Sau khi đuổi Đặng Linh Vi xuống xe, anh đã sốt sắng muốn đi tìm Linh Vi, nhưng anh chạy mấy vòng cũng không nhìn thấy cô, gọi điện bao nhiêu cuộc cũng đều không có người bắt máy.
“Chậc!” Anh bực bội đập tay vào vô lăng, không biết người phụ nữ này rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi.
Vậy là anh không lái xe nữa mà trực tiếp xuống xe, chạy bộ tìm Linh Vi.
Anh chạy mấy vòng trên vệ đường, dáo dác nhìn quanh nhưng vẫn không tìm ra cô. Lòng anh nóng như lửa đốt, chưa lúc nào anh lại có cảm giác căng thẳng như vậy, hôm nay thì cảm nhận được rồi.
Anh nhìn đông ngó tây tìm kiếm hình bóng của người ấy, cảm giác bất lực bắt đầu tràn về thì anh lại thấy một cô gái đang ngồi xổm ở đằng trước.
Anh đi đến gần, nhưng cô vẫn không phát hiện ra, cô cứ úp mặt mình vào đầu hai gối, đôi vai nhỏ bé ấy không ngừng run run. Nhìn thấy cô như vậy, anh thật sự rất đau lòng. Anh quỳ một chân xuống, hai tay đặt lên vai cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Linh Vi, về nhà thôi.”
Giọng nói quen thuộc này? Cô nhận ra giọng nói của anh nên liền hất hai tay anh ra và đứng phắt dậy: “Anh đừng lại gần đây. Anh đi đi, em muốn yên bình một mình.”
“Linh Vi, anh thật sự xin lỗi, chúng ta về nhà đi, được không?” Tần Minh Hạo dang hai tay ra, từng bước từng nhỏ tiến về Linh Vi, giọng nói gần như là đang cầu khẩn.
Nhưng anh tiến lên một bước thì Linh Vi lại lùi về sau một bước: “Anh đâu có lỗi, tại sao phải xin lỗi? Lỗi là ở em, em thừa nhận là mình sai, thừa nhận là do mình mơ mộng, ảo tưởng, mặt dày, vô liêm sỉ. Vốn dĩ đã biết trước kết quả, vậy mà em vẫn cố chấp không chịu buông tay. Là do em cả, em được sinh ra trên đời này chính là một sai lầm. Nếu em không xuất hiện trong cuộc sống của anh, thì chắc chắn ba năm nay cũng không cần phải chịu đựng nhiều như vậy.”
“Linh Vi!!! Đừng như vậy nữa có được không? Em đừng suy nghĩ tiêu cực, tất cả không phải là lỗi do em.”
“Thế giới này không ai cần em cả.” Cô mỉm cười, một nụ cười khiến lòng anh đau như cắt.
“Sao lại không? Còn có anh mà.” Lần này anh không suy nghĩ gì cả, những từ này là được thốt ra từ tận đáy lòng của anh, rất chân thành.
Nhưng cô sống trong ảo ảnh quá lâu rồi, không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả cả. Cô cảm thấy cuộc sống này có quá nhiều cạm bẫy, thật thật giả giả lẫn lộn, không ai biết được trong lòng người kia đang nghĩ gì, càng không ai biết được, đằng sau một nụ cười là có bao nhiêu sự thương hại, chế giễu và khinh bỉ.
“Anh diễn mệt không? Có phải những ngày qua anh cảm thấy rất mệt mỏi phải không? Có phải là căm phẫn đến mức muốn bóp chết em? Nếu mệt rồi thì anh cũng không cần diễn nữa, em cảm thấy bản thân nên đối mặt với sự thật rồi.” Cô nói ra những lời này vằng một giọng điệu vô cùng thản nhiên, dường như là muốn buông bỏ.
Tần Minh Hạo nhíu mày càng lúc càng chặt hơn, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn mà gắt gỏng: “Đặng Linh Vi!!! Em có thôi đi không? Có phải là em muốn chọc tức anh?”
Tần Minh Hạo cảm thấy vô cùng khó chịu, rõ ràng anh đối với cô là thật lòng, từng giờ, từng phút, từng giây đều chưa từng có một sự giả dối, vậy mà cô lại nói anh đang diễn kịch? Phải, lúc đầu anh cũng nói với chính bản thân mình là anh chỉ đang giả vờ thôi, nhưng sau này anh lại phát hiện ra… anh đối với cô không hề có chút dối lừa.
Nhưng mà một tí khó chịu này của anh là gì. Cô đã bị anh lạnh nhạt ba năm thì sao?
