Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 47: Bắt đầu đại bỉ



Trọng Hành tự nhận bản thân trông không tồi, không đến mức người gặp thích nhưng ít ra không phải mèo ghét chó ghét —— Nói đến mèo ghét chó ghét, sư tỷ nhà hắn tương đối có quyền lên tiếng, ngay cả tiên hạc du hành trong tông môn đều trốn tránh nàng mà đi —— Nhưng con Tiểu Bạch Hổ trước mắt này là chuyện như thế nào? Sư tỷ ôm nàng thật tốt mà, mình cũng chưa làm cái gì, tại sao nàng thấy mình liền xù xông?!

Tu sĩ trẻ tuổi hơi mờ mịt, nhưng mà con đang xù lông trước mặt cũng không phải linh thú bình thường, mà là thần thú trấn tông tương lai của tông môn. Trọng Hành đương nhiên không dám xem thường, mặc dù đối phương xù lông với mình, cũng phải cung cung kính kính hành lễ: “Đệ tử gặp qua Giam Binh.”

Tiểu Bạch Hổ dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn từ trên xuống dưới, có lẽ là không phát hiện ra được điều gì lại quay đầu nhìn Vân Thanh Việt.

Vân Thanh Việt đưa tay lên xoa đầu Tiểu Bạch Hổ hai lần, mang theo một chút cảm giác trấn an, chợt giới thiệu: “Đây là Trọng Hành, là nhị sư đệ của ta, lúc trước vẫn luôn rèn luyện ở bên ngoài, hôm nay mới gấp gáp trở về tham gia đại bỉ và luận võ.”

Tiểu Bạch Hổ nghe vậy thoáng buông lỏng cảnh giác, tuy rằng nàng vẫn nhìn không vừa mắt đối phương nhưng vẫn dè dặt hơi gật đầu coi như chào hỏi. Sau đó nàng nép vào trong lòng Vân Thanh Việt, không hề nhìn Trọng Hành một lần nào nữa —— Đánh quái rất mệt, tuy rằng nàng bây giờ có thể một kim giết chết một con Độc Thứ Thử, nhưng vì kiếm tích phân cũng đã ép khô linh lực được chứa đựng trong cơ thể.

Nếu như sư tỷ không đến, kỳ thật nàng cũng định dẹp đường hồi phủ.

Vân Thanh Việt nhìn Tiểu Bạch Hổ đã nằm gục thành một đống bánh đổ trong lòng ngực, trong đôi mắt lưu ly hiện lên một chút bất đắc dĩ. Nhưng mà ở trước mặt Trọng Hành, nàng đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ nói một câu: “Trở về thôi.”

Trọng Hành trả lời một tiếng, sờ sờ mũi, không biết vì sao luôn có cảm giác mình bị ghét bỏ.

Vì thế hai người một hổ ngự kiếm rời đi, bọn họ đi rồi, cả rừng cây lại khôi phục yên tĩnh ngày xưa.

Thật lâu sau, một con thú nhỏ thò đầu ra ngoài, cũng không biết đã phát hiện ra điều gì, đột nhiên tăng tốc bỏ chạy.

Mà sau khi thủ nhỏ rời đi không lâu, trên đất vốn trống không đột nhiên xuất hiện một trận gợn sóng quỷ dị. Không khí dường như vặn vẹo trong giây lát, rồi sau đó một bóng người dần dần hiện ra. Hắn ngẩng đầu nhìn phương hướng hai người một hổ rời đi hồi lâu, cuối cùng biểu tình âm trầm phất tay áo xoay người biến mất không thấy.

Khi ngự kiếm trở về chỗ ở, Trọng Hành vốn còn muốn đi theo vào trong viện của Vân Thanh Việt —— Hắn ra ngoài rèn luyện mấy năm, cảm thấy tiến bộ rất nhiều, cần thiết phải tìm sư tỷ luận bàn một trận —— Kết quả, đại sư tỷ trước kia vẫn luôn chưa từng bố trí phòng bị với hắn, lần này lại trực tiếp mở cấm chế ngay sau khi vào cửa. Vì thế Trọng Hành không hề phòng bị nhấc chân đuổi theo, đầu liền đập vào trên cấm chế.

