhau, nhiệt độ trong phòng dường như cũng đạt tới độ âm.

Anh ngồi xuống sofa, một tay ray ray huyệt thái dương, một bên còn lại nắm chiếc khuyên tai màu xanh lam chế tác tinh xảo, nhìn thấy thư ký Phương thì nắm chặt thành quyền theo bản năng: “Đêm qua ai dám nhét người cho tôi?”

Thư ký Phương hơi giật mình, nhanh chóng đáp lại: “Cậu Tứ đưa tới một thanh niên tên Bùi Thâm, một thiếu nữ tên Đào Đào ạ.”

“Tra xét Bùi Thâm.”

“Vâng.”

Thư ký Phương nghe lệnh, nghĩ tới mùi tinh dầu hương thảo nhàn nhạt ban nãy, đầu óc bỗng như được khai sáng.

Cậu Tứ làm hòa nên đưa tới hai người, Giám đốc Giang chẳng buồn nhìn đã từ chối, hiện tại lại lệnh cho mình tra thông tin của Bùi Thâm. Thái độ hôm nay còn kì kì, trễ vài phút, trong phòng còn có mùi hương kì lạ…

Chẳng có lẽ, đêm qua Giám đốc Giang vừa… Giác ngộ?

Cái này thì khiến người ta ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa thật…

Anh làm thư ký của Giám đốc Giang nhiều năm nhưng chưa từng thấy bên cạnh sếp có ai. Theo lý thuyết, thân phận và địa vị Giang Trạm hẳn phải khiến người muốn ôm đùi lớn mơ mộng đổi đời nhiều như cá diếc sang sông, thế nhưng Giang Trạm lại là người mắc bệnh sạch sẽ siêu nặng, vô cùng mẫn cảm với mùi hương, dù người thân lỡ dính phải mùi gì lạ cũng không thể chấp nhận chứ đừng nói tới người dưng.

Yêu tinh đêm qua đạo hạnh cao thâm tới độ nào mới có thể khiến hòa thượng sống phá giới?

Thư ký Phương hít hít hai cái, cảm nhận mùi tinh dầu hương thảo nhàn nhạt trong phòng.

Chẳng lẽ thoa kem có chiết xuất tinh dầu khắp cơ thể?

Giang Trạm nhìn anh với ánh mắt nhắc nhở: “Hội nghị chuẩn bị tới đâu rồi?”

Thư ký nhanh chóng xua tan những suy nghĩ bậy bạ, vẻ mặt vô cùng đứng đắn báo cáo: “Phòng phát triển sản phẩm đang chờ trong phòng họp rồi ạ.”

Giang Trạm gật đầu, thả lỏng rồi tiện tay đút khuyên tai tinh xảo kia vào túi, quay về trạng thái bình thường: “Bắt đầu đi.”

Anh đứng lại xoa xoa lên cổ lần nữa, duy trì giọng nói bình bình: “Sau đấy nhớ gọi bác sĩ tới một chuyến.”

“Căn cước của cậu đâu?”

Bạch Diễn ấn nhẹ lên tai trái, chầm chậm đáp: “Mới về nước, chưa có.”

Chu Thắng Hoa nhíu mày: “Hộ chiếu thì sao?”

“Không có.” Bạch Diễn thản nhiên đón nhận ánh mắt ngỡ ngàng của Chu Thắng Hoa, “Nhập cư trái phép.”

Nhảy vọt qua hai thế giới, nhập cư trái phép cũng không sai.

Khóe miệng Chu Thắng Hoa hơi méo méo.

Ngoại hình Bạch Diễn không giống người bản địa, chỉ đoán cậu bé này là con lai, ai ngờ lại là dân nhập cư trái phép.

“Người nhà cậu đâu?”

“Không có.” Bạch Diễn nói chuyện rất chậm, nhả từng chữ rõ ràng, “Có thể sắp xếp chứ, quý công ty?”

Cậu đồng ý đề nghị của Chu Thắng Hoa phân nửa vì tìm cho mình một thân phận hợp pháp.

Khi xem qua thông tin về thế giới này, Bạch Diễn biết quy trình chứng minh thân phận tại quốc gia hiện tại vô cùng rườm rà, tự cậu đi làm e rằng rất khó nói, nếu dựa vào “công ty giải trí hàng đầu trong nước” Hoàng Tinh Entertainment gì đó hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều đúng không?

