Nghe Du An Kỳ nói rằng không muốn giữ đứa bé. Trương phu nhân liền ra hiệu cho vị bác sĩ ra ngoài. Bà nhìn Du An Kỳ có chút khổ sở, hỏi:
– An Kỳ, cháu có nỗi khổ gì sao? Sao lại không muốn giữ đứa bé lại?
Trương phu nhân đặt tay mình lên tay cô. An Kỳ ngước đầu lên nhìn bà, cô nói với giọng đầy căng thẳng:
– Bác gái, cháu và Trương Thần vẫn còn trẻ, có em bé bây giờ thì thật sớm.
– An Kỳ, cháu nghe bác nói. Con cái là do trời ban, không thể vì nhất thời mà phá bỏ nó.
– Nhưng mà chúng cháu…
An Kỳ thật sự rất muốn nói với Trương phu nhân về chuyện giữa cô và Trương Thần chỉ đang làm việc theo khế ước. Nhưng cô biết, nếu như cô nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trương phu nhân nhận ra, dường như An Kỳ đang cố che giấu bà điều gì. Bà liền hỏi:
– Cháu và tiểu Thần giấu bác điều gì sao? Hai đứa cãi nhau à?
An Kỳ im lặng, cũng chẳng có bất kì phản ứng gì.
– An Kỳ, nếu hai đứa có xảy ra mẫu thuẫn, hãy ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Đừng vì tức giận mà quyết định bừa. Hoặc là, cháu cứ nói với bác, bác sẽ làm chủ cho cháu.
An Kỳ ngước lên nhìn Trương phu nhân, thấy bà đang nhìn mình, nụ cười hiền dịu trên môi bà bất giác làm cô liên tưởng đến mẹ. An Kỳ lúc này không ý thức được, liền gọi Trương phu nhân ” mẹ ơi ” và rơi nước mắt. Bà có chút sững sốt, cũng có chút vui mừng, cố hỏi để đính chính:
– An Kỳ, cháu vừa gọi ta là gì?
An Kỳ nhanh chóng lau đi nước mắt, nói:
– Cháu xin lỗi. Lúc này cháu thấy bác giống mẹ cháu nên…
– Không sao, không sao. Nếu muốn, sau này cháu có thể gọi ta là mẹ.
An Kỳ không trả lời, chỉ cười nhẹ. Cô biết, từ ” mẹ ” này thật ra không dành cho cô gọi. Nhưng Trương phu nhân lại không nghĩ như vậy. Thấy cô cười, bà nhanh miệng nói:
– Cháu cười nghĩa là đồng ý gọi ra là mẹ đó.
An Kỳ có chút ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của bà. An Kỳ không nỡ phản bác lại, chỉ gật nhẹ đầu.
Trương phu nhân khuyên nhủ An Kỳ hãy suy nghĩ thật kĩ về chuyện đứa bé. Bà không muốn vì nhất thời mà phải khiến cô ân hận.
– An Kỳ, con có thể nể mặt ta, cứ xem như là vì ta, giữ đứa trẻ này lại, có được không?
– Nếu… nếu mẹ đã nói đến như vậy, thì con sẽ nghe theo.
– Được, con dâu ngoan.
– Con dâu?
– An Kỳ đã gọi ta là mẹ, dĩ nhiên con chính là con dâu của ta rồi
Quả nhiên không uổng công Trương phu nhân ngồi khuyên nhủ An Kỳ. Cuối cùng, cô cũng đã quyết định không phá đứa bé.
Vì xúc động, Trương phu nhân đã ôm lấy An Kỳ, bà còn rơi nước mắt. Thấy An Kỳ lo lắng, bà liền trấn an:
– Đừng lo, ta vui quá nên rơi nước mắt thôi.
Bà nói tiếp:
– Ta lập tức cho người đi thông báo với tiểu Thần, nói cho nó biết con đã có thai, để sau này nó có thể chăm sóc con chu đáo hơn.
– Ah… khoan đã.
An Kỳ có chút khuẩn trương, nói tiếp:
– Con… con muốn tạo sự bất ngờ cho anh ấy.
– Cũng đúng, cũng đúng.
