“Một người phụ nữ màngay cả tên anh cũng không nhớ nỗi, có gì mà phải chiêu đãi nữa sao?” -Hắn tức giận nói nhưng ngay sau đó lại đè nén lòng đố kị đang hung hăngtàn sát cảm xúc của hắn. – “Hâm Ân, em còn chưa nói cho anh biết đáp án, anh muốn biết quyết định của em, hiện tại mau nói cho anh biết đi!”
Quá khứ bảo trì bình thản là bởi vì hắn biết cô không còn qua lại với LâmQuảng Dĩnh nữa, hiện tại thiếu kiên nhẫn là bởi hắn tận mắt thấy cô ấynói cười với hắn ta.
Lửa ghen đốt lên, hắn không đè nén được nỗi khổ sở trong lòng
Hắn muốn một câu trả lời để ổn định trái tim sắp không khống chế được.
“Quyết định gì, đáp án gì?” – Cô ấy như thế nào một chút cũng không nhớ rồi hả ?
-“Em quên chuyện anh cầu hôn em rồi sao?” – Vậy mà không quan trọng sao?Khiến cô ấy không thể để trong lòng? – “Em căn bản không để chuyện anhcầu hôn vào trong lòng, cho nên em mới cười nói với Lâm Quảng Dĩnh nhưtrước kia chung sống….”
“Đây là hai chuyện khác nhau, cho dù tôikhông chấp nhận lời cầu hôn của anh, tôi cũng không dây dưa gì với LâmQuảng Dĩnh cả, tâm tình của anh có thể thoải mái, không cần suy nghĩlung tung, nhưng nếu anh cố ý nghĩ vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa, tùy anh phỏng đoán.” – Không đợi hắn nói xong, Lan Hâm Ân bốc mùi thuốc súng lập tức cắt đứt lời hắn.
Nếu cô và Lâm Quảng Dĩnh có kếtquả thì đã có ngay từ lúc đầu rồi, căn bản không thể chờ tới bây giờ, về phần hắn, cầu hôn nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô không có nhàm chán đến mức kích động kết hôn rồi lại vội vàng ly hôn với hắn.
“Ý emnói, em không chấp nhận lời cầu hôn của anh?” – Hắn thật không thể tinđược. – “Tại sao em lại không đồng ý? Là bởi vì cuộc sống của anh quámức hoang đường sao? Nói nhiều hơn nữa đều là lấy cớ, nhưng anh hi vọngem có thể tin anh, anh chán chường bởi anh không có được em.”
Không có bất cứ lý do hay cái cớ nào, hai người chung đụng lâu như vậy, cô ấy cũng đã loại bỏ hết hiềm khích trước kia, nhưng vì cái gì cô ấy cònchưa nguyện ý gật đầu?
“Cũng không có lý do gì cả, tôi chỉ cảmthấy độc thân vẫn tốt hơn kết hôn, ít nhất có thể bớt đi một thủ tục lyhôn.” – Chuyện như thế mà còn cần lý do sao? Trong mắt cô không cần lýdo nào cả.
“Huống chi tôi hiện giờ vẫn rất tốt, tôi không muốn đẩy mình vào nấm mồ hôn nhân.”
Không gả cho hắn có rất nhiều nguyên nhân, không chỉ là vấn đề từ bản thânhắn, càng là vấn đề từ cô. Dù sao cô cảm thấy một thân một mình vẫn còntốt hơn.
“Hôn nhân là chuyện tốt đẹp, là kết quả của một tình yêu mỹ lệ, tại sao có thể nói là nấm mồ?” – Hắn cố gắng khuyên lơn, tayvòng qua lưng cô càng ôm chặt hơn, không để cho cô có cơ hội chạy thoát. – “Nhưng nếu hôn nhân thật giống như đào hố chôn mình, cũng không có gì phải sợ cả, cùng lắm là hai người cô tịch thôi. Hâm Ân, gả cho anh đi,mặc kệ em muốn gì, anh đều sẽ cho em.”