Thanh niên xoa xoa vầng trán đỏ bừng của mình, lại nhìn cấm chế nổi lên gợn sóng trước mặt, rồi sau đó bất mãn nói thầm vài câu, chung quy không tình nguyện trở về chỗ ở bên cạnh mình đã xa cách mấy năm.

Người ngoài vừa đi, Giang Mạch mới hoàn toàn thả lòng, đuôi quấn lấy cổ tay sư tỷ, có chút lấy lòng.

Vân Thanh Việt liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư nhỏ bé của Tiểu Nãi Hổ, nhưng cũng không định nhẹ nhàng buông tha, vẻ thanh lãnh trên mặt nàng không giảm: “Không phải bảo ngươi ở trong phòng tu luyện đàng hoàng sao, tại sao lại chạy ra sau núi trêu chọc Độc Thứ Thử?”

Tiểu Bạch Hổ hậm hực, hơn nữa vốn dĩ linh lực hao hết vô cùng mỏi mệt, dứt khoát nhắm mắt lại dựa vào trong lòng sư tỷ, giả bộ ngủ.

Vân Thanh Việt dở khóc dở cười, nhưng biết sẽ không bao giờ có thể đánh thức một con hổ giả bộ ngủ, cho nên cuối cùng trận giáo huấn này chung quy vẫn bị Tiểu Bạch Hổ bỏ qua. Sau một lúc, Vân Thanh Việt phát hiện Tiểu Nãi Hổ thật sự ngủ rồi.

Nàng khẽ thở dài, thả hổ con trở về trong ổ.

Một giấc ngủ này Giang Mạch ngủ rất ngon và yên bình, khi tỉnh lại đã là một ngày nắng đẹp khác.

Tiểu Nãi Hổ dụi mắt rồi vươn vai, toàn bộ hổ dưới ánh ban mai chiếu rọi có vẻ lười biếng, nằm trong ổ không muốn động đậy chút nào. Mãi đến một lúc lâu, nàng mới lười biếng nâng chân lên, nhưng không phải rời giường mà là tiện tay click mở giao diện nhân vật của mình, kiểm tra thu hoạch ngày hôm qua mà nàng còn chưa kịp xem xét ——

【 Ký chủ: Giang Mạch

Chủng tộc: Bạch Hổ

Chức nghiệp: Thần thú

Cấp bậc: 21

Chiến lực: 5244629 ( 1859)

Kinh nghiệm: 739076/5242880

Tích phân: 1512

Tiềm lực: ∞

Kỹ năng: Đả tọa, sử dụng linh lực sơ cấp ( huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt) 】

Sau khi xem qua giao diện Giang Mạch tính toán trong lòng, phát hiện trong nửa ngày hôm qua nàng thế nhưng kiếm được 322 điểm chiếc lực và tích phân. Trong số đó toàn bộ đều là do Độc Thứ Thử cống hiến, 2 điểm dư là ở trên đường tìm kiếm mục tiêu, nàng tiện tay giải quyết hai con linh thỏ.

Không thể không nói, có sự giúp đỡ của sư tỷ để tăng lên kỹ năng, tốc độ giết quái kiếm tích phân của nàng quả thật có một bước nhảy vọt. Bây giờ một chiêu một con Độc Thứ Thử, tích phân kiếm được không kém gì khi trốn ở sau bếp Vấn Đạo Đường giết gà.

Giang Mạch trong lòng tính toán, dựa theo tốc độ giết quái bây giờ, nàng chỉ cần lại đi ra sau núi một hai lần, mất một hai ngày đã có thể thỏa đáng đẩy chiến lực lên trên trình độ Trúc Cơ nên có —— Mặc dù bình thường mà nói, chiến lực cơ bản của 2310 cũng chỉ là dưới đáy trong cùng cấp, nhưng dưới đáy so với ngoài tầm với không phải đã là một tiến bộ rất lớn không phải sao?

Tiểu Bạch Hổ đột nhiên tràn đầy tự tin, móng vuốt chuẩn bị động đậy, quay đầu lại liền hỏi hệ thống: “Hệ thống, sư tỷ đi đâu rồi?”

