Sợ hãi ánh sáng từ song cửa, lạc lối trong bóng đêm vô tận, thanh âm kia có phải là thứ gì rơi vỡ hay quăng bỏ? Tôi đang ở đâu đây? Nơi tôi cần đến liệu có tồn tại ánh sáng hay không?
Lý Ninh Ngọc rất mệt mỏi, đại não mà cô luôn lấy làm kiêu ngạo giờ phút này hỗn loạn vô cùng, không nhớ nổi bản thân đã mò mẫm trong màn sương dày đặc này bao lâu, bước chân nặng nề không cách nào tiếp tục đi được nữa. Hóa ra tử vong là hành trình dài dằng dặc đến như vậy.
“Ninh Ngọc, Ninh Ngọc…” Đó là thanh âm của ai? Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, tìm kiếm xung quanh.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chùm sáng, cô nhìn thấy Lão Tống —— người chồng thứ hai của mình, đang đứng trong ánh sáng, ôm đứa con gái không thể ra đời của bọn họ, mỉm cười chìa tay ra, gọi tên cô.
Lý Ninh Ngọc thử đưa tay phải lên, thân thể vốn mệt mỏi nặng nề bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng vô cùng, trong nháy mắt bay lên trời, hướng về phía ánh sáng.
“Chị Ngọc!”
Bỗng nhiên có một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, Lý Ninh Ngọc không thể động đậy. Cảm giác quen thuộc này, là em ấy, Cố Hiểu Mộng.
“Hiểu Mộng, tôi phải đi rồi…” Lý Ninh Ngọc vỗ nhè nhẹ lên tay cô bé, đối phương lại càng ôm chặt hơn.
“Chị Ngọc, không phải chị đã nói hằng năm cùng em đón sinh nhật sao?”
“Chị Ngọc, chị đã hứa cùng em đi ra ngoài! ”
“Chị Ngọc, chị gạt người!”
“Hiểu Mộng…”
“Ninh Ngọc, không còn kịp nữa rồi, mau đi cùng tôi!”
“Chị Ngọc, đừng đi!”
Pằng, một tiếng súng vang lên, Cố Hiểu Mộng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Máu tươi nhuốm đỏ váy trắng, đỏ thẫm một mảnh, cực kỳ giống chiếc váy nhỏ mà bản thân gấp tặng em ấy.
Quay đầu lại, Ryukawa Hihara ở sau lưng tay cầm súng săn, chính đang hung ác cười to.
“Hiểu Mộng!” Lý Ninh Ngọc giật mình tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.
Là mộng. Một năm qua, cô đã vô số lần trải qua những cơn ác mộng giống như vậy. Lý Ninh Ngọc lục lọi bật đèn, thuần thục lấy ra thuốc ngủ từ ngăn tủ đầu giường, bẻ nửa viên nuốt xuống.
Trong quá khứ, cho dù mất ngủ, cô cũng tuyệt đối không uống loại thuốc an thần này, bởi vì sẽ làm tổn hại đầu não, ảnh hưởng tư duy. Nhưng nếu không mượn tác dụng của thuốc, cô sẽ rất khó chìm vào giấc ngủ. Nhắm mắt lại, toàn là địa ngục.
Lý Ninh Ngọc năm xưa cũng từng đọc qua sách của Sigmund Freud, cô có thể phân tích mộng cảnh của bản thân từ góc nhìn khoa học, nhưng đầu não thiên tài cũng không thể hoàn toàn khống chế nó được, vẫn hết lần này đến lần khác bị ác mộng bừng tỉnh.
(*) Sigmund Freud: bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Do Thái
Uống mấy ngụm nước, cô dần dần bình tĩnh lại, nhìn lên trần nhà, chìm vào trong hồi ức——
Một năm trước ở Cầu Trang, cô đã lên kế hoạch hoàn hảo cho mọi thứ, từng bước một tiến vào thế cục do bản thân sắp đặt, oanh liệt hy sinh trong địa ngục âm u lạnh lẽo. Cô không có thuốc giả chết, cũng không có tổ chức tiếp ứng, càng chưa từng nghĩ sẽ sống sót ra khỏi Cầu Trang. Thứ cô có được, chỉ là một viên kali xyanua 75mg nồng độ cao nhét trong cổ áo.
Quyết tuyệt nuốt xuống viên thuốc màu trắng kia, nhắm mắt lại nằm trên giường, lẳng lặng chờ đợi cái chết. Trước tiên là đầu lưỡi bắt đầu tê dại, kế tiếp là đầu đau kịch liệt, cảm giác hít thở không thông ùa tới, nhanh kết thúc đi, chỉ cần mười giây là được.
Thời gian mười giây dường như dài đến vô tận, đêm đã khuya, cô nghe thấy được hết thảy động tĩnh xung quanh, nghe thấy tiếng gặm nhấm của con chuột trong đống cỏ khô, nghe thấy âm thanh rả rích đêm khuya của ve sầu ếch nhái ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng đàn piano truyền tới từ lầu Đông chưa từng gián đoạn. Nếu không phải thân này vùi lấp trong địa ngục, đêm nay quả là một đêm hè đẹp đẽ.
