Edit: Lune
Khung cảnh im lặng hơn mười giây mãi cho tới khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại.
Cố Cẩm Miên cùng Ân Mạc Thù mới nhanh chóng đứng thẳng người lên.
Cố Cẩm Miên bấm giữ thang máy, ho nhẹ một tiếng để ổn định giọng của mình một chút, “Vào đi.”
Giọng cậu nghe hơi yếu ớt, cảm giác như sống không còn gì luyến tiếc nữa vậy.
Cậu có thể tưởng tượng được sau ngày hôm nay danh tiếng của mình sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Tin tức bên lề của cậu ngoài việc chơi đùa nghệ sĩ cho đến chết ra sẽ có thêm một màn nữa đó là m-giam cầm play trong thang máy của tòa nhà Cố thị.
Thư ký Cố tiếp tục cúi đầu: “Mời cậu đi trước.”
Cả nhóm thư ký phía sau cũng cúi đầu theo: “Mời cậu đi trước ạ!”
Gân xanh trên cổ Cố Cẩm Miên chậm rãi nổi lên trên phần da thịt màu hồng nhạt, vẻ mặt tê dại, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, “Đi vào!”
Hà Bất Tẫn chó chết vì để làm nổi bật địa vị của đám người giàu quyền thế kia, không biết đã nhồi nhét bao nhiêu cái nhìn vặn vẹo cho các vai phụ nữa!
Cúi đầu, cúi cái đầu c*!
Anh nghĩ mình đang viết truyện vai chính giả heo ăn thịt hổ chắc!
Cái đồ thô kệch chuyên giả gái nhà anh định bất chấp rồi quẳng hết tình tiết “giả heo ăn thịt hổ”, “ở rể”, “cười nhếch mép”, “lộ thân phận Chiến Thần” lên người vai chính nhà mình đúng không.(ϟ)
Vừa giận vừa xấu hổ lại cộng thêm tai tiếng có sẵn bên ngoài của mình nên hai chữ “đi vào” thốt ra từ miệng cậu vẫn tương đối có tính đe dọa.
Thư ký Cố từ từ đứng thẳng dậy, do dự một chút rồi mang theo vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh bước vào trong thang máy.
Đám thư ký cùng trợ lý phía sau cũng theo vào.
Thang máy của tòa nhà Cố thị có tới 160 tầng nên không đến mức mười mấy người vừa bước vào đã thấy chật chội, nhưng mọi người vẫn cố hết sức đứng gọn vào để tiết kiệm không gian nhất có thể, giảm sự hiện diện của bản thân xuống đến mức tối thiểu.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh nặng nề.
Cố Cẩm Miên xị mặt hỏi: “Tầng mấy?”
Thư ký Cố không dám khách sáo nữa, trả lời: “Tầng 137.”
Cố Cẩm Miên nhìn số tầng hiện tại, 136.
“……”
Cậu dùng ngón trỏ chọc mạnh vào “137” hai lần như để trút giận.
Một tiếng cười khe khẽ bỗng vang lên bên tai.
Cố Cẩm Miên quay đầu mới phát hiện Ân Mạc Thù đang cười.
Sao hắn có thể cười như vậy được… trông còn rất vui vẻ nữa chứ.
Người khơi mào ra là ai hả?
Haiz… bỏ đi, con nhà mình còn biết làm thế nào được nữa.
Cũng đâu thể lôi ra đập cho một trận được.
Hơn nữa dù có đánh…. cũng chưa chắc đã thắng.
Cố Cẩm Miên tức giận hỏi đám người còn lại, “Tầng nào nữa?”
Nhưng không ai trả lời.
Đám người kia chỉ đứng yên cúi đầu nhìn mũi giày của mình, ngay khi cửa thang máy vừa mở cả đám đã lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Đến khi thang máy chỉ còn lại hai người, bọn họ ai cũng yên lặng không lên tiếng.
Cố Cẩm Miên vẫn xị mặt.
Ân Mạc Thù nói: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”
Cố Cẩm Miên tin chắc lúc nãy người cậu đè lên bảng nút bấm nên không ai nhìn thấy có tầng đang sáng ở trên cả.
Thực ra, cậu chỉ cảm thấy xấu hổ thôi.
Đang lúng túng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên báo có tin nhắn WeChat mới.
Thư ký Cố: “Cậu chủ, có cần chuẩn bị một phòng cho cậu không?”
Cố Cẩm Miên: “Không! Cần!”
Thư ký Cố: “Cậu định bao nuôi Ân Mạc Thù à, có cần tôi làm gì không?”