Quả nhiên, Chu Thắng Hoa không hề từ chối, lập tức gật đầu.

“Trước hết chúng tôi cần xác thực thân phận của cậu, nếu như không có vấn đề gì hẳn có thể thỏa thuận, à không, ký hợp đồng.”

Bạch Diễn đọc qua một lần, khẽ nhướn mày.

Hợp đồng cũng hà khắc phết đấy.

Thời hạn dài, điều kiện ràng buộc nhiều, mấu chốt ở chỗ thu nhập phải chia quá nửa cho công ty, thực thu nhận về không còn bao nhiêu.”

Cậu chỉ quan tâm vấn đề duy nhất: “Bản quyền sáng tác sẽ thuộc về ai?”

“Đương nhiên sẽ thuộc về cậu, công ty không tham lam tới thế đâu.” Chu Thắng Hoa xua tay, “Hơn nữa, công ty nâng đỡ cậu thành idol, không bồi dưỡng cậu thành producer.”

Trainee đều debut theo hướng idol, tục xưng bán mặt, ai đời lại chỉ ngồi không nhìn họ sáng tác âm nhạc.

Chu Thắng Hoa nhìn chữ viết gà bới như em bé Tiểu học lần đầu tập viết của Bạch Diễn, khóe mắt hơi cay cay, trong lòng cũng dâng lên cảm giác hối hận. Chắc không tệ tới mức thu phải một nhóc ngốc về đâu nhỉ?

Ông chú tội nghiệp một lần nữa ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Bạch Diễn, cảm giác hối hận nháy mắt bốc hơi hoàn toàn.

Chỉ cần khuôn mặt này, vô dụng đến mấy vẫn có cách lăng-xê thôi.

Hợp đồng ký xong, thái độ Chu Thắng Hoa quay ngoắt 180 độ: “Dựa theo quy củ công ty, cậu hiện là trainee cấp 1, công ty bao ăn bao ở, trước tiên sẽ cùng tham gia luyện tập, dựa trên thành tích quyết định cơ hội nắm suất debut.”

Bạch Diễn gật đầu, cái này không phải không thể.

“Tiểu Trương, dẫn cậu bé này tới khu ký túc đi.”

Chu Thắng Hoa gọi gã đeo kính ban nãy nhận sai người.

Tiểu Trương lần này rất cẩn thận: “Tới khu nào ạ?”

“Cấp B.”

Tiểu Trương kinh hãi nhìn Bạch Diễn, ánh mắt rơi đến khuôn mặt kia mới xuôi xuôi.

Bạch Diễn đi sau, tiện dò hỏi: “Cấp B là sao?”

“Ký túc xá cấp B dành cho người đã ký chừng một năm, trainee từng trải qua ba tới bốn kỳ huấn luyện chuyên nghiệp, trừ tài năng đào từ góc nhà người khác về thì rất ít người thu nạp từ bên ngoài. Không nghĩ anh Chu lại coi trọng cậu tới vậy, xem ra Bạch Diễn của chúng ta rất có triển vọng!”

Tiểu Trương một khi đã mở máy thì không ngừng nổi, nói xong còn móc ra từ trong túi một cuốn sổ đưa cho cậu: “Tốt xấu anh cũng là người dẫn đường cho cậu, cậu ký cho anh một cái trước đi, nhớ sau này cậu nổi như cồn…”

Nói tới đây chợt nhớ tới chữ viết gà bới xiên xiên xẹo xẹo của Bạch Diễn trên hợp đồng, sắc mặt cứng đờ.

Bạch Diễn hoàn toàn không để ý, thản nhiên nhận lấy, sau đó vung bút ký tên của mình lên.

Tiểu Trương nở nụ cười méo xẹo, sau đó câm nín.

Ngón trỏ Bạch Diễn nhẹ nhàng chạm lên thiết bị AI trong não, dùng sóng não ra lệnh: “Tạo ra giáo trình học tập ngôn ngữ.”

Cậu phải nhanh chóng thông thạo ngôn ngữ nơi này mới được.