Lan Hâm Ân cúi mắt xuốngdán vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe hắn thâm tình tỏ tình, trái tim không nhịn được lại có chút dao động, song câu nói cuối cùng kia củahắn lại làm cô thoáng chốc trừng lớn mắt.
“Tôi không đồng ý!” -Cô hết sức đẩy hắn ra. – “Phụ nữ bên cạnh anh cũng không kém tôi, muốnkết hôn anh tùy tiện chọn cũng có một xe, anh không cần phải chấp nhấttôi như thế, tôi cũng không có tốt đến mức đấy. Hơn nữa, tôi vẫn khôngquên được tổn thương anh dành cho tôi, tôi không thể nào cứ thế mà gảcho anh được, anh đừng nghĩ có thể dùng được bất cứ thứ gì đả động đượctôi, thậm chí là mua tôi, cuộc đời tôi đã bán mình quá nhiều rồi, lạitiếp tục bán rẻ bản thân nữa thì chính là tự tác nghiệt không thể sống.Tôi nghĩ tôi còn chưa ngốc đến trình độ đó.”
Đừng nghĩ cô rẻ mặtnhư vậy, tình cảm cô không bán, cuộc đời cô không bán, tư tưởng cô cànglà ngàn vàng khó mua, ai cũng đừng nghĩ muốn thay đổi cô.
“Anhkhông phải ý đó, anh chỉ…” – Rốt cuộc hắn phải nói thế nào? – “Anh chỉkhông biết làm sao để thuyết phục em, cho nên. . . . . .”
“Nếukhông được thì đừng nói, tôi sẽ không thay đổi, hiện tại cho dù anh lấyTiểu Phần uy hiếp tôi, đáp án của tôi vẫn không thay đổi, anh đừng uổngphí tâm cơ nữa.” – Cô đau lòng khó chịu như bị lăng trì, cô không muốnđau lòng thêm nữa, cô muốn bỏ cảm giác này, cô muốn có cuộc sống cô từng muốn, cô không chấp nhận bất kỳ ai thay đổi nó.
Chung Ly Minh Khiết sững sờ nhìn cô, trầm mặc một hồi lâu, tay cũng từ từ buông lỏng.
“Đây chính là cuộc sống em muốn sao?”
Lòng cô chợt đau nhức, mộtcảm giác đau đớn khó nói lên lời đang chậm rãi lan tràn, giống như độc dược không thuốc chữa, nhưng cô lại bướng bỉnh nói – “Không sai.” – Cô sẽ không hối hận, một khi quyết định cũng không hốihận.
“Anh không giống em, anh chỉ muốn một người, một người anhyêu, một người mà ngày nào đó khi anh không còn trên thế giới này nữa sẽ khóc vì anh.” – Hắn khàn khàn nói, rồi sau đó cười khổ – “Xem ra thứchúng ta muốn chênh lệch khá xa, anh ở đây cũng không còn ý nghĩa gìnữa.”
Trái tim không ngừng đập mạnh lên, một cảm giác đau đớn bất an phảng phất như lưỡi rắn đang thăm dò phần lãnh ngạnh nhất trong lòng cô.
Cô không thích cái cảm giác khi hắn nói ra những lời này, nó giống như một lời nhắn nhủ gì đó.
“Ngày mai, anh sẽ viết một giấy mời tổng giám đốc quản lý, có thể một thờigian dài nữa anh không về, em cũng không cần qua lại, anh sợ Tiểu Phầnsau khi gặp em sẽ không chịu đi.” – Chung giờ lại tràn đầy xót xa.
Nếu tiền cược của hắn ‘được ăn cả ngã về không’, vậy không cần nhiều lời nữa.
Ông trời nếu cố ý để hắn sống như vậy, hắn trừ thuận theo mệnh trời thì còn thế nào được? Lại dây dưa nữa cũng chỉ là kéo dài thống khổ mà thôi.
