Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 6: Hội thể thao



Nhìn, nhìn và nhìn, cả hai cùng lập tức cười ha hả. “Làm gì có chuyện phi lí đó, haha…”

“A… đúng…”

Mai Hoa nhìn thấy Nhã Linh cùng Miêu Vũ cười nói với nhau thì không cam tâm. Tại sao chứ? Nhỏ quen biết Miêu Vũ trước, nhỏ gặp cậu trước, thích cậu trước nhưng Miêu Vũ chưa từng cười với nhỏ dù chỉ một chút, lại làm điều đó với Nhã Linh. Thực sự quá không công bằng!

Mai Hoa xiết chặt tay lại, nhỏ chắc chắn không thể để yên mọi chuyện như vậy!

.

.

.

Nhập học đã được một tháng nhưng tôi vẫn không cách nào hiểu nổi vì sao không thể nhìn được khuôn mặt của Miêu Vũ. Nhưng với bản tính cứng đầu cứng cổ thì từng đây có là gì với tôi,kkk.

– E hèm… – Tiết học đã bắt đầu thì phải có giáo viên, mà chủ nhiệm lớp tôi là một ông thầy đã trên sáu mươi, nghe nói hết học kì này là thầy ấy nghỉ dạy và về hưu luôn.

Thầy Tiến đằng hắng một cái, với chiều cao cực “ngầu” một mét bẻ đôi, mãi thầy mới leo lên được cái ghế khiến tôi thiếu chút lăn ra mà cười như điên.

– Các em, năm nay nhà trường tổ chức hội thể thao kỉ niệm tám mươi năm thành lập trường (cái lịch sử vĩ đại). E hèm… năm nay ai có dự tính thi cho lớp?

Cả lớp bắt đầu xì xèo và rất nhiều người hưởng ứng đăng kí tham gia. Nhưng đa số lại chỉ đăng kí thi một đến hai môn thể thao. Chưa ai vượt qua mức con số hai.

Tôi chăm chăm nhìn vào tờ giấy đăng kí, mắt lóe sáng lên một cái rồi lôi chiếc bút từ trong cặp ra, viết roẹt roẹt rồi chạy đi nộp giấy, sau đó về chỗ ngồi với tâm trạng sảng khoái vô cùng.

Miêu Vũ kì quái nhìn tôi, cất giọng hỏi.

– Cậu đăng kí những môn nào?

– Cưỡi ngựa, bắn cung, chạy 100m, chạy 500m, đu xà, karate, bơi, bóng rổ nữ… à, hết rồi. – Tôi vô tư đáp lại.

-…..- Cậu có phải là người không vậy?

Phía bàn trên, vài bạn nữ quây quanh chỗ Mai Hoa.

– Hoa, cậu dự tính môn gì?

– À, tớ đăng kí môn cắm hoa. – Nhỏ cười tươi, hai tay ve vẩy mái tóc cột hai bên của mình, bộ dáng như rất dễ thương.

Tôi hơi ngu ngơ quay sang chỗ Miêu Vũ.

– Vũ Vũ, cắm hoa cũng là môn thể thao hả?

– Tạo điều kiện cho con gái cũng được tham gia. – Cậu nhàn nhạt đáp lại, ngón tay thon dài quấn chặt chiếc bút không ngừng di chuyển trên tờ giấy.

– Ồ… – Tôi gật gù hiểu chuyện. Ê khoan khoan… như vậy là ám chỉ tôi không phải là con gái hả?

Mai Hoa khẽ nhếch môi cười thầm. Hội thể thao chính là cơ hội để nhỏ ghi điểm trong mắt Miêu Vũ.

“Kim Nhã Linh, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu tham gia!”

…..

– Hội thể thao à? Nghe có vẻ vui.

Dưa Hấu nghe tôi kể mọi chuyện liền gật đầu hưởng ứng.

– Hôm đó có lẽ rất mệt, em làm cơm hộp nhiều hơn một chút nhé Bim Bim.

Tôi cười cười quay sang chỗ nàng sư tử.

-Không thành vấn đề.

– Aaa… Hôm đó cho em đi với! – Khoai Tây Chiên không biết từ đâu ra hớn ha hớn hở.

– Ở-nhà! – Tôi và Bim Bim trừng mắt. Cho xin đi, em mà ra ngoài là hết cửa về nhà mà chỉ còn cửa về sở thú thôi đấy!

-…..-

.

.

.