Sau khi phân tích chiếc di động tịch thu được, hệ thống AI đã có thể trực tiếp xâm nhập hệ thống liên lạc nơi này, dễ dàng lên internet tìm kiếm tư liệu, tiến hành sửa chữa thành một bản Bạch Diễn có thể học theo: “Giáo trình ‘Ngôn ngữ dành cho trẻ nhỏ 3-5 tuổi’ đã hoàn thành.”

Bạch Diễn: “…”

Thôi được rồi, học mấy thứ cơ bản trước.

Vòng qua hai tòa nhà lớn nhất, phía trước là một quảng trường lớn, tạo nên một vòng tròn hình sân khấu, không ít người bận rộn kiểm tra và sửa chữa.

Tiểu Trương chú ý tới ánh mắt Bạch Diễn, nhắc nhở đôi câu: “Sắp tới là lễ kỷ niệm 10 năm của Hoàng Tinh Entertainment, khi ấy sẽ tổ chức tại đây.”

Bạch Diễn gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, móc ra trong mớ hỗn độn chiếc di động tịch thu của đám côn đồ, mở bức ảnh kia ra: “Đây là ai?”

Tiểu Trương nghiêng đầu nhìn: “Đây là cậu Bùi Thâm, là một trong số những trainee ưu tú nhất tại Hoàng Tinh Entertainment, đã bắt đầu ra mắt công chúng rồi. Sáng sớm nay anh Chu nhắc anh tới gần khách sạn Karls đón cậu ấy về, không ngờ lại nhận nhầm người. Trong máy cậu là ảnh Bùi Thâm, fanboy à?”

Bạch Diễn đơn giản qua loa lý giải, gật đầu.

Đại khái cái thằng Bùi Thâm kia lỡ đắc tội ai nên bị người ta thuê côn đồ dằn mặt, đúng lúc đụng trúng cậu.

Xem ra chẳng liên quan gì tới cậu.

Tiểu Trương dẫn Bạch Diễn đi qua mấy tòa nhà khác, tới khu ký túc xá của trainee thì dẫn cậu vào tòa số 5, trao đổi với người ở ngoài sảnh một lúc rồi cầm chìa khóa về: “5-15-4, chúng ta đi thôi.”

Bạch Diễn theo Tiểu Trương vào thang máy lên tầng 15, đẩy cửa vào phòng 04 khu ký túc.”

Ký túc xá rộng chừng 30-40m2 gì đó, bốn góc bố trí giường và bàn nhỏ, hai giường đã có chăn nệm. Ở bàn đối diện cửa có hai người đang đeo tai nghe, chăm chú nhìn video luyện tập vũ đạo.

Thấy Bạch Diễn và Tiểu Trương tiến vào, một người ngạc nhiên ngẩng lên, tháo tai nghe xuống: “Hai anh tìm ai thế ạ?”

“Anh Chu bảo tôi dẫn người về đây. Vị này là Bạch Diễn mới tới, sau này sẽ thành bạn cùng phòng các cậu.” Tiểu Trương đưa chìa khóa cho Bạch Diễn, vỗ vỗ vai cậu, “Anh còn phải đi làm vài thủ tục nữa cho cậu, cậu cứ nghỉ ngơi trước nhé.”

Bạch Diễn nhẹ giọng cảm ơn, nhìn xung quanh rồi hơi cau mày.

Cậu chưa bao giờ phải hạ mình ở chung với nhiều người tới vậy cùng một phòng.

Hai bạn ở chung bắt đầu thân thiện bắt chuyện làm quen.

“Chào cậu, mình là Kỳ Liên Thành.”

“Tớ là Kiều Dương.”

Sau khi chào hỏi, Kiều Dương tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bạch Diễn từ tổ C nào thăng cấp lên thế? Chúng tớ chưa từng gặp qua cậu.”

Nhìn vẻ ngoài chói mắt của Bạch Diễn, bọn họ nếu gặp qua rồi hẳn sẽ phải nhớ kỹ mới đúng.

Bạch Diễn thản nhiên: “Người qua đường.”

Kỳ Liên Thành và Kiều Dương không hẹn cùng nhìn nhau, nụ cười nhạt đi vài phần.