Khi ký chủ đang nghỉ ngơi, hệ thống hơn phân nửa cũng đang ở trạng thái bán ngủ đông để tiết kiệm năng lượng. Nhưng mà đối với vấn đề này nó căn bản không cần rối rắm, lập tức trả lời: “Ký chủ quên rồi sao, hôm nay là ngày Tông Môn Đại Bỉ bắt đầu.”

Ồ, đúng vậy, Tông Môn Đại Bỉ bắt đầu rồi.

Giang Mạch suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, lập tức nhảy từ trong ổ chạy ra cạnh cửa, cũng đã quên chuyện trước đó muốn lén đi kiếm tích phân: “Sư tỷ đi tham gia Tông Môn Đại Bỉ sao? Tại sao nàng không mang ta đi cùng?”

Nhưng mà Vân Thanh Việt đi tham gia đại bỉ, mang nàng đi theo làm cái gì? Xem diễn à?

Hệ thống âm thầm châm biếm nàng trong lòng, cũng đi theo ký chủ chạy ra ngoài, kết quả lần này Giang Mạch trực tiếp bị cấm chế ngăn lại ở trong cánh cửa, ngay cả cửa viện cũng không ra được. Nàng nhất thời buồn bực, vừa định giơ móng vuốt lên cào mấy cái, kết quả cấm chế trước mặt đột nhiên gợn sóng mở ra.

Nhưng mà không đợi Giang Mạch kinh hỉ đã thấy người đứng ngoài cửa cũng không phải Vân Thanh Việt mà Chấp Minh Thần Quân một thân huyền y.

Cảm xúc tăng vọt của Tiểu Bạch Hổ lập tức nguội lạnh, sắc mặt nàng thay đổi quá nhanh, thế cho nên Chấp Minh Thần Quân nhìn thấy rõ ràng. Người kia lập tức vừa bực mình vừa buồn cười: “Làm sao? Không muốn nhìn thấy ta? Hay là ngươi muốn thành thành thật thật ở trong viện này?”

Đôi tai hổ tròn tròn giật giật, Tiểu Bạch Hổ nghe được hai phần trong câu chuyện: “Thần Quân muốn mang ta đi đâu?”

Chấp Minh Thần Quân hừ nhẹ một tiếng không nói gì, giơ tay, một lực lượng vô hình liền nắm lấy sau cổ Tiểu Bạch Hổ. Thân thể Tiểu Nãi Hổ lập tức cứng đờ, cho đến khi bị Chấp Minh Thần Quân ôm vào trong lòng vuốt ve bộ lông, lúc này mới nâng móng vuốt vẻ mặt cự tuyệt đẩy tay đối phương ra: “Nói chuyện phải nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân, ta cũng không phải con hổ tùy tiện như vậy.”

Nghe thấy lời này Chấp minh Thần Quân cười nhạt một tiếng, nhớ tới con Bạch Hổ này thật ra là một con hổ cái hiếm thấy, rốt cuộc vẫn là dừng động tác trên tay: “Suốt ngày bám lấy tiểu đệ tử làm nũng chơi xấu, ngươi còn chưa đủ tùy tiện sao?”

Tiểu Bạch Hổ nhất thời không có gì để biện hộ, sau một lúc nghẹn ngào nói ra một câu: “Ta vui, ngươi không quản được.”

Chấp Minh Thần Quân cũng không có dây dưa, tiện tay cầm lấy móng vuốt hổ lông xù xù lại nhéo nhéo, chợt nhíu mày nói: “Ta cho ngươi Thanh Nguyên Linh Tủy, đến bây giờ đối với ngươi vẫn không có tác dụng sao?”

Tiểu Bạch Hổ nghe thấy lời này đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra Thanh Nguyên Linh Tủy nàng ăn hôi được đặt trong nhẫn trữ vật. Tuy rằng bây giờ nàng còn không dùng được, nhưng thứ đó quả thật là thứ tốt, Chấp Minh Thần Quân gặp mặt một lần cũng đủ hào phóng. Đối với điểm này, nàng quyết định thể hiện thái độ tốt hơn, vì thế lấy ra Thanh Nguyên Linh Tủy giải thích một câu: “Ta hiện tại còn quá yếu, không thích hợp dùng thứ này.”

