Gọi xong một tiếng chị Ngọc, hai người bỗng nhiên lúng túng.
Lý Ninh Ngọc có chút hối hận, có lẽ do cô quá nhớ Cố Hiểu Mộng, cũng đã quá lâu không được nghe em ấy xưng hô thân thiết như vậy, nghe thấy câu nói mớ kia, nhất thời đầu óc u mê, ma xui quỷ khiến chủ động để em ấy gọi mình là chị Ngọc. Lỡ như Cố Hiểu Mộng kêu thành quen, buột miệng trước mặt người ngoài thì phải làm sao?
Cố Hiểu Mộng cũng có chút hối hận, cô sợ Lý Ninh Ngọc hiểu lầm mình dễ dàng tùy tiện gọi người khác là chị Ngọc, giống như ai cũng có thể thay thế chị ấy. Liệu có làm Lý Ninh Ngọc thương tâm hay không?
Mỗi người ôm tâm sự của riêng mình, buồng xe lại khôi phục yên tĩnh, im lặng đến mức Cố Hiểu Mộng cảm giác như nghe được tiếng tim đập của bản thân. Ngồi bên cạnh Lý Ninh Ngọc, cô ngửi thấy mùi hoa hồng loáng thoáng, nghĩ chắc hẳn Lý Ninh Ngọc cố ý dùng nước hoa để bảo vệ thân phận—— Trước kia chị ấy không bao giờ dùng nước hoa, nhưng trên người lại luôn mang theo mùi hương nhàn nhạt, Cố Hiểu Mộng không nói rõ được là mùi hương gì, nhưng chỉ cần vừa ngửi thì sẽ cảm giác rất an tâm. Cô thích loại hương đó, sau khi Lý Ninh Ngọc đi, cô đã từng vô tình cố ý thử rất nhiều nước hoa, nhưng rốt cuộc cũng không tìm lại được mùi hương quen thuộc ấy.
Bản thân Cố Hiểu Mộng dùng nước hoa mùi trái cây, cô luôn không thích mùi hoa, cảm thấy vị son phấn quá nặng, quá tục khí. Mà giờ khắc này, khi mùi hoa hồng “tục khí” từ trên người Lý Ninh Ngọc truyền tới, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên không còn ghét mùi hoa nữa. Trong khi hít thở, cô tham lam ngửi lấy mùi thơm bên cạnh, chẳng biết từ lúc nào lại mơ mơ màng màng ngủ mất, đến khi bị Lý Ninh Ngọc đánh thức, xe đã dừng ở hậu viện Tiễu Tổng.
“Thẩm sở trưởng… Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cố Hiểu Mộng lim dim buồn ngủ, nhìn nhìn ngoài cửa xe, xác nhận là trụ sở của mình, đột nhiên nảy sinh cảm giác nghĩ mà sợ. Vừa rồi ngủ sâu như vậy, một chút phòng bị cũng không có, may mà bên cạnh là Lý Ninh Ngọc, nếu đổi thành một người khác có mưu đồ xấu, sợ rằng cô đã sớm chôn thây dưới họng súng.
“Không lâu lắm, chừng 10 phút.” Lý Ninh Ngọc mở cửa xe, dẫn đầu xuống trước, “Đi thôi, thời gian này đúng lúc căn tin có bữa tối.”
Mười phút? Cố Hiểu Mộng có chút bất ngờ, rõ ràng cô đã mơ một giấc mơ dài, đã rất lâu không ngủ an ổn được như vậy. Cô xoa xoa cổ, không lên tiếng cũng không xuống xe.
Lý Ninh Ngọc đứng ở ngoài thúc giục: “Cố sở trưởng không phải nói là đói sao?”
Cố Hiểu Mộng đổi lại nụ cười giả lả khách khí: “Mấy món ăn trong căn tin quá đơn điệu rồi, Thẩm sở trưởng đến Hàng Châu, tôi nên thể hiện phong độ thổ địa mới đúng, chi bằng để tôi làm chủ, mời cô đi ăn một bữa ngon hơn?”