Nhìn giọng điệu thuần thục kia chắc chắc trước đây đã giúp nguyên chủ làm không ít chuyện xấu.
Còn nữa, vì sao nhiều người lại nghĩ cậu muốn bao nuôi Ân Mạc Thù?
Cố Cẩm Miên lạnh lùng bấm vào “Đừng làm phiền”.
Từ đó về sau, toàn bộ quá trình Cố Cẩm Miên không hề nói hay làm thêm bất cứ động tác nào nữa.
Thấy cậu không lên tiếng hồi lâu, Ân Mạc Thù nhìn thoáng qua bên này tình cờ thấy hai má cậu phồng lên giống như đang dùng đầu lưỡi đỉnh vào má trong vậy.
Một loạt động tác ban nãy làm mũ cậu bị lệch, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt trên làm Ân Mạc Thù không thấy rõ ánh mắt của cậu. Hắn nhìn một lúc rồi không nhìn nữa.
Thang máy lên đến tầng cao nhất rồi mở ra.
Ân Mạc Thù bước ra ngoài trước.
Cố Cẩm Miên nhìn bóng lưng trước mặt rồi bất ngờ bước lên tung một cú đấm về phía Ân Mạc Thù.
Tốc độ và sức mạnh của cú đấm này hoàn toàn không phải loại mà một cậu ấm xinh đẹp thế kia có thể sở hữu được.
Ân Mạc Thù nghiêng đầu sang phải, nhìn thấy nắm đấm nhỏ nhắn sượt qua mặt mình. Hắn nheo mắt lập tức cong khuỷu tay trái đẩy lên trên.
Cùng lúc tay mình bị chặn, Cố Cẩm Miên cong chân phải, siết chặt bắp chân chuẩn bị lên gối. Ân Mạc Thù linh hoạt nghiêng người qua rồi dùng một tay túm chặt lấy cổ tay cậu kéo ra sau, tay còn lại vòng qua cổ rồi đè cả người cậu lên bức tường cạnh thang máy.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời có chút ẩm ướt của Cố Cẩm Miên, “Cậu từng học qua cách đánh nhau tay không rồi à?”
Cố Cẩm Miên gật đầu, quên mất cánh tay của Ân Mạc Thù đang kẹp dưới cổ mình, còn cằm cậu đang tì vào cánh tay hắn, vừa lạnh lại hơi cứng.
“Không phục ư?” Ân Mạc Thù cười hỏi. Lúc này Cố Cẩm Miên không cảm thấy nguy hiểm giống như khi ở trong thang máy nữa. Người kia mỉm cười, dỗ dành cậu giống như dỗ trẻ con,” Đừng tốn sức làm gì.”
Cố Cẩm Miên lẩm bẩm, “Em chỉ muốn thử xem thôi. Nếu em không đánh lại anh thật thì em yên tâm rồi.”
Ân Mạc Thù khẽ nhướng mày rồi thu tay về. Hắn liếc nhìn cổ Cố Cẩm Miên rồi cúi người nhặt chiếc mũ rơi trên sàn, phẩy vài cái rồi để vào tay cậu.
Cố Cẩm Miên ngoan ngoãn đội lên đầu, vẻ mặt vẫn ngơ ngơ như cũ.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu như vậy. Đợi khi bọn họ đến nơi thì mọi người đã có mặt đông đủ rồi.
Tuy rằng đêm nay tầng này đều là của bọn họ nhưng do muốn hoàn thành công việc sớm nên đoàn đội quay phim cũng không muốn lãng phí thời gian, vừa lên đến nơi đã lập tức đi chuẩn bị.
Cố Cẩm Miên không làm phiền bọn họ, cậu bê một chiếc ghế dài nhỏ qua đây để ngồi xem.
Sau khi quan sát một lúc, ánh mắt lại rơi xuống cổ tay mình.
Ở đó hơi bầm tím, bởi vì làn da của cậu khá mẫn cảm nên chỉ cần chạm hơi mạnh một chút là có thể dễ dàng bị bầm tím.
Thật ra khi ở ngoài thang máy vừa rồi Ân Mạc Thù không dùng sức mấy.
Lúc ở trong thang máy, tuy hắn cũng không dùng sức nhưng lại làm cho Cố Cẩm Miên không thể giãy dụa nổi, cảm giác này hình dung ra thì giống như Tôn Đại Thánh bị đè dưới chân núi Ngũ Hành vậy, nó không nằm ở vấn đề cậu có bản lĩnh hay không.