Chấp Minh Thần Quân nghe xong lại này lại cong ngón tay gõ đầu nàng một cáu: “Ai nói với ngươi không thể dùng? Thần thú chúng ta sinh ra đã có thân thể cường tráng, thiên tài địa bảo nào mà không thể tiêu hóa? Huống chi Thanh Nguyên Linh Tủy thuộc tính vốn ôn hòa, thích hợp với ấu tể nhất.”

So với hai tháng trước, bây giờ Giang Mạch đã không sốt sắng thăng cấp như vậy, nhưng nghe thấy lời Chấp Minh Thần Quân vẫn không khỏi động lòng. Hệ thống thấy thế vội vàng ở một bên giội một gáo nước lạnh: “Ký chủ người thanh tỉnh một chút, người không phải hàng chính hãng đâu!”

Đúng vậy, nàng không phải hàng chính hãng, là một con gà yếu lấy tài khoản phế chơi lại.

Giang Mạch lập tức bình tĩnh lại, cảm xúc trên mặt nháy mắt cũng biến thành rối rắm và mất mát. Tuy nàng không mở miệng nhưng Chấp Minh Thần Quân dường như cũng đoán được lo lắng của nàng, hơi trầm tư nói: “Thể chất của ngươi có hơi yếu, nếu như có lo lắng, không bằng rót Thanh Nguyên Linh Tủy vào bên trong linh tuyền mà hấp thu. Ta nhớ chỗ ở của đại đệ tử Minh Hà Phong, hẳn là có một hồ linh tuyền.”

Hắn nói, ánh mắt nhìn vào trong tiểu viện.

Đây là một đề nghị hay, trong phòng sư tỷ quả thật có một hồ linh tuyền, nhưng Tiểu Bạch Hổ nghe Chấp Minh Thần Quân nói xong lại suýt chút nữa xù lông —— Sao thằng cha này lại biết trong phòng sư tỷ có linh tuyền? Chẳng lẽ già mà không đứng đắn, nhìn trộm hồi nào?!

Chấp Minh Thần Quân đương nhiên sẽ không làm chuyện vô sỉ như vậy, hơn nữa hắn đã tám ngàn tuổi, Vân Thanh Việt ở trong mắt hắn không khác gì một con ấu tể. Nhưng mà tâm tư vặn vẹo kia của Tiểu Bạch Hổ, “lão nhân gia” hắn không đoán được, dứt khoát không để ý.

Chấp Minh Thần Quân cũng chỉ nhắc một câu tới Thanh Nguyên Linh Tủy, dường như cũng không quá để ý, lập tức mang theo Tiểu Bạch Hổ rời đi.

Tu sĩ Trúc Cơ có thể ngự vật, Nguyên Anh mới có thể không mượn ngoại lực ngự không. Mà đối với thần thú mới sinh đã Nguyên Anh như bọn họ, ngự không phi hành gần như là bản năng của họ, chẳng sợ Huyền Vũ Bạch Hổ không có cánh giống Chu Tước. Mà với tu vi hiện giờ của Chấp Minh Thần Quân, thậm chí ngự không phi hành cũng không cần, hắn vẫy một ngón tay là có thể cắt qua hư không, một bước liền có thể hoàn thành thuấn di.

Trong chớp mắt ngàn dặm không phải nói suông. Thật giống như một khắc trước Tiểu Bạch Hổ còn đang tự hỏi Chấp Minh Thần Quân rốt cuộc có nhìn lén chỗ ở của sư tỷ không, một khắc sau đó cảnh tượng xoay chuyển, hai người đã đến trên Thiên Dương Phong.

Thiên Dương Phong nằm ở trung tâm năm phong, lại là một mạch của chưởng môn, Tông Môn Đại Bỉ đương nhiên được bố trí ở đây.

Tuy nhiên, cho dù nói Thiên Dương Phong tổ chức đại bỉ, kỳ thật cũng không hẳn là vậy, nói đúng ra hẳn là được tổ chức trên một tòa Tiểu Linh Phong bên trái Thiên Dương Phong. Chẳng qua tòa Tiểu Linh Phong này tương đối xui xẻo, ngàn năm trước Thiên Dương Phong có một vị kiếm tu tôn giả tẩu hỏa nhập ma, trong lúc nổi điên đã dùng một kiếm chém đôi tòa linh phong, vì thế trên đỉnh tòa Tiểu Linh Phong đã biến thành một mảnh bằng phẳng, sau đó được tận dụng xây thành quảng trường.

