Khi Em Mỉm Cười

Chương 38



Edit + Beta: Tiểu Vũ

Trong tâm trạng an bất an lo lắng, Đồng Dao rốt cuộc cũng nghênh đón ngày thi đấu đấu đầu tiên của cô. Sáng sớm rời giường tắm rửa thay đồng phục của đội, cô đứng trước gương nhìn hình ảnh mình đó thật lâu thật lâu, có cảm giác như là cô đang xuyên không vậy.

Lấy balo đựng bàn phím và chuột trên bàn, vừa đi ra khỏi phòng vừa lướt xem điện thoại, có rất nhiều tin nhắn “Chúc may mắn” từ người thân bạn bè…

[Em đã cùng bạn học hẹn nhau khi đi học ngồi sẽ ngồi phía sau xem trộm chị thi đấu bằng lưu lượng mạng dùng cả tháng đó. Chị đừng làm em mất mặt đấy. Nếu chị thắng em trai chị có thể khoác lác về chị cả một năm luôn đấy.”

Đây là em trai Đồng Dao, người cả vạn năm không gọi cô lấy một tiếng “chị”.

[Xuất phát chưa? Buổi chiều tớ ngồi hàng phía trước đó, buổi chiều gặp nha.]

Đây là bạn tốt Kim Dương.

[Em họ con dạy mẹ xem trực tiếp thế nào rồi, buổi chiều có thể xem con thi đấu đó, tuy rằng xem không hiểu đang làm gì cả. Đồng phục hôm nay của các con là áo ngắn tay phải không, hôm nay Thượng Hải rất lạnh, tối nay lại có khả năng sẽ mưa, nhớ mặc áo khoác đấy. Buổi chiều thi đấu biểu hiện cho tốt vào, để người ta còn trả lương 80 vạn một năm cho mày.]

… Đây chính là mẹ cô.

Còn một đám hồ bằng cầu hữu khác nữa, người có chơi game thì nhắn “Tao đã biết mày sẽ có ngày này mà”, người không chơi game thì đều là “Tuy rằng xem không hiểu gì cả thế nhưng tao cũng sẽ xem mày thật kỹ”… Đến tận đây thì nội dung các tin nhắn trên Wechat vẫn rất bình thường.

Nhưng mà nội dung trên Weibo thì lại có chút quỷ dị…

[Thật không dám dấu giếm mọi người, tôi có một loại cảm giác vợ tôi muốn xuất giá.]

[Lầu trên sai rồi, rõ ràng là tâm tình khi gả con gái.]

[… Chờ mong con gái ở nhà chồng nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng quất đánh những thẳng nam nói “E-Sport là thế giới của đàn ông con trai” bị ung thư mặt luôn… Đồng thời cũng có một loại cảm giác mất mát “Con gái của ta tốt như vậy sao lại có thể muốn nó đi đánh các ngươi cơ chứ!”]

[Đúng đúng đúng đúng chính là cảm giác giống như lầu trên vậy QAQ, a a a a khuê nữ a, chúng ta trở về phát sóng trực tiếp đi, không thi đấu nữa, đám kia đàn ông con trai thối tha không xứng với con!]

[Buổi chiều thi đấu cố lên nha!]

[Cục cưng, chồng đang ở hiện trường đợi vợ, nếu em thắng anh cầu hôn nhé?]

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao đem điện thoại nhét váo trong túi, mặc áo khoác, đeo balo lên lưng, xuống tầng.

Lúc này tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ rồi, Tiểu Bàn đang ở cửa cúi đầu đi giày, thấy Đồng Dao đi xuống: “…Hôm nay nhiệt độ khá cao, em mặc áo khoác là cái kiểu gì thế?”

“Mẹ em bảo em mặc, ” Đồng Dao cũng ngồi xuống đi giày, “Lát nữa mẹ em xem trực tiếp, thấy em mà mặc áo cộc lại điên cuồng oạch tạc… Ơ Thành ca đâu?”

“Trên xe ngủ rồi.” Hai mắt Tiểu Bàn đảo qua đảo lại một vòng, “Vừa lên xe đã ném ra một câu khiến mọi người rợn cả tóc gáy: Hôm nay tốc chiến tốc thắng.”

Đồng Dao co rút khóe môi đi lên xe, quả nhiên thấy người đàn ông khóe mắt chóp mũi hơi phiếm hồng đang ngồi ở hàng xe cuối cùng nhắm mắt dưỡng thần. Ngày hôm trước còn nói cái gì mà “Ngày kia sẽ khỏi thôi”, hôm nay đúng là như đang tự cầm súng nả đạn pằng pằng vào chính mặt mình…

“Mẹ nó, đã bệnh thành cái dạng này rồi còn có thể thi đấu nữa hả?” Đồng Dao quay đầu lại hỏi Tiểu Thụy lúc này đang bò lên xe.

