Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

Chương 7



Cuối thu, mưa vẫn liên tục rả rích suốt vài ngày, Tống Giai Nam đành phải ngồi xe bus đi học, học sinh trường cô không hẹn mà cùng nhau ngồi xe bus đi học, cả một chiếc xe bus nhỏ bên trong toàn bộ là những học sinh mặc đồng phục cấp ba.

Cả một trường học thì đương nhiên có rất nhiều học sinh, đứng bên cạnh Tống Giai Nam là hai nữ sinh đang trò chuyện với nhau về lớp khác, một cô bạn nói: “Cậu biết không, Tiêu Phàm ở lớp 12 đang cặp với một bạn nữ ở trường khác, nghe nói là bạn nữ đó rất có địa vị trong xã hội, tớ đoán lai lịch không nhỏ đâu”.

“Dạng con trai như thế, quá đào hoa rồi, đúng rồi, cậu có biết Tô Lập ở lớp 8 không, hình như đang hẹn hò với Tần Viện Viện đấy, hai người rất quang minh chính đại nữa, giáo viên cũng không quản nữa”.

“A, không thể nào, trời ơi Tô Lập, cậu khẳng định là người cậu đang nói là Tô Lập kia ư ——“

“Nói nhảm, nếu không thì còn ai nữa, nghe nói nữ sinh lớp bọn họ đau lòng đến gần chết, sớm biết như thế nếu chủ động một chút không chừng sẽ có cơ hội”.

Xe bus dừng tại trạm, khoảng cách đến trường còn một chút nữa, vẻ mặt của những người đi trên phố đều rất vội vã, mưa đập vào ô, bọt nước và bùn lầy bắn tung tóe lên từ bánh xe khiến cho người khác không tránh kịp, mỗi người đều tiến bước trên quỹ đạo cuộc đời mình, không ai chú ý đến một người đang đứng nhếch nhác bên đường là cô.

Skip in 7…Ad finishes in 29 seconds

Tống Giai Nam thẫn thờ giương ô lên, chậm rãi đi đến trường học, mưa bỗng nhiên càng lúc càng nặng hạt, gió cũng mạnh hơn, trong thế giới ồn ào như vậy, nhưng cô rõ ràng nghe được tiếng thút thít từ đáy lòng mình đã tan tành thành những mảnh nhỏ vụn.

Cách đó không xa, có hai bóng người đối diện cũng đang đi đến trường học, Tô Lập mặc bộ đồng phục học sinh cầm ô, trên gương mặt đang hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, còn cô gái ở bên cạnh mặc một bộ quần áo thể thao, bên ngoài khoác một chiếc áo màu hồng cánh sen, đang khoa chân múa tay gì đó, hai người đi bên cạnh nhau, cố ý tạo khoảng cách một chút.

Nhìn kỹ lại, đó là cô gái đã được gọi lên tại buổi lễ trao giải thưởng Tần Viện Viện, vẻ mặt sáng sủa của Tô Lập, lúm đồng tiền rực rỡ như hoa của Tần Viện Viện, khi đứng ở trong màn mưa dày đặc, những âm thanh ầm ĩ trong đầu Tống Giai Nam đột nhiên bị cắt đứt, từ phía xa xa dường như có một cảnh gì đó êm dịu mơ hồ, bỗng nhiên cô không còn đủ năng lực để suy nghĩ gì nữa.

Rất giống như bị đánh lừa, từng viên kẹo ngọt biến thành những viên thuốc độc khiến người khác sống không bằng chết, vở hài kịch trong ngọn đèn rực rỡ trên sân khấu tốn công biểu diễn, cho đến khi nước mắt chảy ra, lại phát hiện rằng không có bất cứ một khán giả nào.

Chỉ là một người đang nằm mơ một giấc mộng vô cùng đặc sắc, bị hiện thực phá tan đến mức không khóc nổi, cũng không cười nổi với nỗi bi thương.

Tống Giai Nam ngơ ngác ngồi vào chỗ của mình, cô giáo giảng bài một chữ cô cũng không để vào tai, phía sau có một nam sinh đang xem tiểu thuyết võ hiệp, cô gõ gõ bàn, “Cho mượn xem một chút”.

Bạn nam sinh rất bất ngờ, hoài nghi nhìn cô một lúc lâu rồi móc ra một quyển đã bị lật đến tả tơi, “Cẩn thận một chút, đừng để cô giáo thấy”.

Trong câu truyện [Kiếp Hàn Nha](1), đêm trước khi chết, Từ Huy đã nói với người phụ nữ mà hắn phụ cả đời, “A Tú, cả đời này ta đã phụ nàng rất nhiều, thời khắc này ta thành khẩn cầu nguyện nếu có kiếp sau ta và nàng sẽ là vợ chồng thật sự. Có lẽ nàng không muốn nghe, nhưng ta thật sự nghĩ như vậy”. Nhưng người tên Liên Tú lại trả lời: “Ta chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp, sẽ không gặp lại nhau nữa”.