Tiếng dương cầm diễn tấu suốt một đêm, cô biết đó là Cố Hiểu Mộng đang cùng bản thân nói lời từ biệt.
Hiểu Mộng, tạm biệt…
Không biết qua bao lâu, tiếng đàn cuối cùng dừng lại, xung quanh trở về yên tĩnh.
Nhưng vì sao ý thức của bản thân vẫn còn tỉnh táo?! Lý Ninh Ngọc muốn mở mắt ra, song trên người lại không một khối cơ thịt nào tiếp thu chỉ thị của não bộ. Sau một phen giãy giụa, một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu —— cô không chết, nhưng thân thể lại hoàn toàn tê dại, hiện tại cô đã trở thành người thực vật.
Lý Ninh Ngọc đã tính sai một bước, buổi sáng hôm đó, cô đưa quân trang của mình cho Cố Hiểu Mộng, còn quân trang của Cố Hiểu Mộng chính là thứ cô đang mặc trên người, viên kali xyanua trong cổ áo này, dĩ nhiên cũng là của Cố Hiểu Mộng.
Quỷ mới biết tại sao viên kali xyanua kia mất hiệu lực! Lý Ninh Ngọc không biết, ngay cả bản thân Cố Hiểu Mộng cũng không biết! Là bị ô nhiễm khi sản xuất sao? Hay là bị đám cáo già Kim Sinh Hỏa Vương Điền Hương trộm đổi thuốc? Hoặc có thể là đám hán gian Uông Ngụy kia, ngay cả chi phí điều chế độc dược cũng đi tham ô, lấy bột mì nhét vào vàng thau lẫn lộn?
Chân tướng không cách nào kiểm chứng được nữa rồi, tóm lại, viên thuốc này quả thực đã không thể làm cô lập tức mất mạng.
Nhưng độc dược mất đi hiệu lực, vẫn là độc dược.
Lý Ninh Ngọc bị mắc kẹt trong thân xác của mình, giống như bị vây hãm trong cơn ác mộng, cô không cách nào phát ra âm thanh, nhưng may thay, cô còn có thể nghe được.
“Không hay rồi, Đại tá Ryukawa! Phạm nhân tự sát!”
Xem ra, “thi thể” của cô bị phát hiện rồi.
Ryukawa Hihara đích thân kiểm tra hô hấp và mạch đập, tuyên bố cô đã chết.
Sau một hồi hỗn loạn, Lý Ninh Ngọc bị đưa lên bàn giải phẫu.
Chủ trì cuộc giải phẫu này chính là Katori Naoto. Hắn cẩn thận ngắm nghía gương mặt Lý Ninh Ngọc. Chỉ mới một ngày trước, vị thiên tài này còn đem bản thân và Ryukawa đùa giỡn trong lòng bàn tay. Đáng tiếc, không chờ hắn nghiên cứu tường tận bộ não của Lý Ninh Ngọc, cô ta đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Theo thông lệ, đầu tiên là kiểm tra phần mặt của thi thể, Katori Naoto nắm lấy cằm Lý Ninh Ngọc, chuyển động trái phải, xác nhận xem có gãy xương hay không, không có gì dị thường. Nhưng khi hắn sờ lên động mạch cổ, một nhịp đập như có như không xuyên thấu qua bao tay chạm đến đầu ngón tay hắn.
Là ảo giác sao? Thứ vừa rồi nảy lên chẳng lẽ là mạch đập? Hắn khó tin lột bao tay xuống, cẩn thận nắm bắt hiện tượng khác thường rất nhỏ kia. Không sai, hắn đích xác sờ thấy được nhịp đập cực kỳ yếu ớt song lại có tiết tấu, còn có nhiệt độ ở trên da, người chết không thể nào có nhiệt độ!
Cô ta lại còn sống! Ăn kali xyanua mà vẫn còn sống! Thật là kỳ tích!
Bên trong Cầu Trang không có thiết bị máy móc tinh vi, chỉ có thể dựa vào sức người để phán đoán xem đã chết hay chưa, xúc giác của Katori Naoto trời sinh nhạy cảm hơn người thường, nếu đổi lại thành người khác, khả năng Lý Ninh Ngọc sẽ thật sự chết trên bàn giải phẫu.
Không còn kịp suy nghĩ nguyên nhân Lý Ninh Ngọc may mắn sống sót nữa, Katori Naoto dù sao cũng là một bác sĩ, chỉ cần sinh mệnh trước mắt còn sống, liền nhất định phải cứu. Điều kiện có hạn, hắn tạm thời chích cho Lý Ninh Ngọc một mũi adrenalin, kết quả cũng không tệ lắm, hô hấp và mạch đập mạnh hơn trước rất nhiều.
“Bác sĩ Katori, ngài có cần giúp đỡ không?” Lính canh bên ngoài gõ cửa phòng giải phẫu.