“Cho dù chỉ là một cỗ thi thể lạnh lẽo cũng phải mang anh ta đến trước máy tính cho lao tử.” Tiểu Thụy mặt không chút thay đổi nói, “Ai bảo không uống thuốc.”

Lục Tư Thành có vẻ như nghe thấy bọn họ lẩm bẩm, lười biếng nhấc mí mắt lên, dùng ánh mắt của vua mà miệt thị liếc nhìn bọn họ, ném ra hai chữ: “Câm miệng.”

Tiểu Thụy: “Buổi tối sau khi thi đấu xong còn có hoạt động Carnival của một công ty truyền thông cần phải tham dự đấy.”

Lục Tư Thành nhíu mày trở mình, đem cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối: “Không đi.”

Đáp án này đúng là nằm trong dự liệu, Tiểu Thụy liếc mắt nhìn Lục Tư Thành: Không đi thì không đi, ai bảo anh cũng là một trong các ông chủ, anh nói thì ok thôi.

Cùng lúc đó, các đội viên khác cũng từng người từng người lên xe, nổ máy lái đến nơi thi đấu.

Đến nơi thi đấu, đưa balo đựng chuột bàn phím và tai nghe cho nhân viên công tác kiểm tra, sau đó tới phòng nghỉ của tuyển thủ ở phía sau để nghỉ ngơi và trang điểm….

“Không trang điểm, bôi trên mặt khó chịu.”

Đây vẫn là đội trưởng đại nhân như cũ không hợp tác, thế nhưng da anh đẹp, lớn lên cũng đẹp trai, tùy tiện không trang điểm cũng vẫn đẹp trai, huống chi hôm nay anh bị bệnh, làm gì có ai dám đến trêu trọc anh, thôi tùy đại gia này đi.

Đồng Dao trái lại ngồi ở trên ghế trang điểm, trang điểm xong vẫn còn hơn 10 phút nữa mới đến giờ khai mạc, cô thấy bụng có chút đau nên đi nhà vệ sinh. Kết quả là không đi được, cô hoài nghi lẽ nào mình khẩn trương quá nên bị táo bón à, cô liền đem suy nghĩ này chia sẻ cho bạn tốt sau đó đổi lấy một tiếng cười nhạo đầy vô tình.

Đồng Dao vừa chơi điện thoại vừa một đường từ nhà vệ sinh về phòng nghỉ của chiến đội ZGDX.

Bởi vì hôm nay là ngày khai mạc, tất cả chiến đội LPL đều đến đông đủ, dọc đường đi Đồng Dao gặp rất nhiều tuyển thủ xa lạ, ánh mắt mọi người nhìn cô cũng có chút hiếu kì, chút tán dương… Đương nhiên cũng có những người cao cao tại thượng tự cho là mình mười phần ưu việt nhìn cô bằng ánh mắt giống như là từ trên cao nhìn xuống một bàn đồ ăn để nhắm rượu…

Chỉ có điều là Đồng Dao cũng không thèm để ý.

Dù sao thì cũng sẽ chân chính gặp nhau trên sân thi đấu, bây giờ mà theo chân bọn họ đi tính toán thì chỉ phí lời phí sức, tốt nhất là khi thi đấu sẽ đánh cho bọn họ thua tan tác.

Đồng Dao trở lại phòng nghỉ không bao lâu thì lễ khai mạc bắt đầu, tất cả thành viên của các chiến đội xếp thành từng hàng đi vào sân thi đấu, muốn đi vào sân thi đấu thì phải đi qua một hành lang, hai bên trái phải đều có gương thật lớn, nhiếp ảnh gia ngồi xổm tanh tách chụp hình, Đồng Dao đi theo lão K đi rừng vào sân, cô hoảng hốt cảm giác như là không phải cô đang đi thi đấu thể thao điện tử mà là đang đi thảm đỏ lễ trao giải Oscar…

Cô chỉ có thể hơi hơi thu cằm xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực… cộng thêm việc cầu khẩn không ai nghe thấy tiếng tim đập như muốn chui ra khỏi lồng ngực của cô lúc này!

