Khi Nào Gió Đông Đến

Chương 1: Sang Đông



Sắp vào Đông, thành phố T được bao phủ bởi màn mưa dày đặc. Hạt nước trắng xoá tạt lên ô cửa sổ để lại những dấu vết mơ hồ.

Ngoài trời âm u ảm đạm, chỉ có thể thấy được thứ ánh sáng le lói từ những chiếc đèn đường cùng đèn xe ôtô chiếu rọi, vừa mờ vừa ảo.

Mộ Oản nằm dài ra bàn, vùi đầu trong đống bệnh án chất chồng. Cô quơ tay tìm kiếm điện thoại, muốn gọi cho bố mẹ.

Loay hoay mãi mới tìm được điện thoại, còn chưa kịp mở lên xem đã thấy Tang Hạ tông cửa chạy vào.

Cô ấy hớt hải nắm lấy tay Mộ Oản, kéo cô ra ngoài.

“Oản Oản, có tin nóng!” Tang Hạ vừa kéo vừa lôi, dẫn Mộ Oản ra đến đại sảnh bệnh viện.

“Tin nóng?”

Mộ Oản chỉ kịp hỏi lại một tiếng, sau đó đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng mặt mày.

Hiếm khi đại sảnh lại đông đúc như vậy, bình thường chỉ có lác đác vài bệnh nhân cùng người đến khám bệnh ngồi ở ghế chờ, vậy mà hôm nay không ngờ lại đông đúc đến vậy.

Hết thảy y tá cùng bệnh nhân đang chăm chú nhìn lên tivi màn hình lớn.

Trên đó là buổi phóng vấn nam ảnh đế mới nổi hiện nay trong chương trình truyền hình “Trò Chuyện Cùng C”, tên là Mộ Đông Phong.

Mộ Oản nhìn một chút, cảm thấy không có gì đáng xem.

Cô quay người muốn rời đi, nhưng đi chưa được hai bước đã nghe thấy tiếng người dẫn chương trình thánh thót vọng đến, hết sức chói tai.

MC: Xin hỏi Mộ ảnh đế một câu, mọi người đều bàn tán chuyện anh có quan hệ không đứng đắn với “em gái”. Không biết chuyện này có thật không?

Mộ Đông Phong: Chúng tôi đơn thuần là người thân, làm sao có chuyện như thế được.

MC: Ồ! Nhưng mà tin này có vẻ rất chuẩn xác đó nha, còn có người có bằng chứng nữa đó!

MC lúc nói ra câu này đã cười vô cùng lớn, không một chút tiết chế nào. Lại không để ý đến nét mặt xám xịt của Mộ Đông Phong.

Mộ Oản vô thức quay đầu lại nhìn, thấy trên gương mặt tuấn tú nọ hiện lên vẻ trầm tư một lúc, ngay sau đó đã thấy Mộ ảnh đế thay bằng nụ cười hoà nhã.

Khoé mắt anh ấy hơi nheo, nụ cười trên môi dịu dàng, ấm áp như gió xuân. Làm biết bao trái tim thiếu nữ xao xuyến, cũng vì thế mà ngày đêm mong nhớ không thôi.

Một số y tá cùng bệnh nhân trẻ tuổi đã không kìm được lòng mà hú hét, có thể thấy được đại sảnh bệnh viện sắp bị bọn họ làm cho nổ tung đến nơi rồi.

Mộ Đông Phong: Tôi tuyệt đối không có tình cảm bất chính với em gái. Hơn nữa, hiện tại tôi chỉ muốn lo nghĩ cho sự nghiệp, càng không có ý định sẽ yêu đương. Mong mọi người đừng lan truyền tin tức thất thiệt như vậy nữa nhé!

MC bật cười vỗ đùi: Phải phải! Sự nghiệp là trên hết!

Lúc này Mộ Oản mới phát giác ra điều không đúng, đã có một số y tá cùng bệnh nhân tụm đầu lại bàn tán.

Mà nhân vật được bọn họ nhắc đến không ai khác chính là cô và người đàn ông đang ở trên tivi kia.

Tang Hạ trợn mắt, cô ấy nuốt nước bọt một cách khô khan, túm chặt vào vạt áo của Mộ Oản: “Oản Oản, người ta nói cô cùng ảnh đế có mối quan hệ bất chính kìa. Còn có cả bằng chứng?!”