Trainee qua đường không phải không có. Tự mang tài nguyên ký hợp đồng hoặc có người bao dưỡng này nọ sẽ được trực tiếp phân vào tổ B, thậm chí là tổ A, nhanh chóng nắm suất debut trong tay.

Mà cơ hộ debut có hạn, trainee qua đường có tài nguyên sẵn chắc chắn thừa sức chèn ép người ngày ngày chăm chỉ luyện tập như họ.

Kiều Dương trề môi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bạch Diễn, tự về chỗ cũ nghiên cứu video dạy nhảy.

Kỳ Liên Thành thì không tỏ thái độ ra mặt như Kiều Dương, nhưng thái độ thân thiện ban đầu cũng không còn.

Bạch Diễn không hiểu lắm quy củ nơi này ra sao nhưng con người cậu cũng không để tâm tới ánh mắt người khác, không nói chuyện thì càng tốt, đỡ mất công đối đáp.

Cậu móc điện thoại ra, lệnh cho AI truyền dữ liệu, im lặng học tập.

Kiều Dương đi lấy nước vô tình liếc thấy giáo trình học chữ của trẻ nhỏ trên màn hình điện thoại, khóe miệng giật giật nhịn không nổi hỏi: “Cậu không biết chữ hả?”

Bạch Diễn không ngẩng lên đáp: “Ừm.”

Khinh bỉ trên mặt Kiều Dương càng thêm sâu sắc.

Chẳng hiểu công ty nghĩ cái gì nữa, phân một thằng ngu không biết chữ vào tổ B.

Nghĩ tới chính họ phải luyện tập ngày đêm giành cơ hội debut lại bị một tấm màn đen không biết từ đâu tới ụp lên, Kiều Dương từ khinh bỉ trở nên phẫn nộ, cười nhạo một hơi dài rồi mới đeo tai nghe tiếp tục xem video.

Kỳ Liên Thành chỉ chú ý tốc độ Bạch Diễn lướt điện thoại rất nhanh, không tin lời cậu lắm tiến tới quan tâm: “Tính nó thẳng như ruột ngựa thế đấy, cậu đừng để bụng nhé.”

Bạch Diễn ngẩng lên, cười như không cười “Ừm” một tiếng nữa đáp lại.

Cái thằng Kỳ Liên Thành ngoài mặt đang nói đỡ cho Kiều Dương, thực tế lại châm thêm dầu vào lửa.

Bạch Diễn trước khi tiến vào thế giới này vốn là Omega hậu duệ quý tộc. Kẻ ao ước, đố kỵ dung mạo và gia thế của cậu vô số, xích mích lever thiếu muối như vậy cậu cũng lười không thèm vạch trần.

Kỳ Liên Thành bị con ngươi xám thâm thúy của Bạch Diễn đảo qua, không hiểu sao lại giật mình, giống như chẳng gì giấu nổi Bạch Diễn vậy, theo bản năng lùi về sau một bước.

Bạch Diễn không quan tâm nữa, tiếp tục lướt điện thoại.

Kỳ Liên Thành bắt đầu nghĩ mình gặp ảo giác, nhất thời không dám dây dưa thêm với Bạch Diễn, ngoan ngoãn về chỗ làm việc của mình.

Vừa ngồi xuống, Tiểu Trương ôm một đống giấy tờ vào: “Thủ tục anh làm xong hết rồi, đưa cậu nhìn qua này.”

Bạch Diễn không có ấn tượng xấu với anh giai loa phường không tim không phổi này, nói cảm ơn rồi lật lật qua vài cái, nhấc tay chỉ vào bộ bàn giường trống: “Tôi, ngủ, ở đây à?”

“Ừ.”

Bạch Diễn ghét bỏ nhìn giường chiếu hỗn độn: “Không, có, đồ mới?”

Tiểu Trương đáp: “Đồ công ty phát chỉ có thế thôi, cậu không ưng thì tự bỏ tiền mua cái khác, phần lớn trainee đều tự túc thôi.”

Bạch Diễn mới không thèm ngủ trên chăn nệm không biết bao người nằm qua kiểu này.

Nhưng cậu không có tiền của thế giới này.

Bạch Diễn xoa cằm nghĩ ngợi: Cậu nên làm cách nào để kiếm tiền nhanh chóng trong thế giới này bây giờ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.