Tông Môn Đại Bỉ không phải việc của một phong, sẽ có ít nhất hơn một nửa trong số mấy vạn đệ tử của năm phong đến tham gia. Nói như thế quảng trường trên đỉnh Thiên Dương Phong sẽ không đủ dùng, ngoại trừ quảng trường to lớn được xây từ cả tòa linh phong này cũng không nơi nào khác có thể tổ chức một chuyện trọng đại như thế.

Kể từ sáng hôm nay, quảng trường trên Tiểu Linh Phong trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Đệ tử năm phong lần lượt đi đến, nhìn thoáng qua có thể nói là biển người đông đúc. Sư huynh đệ hoặc người quen biết tụ tập một chỗ, tốp năm tốp ba chen vai thích cánh, tiếng nói giỡn vui đùa làm kinh sợ chim muông xung quanh. Mãi đến khi chưởng môn cùng các phong chủ và những người khác đến ngồi xuống đài cao trước quãng trường, lúc này mọi người mới kiềm lại, phần náo nhiệt ồn ào này rốt cuộc cũng lắng xuống mấy phần.

Dựa theo thông lệ, Thanh Tiêu chưởng môn sẽ nói mấy lời, sau đó tuyên bố bắt đầu đại bỉ. Nhưng mà hôm nay còn chưa đợi hắn nói chuyện, Chấp Minh Thần Quân đã ôm Tiểu Bạch Hổ xuất hiện ở trung tâm quảng trường.

Đối mặt với cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Tiểu Bạch Hổ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thoáng nhìn thấy Vân Thanh Việt đứng phía sau Thanh Ngọc phong chủ, mắt hổ hơi sáng lên —— Hôm nay sư tỷ đã thay đổi thanh y vẫn mặc thường ngày, một bộ bạch y làm nàng trông giống như tiên. Cho dù xung quanh nàng đều là những đồng môn mặc cùng loại y phục, nàng cũng chưa từng mờ nhạt trong biển người, trái lại càng thêm rực rỡ chói mắt.

Đáng tiếc không đợi Tiểu Bạch Hổ tiếp tục thưởng thức mỹ mạo của sư tỷ, chưởng môn và chúng phong chủ trưởng lão đều đã đứng dậy. Trên đài dưới đài, mọi người đều cung kính cúi đầu, hành lễ với Chấp Minh Thần Quân: “Gặp qua Thần Quân.”

Chấp Minh Thần Quân ôm Tiểu Bạch Hổ, thản nhiên tiếp nhận, chỉ hơi gật đầu nói: “Ta và Giam Binh đến xem đại bỉ.”

Tông Môn Đại Bỉ đối với Huyền Thanh mà nói không phải việc nhỏ, nhưng cũng không quá mức quan trọng, dù sao mười năm mới có một lần. Ngay cả Tam Tông Luận Võ sau đó, sáu mươi năm mới có một lần. Thời gian này đối với tu sĩ mà nói có lẽ có thể coi như dài, nhưng đối với thần thú có tuổi thọ mấy ngàn vạn năm mà nói thì có vẻ không đáng nhắc tới, thậm chí quá thường xuyên. Hơn nữa Huyền Vũ vốn lười biếng, hắn đã không tham dự Tông Môn Đại Bỉ trong mấy ngàn năm.

Tuy nhiên Thanh Tiêu chưởng môn nghe thấy lời hắn nói, cũng không có lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, lập tức sai người đặt thêm hai chiếc ghế bên cạnh chủ vị trên đài cao —— Một chiếc đương nhiên là cho Chấp Minh Thần Quân, mà Tiểu Bạch Hổ được Chấp Minh Thần Quân ôm vào trong lòng cũng có một chỗ riêng.

Tiểu Bạch Hổ khá hài lòng với điều này, nhảy lên trước, đáp xuống chiếc ghế gần Thanh Ngọc phong chủ.

