Sang hôm sau, cô vùi đầu cả ngày trong phòng không ra khỏi cửa, nấu cơm ăn xong sau đó bắt đầu viết bản thảo, mãi tới khi chạng vạng cũng mới viết được tầm 700 từ. Không nhớ rõ là học giả người ngoại quốc nào nói, chuyện viết văn muốn tỉ mỉ, hoàn hảo thì phải viết tới khi trên trán chảy ra máu.
Cô cảm thấy rất đau lòng.
Trong phòng chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím của cô, điện thoại di động nằm ở trạng thái im lặng, thậm chí ngay cả một tin nhắn quảng cáo cũng không có. Làm bộ không để ý nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu. Thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không bình tĩnh nổi nên tìm một quyển sách đọc. Năm 2008, Tất Thục Mẫn dùng tiền tích góp của mình mua một tấm vé tàu, ngồi trên tàu biển chở khách lượn một tuần mới cho ra Thiên Đường Màu Lam, mỗi lần cô xem quyển sách này xong lại bình tĩnh trở lại, nhưng bây giờ chẳng có tác dụng gì.
Tám giờ Thích Kiều gọi điện cho cô, lúc đó cô nhìn thoáng qua số điện thoại của cô nàng, bả vai lại rũ xuống. Trên QQ Music vẫn đang phát bài Rất yêu rất yêu anh của Lưu Nhược Anh, cô không biết đã bật đi bật lại bài này bao nhiêu lần. Cô tắt nhạc đi.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Mạnh Thịnh Nam. “Cạp bàn phím thôi.”
Thích Kiều hỏi. “Hôm nay đi ra ngoài dạo chút không?”
“Không đi.” Cô nhớ lại bộ váy đó, lại thấy không nỡ.
Thích Kiều khinh bỉ rồi lại thở dài, hẹn cô ngày mai đi dạo phố. Mạnh Thịnh Nam lười đi tới đi lui, trực tiếp từ chối, cô nàng bên kia hừ một tiếng rồi cúp máy. Cô bĩu môi, lại tiếp tục đọc Sông Lan Tiêu Điều, cuối cùng cũng không biết bản thân ngủ từ khi nào, nửa đêm nằm mơ rồi tỉnh lại, sau đó tìm một bộ phim điện ảnh xem.
Xem Đường Sơn Đại Địa Chấn rồi khóc tới hừng đông.
Lúc ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng đang phát một bài hát, cô ôm chăn ngủ bù, trong đầu nhớ lại chuyện năm xưa. Có người gõ cửa, lúc đó cô sửng sốt một chút, tuy biết không có khả năng đó nhưng vẫn xuống giường chạy ra mở cửa.
“Còn không dậy đi.”
Thịnh Điển đứng ngoài cửa, bên phải còn có cả Mạnh Hàng.
“Chị ơi.” Vẻ mặt thằng nhóc đầy khinh bỉ.
Cô cúi đầu thoáng qua quần áo ngủ trên người, ngượng ngùng không nói gì. Thịnh Điển bất đắc dĩ cười, đi vào phòng cô dọn dẹp giúp cô. Một mình Tiểu Hàng mở TV lên xem hoạt hình, cô đi theo Thịnh Điển vào trong phòng, đóng cửa lại, hỏi. “Sao hai người lại tới đây?”
Thịnh Điển vừa gấp chăn vừa nói. “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm.”
Mạnh Thịnh Nam vò vò tóc, ngồi bên giường ngáp một cái, Thịnh Điển hỏi. “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Cô buồn bã gật đầu. “Có chút chút ạ.”
Thịnh Điển gấp xong chăn rồi để lên đầu giường, thở dài một hơi. “Nói với con đừng thức đêm, con lại không nghe.”
“Không phải đâu.” Mạnh Thịnh Nam nói. “Con ngủ không được.”
“Sao lại ngủ không được?”
Mạnh Thịnh Nam mím môi một cái.
“Hôm đó gọi điện thoại nghe tiếng con mẹ đã cảm thấy có gì không đúng, không biết anh chàng nào lại khiến con mất ăn mất ngủ như thế, thật muốn gặp cậu ta một lần.”
Thịnh Điển nói một phát đã trúng ngay trọng điểm.
“Mẹ ơi.”
Âm thanh Mạnh Thịnh Nam nhỏ đi. “Mẹ nói gì đó.”
Thịnh Điển cười. “Được rồi, mẹ đi xem nhà bếp có gì ăn không.”