ZGDX và CK là hai đội cuối cùng đi vào, sau khi vào sân khấu liền đứng cách nhau bàn để máy tính ở chính giữa, đội Đồng Dao đứng ở bên phải bàn máy tính… Giờ khắc này, không một ai biết được đường giữa của ZGDX tuy đang cúi đầu mặt không biểu cảm nhưn thật ra, trong lòng đang điên cuồng gào thét…

“Tiếng hoan hộ thật lớn” ;

“Fan của chúng ta nhiều hơn fan CK một chút này” ;

“Có người nào đang kêu tên mình không nhỉ, hình như là không có ai hết” ;

“Có người nào cầm bảng tên cỗ vũ mình không, hình như cũng không có ai hết” ;

“Mình không có fan” ;

“Anh trai muốn cầu hôn với mình đâu rồi, bây giờ không thấy hò hét tên mình mà còn chờ mong mình đáp ứng lời cầu hôn à” ;

“Sao mình lại đứng ở đây” ;

“A bụng của mình, f*ck f*ck f*ck, bụng mình càng ngày càng đau” ;

“Cứu mạng với, mình muốn đi vệ sinh” ;

Đồng Dao cúi đầu chăm chú chơi với ngón tay, MC nói một đống chữ bên cạnh cô cũng không nghe vào được một chữ. Lúc cô đang vội vàng công khai mà thất thần chữa bệnh khẩn trương luống cuống thì Tiểu Bàn ở bên cạnh đẩy cô một cái: “Phát ngốc cái gì đấy, đi thôi!”

Đồng Dao bừng tỉnh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mới phát hiện các đội khác đều đã rời đi hết, trên sân khấu lúc này chỉ còn lại ZGDX và CK đang ai vào chỗ người ấy chuẩn bị khai mạc trận đấu ngày hôm nay… Mà lúc này, lão Miêu và lão K đã chạy tới chỗ để máy tính ngồi xuống, đối diện bên kia đương nhiên là CK, Giản Dương đang dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn về phía này…

Lễ khai mạc giải đấu mùa hạ đã kết thúc, chuẩn bị khai mạc trận đấu.

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao: “Tiểu Bàn, thật sự không dám giấu giếm, em hồi hộp đến mức đang muốn nôn bữa trưa ra đây này.”

Tiêu Bàn: “Em quả thực rất hồi hộp đấy, chúng ta hôm nay đã kịp ăn cơm trưa đâu, em định nôn không khí ra à?”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành đứng phía sau Tiểu Bàn, đại khái là đã nghe thấy hết đoạn đối thoại nhược trí của đường giữa và hỗ trợ nhà mình, cúi đầu liếc nhìn Đồng Dao một cái, sau đó nhếch môi lên làm ra vẻ mặt đầy giễu cợt… Chỉ là mắt mũi đều hồng hồng thế nên bộ dạng này của anh nhìn qua không hề có vẻ giễu cợt giống thường ngày.

Đồng Dao trừng mắt liếc nhìn anh, quay đầu đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Khi thi đấu chuyên nghiệp, chỗ ngồi của tuyển thủ cũng là được cố định, từ bên phải nhìn sang trái, theo thứ tự đường trên, đi rừng, đường giữa, hỗ trợ, ADC. Đồng Dao cũng không biết sắp xếp như thế rốt cuộc là dựa theo nguyên lý khoa học nào nữa, có thể là vì cần các vị trí có thể nhanh chóng phối hợp với nhau à…

Đồng Dao ngồi xuống giữa Tiểu Bàn và lão K.

Tuyển thủ vào vị trí.

MC rời sân khấu.

Bình luận viên vào sân.

Bình luận viên A: [Sau đây chúng ta sẽ ngay lập được đến với trận đấu đầu tiên của giải đấu LPL Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp mùa hạ năm 2016! Tiểu B này, anh có cảm thấy, không chỉ có khán giả mà ngay cả chúng ta cũng rất chờ mong trận đấu này diễn ra không? Tôi cảm thấy đây sẽ là trận mở màn tinh phong huyết vũ.]

Bình luận viên B: [Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế. Hai đội này năm nay tại giải đấu mùa xuân đã để lại rất nhiều ấn tượng cho chúng ta… ZGDX có thể báo thù cho bàn thua tại trận chung kết giải mùa xuân hay không? CK có thể tiếp tục mang về thắng lợi được không? Và người được chờ mong nhất năm nay chính là đường giữa mới gia nhập ZGDX, người ta là một cô gái nhé, con gái thi đâu LOL chuyên nghiệp, các bạn đã nhìn thấy cô ấy chưa?]

Đồng Dao: “…”

Không thấy, đừng có thấy.

Miễn bàn về cô đi.