Thanh Ngọc phong chủ biểu tình nhàn nhạt, ngay cả mí mắt cũng chưa nhấc lên, vẫn không cho Giam Binh chút mặt mũi nào. Mà Chấp Minh Thần Quân cũng không tỏ vẻ gì, chỉ thong thả ung dung vén vạt áo lên, ngồi ở bên cạnh Thanh Tiêu chưởng môn.

Tiểu Bạch Hổ vội vàng liếc nhìn trái phải, chỉ thấy có một hàng ghế dài trên đài cao. Ngồi ở giữa đương nhiên là Thanh Tiêu chưởng môn, bên trái theo thứ tự là Chấp Minh Thần Quân, nàng và bốn vị phong chủ. Mà ở phía đối diện bên kia chính là mấy trưởng lão Thiên Đạo Tông và Phật Tông cũng như đệ tử tham gia luận võ lần này, đều là những gương mặt mới, lúc trước cũng hành lễ với Chấp Minh Thần Quân.

Đối với chuyện của người khác tông, Tiểu Bạch Hổ trước nay đều không quá có hứng thú.

Nàng lại đảo ánh mắt về bên cạnh. Lúc này đây không lại nhìn chằm chằm vào Vân Thanh Việt, nhưng trái lại thấy được Trọng Hành đứng bên cạnh nàng. Mà ngoại trừ hắn, còn có mấy người nam nữ đứng ở phía sau Thanh Ngọc phong chủ.

Đếm có chừng bảy người, dù sao không có viện nào trong bảy tòa tiểu viện trên Minh Hà Phong bị bỏ trống. Nhưng thần kỳ chính là Giang Mạch vào tiểu viện của Vân Thanh Việt ở nửa tháng, ngoại trừ người hàng xóm Trọng Hành mới về hôm qua, nghe bảo cũng là mới trở về thì những người còn lại nàng chưa từng gặp qua. Mà giờ phút này ngoại trừ Vân Thanh Việt và Trọng Hành nhìn nàng mấy lần thì những người còn lại dường như cũng không có hứng thú với nàng.

Đúng là có sư phụ dạng gì thì sẽ có đồ đệ là dạng đó… Tiểu Bạch Hổ bĩu môi, cũng không có hứng thú với mấy người kia.

Đúng lúc này, Thanh Tiêu chưởng môn đứng dậy, ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua mọi người dưới đài: “Lại là mười năm, lại đủ sáu mươi năm, thiết nghĩ mọi người đã sớm chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay. Nếu đã như vậy thì ta không cần phải nhiều lời nữa, thành quả của mười năm khổ tu như thế nào, chỉ xem thành công hay thất bại.”

Ngay khi Thanh Tiêu chưởng môn đứng dậy phát biểu, Giang Mạch đã chuẩn bị sẵn sàng nghe một bài phát biểu dài, giống như những bài phát biểu được hiệu trưởng đọc trong lễ khai giảng mà nàng đã từng trải qua vô số lần. Ai ngờ Thanh Tiêu chưởng môn không chơi bài theo lẽ thường, không đợi Tiểu Bạch Hổ xoa xoa tai bày ra vẻ không kiên nhẫn thì hắn đã nói xong hai câu kết thúc diễn văn, ngắn gọn đến mức làm hổ giật mình.

Tiểu Bạch Hổ không khỏi nhìn xung quanh, lại thấy mọi người đều là bộ dáng thấy nhiều không trách. Mà sau khi giọng nói của Thanh Tiêu chưởng môn vừa dứt, trận pháp trên quảng trường được khởi động, sau một trận quang mang óng ánh, mấy chục tòa lôi đài bỗng nhiên đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Tông Môn Đại Bỉ của Huyền Thanh Tông sẽ kéo dài trong nửa tháng, dù sao đại bỉ không hạn chế số người đăng ký. Ví dụ như đệ tử của Minh Hà Phong so với đệ tử bên trong năm phong không tính nhiều, cũng có ngàn người đăng ký, số lượng đăng ký tham gia đại bỉ trong năm phong ít nhất cũng bảy tám ngàn, dựa theo hai người đánh một trận mà tính, đấu một vòng cũng phải ba bốn ngàn trận. Mặc dù quãng trường trên Tiểu Linh Phong rất lớn nhưng cũng không thể sắp xếp rất nhiều lôi đài.