Thịnh Điển đi nấu đồ ăn sáng, Mạnh Thịnh Nam thở phào nhẹ nhõm, cô rửa mặt, thay quần áo sau đó đi xuống giúp, Thịnh Điển đẩy cô ra chơi cùng Mạnh Hàng, không cho cô quấy rối. Mạnh Thịnh Nam tới phòng khách ngồi bên cạnh Mạnh Hàng, liếc nhìn màn hình đang chiếu Con trai đầu to, baba đầu nhỏ.
“Chị ơi.”
Tiểu Hàng nhìn chằm chằm TV, cô “ừ” một tiếng.
“Hôm qua mẹ hỏi chuyện của anh, em không cẩn thận nói hết ra rồi.” Giọng nói đứa nhỏ còn mang theo vẻ thương tâm.
Mạnh Thịnh Nam ngây người hai giây. “Em nói những gì?”
“Anh mua đồ chơi cho em, dạy em chơi game, đưa hai chúng ta về nhà, còn để cho hai chúng ta ngủ trên giường anh ấy…”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Mạnh Hàng thở dài. “Có lỗi với chị nên hôm nay em tới thăm chị nè.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Trương Gia Hòa bảo em ra ngoài chơi, vì có lỗi với chị nên em không đi đó.”
Mạnh Thịnh Nam rũ vai xuống, tay chống cằm, cùi chỏ đặt trên đùi, vẻ mặt cô đau khổ mím chặt môi, Mạnh Hàng nhìn mà không biết nói gì, nhanh chóng nhảy xuống ghế salon đi vào phòng bếp, Mạnh Thịnh Nam nghiến răng nghiến lợi khóc không ra nước mắt.
Buổi trưa Thịnh Điển làm nhân sủi cảo, cô đứng một bên cán bột.
“Trong lòng còn giấu chuyện gì nữa?”
Lúc Thịnh Điển hỏi, đầu Mạnh Thịnh Nam tê rần.
“Con cũng không còn nhỏ nữa.” Thịnh Điển nặn sủi cảo. “Có một số chuyện mẹ không nói con cũng hiểu, tương lai thế nào không nói trước được. Chung quy bà ngoại có nói với mẹ, không quan tâm lúc nào, cứ chọn đường sáng sủa, rộng rãi nhất để đi là được.”
Động tác cán bột của Mạnh Thịnh Nam ngừng lại.
“Con hiểu ý mẹ không?”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Là chỗ rộng rãi, sáng sủa nhất trong lòng ạ.”
Thịnh Điển cười, không nói thêm gì nữa.
Hình như hôm đó là ngày gì nhưng cô quên mất rồi. Giang Thành có một con đường chỉ có đầy ô tô, treo đầy ruy băng đỏ. Nghi giá nghi thú, hỉ kết lương duyên. Thập Tự Nhai cách đó chưa tới trăm mét ở bên kia lại càng lộ vẻ quạnh quẽ, Sử Kim thức đêm đưa xong hàng lập tức chạy qua đó.
Trì Tranh lại ngậm thuốc lá đập bàn phím.
“Cậu thích thú lắm sao?” Sử Kim đùa anh.
Trì Tranh cười gằn một tiếng. “Cậu xong việc rồi à?”
“Xong rồi.” Sử Kim duỗi người, ánh mắt liếc nhìn cái túi nữ tính ở ngay chân giường. Anh ta liếc nhìn con người đang bận rộn kia, đi tới ngắm trên ngắm dưới rồi nhấc lên, cười bỉ ổi. “Mua cho ai đây?”
Trì Tranh nhìn lướt qua, nhanh chóng giơ tay đoạt lại.
“Cậu rảnh à?”
Sử Kim cười haha. “Cho vị họ Mạnh kia à?”
Trì Tranh không hé răng, quay đầu tiếp tục gõ bàn phím.
“Hừ.” Sử Kim cười. “Nói cho anh đây nghe vài lời thôi.”
Trì Tranh nghiêng đầu, cau mày châm một điếu thuốc.
“Muốn nghe sao?”
Sử Kim tiến lên trước vài bước.
Ánh mắt Trì Tranh mang vẻ nghiền ngẫm. “Tự tìm một cô rồi từ từ nghĩ đi.”
“Mẹ kiếp.”
Trì Tranh lơ đễnh cười, hút xong lại đốt thêm một điếu.