Mẹ nó, các anh nhắc tới làm mọi người đều đang nhìn tôi chằm chằm đây này. Ai có cái gương không? Lão tử đã trang điểm chưa? Hiện tại quay trực tiếp mặt có to ra hay không? Tóc không bết chứ? Trên mặt có đánh phấn không?

Ngồi trước máy tính, thật vất vả dùng màn hình máy tình che che mặt để mọi người không thấy sự hồi hộp lo lắng của cô. Đeo tai nghe lên, không thèm nghe hai bình luận viên kia nói nữa. Bỗng nhiên từ trong tai nghe phát ra thanh âm khàn khàn của Lục Tư Thành: “Nhắc lại lần nữa, hôm nay tốc chiến tốc thắng.”

Đồng Dao: “…”

Thanh âm khàn khàn nhưng lạnh lùng lúc này lại khiến cô nghe xong liền có cảm giác thân thương bội phần.

Đồng Dao thoáng cúi người, nhìn người đàn ông cách một Tiểu Bàn ngồi cạnh cô, lúc này anh đang cầm một cốc cafe dựa lưng vào ghế, rũ mắt nhìn màn hình chăm chú, một bộ dáng thong dong bình tĩnh…

So sánh với Đồng Dao trong lòng vẫn luôn có một con khỉ đang nhảy loạn xạ…

Lão tài xế, quả nhiên là lão tài xế. (*)

(*) Lão tài xế: chỉ những người có kinh nghiệm nhé!

Đồng Dao lắc lắc đầu, mạnh mẽ chấn chỉnh lại tinh thần, dùng đầu ngón tay hơi lạnh đăng nhập vào máy tính, chọn server, nhập ID, đưa tâm hồn vào trò chơi.

Sau khi đăng nhập, BGM cũng vang lên, tiến vào giai đoạn đầu tiên BAN&PICK.

Người hôm nay lên sân khấu trợ giúp bọn họ BAN&PICK là Minh thần, cái này xem như là cho thỏa lòng thương nhớ anh của fan hâm mộ… Lúc này, Minh thần cầm một bản tốc kí đi tới đằng sau Đồng Dao, từ trong tai nghe truyền đến giọng của anh: “Đồng Dao, trước tiên ban Maokai của Vận may đến, tướng này trong tay cậu ta khiến anh nhìn cũng thấy đau đầu.”

Đồng Dao đến bây giờ mới biết mình là người đầu tiên tiến hành BAN tướng, “Ặc” một tiếng, nhanh chóng tìm đến Maokai rồi chọn cấm.

Sau khi Đồng Dao BAN Maokai xong, bên phía đối diện cũng rất nhanh chóng trực tiếp BAN Leblanc của Đồng Dao. Lúc này Đồng Dao mơ hồ nghe thấy người dưới sân ồ lên cái gì đó, bình luận viên cũng đang nói cái gì đó… nhưng mà bởi vì đang đeo tai nghe nên cô cũng chẳng nghe rõ là đang nói đến cái gì nữa.

Kế tiếp là một loạt những lời thảo luận và nghiên cứu về đội hình, ZDGX cấm hai tướng còn lại là Ryze và Sivir trong khi CK thì cấm Karma và Vladimir…

Tổng cộng cấm 6 tướng, hai bên kích động liền trực tiếp cấm Ryze, Karma, Vladimir và LeBlanc, tất cả đều là bốn tướng đường giữa!

Đồng Dao co rút khóe môi: “Cái quỷ gì đây, nếu không hiểu biết nhiều về các tướng thì thật sự không dám chơi luôn.”

Minh thần ở phía sau cô cười hahaha: “Lời này của em anh sẽ giúp em chuyển đến vị đang ngồi uống nước phía sau sân khấu kia nhé.” (Cái này theo t hiểu thì nói đến Lục Nhạc nhé!)

Các đồng đội đều cùng nhau nói chuyện phiếm trêu đùa nhau khiến cho bầu không khí hơi nặng nề buông lỏng xuống. Lục Tư Thành thì từ đầu đến giờ đều nói rất ít, đều yên tĩnh ngồi đấy, chỉ có lúc BAN&PICK tướng thì phát biểu suy nghĩ một chút… Lúc này ADC đối phương Hồ Điệp dẫn đầu khóa Twitch, đây là tướng AD có tạo hình là một con chuột tinh, giai đoạn đầu chưa lên cấp thì sẽ bị áp chế, thế nhưng một khi lên cấp cao về sau thì hoàn toàn là một tướng thập phần kinh khủng…

Phiên bản hiện nay thì AD ở giai đoạn đầu ảnh hưởng rất nhỏ đến trận đấu, đối phương chọn con chuột ấy quả thực là rất thông minh!