Vì vậy vòng thứ nhất của đại bỉ cũng không phải là hai người quyết đấu mà là trăm người loạn đấu, những người rớt xuống lôi đài hay nhận thua đều bị loại, cuối cùng chỉ còn mười người tham gia vòng thứ hai của đại bỉ. Dựa vào cách này một vòng sẽ có thể loại bỏ 90%, bảy tám trăm người còn lại tham gia một vòng nữa cũng coi như là đủ.

Tiểu Bạch Hổ chưa từng nhìn thấy tu sĩ chân chính chiến đấu, trong lúc nhất thời tò mò không thôi, ló đầu ra nhìn trên lôi đài kia nhiều lần.

Đáng tiếc bây giờ đại bỉ còn chưa bắt đầu, mà quy tắc của đại bỉ dường như mọi người cũng đã quen thuộc, thế nhưng cũng không có ai cố ý giải thích. Tiểu Bạch Hổ dù có tò mò nhưng mấy chục lôi đài cũng không có gì để xem, sau khi nhìn chằm chằm hai lần liền hậm hực thu hồi ánh mắt. Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn Vân Thanh Việt, lại thấy sư tỷ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy nàng đang nhìn cũng chỉ liếc mắt một cái ngắn gọn đáp lại.

Có rất nhiều người trên đài cao, quả thật không có chỗ cho hai nàng giao tiếp… Tiểu Bạch Hổ bỗng nhiên cảm thấy buồn chán, nàng ngồi đoan đoan chính chính trên ghế, cái đuôi là từ khe hở của ghế dựa duỗi ra ngoài, lắc lư trái phải, chóp đuôi vô tình lướt qua tay cầm kiếm của Vân Thanh Việt.

Cái đuôi lông xù xù của Tiểu Nãi Hổ còn rất mềm mại, khi lướt qua mu bàn tay sẽ có chút ngứa ngáy. Truyện Kiếm Hiệp

Tay cầm kiếm của Vân Thanh Việt thoáng nắm chặt lại, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Tiểu Bạch Hổ đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt. Người này dường như không để ý, vẫn nhìn chằm chằm vào dưới đài, qua một lúc sau có lẽ cảm thấy nhàm chán, dứt khoát nằm xuống ghế. Chỉ là cái đuôi phía sau lại không thành thật, thường thường đong đưa một chút, chóp đuôi sẽ cọ qua mu bàn tay nàng.

Đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ động, có chút hoài niệm bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch Hổ, đáng tiếc dịp này không thích hợp vuốt ve hổ.

Vân Thanh Việt lặng lẽ khẽ thở dài, sau đó quyết định không bị cám dỗ, rút tay lại. Cũng đúng vào lúc này, những thứ liên quan đến vòng thứ nhất của đại bỉ cũng đã sắp xếp xong, một số lượng lớn đệ tử bắt đầu tiến lên mấy chục lôi đài kia.

Trúc Cơ, Luyện Khí, những người này cũng không có bị cố ý tách ra, đối với đại bỉ mà nói thì chỉ có phân biệt ngoại môn và nội môn.

Trong mấy chục lôi đài kia, phân nửa là đệ tử nội môn, phân nửa là đệ tử ngoại môn. Bây giờ bọn họ không phải là đối thủ cạnh tranh, phải đợi cho đến nội môn tiền mười và ngoại môn tiền mười cuối cùng được chọn riêng ra, ngoại môn tiền mười mới có tư cách khiêu chiến với đệ tử nội môn —— Trường hợp này không thường thấy nhưng cũng không phải không có, bởi vì có một số người mang nghệ theo thầy học, mà lúc ban đầu khi bái vào sư môn bọn họ chỉ có thể ở lại ngoại môn.

Về việc tại sao không đề cập đến Kim Đan? Đó là bởi vì hạn chế tuổi cao nhất của đại bỉ và luận võ là năm mươi tuổi, nếu như có thể tiến giai Kim Đan trước tuổi năm mươi thì sẽ không có khả năng còn ở lại ngoại môn, cũng không có khả năng không có sư phụ nhận đồ đệ.