“Gần đây lợi hại đấy.” Sử Kim nói.
Trì Tranh giương mắt. “Hút một điếu không?”
“Đừng, ông ngoại tôi biết chém chết tôi.”
Trì Tranh cười hanh.
“Đêm nay cậu rảnh không?”
Trì Tranh. “Sao thế?”
“Đi uống vài chén đi, anh em mời khách.”
Trì Tranh trực tiếp từ chối. “Không đi.”
“Con mẹ nó, cậu định theo đuổi phụ nữ rồi vứt bỏ hết thú vui sao?”
Trì Tranh miễn cưỡng giương mắt nhìn, nghĩ đến hôm đó mình có chút quá đáng. Anh nở nụ cười, tính chút thời gian chờ cô hết giận. Anh liếc mắt nhìn ra ngoài phố rồi thu mắt lại.Sương mù khó tản, đàn bà khó theo.
“Anh em ngày mai phải đi chạy đường dài, ít nhất một tuần mới về, phải cho người ta chút thể diện chứ.”
Trì Tranh chậm rãi mở miệng. “Khi nào thì đi?”
Sử Kim vui vẻ. “Tám rưỡi tối.”
Tối muộn, tiễn Thịnh Điển và Tiểu Hàng về nhà đã tám giờ tối, Mạnh Thịnh Nam cầm máy vi tính dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm màn hình rồi đờ ra.
Bầu không khí yên lặng.
Cô nhìn bên ngoài tối đen, trong lòng bồn chốn, dưới góc phải máy vi tính hiện lên thông báo mới, cô nhấn chuột mở ra. Giang Tấn ở Seattle gửi cho cô một tin nhắn: Ngày mai anh về nước, tới Giang Thành thăm em được không?
Mạnh Thịnh Nam hỏi, sao không về Bắc Kinh luôn?
Anh ta nói, không vội.
Trong phòng, kim đồng hồ chạy tích tắc. Trong Weibo xuất hiện mấy đoạn ngược cẩu (ngược FA) như thường lệ, trong diễn đàn cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Mạnh Thịnh Nam tâm phiền ý loạn gấp máy vi tính lại. Cuối cùng cô thực sự đứng ngồi không yên, đi thay quần áo rồi cầm túi, vội vội vàng vàng đi ra ngoài cửa. Tài xế taxi hỏi cô đi đâu, lúc này cô mới sửng sốt. Cúi đầu nhìn cái áo ngắn tay và quần 70 phân của mình, bắt đầu rơi vào trầm tư. Tài xế lại hỏi lần nữa, Mạnh Thịnh Nam nhẹ “À” một cái, ngẩng đầu lên.
“Đi Thập Tự Nhai trong nội thành.” Cô cắn chặt răng nói.
Cả đoạn đường đi không có đèn đỏ, gần mười phút đã tới nơi. Cô xuống xe, chậm chạp không dám đi về phía trước, xe đỗ ở đầu phố, cô không dám đi vào trong. Không biết phải dùng bao nhiêu dũng khí mới dám bước chân đi, lúc đi tới, cô ngẩng đầu nhìn. Đèn tắt, cửa hàng đóng cửa.
Một giây kia, cô nói không nên lời là mất mát hay là thoải mái.
Cô chậm rãi xoay người tới đầu phố, phía sau bỗng nhiên tiêu điều. Đến đầu đường, cô tự tay đón xe, tài xế hỏi cô đi đâu, cô vừa mở miệng điện thoại di động đã vang lên. Lúc thấy cuộc gọi tới, cô ngây ngẩn cả người, nhiều loại cảm xúc lẫn lộn trong cô như món thập cẩm khiến cô không chịu nổi.
“Cô gái, nghe điện thoại đi kìa.”
Tài xế nhắc nhở cô, Mạnh Thịnh Nam hoàn hồn ấn nút nghe.
“Là cô Mạnh sao?”
Là giọng nói của một người đàn ông xa lại, cô ngẩn ra. “Tôi là Mạnh Thịnh Nam.”
Cúp điện thoại, cô vẫn còn ngẩn người không phản ứng kịp. Tài xế gọi cô, Mạnh Thịnh Nam mới lấy lại tinh thần.
“Tới Kim Thiên Địa.”