(1) Kiếp Hàn Nha: Một tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng, tác giả Vi Thịnh Nhan, được cộng đồng mạng đánh giá là “Đệ nhất võ hiệp”.

Bỗng nhiên, nước mắt cô không thể kìm chế được mà chảy ra, Tống Giai Nam lúng túng tìm khăn giấy để lau, còn giả vờ giống như bị cảm, che giấu đi tâm trạng của mình, cô phát hiện cô giáo Ngữ Văn lại phối hợp diễn kịch với cô, càng khiến cho cô đè nén không được mà muốn khóc.

Thật ra cũng không có gì, nhưng cảm xúc quá nhiều nên cô cần tìm một cách để bộc phát ra ngoài.

Sau khi tan học cô vẫn vùi đầu xem quyển sách này, vừa xem là không dứt ra được, lớp trưởng đi đến vỗ vỗ bả vai của cô: “Tống Giai Nam, chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng một chút”.

Cô hoảng sợ, vội vàng cất sách vào ngăn bàn: “Biết rồi”.

Đến văn phòng nhất định phải đi ngang qua lớp 8, thông thường, đó chính là đoạn đường mà Tống Giai Nam thích nhất, nhưng bây giờ cô chỉ ước là mình không đi, cô tự nói với bản thân mình hàng vạn lần đừng nhìn vào cửa sổ lớp 8, nhưng lý trí vẫn không thể khống chế được ánh mắt, sự may mắn duy nhất tồn tại ở trong lòng đã bán đứng lý trí của chính mình — bạn nữ sinh kia đứng ở bên cạnh bàn của Tô Lập, dáng vẻ cười mỉm, Tô Lập đang đứng im đưa lưng về phía cô, trông không rõ lắm, chắc chắn là dáng vẻ và gương mặt cũng đang tươi cười.

Vô cùng chướng mắt, còn có sự đố kị, sự tự ti chôn sâu dưới đáy lòng, tất cả chúng dệt thành thiên la địa võng, trói cô thật chặt, một chút tình yêu nồng nàn tồn tại cuối cùng giống như ánh nến lung lay sắp đổ vỡ, chỉ cần một giọt mưa, một trận gió có thể hủy gần như không còn gì, thứ còn sót lại chỉ là một chút khói bụi và tro tàn.

Chủ nhiệm lớp nói gì đó, nhưng Tống Giai Nam một câu cũng không nghe lọt, chỉ biết là khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ hẵng quyết định, không nên cứ khăng khăng cố chấp vào ban khoa học tự nhiên, nếu không sẽ được một mất mười.

Tinh thần của Tống Giai Nam có chút hoảng hốt, trước mắt cô đều là bóng dáng của Tô Lập và Tần Viện Viện, chờ cho đến khi chủ nhiệm lớp nói thật lâu, cô cứ cắn môi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại vô cùng quả quyết: “Thưa thầy, em chọn ban khoa học xã hội”.

Đúng vậy, chọn ban khoa học xã hội, đi đến tầng ban khoa học xã hội, từ nay về sau cô và Tô Lập sẽ không cùng xuất hiện nữa, không còn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cậu ấy với một bạn nữ khác, Tống Giai Nam mỉm cười, tự bản thân mình đã tình nguyện thầm mến, để Tô Lập bước vào thế giới của cô, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến Tô Lập, không phải sao?

Lúc tan học, cô cố ý ở lại thật trễ mới đi, đứng ở trạm xe bus, Tống Giai Nam cầm ô, vầng sáng màu vàng từ đèn xe đang kéo dài thành một đường, những chỗ trũng xuống trên mặt đất chứa đầy nước đang phản xạ thành những ánh sáng lấp lánh, cô đi thật chậm, không tự chủ được mà lấy điện thoại ra xem, cố gắng hết sức không vào danh mục soạn tin nhắn, cắn môi do dự một lát, một tiếng “Bụp” đóng nắp vang lên, dứt khoát và kiên quyết.

Cô thở dài, mang ba lô chậm rãi đi về phía trước trạm xe bus, trong lòng âm thầm tự giễu bản thân: Mày còn muốn làm gì nữa?

Từng chiếc xe bus chạy qua, nước bắn tung tóe, trời mưa, nên đèn xe có chút tối đi, sự mờ mịt khiến người ta muốn đưa tay bắt lấy một chút ánh sáng, phía sau có người gọi tên cô, cô quay đầu lại, hóa ra là Đoàn Gia Thần.

Đoàn Gia Thần đứng bên cạnh cô, chiếc quần đồng phục đã bị ướt hơn một nửa, những giọt nước trong suốt rơi từ tóc xuống trán, không ai nói lời nào, chỉ yên lặng đứng ở trạm xe.

Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, trong lòng Tống Giai Nam cũng không muốn nói chuyện, cho đến khi xe bus từ từ đỗ lại, Đoàn Gia Thần mới khẽ nói: “Nghe nói cậu chọn ban khoa học xã hội?”

Tống Giai Nam cúi đầu, thuận thế nhìn vào thân xe, tay cô lúng túng lấy vé tháng ra, “Uhm, xe đến rồi, tớ lên trước đây”.