Thế nhưng lão Miêu lại mang vẻ mặt nhẹ nhõm lẩm bẩm: “Cậu chọn con chuột đó thì tôi đây sẽ không khách khí đâu đấy” rồi huýt sáo chọn tướng đường trên cho mình là Rumble, tướng này có trình độ nhất định để ngăn chặn năng lực đoàn chiến của con chuột tinh kia và cũng đủ khiến đối phương đau đầu một hồi để chọn tướng tiếp theo…

Mọi người đều nói, trò chơi đã bắt đầu ngay từ giai đoạn BAN&PICK rồi.

Sau cùng khi đội ngũ của CK thành hình thì Đồng Dao đã mơ hồ nhìn ra là bọn họ muốn dùng chiến thuật kéo dài thời gian gian đoạn đầu để tập trung đánh giai đoạn sau… Đồng Dao lúc này đã chọn tướng Twisted, cả đội chỉ còn duy nhất Lục Tư Thành là chưa chọn tướng cho mình…

Anh sẽ chọn tường nào?

Ahse? Kogmaw? Ezreal?

Đồng Dao thoáng nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang rơi vào trầm tư, đột nhiên trong tai nghe vang lên giọng nói lười biếng của anh: “Lấy Jinx cho tôi.”

Mọi người: “…”

Minh thần: “Cái này, đối với đội hình hiện nay của đối phương, cậu lấy Jinx thì mức độ sát thương giai đoạn sau có phải sẽ hơi yếu không?”

Cô nàng loli Jinx này là một tướng hung bạo, tướng này trên lý thuyết thì là một tướng bạo phát mạnh nhất vào giai đoạn giữa, lúc đầu đoàn chiến cũng có rất nhiều đất để dụng võ, thế nhưng bởi vì trò này đã trải qua rất nhiều lần cập nhật phiên bản mới nên tướng này trong các trận đấu chính thức có tỷ lệ thành công rất ít.

Lục Tư Thành: “Đánh giai đoạn sau làm gì, đã nói tốc chiến tốc thắng mà, trận này chơi không có giai đoạn sau.”

Cả đội đều rơi vào trạng thái trầm mặc.

Đồng Dao đánh giá: “Lục tổng bá đạo, Lục tổng vạn phúc kim an.”

Tiểu Bàn trưng ra bộ mặt kiểu “Anh là lão đại anh nói được là được” nhìn Lục Tư Thành lúc khóa Jinx. Cũng trong thời khắc này, BAN&PICK kết thúc, tuyển thủ hai đội chính thức tiến vào trò chơi thi đấu…

“Người ta thì tất cả đều chọn tướng chơi giai đoạn sau, chúng ta thì toàn chọn tướng giai đoạn trước, haizz, các đồng chí à, mọi người bành trướng quá đấy.” Lão Miêu thở dài.

“Anh đau đầu, ” Lục Tư Thành nói, “Đánh nhanh rồi còn về nhà ngủ.”

Đồng Dao: “Tán thành.”

Lão Miêu: “Tiểu tỷ tỷ à, em sao lại hùa theo anh ấy rồi?”

Đồng Dao: “Đau bụng, muốn đi đại tiện.”

Mọi người: “… … … … …”

Tiểu Bàn: “Em đây là muốn lời nói của mình được phát lên sau khi thi đấu rồi.”

Đồng Dao sửng sốt, sau đó kêu một tiếng rất thảm thiết, mẹ nó, mình quên là còn có việc như thế này tồn tại!

Lão Miêu: “Đại ca hậu trường ơi, anh có nghe thấy không, tư liệu sống tự mình đưa tới, bất ngờ đến không kịp trở mình đúng không? Ở trận đầu tiên của giải mùa hạ, trước lúc thi đấu chính thức chỉ có 30 giây.”

Đồng Dao: “Đừng đừng đừng, đại ca hậu trường ơi, anh tha cho em một lần đi, cho em còn có mặt mũi nhìn mọi người, đoạn này anh cut đi nhé, nhé! Em quỳ xuống lạy mọi người đấy!!!”

Lục Tư Thành giơ tay lên điều chỉnh tai nghe nói: “Đừng ồn nữa, cẩn thận kích động ra quần luôn đấy.”

Tiêu Bàn: “Một con mèo bệnh, một người dạt dào mong ước đi đại tiện, các đồng đội, có thể đánh một trận mở đầu khác được không?”

Đồng Dao: “… … … Em không đánh nữa, bảo Lục Nhạc lên đi, em muốn về nhà.”

Lục Tư Thành: “Muộn rồi, thuyền giặc đã lên.”

Đồng Dao: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.