Cố Cẩm Miên từng học qua tán thủ khoảng năm sáu năm nên biết rất nhiều kỹ năng chiến đấu.
Ngay cả vệ sĩ của anh hai cũng không thể khiến cậu bất động hoàn toàn như vậy.
Bây giờ Cố Cẩm Miên mới nhớ lại, điểm mấu chốt để đàn áp cậu lúc đó không phải là sức mạnh mà là cảm giác nguy hiểm, nhưng chi tiết cụ thể thế nào thì cậu không nói rõ được.
Bởi vì khi ở bên ngoài thang máy, tuy vẫn không thể đánh thắng được Ân Mạc Thù nhưng cậu lại không cảm thấy căng thẳng như thế.
Sao Ân Mạc Thù đột nhiên kỳ lạ thế nhỉ? Hơn nữa tại sao lại làm vậy?
Cố Cẩm Miên phân vân một lúc rồi tự mình hiểu ra.
Lấy kinh nghiệm của Ân Mạc Thù, nếu như hắn không cảnh giác với người khác, ai cũng có thể dễ dàng tới gần thì hắn đã sớm bỏ mạng giữa đường rồi.
Cố Cẩm Miên nghĩ mà đau lòng, từ nhỏ Ân Mạc Thù đã là một con sói cô đơn, vừa chạy trốn một mình vừa tự liếm lành vết thương, giờ đột nhiên có người đến gần muốn đối xử tốt với hắn nên kiểu gì hắn cũng cảm thấy bối rối.
Có lẽ đây là phản ứng bất an trong vô thức của hắn, tự động kháng cự sự bảo vệ của người khác.
Quay quảng cáo được hơn một tiếng, giám đốc quan hệ công chúng mang thức ăn khuya đến nên đạo diễn tạm dừng quay phim.
Cố Cẩm Miên vừa ăn đồ ăn khuya quản gia đưa tới vừa quan sát Lê Lan.
Ban đầu thấy Lê Lan rất vui vẻ, chắc là thấy độ nóng mà hai hot search phía trước mang đến cho Ân Mạc Thù, nhưng không được bao lâu vẻ mặt lại trở nên tức giận, vội vàng chào hỏi đạo diễn rồi rời đi… chắc là vừa thấy hot search về fan của Bách Tâm Vũ nhỉ.
Cố Cẩm Miên cắn một miếng sườn cừu, đông tác nhai nuốt như đang nhai thịt kẻ thù, trong lòng thầm cười nhạo.
Vừa cúi đầu xuống đã thấy có một chiếc khăn ăn bên cạnh mặt mình.
Cậu nhìn theo chiếc khăn ăn màu trắng kia mới thấy Ân Mạc Thù đang đứng sau lưng mình.
Cố Cẩm Miên bối rối cầm lấy chiếc khăn rồi lau miệng nhưng lại phát hiện trên mặt mình không có gì cả.
Hở?
“Ở trên đùi.” Ân Mạc Thù cười nói.
Cố Cẩm Miên đỏ mặt rồi để khăn ăn xuống, giả vờ như không nhìn thấy miếng pho mát bên cạnh đùi mình.
“Là cậu làm à?” Ân Mạc Thù hỏi.
Cố Cẩm Miên khịt mũi hai lần.
Ân Mạc Thù bất đắc dĩ cười nói: “Cậu biết đó là fan của ai không?”
“Em biết!” Cố Cẩm Miên cắn thêm một miếng sườn cừu, không thèm để ý.
Cậu đương nhiên là biết, còn biết rõ hơn cả Ân Mạc Thù ấy chứ, không những biết xuất thân của Bách Tâm Vũ rất khủng mà còn biết đó là nam chính, là con trai số mệnh của thế giới này nữa.
Nhưng vậy thì sao hả.
Cậu muốn đối đầu với nhân vật chính đó thì sao. Hà Bất Tẫn có giỏi thì phóng một tia sét xuống đánh chết cậu đi, có khi cậu lại được quay về thế giới của mình ấy chứ.
Cậu ăn hệt như một con sóc nhỏ, hai má phồng lên, biểu tình hùng hổ như đang tuyên bố ai có giỏi thì tới đây mà múc.
Khi nhìn cậu, Ân Mạc Thù có ảo giác như đang nhìn thấy một con khỉ nhỏ mập mạp cầm gậy như ý, vụng về leo lên đỉnh núi sau đó ngạo nghễ chỉ lên trời thách thức.
Vậy còn có thể làm sao bây giờ.
“Ân Mạc Thù, cho anh ăn này.”
