Khế Ước Hào Môn

Chương 20: Anh đừng xen vào



Thân ảnh kia rơi xuống, mị hoặc mà đường hoàng, lộ ra lực hấp dẫn chết người.

Tần Mộc Ngữ lại càng hoảng sợ, dừng lại ôm sách cùng các bạn xung quanh, trong đám người nhốn nháo rộn ràng, thân ảnh Ngự Phong Trì tao nhã đứng lên, nhếch mép cười một cách ác ý hướng về phía nàng đi tới.

Các cô gái xung quanh đều nhận ra thiếu gia nhà họ Ngự, trong đôi mắt toát lên sự sùng bái cùng yêu thích, nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn ngập hình ảnh của Tần Mộc Ngữ, điều đó lại làm dấy lên sự đố kỵ cùng ngưỡng mộ của bao người.

“Ồ, cậu ấm nhà họ Ngự hôm nay lại đi học, chuyện này thậy là hiếm thấy!”

“Đúng thế, mấy trăm năm mới thấy anh ta một lần, như thế nào, từng chơi đùa phong lưu với loại con gái phóng đãng, nay lại lưu luyến trong chốn học đường này!”

“Ha ha…”

Các nữ sinh xung quanh mỉm cười õng ẹo làm dáng hị vọng có thể chiếm được ánh mắt hắn.

Hắn búng tay về phiá trước, Ngự Pphong Trì cúi đầu sát vào Tần Mộc Ngữ nở nụ cười tà ý nói: “Không phải tôi không muốn rời xa chốn học đường, tôi chỉ là nhớ nhung một bông hoa nơi này thế thôi, ngày hôm nay, cô ấy là của tôi…”

Ngón tay thon dài của hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của Tần Mộc Ngữ, nàng bị hoảng hốt bởi những cặp mắt khó hiểu của người khác lập tức rút cánh tay của mình lại!

Tần Mộc Ngữ không ngờ đến hành động của hắn, cổ tay bị kéo đi, toàn bộ thân thể nàng hướng về phía trước, vết thương trên vai đột ngột bị xé toạc, nàng kêu đau một tiếng, khuôn mặt tái nhợt, suýt nữa ngã vào lòng Ngự Phong Trì!

Ngự Phong Trì nở nụ cười tà, nhưng ngay lập tức đã thay đổi nét mặt!

“Này…” Hắn nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nàng, trong ánh mắt một mảng căng thẳng đến nghẹt thở “Tần Mộc Ngữ… Tần Mộc Ngữ cô sao thế này?!”

Người này… không phải chỉ lôi kéo một chút sao? Thế nào mà phải đau đến như thế!

Ngự Phong Trì nhanh chóng ôm chặt lấy nàng, ánh mắt sắc bén xem xét cánh tay nàng, cuối cùng cũng chú ý thấy bờ vai phía sau nàng xuất hiện một vết đỏ thẫm, nắm chặt lấy bả vai nàng, thấp giọng mắng: “Chết tiệt… em làm sao như thế này?!”

Tần Mộc Ngữ không một chút sức lực phản kháng, bị ôm sát vào người hắn: “Anh buông tôi ra… đừng có ôm tôi…”

“Anh hỏi em làm thế nào mà như vậy!” Ngự Phong Trì đứng lên gầm nhẹ.

“Tôi đang đau lắm, buông tôi ra!”

Tại phòng y tế Tần Mộc Ngữ được xử lý tốt vết thương, nàng bước xuống bậc thang ngồi xuống ở bên cạnh.

“Cha cô thẳng tay đối xử độc ác với cô như vậy? Cô tính lừa gạt ai hả?” Ngự Phong Trì lạnh lùng nhếch khóe miệng, ngồi xuống bên cạnh nàng, hai chân duỗi thẳng, tùy ý kéo dãn cơ thể một cách khoan khoái nhưng đầy mị hoặc.

“Không sai đúng là ba tôi, nhưng không phải là vì đánh tôi thế thôi.” Nàng nói thẳng, lấy tay chạm nhẹ vào miếng băng vải đã được quấn chặt, dùng ánh mắt cảnh cáo mà nhìn hắn: “Anh không được đụng đến tôi lần nữa, bằng không tôi với anh sẽ trở mặt.”

Sắc mặt Ngự Phong Trì rất lạnh, khóe miệng nhếch lên: “Tôi sẽ không làm gì.”

Hắn tiến sát vào mặt nàng nói “Chẳng qua tôi chỉ tò mò là cô vì ai mà che dấu thôi? Lại là tên cận vệ mà cô rất yêu thích sao?”

“Anh đừng có xen vào!” Tần Mộc Ngữ nhíu mày nói.

“Tôi không xen vào!” Ngự Phong Trì cười giận dữ, hừ lạnh một tiếng, chống tay bên hông nàng tiến sát vào nàng đe nạt “Tần Mộc Ngữ não cô quả thực có vấn đề! Cô có khi nào thấy mình giống thánh nữ không? Ai khiến cô vướng phải loại tình cảnh này?”

Tần Mộc Ngữ nghe vậy nên hơi nhíu mày, trong lòng rất khó chịu, bỗng nhớ lại tối hôm qua khi Thượng Quan Hạo bỏ đi khuôn mặt lộ vẻ tức giận, cảm giác như có cái gì đâm vào đau nhức, khuôn mặt méo mó: “Anh câm miệng ngay! Tôi thích anh ta, yêu anh ta thì làm sao?”

“Cô bệnh rồi mới có thể gây ra cái loại chuyện này.” Ngự Phong Trì thấp giọng buông lời hạ tiện.

“Anh cần gì dùng lời lẽ bẩn thỉu như thế? Anh nói lại thử xem!” Khẩu khí Tần Mộc Ngữ có chút dữ dội, tên nam nhân này thật khó ưa.

“Nói lại lần nữa thì thế nào!” Ngự Phong Trì bóp lấy cằm nàng, đôi mắt lóe lên ánh nhìn châm biếm lãnh liệt “Ngu xuẩn, nếu là đàn ông sẽ không để phụ nữ thay mình gánh chịu mọi chuyện, tôi chính là mắng chửi tên kia, thật là đồ phá rối!”

“Anh…”

Tần Mộc Ngữ không biết phải nói thế nào, nàng vốn không biết cãi nhau, lại thêm không muốn cùng tên nam nhân không biết xấu hổ này. Nàng thầm nghĩ mau mau thoát đi, lắc lắc khuôn mặt muốn thoát khỏi tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh tức giận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.