“Cố Hiểu Mộng, tôi nhắc cho cô nhớ, trong thời gian tiếp nhận điều tra, theo đúng quy định là phải bị cô lập. Uông chủ tịch nể mặt cha cô và công trạng của cô, mới đặc biệt phê chuẩn lần này có thể không thẩm tra theo điều lệ. Nhưng cô cũng không thể quá được voi đòi tiên, tốt nhất đừng ra ngoài nhiều, tránh gây náo loạn chọc người hoài nghi.” Lý Ninh Ngọc khẽ cau mày, sắc mặt nghiêm túc, “Huống hồ nếu tôi cùng cô ra ngoài ăn tối, chắc chắn người xung quanh sẽ cho rằng cô đang hối lộ tôi.”
Kỳ thực hai người đều biết, Uông Tinh Vệ đặc biệt phê chuẩn lần này, mặt mũi Cố Dân Chương chỉ chiếm số ít, phần lớn là bởi vì giá trị của Cố Hiểu Mộng.
Hiện nay chiến trường Thái Bình Dương chiến sự kịch liệt, một lượng lớn tình báo cần được giải mã. Bản thân Tiễu Tổng vốn dựa vào Kim Sinh Hỏa cùng Lý Ninh Ngọc gồng gánh, toàn bộ thủ hạ đều là mấy kẻ tầm thường. Năm ngoái sau khi hai người chết oan ở Cầu Trang, Trương Tổ Âm từng xin Kê Minh Tự mượn tạm chuyên gia giải mãi từ Số 76, nhưng bên kia cũng nhân thủ eo hẹp. Trong lúc vô kế khả thi, Cố Hiểu Mộng bắt đầu bộc lộ tài năng, liên tiếp giải mã được một lượng đáng kể các tình báo mấu chốt, nhận được sự coi trọng của người Nhật, Kê Minh Tự đặc cách cho cô thăng liên tục hai cấp, vào làm chưa được nửa năm đã lên chức Sở trưởng.
Nói không ngoa thì, trong hệ thống tình báo của Uông Tinh Vệ hiện nay, chỉ một mình Cố Hiểu Mộng là có thể gánh vác trách nhiệm, nếu bởi vì một điểm khả nghi chưa xác định mà đã giam cô vào ngục, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hệ thống tình báo Uông Ngụy liền thật sự hết người kế tục.
Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc nói có lý, nghĩ một chút còn nói: “Đa tạ đã nhắc nhở, vậy thì Thẩm sở trưởng cũng hãy giữ một khoảng cách với tôi, tránh cho người ta nói cô làm việc thiên vị, nói tôi cố ý thu mua.”
Nói xong cô liền mở cửa xuống xe, bước thẳng đến nhà ăn, Lý Ninh Ngọc đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ, chờ Cố Hiểu Mộng đi xa hơn mười mét mới theo sau.
Người dùng bữa tối ở nhà ăn Bộ Tư Lệnh cũng không có nhiều, đại đa số người sau khi tan việc không phải về nhà thì chính là đi tiêu khiển, chỉ một số ít ở lại trực mới phải đến căn tin lấp bụng, đồ ăn nơi này dĩ nhiên chỉ thuộc loại bình thường, khó có thể làm người thèm ăn.
Cố Hiểu Mộng không có khẩu vị, gọi một bát mì Dương Xuân, dự định qua loa ứng phó một bữa. Đến khi bưng mì lên, xương sườn trong bát lại chất đống thành núi. Phòng bếp Bộ Tư Lệnh lúc nào cũng thế, hễ là Cố thiên kim gọi món, bao nhiêu đồ ngon đều tất tần tật thêm vào, xem như một mảnh tâm ý đối với thần tài.
Khách ngoại lai thì không may mắn được như vậy, Cố Hiểu Mộng quay đầu nhìn sang bên phải, cách đó ba bàn, Lý Ninh Ngọc đang chậm rãi thong thả ăn cháo, trước mặt chỉ bày một đĩa rau cải.
Cố Hiểu Mộng dâng trào thương tiếc, muốn gọi người cho Lý Ninh Ngọc thêm chút đồ mặn, nhưng nhớ lại lời của Lý Ninh Ngọc, sợ động tác của bản thân dụ người hoài nghi, chỉ đành nhịn xuống. Cảm giác mất mát xông lên đầu, cô hoàn toàn mất đi hứng thú với bát mì trước mặt, lùa mấy hớp liền buông đũa xuống, gọi người tạp vụ bên cạnh: “Tiểu Lưu, rót tôi ly nước.”