Cố Cẩm Miên gọi hắn rồi đưa cho hắn một đĩa bánh vòng nấm truffle trắng.
Ở đây chỉ có một phần mà quản gia tự mình mang tới cho Cố Cẩm Miên, Cố Cẩm Miên lại đưa nó cho Ân Mạc Thù, hơn nữa còn kèm theo một cốc sữa lạc đà nóng.
“Tranh thủ uống khi còn nóng, nếu để lạnh uống vào bụng sẽ bị khó chịu đấy.”
Những người bị viêm dạ dày do thần kinh càng phải chú ý hơn.
Giống như một đứa trẻ dành những thứ tốt nhất cho người mình thích, trong đôi mắt sạch sẽ kia chỉ có niềm vui thuần khiết, ngoài ra không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì đen tối hay thực dụng cả.
Ân Mạc Thù nhìn xuống đĩa bánh vòng, cầm lấy rồi để trước mặt, nhưng sau đó hắn chỉ cầm mỗi cốc sữa rồi ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt chăm chú nhìn vào cốc sữa, vẻ mặt rất khó phân biệt.
“Tiếp ứng trên tòa nhà Cố thị cũng là do cậu làm?”
“Cái này thì không phải, là anh hai em sắp xếp!”
Trong nguyên tác, anh hai cậu đã đuổi Ân Mạc Thù đi nên cậu muốn để anh hai làm ít chuyện, nhưng không ngờ anh hai còn hăng hái cả tưởng tượng của cậu.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Khi họ đang nói chuyện, Cố Lịch Phàm bỗng nhiên xuất hiện.
Đôi mắt Cố Cẩm Miên sáng lên, kim chủ papa mang thân phận người phát ngôn tới!
Chủ tịch tập đoàn Cố thị xuất hiện ở tầng trên cùng làm đạo diễn cũng nhân viên sợ ngây người.
Thịt bò trong miệng đạo diễn vẫn chưa nuốt xuống đã lập tức đứng dậy với một chiếc bánh mì Pháp trên tay, nhưng người khác cũng vậy.
Có điều chủ tịch Cố chỉ gật đầu với bọn họ một cái, còn đâu ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên kia từ khi bước vào.
Anh ta đi thẳng tới chỗ em trai mình, nhìn thấy chàng trai chói mắt bên cạnh cậu mới nở một nụ cười nhẹ nhàng, “Cậu là Ân Mạc Thù phải không. Tôi là Cố Lịch Phàm.”
Ân Mạc Thù đang muốn đứng dậy nhưng bị Cố Lịch Phàm ngăn lại, “Không cần phải vậy, tôi cũng đến ăn khuya thôi, chúng ta cứ tự nhiên như bình thường là được.”
Nói xong, anh cũng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ rồi bắt đầu ăn.
Rất giản dị.
Thấy thế, Cố Cẩm Miên cùng Ân Mạc Thù cũng ăn.
Cố Cẩm Miên vẫn muốn tặng chiếc bánh vòng đó cho Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù thích ăn đồ ăn nhẹ hơi ngọt nên có lẽ sẽ thích bánh vòng nấm truffle trắng từ Alba* kia.
* Một ngôi làng ở Piedmont – Ý
Cố Cẩm Miên muốn chuyển sang cho Ân Mạc Thù nhưng lại bị Ân Mạc Thù chặn lại, hắn cầm thìa mà Cố Cẩm Miên sử dụng cắm xuống chiếc bánh rồi để trước mặt cậu lần nữa.
Cố Lịch Phàm càng nhìn càng hài lòng.
Anh ta nói: “Là thế này, tôi qua đây còn có một việc nữa.”
Cố Cẩm Miên lập tức ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nói rồi!
“Chúng tôi muốn mời cậu làm người phát ngôn cho thương hiệu trang sức O-Y dưới cờ Cố thị.”
“Ừm ừm!”Cố Cẩm Miên gật đầu theo, vui vẻ nhìn về phía Ân Mạc Thù.
Nhưng lại phát hiện ngay cả mí mắt Ân Mạc Thù cũng không buồn nâng lên.
Hắn nói: “Không dám nhận trách nhiệm lớn như vậy.”
“Ừm?”
“Fan của tôi vừa ít lại vừa nghèo nên tôi không thể đảm đương được việc tăng doanh thu đâu.” Ân Mạc Thù nói tiếp: “Tôi cũng không muốn họ tiêu tiền nên là… hãy buông tha cho những người nghèo khổ đó đi.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Có lẽ Cố Lịch Phàm cũng lần đầu tiên thấy một ngôi sao phản ứng như vậy nên tạm thời không biết tiếp lời như thế nào nữa.