Nhưng mà đây là việc về sau, trước mắt náo nhiệt còn ở trên lôi đài.

Tiểu Bạch Hổ vừa mới nằm xuống lại ngồi dậy, ánh mắt sáng rực nhìn xuống dưới. Lại thấy sau khi trên lôi đài đủ một trăm người, xung quanh nó lập tức được dựng lên một tấm chắn, vừa không cho người nào lên đài nữa, cũng là ngăn chặn công kích trên lôi đài, tránh người ở bên ngoài lôi đài bị vạ lây. Rồi sau đó cũng không đợi ai hô bắt đầu, các pháp thuật trên lôi đài đều đã khai triển.

Đỏ vàng xanh, đủ loại ánh sáng lập lòe trên lôi đài, trong nháy mắt đó như thể đã kích hoạt một hiệu ứng khiến người ta lóe mắt.

Tiểu Bạch Hổ xem đến hoa mắt, người quá nhiều cũng chưa kịp xem mọi người biểu hiện thì đã thấy từng thân ảnh bị đánh bay nhanh chóng từ trên lôi đài. Nhưng mà tuy nhiều người không thấy rõ nhưng kỳ thật vẫn còn tồn tại những điểm sáng.

Ví dụ như Tiểu Bạch Hổ vừa quay đầu đã thấy một con sư tử to lớn kim sắc có cánh gầm lên một tiếng, rồi sau đó đá trái đá phải đạp không ít người xuống đài trong một giây. Đợi khi nhìn kỹ hơn, lại nhìn thấy có một người đang cưỡi trên con Phi Thiên Hoàng Kim Sư đang bay kia, nhìn qua hơi quen mắt giống như là người của Linh Thú Viên… Chỉ thấy hắn một tay nắm lấy lông bờm của sư tử, một bên chỉ huy Phi Thiên Hoàng Kim Sư bay lên bay xuống, thỉnh thoảng loại bỏ mấy người, tàn nhẫn vô cùng.

Chỉ là, có chút uy phong…

Tiểu Bạch Hổ cúi đầu nhìn xem thân thể nhỏ bé của mình, lại nhìn nhìn con Phi Thiên Hoàng Kim Sư đang bay giống như ngọn núi nhỏ kia, bỗng dưng cảm thấy có chút tự ti. Nhưng mà ý nghĩ này cũng chỉ vừa mới sinh ra nàng đã cảm thấy sau gáy đau đớn, bị người tát một cái.

Tiểu Bạch Hổ chưa từng chịu thua thiệt lập tức nổi giận, nhe răng sữa quay đầu nhìn, bàn tay đang thong thả ung dung thu lại không phải của Chấp Minh Thần Quân thì còn có thể là của ai? Người này khẽ liếc nhìn nàng một cái, chưa từng mở miệng nhưng lại có thanh âm truyền vào trong tai nàng: “Tiểu gia hỏa, thu lại ánh mắt hâm mộ của ngươi đi. Ngay cả mặt hàng phía dưới này cũng đáng để ngươi hâm mộ, thật là không biết mất mặt!”

Tiểu Bạch Hổ nhe răng với đại lão full cấp, trong cổ họng phát ra hai tiếng “gầm gừ”, rốt cuộc vẫn là héo úa —— Kỳ thật nàng rất rõ ràng, hôm nay Chấp Minh Thần Quân tự mình mang nàng đến đây, chưởng môn còn đặc biệt sắp xếp một chỗ ngồi cho nàng, là cố ý để nàng lộ diện cũng đề cao địa vị của nàng, nàng cũng không thể vì một con Phi Thiên Hoàng Kim Sư biết bay mà hạ giá.

Nhưng biết là biết, Tiểu Nãi Hổ ăn bạt tay vẫn ủy khuất vô cùng. Cái đuôi lại vẫy vẫy ra sau, không đụng được tay của sư tỷ, Tiểu Não Hổ đang nằm lẻ loi trên ghế lập tức càng thêm ủy khuất.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Nãi Hổ ( ủy khuất vô cùng): Cô độc, đáng thương, nhỏ bé, muốn sư tỷ ôm ấp hôn hít mới có thể tốt lên


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.