Trong cuộc sống có rất nhiều phép thử, cũng có rất nhiều sai số. Nhưng những chuyện tưởng chừng như không thể xảy ra, thì vẫn có thể xảy ra trước cả những chuyện vụn vặt đời thường.
Hoàng An đang trên đường về nhà, mấy cô chú bán hàng trước chợ réo tên lại.
“Thằng An! Cầm bó rau về cho bà nội, bà nội bây sáng ra chổ tao mua rau xong te re đi về bỏ rau lại nè!” Cô ba bán rau đưa cho cậu một bịt rau to.
“Dạ cô!” Hoàng An hơi bất lực.
Mười mấy năm qua bà nội và cậu cùng nhau sống nương tựa nhau. Bà nội không giàu có nhưng bà vẫn nuôi cho cậu lớn lên, còn cho cậu ăn học. Hoàng An luôn tự nhủ với lòng phải thành công thật nhanh, ít nhất nhanh hơn sự già nua của bà.
“Bà nội, sao bà mua rau mà không mang về?” Hoàng An vào nhà thì gọi bà.
“Bà đâu có mua rau đâu?” Bà cụ lom khom đi từ nhà bếp đi ra.
“Cô ba Nha nói nội có mua!”
“Ờ vậy hả, vậy thì nội có mua”. Bà cụ cười khà khà.
Năm nay bà cụ đã gần 80 tuổi, tóc bà đã trắng phơ gần hết đầu. Năm ấy khi bà nhận nuôi Hoàng An thì bà vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn làm đồ thủ công mang ra chợ bỏ mối. Dần dần bà không còn ngồi lâu được nữa, thỉnh thoảng chỉ làm được vài cái. Hai bà cháu sinh sống được đều là do trợ cấp từ tiền của người già và sự giúp đỡ của hàng xóm xung quanh.
“Nội ơi, con đem đồ vào nhà hết rồi, có mưa nội cũng đừng mở cửa ra nữa nha!” Hoàng An dặn dò bà kĩ lưỡng.
“Ừ, bây đi mấy giờ bây về?” Bà cụ gấp gáp lấy mấy cái bánh bao bỏ vào túi đưa cho Hoàng An.
“Con chưa biết, nhưng con sẽ cố gắng về sớm với nội nha!” Hoàng An ôm rồi hôn lên trán bà cụ.
Bà cười hiền từ rồi phẩy tay: “Đi đi con, có mưa thì vào nấp đừng để ướt”.
Hoàng An dắt chiếc xe cũ kỹ ra chuẩn bị đi, để phụ giúp bà nên cậu đã đi làm thêm, Hoàng An chạy xe giao hàng hóa, giao thức ăn trong khu vực. Được lợi thế tuổi tác nên cậu đã thi bằng lái từ rất sớm.
“Bác năm, bác nhìn chừng bà nội con dùm nha!” Hoàng An dắt xe ra vừa nói với hàng xóm xung quanh.
Họ cũng niềm nở gật đầu, Hoàng An lên xe bắt đầu chạy giao hàng khắp nơi. Nắng nôi hay mưa gió gì cậu cũng chịu khó hoàn thành công việc của cả ngày.
Hơn bốn giờ chiều, chỉ còn một đơn cuối cùng nữa thì cậu sẽ được về nhà. Cậu gọi điện vào số điện thoại, bên kia là giọng nữ miền Trung nhấc máy.
“Bạn có đơn hàng gửi đến địa điểm này, bây giờ bạn lấy được không?” Hoàng An hỏi.
“Dạ được, anh chờ một chút em xuống ngay ạ!”
Bên kia tắt máy, sao cậu nghe giọng này hơi quen nhỉ? Đứng chờ gần ba phút thì một cô gái mặc váy trắng tinh khôi chạy nhanh đến chổ cậu.
“Úi, lớp trưởng? Chúng ta có duyên như vậy à?” Đông Anh hào hứng nói.
Hoàng An vẫn lạnh nhạt nhìn cô, cậu đưa gói hàng cho cô rồi nói.
“Đơn hàng của bạn là 345 ngàn!”