“Không cần, nói với đại tá, tôi làm xong ngay đây.”
Katori Naoto theo bản năng che giấu tin tức Lý Ninh Ngọc vẫn chưa chết. Hắn ghét Ryukawa, đồ tạp chủng xuất thân ti tiện, con trai kỹ nữ! Quả thực là làm quân nhân đế quốc mất hết thể diện! Lý Ninh Ngọc tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Ryukawa! Một thiên tài, một thiên tài nuốt kali xyanua còn có thể sống sót, thân thể cô ta rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật, Katori Naoto thật muốn đem Lý Ninh Ngọc đặt dưới kính hiển vi nghiên cứu đến tận cùng. Nhưng không phải ở chỗ này, mà là bên trong phòng nghiên cứu của hắn —— Hắn nhất định phải mang Lý Ninh Ngọc ra khỏi Cầu Trang! Nếu có thể cứu sống, đương nhiên là rất tốt, cho dù không cứu được, cũng có thể cắt não cô ta ra kỹ lưỡng nghiên cứu. Đây là cơ hội trời cao ban cho, hắn phải vững vàng nắm chắc.
Rất nhanh, hắn ngụy tạo báo cáo giải phẫu trình lên cho Ryukawa Hihara. Vì để gia tăng độ đáng tin, hắn thậm chí còn căn cứ theo lý lịch của Lý Ninh Ngọc, viết ra dấu vết giải phẫu phá thai. Quả nhiên, tên Ryukawa Hihara ngu xuẩn kia không hề phát hiện sơ hở, hắn chuyên tâm nghiên cứu bức di thư của Lý Ninh Ngọc, sớm đã không còn hứng thú với thi thể.
Katori Naoto cũng là vận khí tốt, xế chiều hôm đó Ryukawa Hihara liền tuyên bố kết án, còn hạ lệnh lập tức hỏa táng thi thể Lý Ninh Ngọc —— hắn muốn hủy thi diệt tích, đem vụ án Lão Quỷ làm thành thiết án. Về phần những thi thể khác trong Cầu Trang, bởi vì những người kia không phải nội gián, nên phải chờ người thân tới nhận rồi mới được xử lý.
Đến lúc “thi thể” Lý Ninh Ngọc ra khỏi được Cầu Trang thì đơn giản rồi. Katori Naoto cùng trợ lý của mình sử dụng chiêu thay mận đổi đào, ngụy tạo tro cốt giao cho Ryukawa, Lý Ninh Ngọc thật thì đã bị hắn đưa vào phòng nghiên cứu của một trường y khoa nào đó ở Thượng Hải ngay trong đêm ấy.
Lý Ninh Ngọc tỉnh lại là vào mười ngày sau.
Chính xác mà nói, khoảng thời gian này cô chưa bao giờ hôn mê, cô luôn luôn duy trì tỉnh táo, cũng duy trì tuyệt vọng. Lý Ninh Ngọc nghĩ, hóa ra bản thân cũng sẽ sợ cô độc, cô vẫn luôn cho rằng bản thân là tòa băng sơn, không cần giao lưu tình cảm với nhân loại. Nhưng nếu nằm yên như vậy cả mấy chục năm, chẳng thà chết còn sướng hơn.
Cô không ngừng suy nghĩ, từ công thức toán học đến ma trận mật mã, từ thuyền mật mã đến Cầu Trang, nghĩ đến nha đầu Hiểu Mộng kia, chắc hẳn bây giờ em ấy đã an toàn rồi, chuyện mình dặn dò, em ấy đã làm xong chưa? Đôi lúc suy nghĩ một hồi cô liền ngủ mê man, song đến khi tỉnh lại, phát hiện tình cảnh vẫn tuyệt vọng như vậy.
May mắn là, bởi vì trúng độc không sâu, sau khi được Katori Naoto cùng trợ lý dốc sức cấp cứu, hai ngày sau thân thể Lý Ninh Ngọc liền dần dần khôi phục tri giác, trải qua thêm mấy ngày điều dưỡng, cô hầu như đã khôi phục hoàn toàn. Nhưng Katori Naoto từ đầu đến cuối không nhận ra điều gì dị thường, còn tưởng rằng vị thiên tài này vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Vừa ra khỏi hang hổ, lại lọt vào ổ sói, Lý Ninh Ngọc nhắm mắt giả vờ ngủ say, từ những tin tức mấu chốt trong đối thoại giữa hai người họ, cô nhanh chóng hoạt động não bộ, trước khi vạch ra được một kế hoạch hoàn mỹ, cô không dám tùy tiện “tỉnh lại”. Cuối cùng, đến ngày thứ mười, Lý Ninh Ngọc chậm rãi mở mắt, mê man nhìn người trước mặt, nói ra câu nói đầu tiên:
“Tôi là ai?”
Tôi là ai? Lý Ninh Ngọc ở dưới đáy lòng tự hỏi bản thân, giả chết sống lại, liệu cô còn có thể trở về làm Lý Ninh Ngọc ban đầu hay không?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