Trên thực tế, họ cũng không thiếu doanh thu bán hàng.
Ân Mạc Thù nói tiếp: “Hơn nữa, không có công nên không dám nhận thưởng.”
Nói rồi hắn nhìn Cố Cẩm Miên như muốn nói điều gì đó.
Nhưng Cố Lịch Phàm không cho hắn cơ hội, những lời nói của Ân Mạc Thù không những không khiến anh phật ý mà còn làm anh cảm thấy rất vui vẻ.
Anh ta cũng nhìn về phía Cố Cẩm Miên sau đó nháy mắt với cậu.
Cố Cẩm Miên bị hai người nhìn bỗng cảm thấy hoang mang.
Cố Lịch Phàm thở dài, “Đúng thế, không có công nên không dám nhận thưởng, người khác vô duyên vô cớ tặng đồc, nếu là người bình thường thì sao có thể thoải mái chấp nhận được.”
Cố Cẩm Miên trừng mắt nhìn anh hai của mình.
Anh hai cậu đang giở trò gì vậy.
Lời thì đúng thế nhưng…
Nhưng anh không thể nói như vậy được!?
Ban đầu Ân Mạc Thù hơi phản kháng, lần đầu tiên gặp mặt đã nói với cậu rằng đừng tặng hắn những thứ như vậy.
Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, vừa rồi anh hai nói nói chuyện hợp tác làm người phát ngôn nhưng ngay cả mí mắt Ân Mạc Thù cũng không buồn nâng nên Cố Cẩm Miên có thể chắc chắn được Ân Mạc Thù thật sự không muốn.
Có lẽ hắn là người dám nghĩ dám làm, nhưng như hắn nói, không có công thì không dám nhận thưởng, cũng không muốn lấy không đồ của người khác mang đến tận cửa.
Hoặc cũng có thể do các vấn đề khác.
Những thứ này tạm thời không nói, quan trọng là anh hai cậu không giúp cậu mà còn ở đây làm quả tạ kéo chân sau.
“Nhưng mà cậu không phải trường hợp không có công nên không dám nhận thưởng.” Cố Lịch Phàm nói.
Giọng anh ta vô cùng vui vẻ, “Em trai tôi muốn bao nuôi cậu nên những điều này cũng là chuyện nên làm. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng bên ngoài của nó.”
Cố Cẩm Miên: “……?”
Ân Mạc Thù ngước mắt nhìn về phía cậu, trong ánh mắt hàm chứa ý cười làm cho đôi mắt thụy phượng kia càng trở nên quyến rũ, hắn chậm rãi lên tiếng: “Cậu nhỏ Cố muốn bao nuôi tôi ư?”
Cố Cẩm Miên vừa định mở miệng đã bị anh hai đá cho một cái dưới gầm bàn.
Cậu hiểu ý đồ của anh hai mình, hơn nữa còn cảm thấy khá có lý. Nếu dựa trên tiền đề như vậy thì Ân Mạc Thù cũng sẽ không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng hình như có chỗ nào không đúng lắm thì phải.
Cố Lịch Phàm đá cậu thêm cái nữa, ý bảo Ân Mạc Thù đang đợi câu trả lời của em kìa.
Cố Cẩm Miên: “Ừm… phải không?”
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Lịch Phàm: đang trong quá trình trở thành master fan cp.
》❆《
Chú thích:
(ϟ) Bắt nguồn từ một loạt phim ngắn quảng cáo do Quản Vân Bằng đóng vai chính (Đoạn này phải cảm ơn bạn Fio đã mất thời gian thông não cho mình ༎ຶ‿༎ຶ). Tình tiết gần như giống nhau.
1 – Anh con rể ở nhà vợ, bộ dạng lúc nào cũng cực kì rách nát luôn bị nhà vợ coi thường thậm chí còn ăn tát liên tục.
2 – Quá trình sỉ nhục các thứ các thứ xong về sau đến thời điểm quan trọng thì bỗng lòi ra một đám người rất chi là abc xyz chạy đến quỳ trước mặt anh kia rồi bla bla làm lộ thân phận của anh ta (một trong số đó có thân phận là Chiến Thần). Sau đó anh ta chỉ cười nhếch mép tỏ ra kiểu “ngạc nhiên không” =))))
Video tổng hợp khá dài nên mình đăng tạm cái tóm tắt này cho mọi người xem nhé.
https://www.youtube.com/watch?v=zK98TKOyNzk