Đông Anh vẫn nhìn anh cười cười, cô đưa cho cậu tổng cộng là 350 ngàn rồi nói.
“Lớp trưởng khỏi thối tiền thừa lại nha!”
Hoàng An ngạc nhiên nhìn cô, khi giao hàng ít ai không cần thối tiền thừa lại lắm.
“Vậy tôi cảm ơn!”
“Không có gì, mình có duyên mà”.
“Như vậy cũng tính là có duyên hả?” Hoàng An hỏi lại cô.
“À…” Đông Anh ngơ người ra, ừ nhỉ, cũng không được gọi là có duyên lắm.
“Tôi đi trước”. Hoàng An nói rồi dự định quay người đi.
“Vâng, hẹn gặp lại lớp trưởng ngày mai nha!” Đông Anh vui vẻ vẫy tay tạm biệt.
Cô không vào nhà ngay, lại chỉ đứng im ở đó im bóng của cậu khuất khỏi con đường. Trong lòng cô chợt thấy hồi hộp, tại sao nhỉ? Bất giác cô mỉm cười rồi thẹn thùng đi vào nhà.
Mong chờ ngày mai quá nhỉ?
Hôm sau Đông Anh đến trường từ rất sớm, điều cô không ngờ được rằng Hoàng An còn đến sớm hơn cô. Lúc này trong lớp chỉ có hai người.
“Chào buổi sáng, lớp trưởng!” Đông Anh vẫy tay.
Hoàng An nhìn cô rồi lại cúi đầu làm bài tập. Đông Anh bị bơ mà ngượng ngùng từ từ ngồi xuống. Cô không cam tâm bị lơ như vậy, cô lại tìm lí do quay xuống bàn của Hoàng An.
“Lớp trưởng biết làm bài này hả? Tối qua em làm cả đêm mà cũng không ra đáp án nữa”.
“Không ra đáp án thì tức là làm sai”. Hoàng An nói với cô.
Cô nghe cậu trả lời thì sáng mắt nói tiếp: “Lớp trưởng biết làm không ạ? Có thể hướng dẫn em không?”
Cậu im lặng một hồi mới cất tiếng nói: “Lấy vở nháp ra đây!”
“Dạ!” Đông Anh nhanh chóng mang sách vở ra xoay xuống bàn dưới cậm cụi viết.
Hoàng An nói sơ cho cô nghe về hướng làm bài, cô bị giọng nói của cậu hấp dẫn mà chăm chú nghe không lọt chữ nào ra ngoài. Cậu vừa giảng giải vừa bấm mấy cái vào máy tính, vài thao tác xong rồi đưa máy tính về phía cô, cậu cho cô xem kết quả. Đông Anh tỏ ra ngưỡng mộ không thôi. Đúng là người tài giỏi luôn tỏa ra một sức hút nào đó rất ghê gớm, nhưng quan trọng là Hoàng An vừa đẹp trai vừa giỏi giang, đây gọi là tâm phục khẩu phục.
“Em hiểu rồi, cảm ơn lớp trưởng nha”.
Hoàng An không trả lời lại cô, nhưng Đông Anh vẫn tươi cười thỏa mãn quay lên bàn của mình. Cô không biết tại sao chỉ càn tiếp xúc với cậu một chút thôi cũng thấy vui nữa.
“Yo, hai người đi học sớm vậy?” Một bạn nam bước vào lớp.
Bạn nam nhìn qua Hoàng An một cái liền nói tiếp.
“Anh An, bài số tám hôm qua anh làm được chưa? Em tính mãi không ra”.
“Làm rồi!” Hoàng An trả lời.
“Cho em mượn tham khảo tí!” Bạn nam vội vã chạy xuống lấy vở bài tập của Hoàng An.
Thấy cậu không nói gì nhưng Đông Anh vẫn thấy hơi khó chịu. Thì ra cậu lạnh nhạt như vậy nhưng ai cần thì cậu cũng sẽ giúp hết. Đông Anh ngồi im lặng, xem ra cô quá để ý tới chuyện của Hoàng An rồi.
…—————-…
Đông Anh: Anh An? Là đang gọi anh An hay là gọi Anh và An vậy?