Tạp vụ được gọi Tiểu Lưu luống cuống chạy đi rót nước, thời điểm bưng nước về đi ngang qua Lý Ninh Ngọc, đúng lúc cô từ trong ngực móc ra chiếc khăn tay. Ngay khoảnh khắc khăn tay rút ra, có thứ gì đó cũng theo ra ngoài, rơi xuống mặt đất lăn mấy vòng, lăn xuống phía dưới bàn. Tiểu Lưu lanh tay lẹ mắt, vội vàng buông cái ly xuống, nằm mọp trên đất giúp Lý Ninh Ngọc nhặt đồ.
“Trưởng quan, đồ của ngài.” Tiểu Lưu hai tay dâng lên bình thuốc nhỏ màu nâu, Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái, yên lặng thả chai thuốc về lại túi.
Cố Hiểu Mộng nhìn hết vào trong mắt, im lặng không lên tiếng nhận lấy cái ly, uống hai ngụm rồi lại tiếp tục ăn mì.
Dùng bữa xong, hai người lại giống như cũ, một trước một sau trở về ký túc xá, từ đầu đến cuối luôn cách nhau khoảng cách mấy mét.
Cố Hiểu Mộng hôm qua thức cả đêm, hôm nay lại bị thẩm cả ngày, bản thân đã rất mệt mỏi, nhất là vừa ăn xong, càng thêm buồn ngủ vô cùng. Trong cơn mơ màng, vừa trở lại ký túc xá cô liền trực tiếp ngã xuống giường ngủ. Mà Lý Ninh Ngọc thì ngồi vào bàn ghi chép lời khai lại từ đầu, không biết mệt mỏi, quên hết thời gian.
Một giờ sáng, tiếng ve kêu nổi lên bốn phía, bên ngoài Bộ Tư Lệnh tối đen như mực, lính đi tuần cũng ngáp lên ngáp xuống, chỉ có vài chiếc đèn rọi qua rọi lại tòa nhà văn phòng.
Phía sau tòa nhà ký túc xá là một rừng cây nhỏ, đằng sau hàng rào cuối rừng chính là con đường lớn. Một bóng đen nhanh chóng di động, lẩn vào rừng cây, ngay sau đó nhảy qua tường.
Người nọ bọc mình trong chiếc áo khoác đen rộng lớn, vành mũ ép rất thấp, khó mà phân biệt được tướng mạo. Bước nhanh dọc theo chân tường, xoay người một cái lại tránh vào hẻm nhỏ, hoàn toàn biến mất trong ngõ hẻm.
Tuy rằng đêm đã khuya, Câu lạc bộ Hải quân vẫn như cũ náo nhiệt ca hát, xa hoa truỵ lạc. Bên trong sàn nhảy nam nam nữ nữ vui vẻ tầm hoan, không ai chú ý đến vị khách mới bước vào.
Nữ nhân mặc áo khoác ngồi xuống cạnh quầy ba, người hầu rượu chào đón hỏi: “Tiểu thư, ngài uống chút gì không?”
“Một ly Dry Martini. “
“Tối nay đúng lúc rượu Gin dùng hết rồi, ngài có muốn thử một chút Bloody Mary hay không?”
Nữ nhân lắc đầu một cái: “Bạn tôi hồi trước từng cất một chai rượu Gin ở đây.”
Người hầu rượu quan sát nàng: “Ngài đang nói đến loại của nước Anh sao?”
Nữ nhân gật đầu một cái: ” Đúng, rượu Gin năm Dân quốc thứ 25.”
Người hầu rượu hiểu rõ: “Ngài đi theo tôi.”
Xuyên qua hành lang u ám, đi đến một căn phòng riêng ở vị trí sâu nhất.
Nữ nhân đi vào phòng, tháo mũ xuống, cầm lên ly nước mát đã chuẩn bị sẵn trên bàn trà nhỏ, không chút băn khoăn uống một hớp, nhỏ giọng nói với nam nhân phía đối diện: “Đã lâu không gặp.”