Khi Bệnh Kiều Hắc Hoá

Chương 21: Thương ly (1)



CP: TÀN NHẪN BỆNH KIỀU CA CA X YẾU ỚT THỎ CON MUỘI MUỘI

“Thiếu chủ lại nổi giận sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần một ngày không thấy được tiểu thư thì thiếu chủ liền nổi giận.”

” Loảng xoảng” Trong phòng truyền đến thanh âm đồ vật đổ bể, còn kẻ đầu sỏ thì đứng đó thở hổn hển.

Hai người hầu đứng cạnh cửa không dám hó hé thêm lời nào, chỉ yên lặng mà lui xuống.

Chủ nhân của nơi này là giang hồ nổi danh có tiếng nhất nhì trong chốn – Mộ Dung Quân, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến người người sợ hãi. Không những thế Mộ Dung Quân còn sở hữu một gia thế hùng hậu, hắn là người thừa kế của Mộ Dung gia.

Mộ Dung gia sở hữu một bí kíp được truyền từ đời này sang đời khác, bí kíp ấy được gọi là “Thương ly”. “Thương ly” được chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu là Đao pháp, giai đoạn giữa là kiếm pháp, giai đoạn cuối khó nhằn nhất là tâm pháp. Bí kíp này cao thâm khó đoán, chỉ những kẻ thật sự có tài mới có thể tu luyện. Cũng vì vậy mà Mộ Dung gia là gia tộc chiếm vị trí hàng đầu trong chốn.

Đến thế hệ của Mộ Dung Quân, lão gia của Mộ Dung gia đã sớm tin tưởng hắn, nên khi Mộ Dung Quân vừa tròn mười lăm tuổi liền tiếp nhận vị trí gia chủ. Từ nhỏ, ở phương diện võ công hắn thiên phú dị bẩm, khi mười lăm tuổi thì tu luyện xong bí kíp “Thương Ly”, cũng thuần thục vận dụng các loại công pháp khác nhau. Khi mười chín tuổi, hắn đã tu xong trọn bộ “Thương Ly”.

Võ công của Mộ Dung Quân cao thâm khó đoán. Trong chốn giang hồ mọi người đều cho rằng Mộ Dung Quân hỉ đao hảo kiếm*, cho nên có không ít môn phái tìm các loại đao kiếm quý hiếm khác nhau tặng cho hắn.

(*Hỉ đao hảo kiếm: theo mình là sử dụng đao kiếm thành thục, hay sử dụng trong chiến đấu.)

Nhưng lại không nghĩ tới Mộ Dung Quân không dùng kiếm, cũng không dùng đao, mà hắn quanh năm suốt tháng sử dụng một cây quạt xếp. Quạt xếp của hắn có tông màu đen nhánh, chất liệu không rõ, thoạt nhìn rất cổ xưa tao nhã.

Sau khi chứng kiến Mộ Dung Quân giết người, mọi người mới biết được, quạt xếp trong tay hắn là một vũ khí sắc bén, nó chém mọi thứ nhanh như chớp. Cách dùng vô cùng quỷ dị, còn chưa kịp nhìn thấy động tác của hắn liền bị cắt vỡ yết hầu.

Nói đến Mộ Dung Quân, trước khi tiếp nhận vị trí gia chủ, tính cách hắn thân thiện dễ gần. Nhưng sau khi tròn mười lăm tuổi, tính tình hắn thay đổi.

Hai cái người hầu yên lặng rời khỏi sân, nhìn sân vườn có chút lạnh lẽo. Bọn họ không khỏi hoài niệm thiếu chủ tốt đẹp của trước kia. Lúc trước thiếu chủ nhẹ nhàng, mặt như quan ngọc, nụ cười trên môi vẫn luôn rạng rỡ, là người trong mộng của biết bao thiếu nữ mới lớn.

Nhưng mấy năm nay tính cách hắn càng ngày càng thay đổi. Thời điểm nhìn người khác, ý cười không đạt đáy mắt, khóe miệng phảng phất như chứa băng, luôn luôn lãnh đạm.

Trừ bỏ một người.

“Ca ca, ta đã về rồi!”

Mộ Dung Thanh nhảy nhót mà chạy vào trong viện, không gõ cửa liền vọt vào trong phòng. Cái mũi trong suốt của nàng dính chút bùn đất, nàng hít hít cái mũi, nhìn những mảnh nhỏ nằm lung tung trên sàn nhà, nhíu mày nói: “Ca ca, ngươi lại nổi giận! Lại làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cấp dưới làm việc không vừa ý.” Mộ Dung Quân vô biểu tình mà nói, theo sau, hắn lại hỏi: “Ngày thường vào giờ Thìn* nên tới thỉnh an. Hôm nay lại không đến, ngươi đi đâu? Mỗi ngày đều lêu lỏng ở bên ngoài chơi, khi nào thì ngươi mới có thể trưởng thành?”