Dòng người chen lấn trên xe bus cũng giống như thủy triều, khó khăn lắm cô mới đứng vững được, Đoàn Gia Thần chen lấn đi đến bên cạnh cô, giọng nói rất nhỏ, nhưng lại lạnh lùng không được tự nhiên, “Tại sao không chọn ban khoa học tự nhiên, tại sao đột nhiên lại từ bỏ?”

Cô giật giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười gượng gạo, câu hỏi như vậy nên trả lời thế nào, nên trả lời sao đây, Tống Giai Nam không còn cách nào khác hơn là mỉm cười lắc đầu, “Không vì nguyên nhân gì cả, chẳng qua là thấy ban khoa học xã hội cũng không tệ lắm”.

Đoàn Gia Thần không trả lời, quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, trên đường đi, ánh đèn tỏa sáng trong lớp sương mù giữa màn mưa vô cùng hư ảo không chân thật, cũng giống như đáp án mà Tống Giai Nam đã cho cậu ta, luôn trả lời cho có lệ.

Một cảm giác mất mát mãnh liệt bao trùm lấy cậu ta, không chỉ có việc cô sắp rời đi, mà còn là cô chưa bao giờ nói với cậu ta bất kỳ quyết định nào của cô, cậu ta càng muốn hiểu cô, nhưng càng không thể đến gần cô, cô giống như một điều bí ẩn, càng muốn đoán, càng không tài nào đoán ra.

Về đến nhà, tâm trạng cô không tốt, sau khi cô nói chuyện được vài câu với mẹ, bà Tống lại cáu kỉnh bắt đầu càm ràm, Tống Giai Nam chỉ cảm thấy trong lòng cô rất khó chịu dường như không thể thở nổi.

Trên bàn là đống bài thi và sách tham khảo, bỗng nhiên, cô mạnh mẽ ném tất cả xuống mặt đất, sau đó lại nhặt từng quyển lên, lướt nhẹ qua nếp nhăn ở mặt trên, sau đó ngơ ngác ngồi dưới đất.

Bầu trời u ám, dường như mưa đã ngừng rơi, cô nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn vào cư xá chỉ có mấy ngọn đèn lác đác, bóng tối như không có biên giới lan tràn ra khắp mọi ngõ ngách, nhìn qua đêm tối mịt mờ như không có điểm dừng.

Đột nhiên cô bắt đầu nhớ đến Tô Lập, người nam sinh tuấn tú u sầu kia, sự nhớ nhung mãnh liệt hơn bao giờ hết, dày đặc chiếm cứ tinh thần của cô.

Tống Giai Nam cầm điện thoại lên, liều lĩnh ấn dãy số kia, cô biết rất rõ bản thân mình đang làm gì, ngay cả hai tay cô cũng đang run rẩy, cô ngừng thở, lặng lẽ chờ đợi âm thanh “Tút tút” kia đến tận cùng.

Giọng nói của Tô Lập truyền đến, vẫn luôn luôn lạnh lùng như thế nhưng không hề mất đi sự lễ phép: “Xin chào”.

Đầu óc trống rỗng, Tống Giai Nam không biết nên nói gì, bên kia dường như cũng cảm nhận được điều ấy, không cúp điện thoại, trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy thế giới thật yên tĩnh, hé miệng hít thở, đầu óc trống rỗng.

Chỉ còn có gương mặt của Tô Lập, còn có vẻ tươi cười chưa bao giờ hiện ra, tất cả đều bóp chết niềm hạnh phúc ngọt ngào tốt đẹp của cô.

Hóa ra cô đã thật sự yêu thích một người, lại còn sâu đậm đến như vậy.

Nước mắt không kìm chế được tuôn ra từ khóe mắt, dọc theo những khe hở của ngón tay, chảy xuống cằm rồi cổ, thậm chí là cánh tay rồi đến cả trên đùi, cô cắn môi, nói không ra lời, lặng lẽ khóc, sau đó dập điện thoại, lấy sim điện thoại ra, rồi nhẹ nhàng đặt vào trong ngăn kéo.

Cô đem một chút tình yêu và lòng tự trọng thời niên thiếu của mình vĩnh viễn khóa lại, trên thế giới này vốn dĩ không có chuyện cổ tích, không có cô bé lọ lem, chỉ có cô bé lọ lem sống trong thế giới của chính mình, bỗng nhiên cô hiểu được, thầm mến hóa ra chỉ là trò chơi của một người.

Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, bông tuyết, cùng với những hạt mưa, lặng lẽ rơi xuống.

Sự đau khổ dưới tận đáy lòng cuối cùng cũng bị mùa đông xâm chiếm, cuối cùng, nước mắt và sự đau khổ sẽ được cuộc sống đồng hóa thành một ánh sáng nhợt nhạt, bao gồm cả cô cũng trở nên thiếu sức sống như thế. Một chút tình yêu trong ký ức cũng đã sớm rời đi theo mùa thu, còn sót lại cũng chỉ là những dấu vết đã qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.