Trương phu nhân lúc này đầy vui vẻ và hào hứng. Bà nói với An Kỳ rằng, sau này mỗi ngày sẽ đến đây để chăm sóc cho cô. Tuy lúc đầu An Kỳ cảm thấy rất ngại, nhưng sau khi thấy Trương phu nhân kiên quyết đến vậy, cô cũng chẳng còn cách nào.
Trương phu nhân để An Kỳ nằm trong phòng nghỉ ngơi. Còn bà quay trở về Trương gia. Bà vừa đi vừa nghĩ:
” Thật không ngờ, mình sắp có con dâu ngoan, lại sắp có thêm cháu. Đúng là ông trời không phụ lòng người. ”
Mấy ngày sau, An Kỳ chỉ ở nhà dưỡng thai. Vì Trương phu nhân biết An Kỳ còn đi làm nên đã bắt cô ở nhà nghỉ ngơi. Cũng mấy ngày ấy, Hà Hoa Tử không thấy An Kỳ đến quán làm, cô liền một mình đến biệt thự tìm. Cô được dì Quế đưa lên phòng. Vừa mở cửa, cả ba người nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Trương phu nhân không khỏi bất ngờ, hốt:
– Tiểu Hà, sao cháu lại đến đây?
– Chào bác Trương, mấy ngày nay không thấy An Kỳ đi làm, cháu lo lắng nên đến thăm.
Dứt lời, Hà Hoa Tử thấy An Kỳ đang nằm trên giường, cô liền ngồi ngay bên cạnh.
Lúc này, An Kỳ liền nói chuyên thủ thỉ với Hà Hoa Tử:
– Chị biết mẹ của Trương Thần sao?
– Chị biết hắn ta, chẳng lẽ lại không biết ba mẹ hắn.
Nói rồi, cả hai người tỏ ra vẫn bình thường, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
– Hóa ra tiểu Hà là sếp của An Kỳ.
Nghe Trương phu nhân nói, Hà Hoa Tử vừa đáp lại, vừa cười.
– Dạ.
– Vậy con có thể cho con bé nghỉ làm một năm, có được không? Tiểu An Kỳ cần phải dưỡng thai.
– Dưỡng thai? Em…
Hà Hoa Tử xoay qua nhìn Du An Kỳ, có chút bỡ ngỡ. Song, cô nhanh chóng lấy lại trạng thái ban đầu, hỏi An Kỳ:
– Em có thai rồi.
An Kỳ vẻ đầy miễn cường, gật đầu xác nhận.
– Tiểu Hà, ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?
– Họ vẫn khỏe.
– Vậy còn tiểu Lượng?
– Tiểu Lượng? Là ai?
Hà Hoa Tử cố suy nghĩ xem người mà mẹ Trương Thần hỏi là ai. Bà lại trêu cô, nói:
– Tiểu Hà vẫn thích đùa. Ngoài vị hôn thê của cháu ra thì còn ai tên là Lượng.
Hà Hoa Tử nghe xong, liền kinh ngạc. Cô cứ nghĩ chuyện này chỉ có gia đình hay bên biết, tại sao bây giờ ngay cả Trương phu nhân cũng biết. Cô bèn hỏi:
– Bác Trương, tại sao bác lại biết…?
– Sáng nay trên báo có đăng.
Bà vừa nói xong thì nhìn đồng hồ, rồi nhìn hai người, nói:
– Tiểu Hà, cháu ở đây nói chuyện với An Kỳ, bác xuống dưới lấy canh đã hầm lên đây để tẩm bộ cho con bé.
Nghe xong, cả hai đều nhẹ nhàng cười. Nhưng bà vừa rời khỏi, Hà Hoa Tử liền điên cuồng lấy điện thoại và xem tức hôm nay. Vừa xem xong, cô liền tức giận mà ném điện thoại xuống giường. Du An Kỳ không biết báo nói gì khiến Hà Hoa Tử tức giận đến vậy. Cô liền cầm lấy điện thoại, vừa đọc vừa nhăn mày:
– Tin hot: Tổng tài Lý gia xác nhận có hôn ước với thiên kim Hà gia. Sẽ kết hôn trong vài năm sắp tới.
Đọc xong, Du An Kỳ chỉ biết lắc đầu, rồi lại nhìn sang Hà Hoa Tử đang tức giận. Muốn lấy được trái tim của Hà Hoa Tử, thật khó.
? background music?
Tỳ Bà Hành – Kỳ Nhiên, Thẩm Mật Nhân