(*Giờ Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ.)

“Ta đâu có ở bên ngoài lêu lỏng! Ca ca, ngươi lại giáo huấn ta.” Mộ Dung Thanh bất mãn mà hét lên. Lúc này, người hầu bưng đến một ly trà, nàng cuống quít tiếp nhận trà rồi uống một ngụm, bởi vì uống nhanh quá mà bị sặc: “Khụ khụ…… khụ……”

“Tiểu thư cẩn thận.” Người hầu vội vàng tiếp nhận chén trà, trong lúc hoảng loạn mà đụng phải ngón tay của Mộ Dung Thanh. Lúc này Mộ Dung Quân mới chú ý đến người bưng trà là một gã sai vặt khôi ngô tuấn tú.

Hắn híp híp mắt, sát ý trong lòng lại mãnh liệt quay cuồng. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Mộ Dung Thanh liếc nhìn ai đó một cái, cười với ai đó một chút, nói chuyện thân thiết với họ, thậm chí là…… Bị ai đó đụng tới, hắn đều muốn băm kẻ đó thành trăm mảnh.

“Không có việc gì không có việc gì, đợi lát nữa trà nguội ta sẽ uống, cảm ơn ngươi…… Ca ca, ngươi đừng luôn giáo huấn ta! Hôm nay ta chưa đến thỉnh an ngươi bởi vì ta quen một người bạn mới, ca ca… Ca ca? Ai, sao ca ca nhìn chằm chằm hắn làm gì?” Mộ Dung Thanh nghi hoặc mà nhìn chằm chằm người hầu, muốn xem trên mặt hắn có dính vết bẩn gì không.

Mộ Dung Quân lạnh lạnh liếc nhìn người hầu một cái, người hầu bị ánh mắt lạnh băng của hắn doạ sợ, tức khắc mặt trắng bệch không còn chút máu, hắn đành cuống quít lui xuống. Xem ra lời đồn là sự thật, thiếu chủ có tình cảm cấm kị với tiểu thư.

Nhưng như vậy sao được, đoạn tình cảm này không phải là bất luân chi luyến sao, nghĩ đến bộ dáng hoạt bát tươi sáng của tiểu thư, hắn không khỏi đồng tình.

“Ngươi vừa mới nói, ngươi quen bạn mới?” Đột nhiên Mộ Dung Quân nở một nụ cười, nguy hiểm mà nhìn nàng.

“Đúng vậy, là một người……một người rất tốt a.” Mặt Mộ Dung Thanh chậm rãi đỏ.

Mộ Dung Quân nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của nàng, ý cười dần dần đọng lại.

“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không được ra cửa, phải ở nhà học quy củ.”

Mộ Dung Quân lạnh như băng mà nói.

“Cái gì?” Nàng hoàn toàn không nghĩ tới ca ca sẽ nói ra một câu như vậy: “Ca ca, ngươi đang nói cái gì? Không phải ngươi nói ta không cần học quy củ sao?”

“Bây giờ ta thay đổi quyết định. Ngươi đường đường là tiểu thư của Mộ Dung gia. Nhưng trời sinh tính tình bất hảo*, không chịu học tập. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không được tuỳ tiện ra cửa, khi nào ta cho phép ngươi ra ngoài thì ngươi mới được ra ngoài.” Mộ Dung Quân cười lạnh nói, hắn rũ mắt xuống, thưởng thức cây quạt xếp trong tay.

(*Bất hảo: Không tốt, tính tình xấu.)

“Dựa vào cái gì! Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy? Ca ca, ngươi thật quá đáng!” Mộ Dung Thanh lớn tiếng mà nói: “Lần trước, lần trước nữa, chỉ cần ta có một người bạn mới, ngươi đều dùng các loại lý do để chia cắt, ngay cả gã sai vặt chơi thân nhất với ta đều bị ngươi đuổi đi! Ngươi thật quá đáng, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!”

Trong mắt Mộ Dung Thanh xuất hiện nước mắt: “Lúc này đây, ta sẽ không nghe lời ngươi nữa. Cùng lắm thì ta sẽ không trở về nhà! Ta đi ở nhờ nhà của bạn ta.”