Thấm thoát một tuần trôi qua, hôm nay chính là ngày tổ chức hội thể thao trường Đông Anh, điều này khiến tôi hết sức hưng phấn.

– Nhã Linh…!

Một tiếng gọi lanh lảnh vang lên kéo ngược tâm hồn treo cành cây của tôi trở lại.

– Tiểu Khuê?

– Cậu định làm cái gì vậy? Sắp đến thời gian thi chạy 500 mét rồi đấy!

Tiểu Khuê phồng đôi má phúng phính vẻ trách móc, khuôn mặt hiện lên vô cùng đáng yêu dù bị che ẩn dưới lớp kính dầy cộm kia. Cô bạn vén vén vài sợi tóc mai, rồi hất hất mặt.

– Mau chuẩn bị nhanh lên, không thì muộn đó! Tớ cũng phải đi gọi cả Tuấn Phong nữa, vậy nhé!

– Tớ biết rồi. – Tôi cười toe toét, nhìn theo hình bóng Tiểu Khuê, tâm trạng cũng tốt hơn bao giờ hết, thong thả bước xuống cầu thang.

Ai mà ngờ nổi, trên cầu thang lại có một lớp dầu ở đâu ra, tôi vừa đặt chân lên liền mất thăng bằng và đang có tư thế chuẩn bị ôm hôn đất mẹ. Á á… sao lại thế này chứ?? Tôi còn chưa thi cái gì mà!!!

Rầm!!

– Linh…

Cảm giác thân thể dường như không có chút đau đớn, lại còn nhẹ bẫng, giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi hé mở mắt.

– Vũ… Vũ Vũ….

À, tình trạng là tôi đang ngồi ngay trên người cậu ấy. Khuôn mặt mèo kia có vẻ nhăn nhó lại, tôi vội vàng nhảy ra khỏi người Miêu Vũ.

– A… tớ xin lỗi…

– Ừm… không sao….

Miêu Vũ khó khăn ngồi dậy, tôi biết ý liền đỡ lấy cậu ấy. Nhưng mà…

– Vũ Vũ, sao người cậu nóng như vậy? – Tôi hoảng hốt, thân nhiệt của Miêu Vũ như tăng vọt, nóng ran hết sang người tôi.

– Ưm… tớ… tớ cũng không biết nữa…. – Cậu thở hổn hển, khuôn mặt cũng trở nên đỏ gay gắt.

Thôi xong, lẽ nào cậu ấy… sốt rồi? Vào đúng ngày này sao?

– Cố lên, tớ sẽ đưa cậu vào phòng y tế. – Tôi vội đứng dậy, đỡ Miêu Vũ lên, khập khiễng từng bước xuống lầu.

[Em Kim Nhã Linh 7a2 vắng mặt, yêu cầu ra sân thi đấu.]

Tiếng loa tên tôi vang lên khiến tôi giật thót, liền đứng sững lại. Tôi quên mất một điều là tôi đang đi thi đấu…

– Linh… cứ kệ tớ…. mau đi thi đi…

Giọng nói vô cùng mệt mỏi của Miêu Vũ vang lên. Tôi cau mày một chút, bình tĩnh đáp.

– Cậu thế này còn mong tớ thi cái gì? Cậu với hội thể thao thì dĩ nhiên cậu quan trọng hơn, tớ không để cậu sảy ra chuyện gì đâu!!

Không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như tôi nhìn thấy trong đôi mắt xanh biếc kia hiện lên tia phức tạp và có hơi… ngạc nhiên. Ax… mà hơi đâu đi quan tâm mấy cái đó, khí thế bốc lên hừng hực, tôi nhấc bổng Miêu Vũ lên chạy một lèo về phía phòng y tế. Mà người ta nói tôi trâu cũng được, căn bản là Miêu Vũ vẫn còn nhẹ hơn so với Khoai Tây Chiên.

Dường như Miêu Vũ quá mệt nên đã ngất xỉu từ lúc nào, không hay biết tôi đã bế cậu ấy ngoạn mục như vậy (sao thấy bản thân mình cao cả quá :]]).

Sự xuất hiện vô cùng bất bình thường của tôi khiến cô y tế giật bắn.

Đặt Miêu Vũ lên giường, tôi thở hồng hộc, nói.

– Nhờ cô chăm sóc cậu ấy giúp em ạ, em cần phải đi trước. Em xin phép.

Nói xong tôi lại chạy như bay ra sân thi đấu. Miêu Vũ, chờ đấy, tớ sẽ không khiến cậu phải thất vọng đâu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.