* * *
“Về việc kết hợp điện tử khoa học kỹ thuật của sản phẩm điện dân đụng, trên phương tiện dây chuyền sản xuất….”
Hội nghị thảo luận sản phẩm mới nhất của quý một, vậy mà tinh thần Lan HâmÂn lại không có đặt trên đây, lòng cô không biết đã bay đi đâu chính côcũng không rõ.
Hôm nay hắn phải rời khỏi Đài Loan, giấy mời tổng giám đốc viết tới 20 năm, quả thật khiến cô khó có thể tin.
Diễn biến thành kết quả như thế, hẳn là cô thấy vui nhất, tại sao cô khôngcảm thấy vui chút nào, ngược lại tảng đá đè ở ngực cơ hồ làm cô khôngthở nổi?
Trái tim rất bất an nhảy lên, một cảm giác lo lắng không cách nào hình dung thách thức với thần kinh luôn bình tĩnh trầm ổn củacô, làm cô căn bản không thể tĩnh tâm mà họp.
Vì sao kết quả lại thành như vậy?
Phải nên vui vẻ rồi lại không vui, ngược lại lật ngược mỗi câu cô nói, lậtngược phản bác lại ý nghĩ trước kia của cô. Cô biết mình tương đối mâuthuẫn, đã từng thương hắn, rồi lại không dám lao quá sâu vào tình cảm;hiện tại ngẫm nghĩ, phát giác nguyên nhân chính là ở chỗ cô yếu đuối vàkhông tín nhiệm vào tình cảm bản thân.
Sai lầm của cha mẹ là thủphạm, phương thức bày tỏ tình yêu sai lầm của Chung Ly Minh Khiết làm cô sợ đối mặt với tình cảm, rồi lại khát vọng tình cảm, trong quá trìnhđó, làm tổn thương hắn cũng làm tổn thương mình, nhưng cô lại không biết mình nên làm thế nào.
Có lẽ là sợ, cũng có lẽ là bởi tính cách không được tự nhiên của cô.
Quá nhiều khả năng rồi, nhưng nguyên nhân sau lưng bởi cô lùi bước; muốn có được rồi lại không muốn trả giá, muốn có được rồi lại không dám khátvọng. . . . . .
Suy nghĩ của cô chưa từng rối loạn, thậm chí khó có thể dọn dẹp.
Khát vọng gặp lại hắn một lần, mặc dù không biết sẽ nói gì với hắn, nhưng cô bây giờ, thật sự rất nhớ hắn, năm đó hắn đi Anh quốc, cô cũng không nhớ hắn như vậy, không biết lúc này mình vì sao lại nhớ hắn, hi vọng hắnlập tức xuất hiện trước mắt cô
Dường như có chuyện gì đó khiến cô đứng ngồi không yên, giống như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc?”
Thư ký khẽ gọi mấy tiếng, khiến Lan Hâm Ân hoàn hồn, ngước mắt nhìn thư ký, cô lập tức nói – “Bảo tài xế lái xe ra ngoài, tôi muốn tới sân bayngay.”
Cô không biết chuyến bay của hắn cất cánh lúc mấy giờ, nhưng… coi như là thử vận may của cô đi.
Cô muốn nói cho hắn biết, cô chưa thể nghĩ ra đáp án của mình, không biếthắn có nguyện ý cho cô thêm chút thời gian suy nghĩ thật kỹ hay không.
Cô còn muốn nói cho hắn biết, thật ra cô cũng không hận hắn, cũng khôngghét hắn, cô chỉ là rất khó mở miệng nói cho hắn biết, cô đã sớm tha thứ hắn.
Song, ở sân bay đang đợi cô lại là một tai nạn máy bay.
Quả cầu lửa nổ tung trong phút chốc làm đóng băng máu cô, khiến cô khôngkịp chuẩn bị đã ngã xuống đất, bên tai chỉ còn những tiếng ồn ào ong ong tác động, còn cả tiếng trái tim vỡ nát. . . . .