Lý trí bị cắt đứt, Mộ Dung Quân giận đến nỗi nở một nụ cười. Hắn tiến lên vài bước, dùng sức bắt lấy tay của Mộ Dung Thanh, lực đạo mạnh đến đáng sợ. Đôi mắt hắn âm trầm mà nhìn nàng, ca ca chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, Mộ Dung Thanh bị sự điên cuồng trong mắt hắn doạ đến phát khóc.

“Người đâu.” Mộ Dung Quân sâu kín mà nói: “Tiểu thư bị bệnh, bắt đầu từ hôm nay liền ở Tây Uyển dưỡng bệnh. Không được ra ngoài, không ai được đến thăm bệnh.”

“Tây Uyển” chính là nơi cư trú của Mộ Dung Quân.

Mộ Dung Thanh không thể tin được mà nhìn hắn: “Ca ca, ngươi điên rồi sao?”

“Phanh” một tiếng, quạt xếp trong tay Mộ Dung Quân vung lên, bình phong trong phòng bị chém thành hai nửa. Hắn mồm to thở phì phò, kế tiếp có rất nhiều đồ vật bị đổ bể, tiếng cười hắn càng ngày càng điên cuồng: “Điên? Ha ha…… Ha ha ha ha ha ha, ta là điên rồi, ta đã sớm điên rồi!”

Mộ Dung Thanh bị sợ hãi, nàng xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt kinh sợ.

Đột nhiên Mộ Dung Quân quỳ gối trước mặt nàng, nhẹ vỗ về mặt nàng, dùng ngữ khí ôn nhu dỗ dành nói: “A Thanh phải ngoan ngoãn nghe lời, phải ở đây cả đời không được chạy, nếu không ca ca sẽ đánh gãy chân ngươi……”

“Ô ô ô, ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng như vậy được không, ta… Ta sợ hãi.”

“Ngoan, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, chúng ta sẽ giống như trước kia.”

“Thiếu… Thiếu chủ…… Chúng ta……” Mấy cái người hầu đứng chờ ở một bên, run rẩy mà nói.

Mộ Dung Quân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cây quạt xếp trong tay hắn vung lên, đầu của mấy kẻ người hầu cứ như vậy lăn trên mặt đất, máu bắn đầy đất, cũng có vài giọt bắn lên mặt Mộ Dung Thanh.

“A a a a a!!” Mộ Dung Thanh sợ đến mức thét chói tai, nàng hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường Mộ Dung Quân, nàng đứng dậy, lại phát hiện tay bị giam cầm bởi một sợi xiềng xích. Có thể là sợ nàng bị thương nên còn bọc một miếng vải bông vào.

Mộ Dung Thanh bực bội mà kéo kéo xiềng xích, xiềng xích được làm bằng một nguyên liệu đặc thù, vừa nhìn liền biết thứ này không dễ bị cắt đứt.

Nàng dần dần bình tĩnh lại, cẩn thận hồi tưởng ca ca trong mấy năm nay. Xác thực tính tình hắn lúc nóng lúc lạnh, tâm tình lúc nào cũng u ám.

Người này không phải là ca ca ấm áp của ngày xưa, bây giờ hắn đã biến thành một kẻ điên.

“A Thanh.” Mộ Dung Quân tươi cười đi đến, trong tay bưng hoa quế sữa đặc mà ngày thường nàng thích nhất.

Mộ Dung Quân đến bên mép giường ngồi xuống, hắn ôn nhu múc một muỗng hoa quế sữa đặc đến bên miệng Mộ Dung Thanh.

“Bang” Mộ Dung Thanh nổi giận đùng đùng mà gạt bỏ hoa quế sữa đặc, chất lỏng màu trắng ngà dính lên quần áo Mộ Dung Quân. Hắn cúi đầu, mặt vô biểu tình, nhìn không ra cảm xúc.

“Cút! Ngươi mau cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi chính là kẻ điên, đều là giả! Tất cả những thứ ngươi đối xử với ta đều là…… A…… Khụ” Mộ Dung Thanh bị bóp cổ, nàng hít thở không thông, nói không nên lời, trước mắt là gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Quân, nụ cười hắn có chút dữ tợn: ” Thật tốt, ta là kẻ điên, A Thanh có biết kẻ điên thích làm chuyện gì nhất không? Ha ha ha ha ha ha ha!!”

Thời điểm nàng sắp ngất đi, Mộ Dung Quân liền buông lỏng tay, cười to mà đi ra ngoài.

Mộ Dung Thanh xụi lơ trên giường, mồm to thở phì phò.

Trong mắt nàng chứa đầy lửa giận, nước mắt không ngừng trào ra, nàng bi thương mà nghĩ, cho dù có dùng biện pháp gì thì nàng nhất định phải thoát khỏi kẻ điên này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.