“Không phải đâu! Như lời anh ấy nói. Chúng tôi trong sạch.”

Mộ Oản bình thản đáp lại, không muốn tiếp tục bị ánh mắt dò xét của người khác ập lên nên ngay lập tức rời khỏi đại sảnh bệnh viện.

Khi cô quay lại văn phòng, thoáng thấy điện thoại đang nhấp nháy. Là có cuộc gọi đến.

Mộ Oản nhanh chân đến gần cầm lên xem, bên trên là số của mẹ.

[Thanh Mai, hôm nay anh trai về nhà ăn cơm. Con cũng sắp xếp công việc rồi về sớm đi.]

Hôm nay Mộ Đông Phong sẽ về nhà sao?

Cô nhìn đống bệnh án chất chồng trên bàn, sau lại nhớ đến những bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường bệnh. Nhanh chóng tìm ra lựa chọn phù hợp nhất.

“Bố mẹ cùng anh… cứ ăn trước đi. Bệnh nhân con điều trị còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nhỡ đâu xảy ra…”

[Thanh Mai! Bệnh viện nhiều bác sĩ như vậy, không lẽ lại chẳng thể lo nổi cho mấy bệnh nhân đó?]

Bên kia đầu dây, giọng nói mẹ hiện rõ vẻ bất lực, cũng đầy mong chờ.

[Nghe lời mẹ, mau thu xếp rồi về đi. Rất ít khi A Phong về nhà, mẹ muốn có một bữa cơm gia đình hoàn chỉnh.]

Nói xong bà thở dài ảo não, không cho Mộ Oản lên tiếng đã lập tức cúp máy.

………

Mấy năm nay Mộ Đông Phong dọn ra ngoài ở để thuận tiện cho công việc của mình, muốn toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp. Nửa năm anh ấy mới về nhà một lần.

Mà Mộ Oản sau khi trở thành bác sĩ của bệnh viện danh tiếng, thời gian ở bên bố mẹ cũng ít dần đi.

Một ngày cô ở trong bệnh viện 3/4 thời gian của bản thân, chỉ có thể ngủ được 4 tiếng.

Thời gian ăn uống thất thường, cũng là bác sĩ nhưng nhiều lần lại phải đến khoa nội tiêu hóa để điều trị.

Cứ như vậy sớm đã thành quen, cô thấy rất bình thường. Cảm thấy đó là lẽ đương nhiên đối với công việc hiện tại của bản thân.

………

Nhớ đến trước kia, khi còn học đại học.

Mộ Oản từng được bình chọn là hoa khôi của trường. Là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp khả ái.

Ngày ngày có thể thấy nam thần các khối đứng trước cửa lớp đợi cô, chỉ để được nhìn thấy Mộ Oản.

Khi đó mối quan hệ của cô cùng Mộ Đông Phong vẫn còn tốt. Anh ấy nhiều lần trêu chọc Mộ Oản vì chuyện này.

Nói rằng nhiều người thích cô như vậy, tương lai có lẽ còn chẳng cần đến anh trai chăm sóc nữa.

Mộ Oản khi nghe những lời đó, chỉ im lặng mỉm cười không đáp.

Từng là cô gái xinh đẹp khiến bao người mến mộ. Nhưng hiện tại do công việc áp lực, không biết từ khi nào nhan sắc đã dần giảm xuống. Khí chất so với lúc đó lại càng trở nên tầm thường.

………

Mộ Oản cụp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vẫn còn sáng.

Nghĩ đến việc phải gặp lại Mộ Đông Phong, đột nhiên thấy vô cùng khó xử.

Từ khi Mộ Đông Phong và Mộ Oản bước đi trên con đường của riêng mình. Hai người dần tách nhau ra, cũng không nói chuyện nhiều như trước nữa.

Đã thế gần đây anh ấy còn dính đến lùm xùm về chuyện tình cảm, lôi cả Mộ Oản cô vào.

Nếu gặp mặt, khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

Cô ngước mắt, nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Bên ngoài mưa ngày một lớn, càng lúc càng nặng hạt. Mộ Oản thở dài cất điện thoại đi. Sau đó cầm lấy áo blouse vắt trên ghế đến phòng thăm bệnh.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.