Quán bar kia ở trung tâm thành phố, Mạnh Thịnh Nam mới xuống xe đã thấy ba chữ to tướng đập vào mắt mình. Cô vẫn có chút lo lắng, hít sâu một hơi mới dám đi vào bên trong. Giống như đi tới một nơi khác, nam nữ uốn éo nhảy khắp nơi, cô không nhịn được nhíu mày, quét mắt bốn phía tìm người đàn ông say rượu kia.
Cô thấy anh trong góc.
Trì Tranh ngồi trên salon, say đến không biết trời đất. Trên bàn trước mặt để mấy chục chai bia, chai rượu ngã trái ngã phải, cô băng qua đám người đến gần anh. Anh mơ mơ màng màng, một tay để lên trên ghế salon, vẫn còn cầm nửa chai rượu. Có người phục vụ đi tới. “Cô Mạnh?”
Cô quay đầu.
“Chào cô, vừa rồi là tôi gọi cho cô.”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
“Anh này uống say liên tục gọi tên cô, cho nên nhờ cô đón anh ấy về.”
Người phục vụ nói xong rời đi, Mạnh Thịnh Nam sợ run.
Sau đó cô nhìn anh, người đàn ông giống như đang ngủ, gò má rắn rỏi, vẫn đẹp trai giống như nhiều năm trước. Cô cứ nhìn anh như vậy, nhớ tới hôm trước anh bá đạo ngang ngược, nói cô đến chết vẫn cứ sĩ diện. Mạnh Thịnh Nam bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô thở dài xoay người nâng anh dậy.
Người đàn ông rất nặng, Mạnh Thịnh Nam có chút khổ cực. Cô đỡ anh dậy, vòng cánh tay anh qua vai mình sau đó đi ra ngoài từng bước từng bước. Trình Tranh rất cao, đè xuống con người 1m65 như cô, khắp người anh tỏa ra mùi rượu, cách một lớp vải vóc, hai thân thể kề sát nau.
Phía sau quầy bar, Sử Kim liếm môi cười.
“Chiêu này của cậu thật lợi hại.” Người phục vụ ban nãy trêu chọc.
Sử Kim lắc đầu. “Tên kia mới lợi hại.”
“Là sao?”
“Năm đó cậu ta uống rượu nguyên chất cùng anh em tôi, uống xong vẫn tỉnh táo.” Sử Kim cười một cái. “Giả say cũng giống thật.”
Trong quán rượu vang lên một trận cười.
Ven đường, Mạnh Thịnh Nam đỡ anh bắt taxi. Trì Tranh say khướt ngã trên vai cô, thở ra khí thô khiến chóp mũi cô nóng lên, theo đó khuôn mặt cũng dần nóng lên. Cô nghiêng đầu nhìn, hô hấp của anh vẫn đều đặn. Rốt cuộc là say thật hay say giả cũng chẳng ai rõ.
Xe chạy tới cửa hàng.
Trì Tranh tựa vào bả vai cô, mỗi lần Mạnh Thịnh Nam đẩy anh anh sẽ ngã xuống, cô bất đắc dĩ hơi nổi giận, hơi thở của anh phảng phất xung quanh khiến tim cô loạn nhịp. Phía trước đột nhiên rẽ, cô ngẩng đầu nhìn, thấy trên đùi hơi nặng, cả người cứng đờ, lại cúi đầu xuống nhìn. Khuôn mặt Trì Tranh dán vào chân cô, hướng vào bên trong. Mạnh Thịnh Nam không dám động đậy cũng không dám thở mạnh.
Đầu đường xe cộ tấp nập.
Cô đẩy đầu anh ra, sau đó dìu anh tới cửa hàng. Lúc ấy đã mười rưỡi đêm, hai bên đường còn lại mấy cửa hàng vẫn sáng đèn, cô dìu anh tới cửa hàng, tìm chìa khóa trong túi anh rồi mở cửa.
Vừa mới vào phòng, cô đang muốn đi bật đèn.
Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh, cửa bị đóng lại. Cô giật mình, trong bóng tối còn cảm nhận được hô hấp của anh. Mạnh Thịnh Nam giơ tay lên tìm công tắc đèn, chỉ cảm thấy đột nhiên có một lực cản lại, tay anh nắm chặt lấy ánh tay cô, cố định trên ván cửa, tay kia ôm eo cô. Sau lưng Mạnh Thịnh Nam cứng đờ, sau đó mặt của anh chôn trong cổ cô, cúi đầu bật cười. Cô cảm nhận được hô hấp nặng nề của anh cùng dục vọng không che giấu.
“Nhớ chết ông đây rồi.”