“Em không chọc tức anh, em chỉ nói sự thật, anh được giải thoát rồi. Hiện tại không cần thiết phải diễn, sau này cũng không cần. Anh nên trở về với chị ấy đi, đừng khiến cho ấy phải đau lòng, phải lo lắng. Anh nói với chị ấy, em không muốn cướp gì của chị ấy cả.” Đôi mắt của Linh Vi đờ đẫn như đã bị anh đó rút cạn hết sinh khí.
Anh nhìn cô, một mớ hỗn độn chợt dâng lên trong lòng anh, vừa thương, vừa xót lại vô cùng tức giận, nó khiến anh khó chịu như phát điên. Sự kiên nhẫn của anh cũng đã đến giới hạn, anh thật sự không có đủ bình tĩnh để kéo cô ra khỏi mây mù của sự tiêu cực.
Như người ta thường nói đó, không ai muốn vì ai mà bước vào tiêu cực, bị kéo xuống địa ngục cả, cho dù một người có mang trên mình sự lạc quan chói loá đến đâu cũng sẽ chùn bước thôi.
“Đặng Linh Vi, anh không muốn quan tâm đến em nữa, em muốn làm gì thì làm. Không muốn về nhà thì đừng về, em không cần phải chịu đựng, phải tỏ ra vui vẻ, tươi cười trước mặt anh nữa, em cũng được tự do rồi đó.” Nói xong, Tần Minh Hạo liền tức giận bỏ đi, anh cứ vậy mà băng qua đường, mặc kệ cho xe cộ tấp nập.
Linh Vi nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên, cô hát hiện ở phía trước đang có một xe tải đang lao tới, láo tới phía Tần Minh Hạo.
Hai mắt cô mở to, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ thì cô đã co chân lên chạy về phía anh, đứng ở phía trước chắn cho anh.
Nhưng vì Tần Minh Hạo phản ứng kịp nên đã kéo cô vào lề.
“Két!!!”
Chiếc xe kia vì sự việc diễn ra quá đột ngột nên đã phanh gấp khiến cho âm thanh vang lên điếc tai. Tên tài xế đó vốn còn đang buồn ngủ thì bị hai người làm cho tỉnh táo ngay tại cô. Hắn tức giận quát: “Hai đứa bây bị điên à? Giận dỗi, yêu đương thì cũng đừng gây hoạ cho người khác, có ngon thì cùng nhau xuống biển mà chết chung. Đừng để cho tài xế như bọn tao ngồi tù oan mạng.”
Sau khi trút giận xong, hắn hừ lạnh một tiếng rồi cho xe chạy đi mất.
Lúc này Tần Minh Hạo hoàn hồn lại mới nhận ra được tính chất nguy hiểm của việc này. Linh Vi vậy mà lại lao ra chắn mũi xe cho anh? Đúng là hết thuốc chữa.
“Em bị điên sao? Có biết là như vậy nguy hiểm lắm không? Em không cần mạng nữa à?” Tần Minh Hạo như muốn nổi khùng, chỉ trong chốc lát mà anh đã bị cô chọc điên hai lần.
“Chỉ cần anh sống, mạng của em không cần cũng được.” Cô nói ra câu này sao có thể bình thản đến vậy? Nó như một cơn gió thoảng, không phải kịch bản soạn sẵn, cũng chẳng cần suy nghĩ, cứ vậy mà thốt ra.
Tần Minh Hạo nghe xong vừa đau xót, vừa cảm động nhưng cũng không khỏi rùng mình.
Người phụ nữ này vì anh mà ngay cả mạng cũng không cần, rốt cuộc là cô yêu anh đến mức nào? Rốt cuộc là kiếp trước anh đã tích được phúc gì mà lại có một người phụ nữ yêu anh mù quáng như thế?
Anh thở dài, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, sau đó anh lại đưa tay ra ôm lấy Linh Vi, ôm chặt đến mức hận không thể ôm chặt hơn.
“Linh Vi, chúng ta về nhà đi được không? Đừng giận dỗi nữa.”
“Còn Đặng Tử San thì sao? Anh không sợ chị ấy buồn sao?”
“Tiểu bảo bối ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta cứ mặc kệ cô ấy đi, tạm thời đừng nhắc đến. Thế giới này hiện tại chỉ có anh và em thôi.”
Những phiền muộn trước mắt cứ tạm để qua một bên đi, tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy? Tại sao phải ép bản thân mình đối mặt với những thứ không muốn đối mặt? Vì trốn tránh không phải là cách sao? Nhưng trốn tránh một lúc, sống vui vẻ một lúc, khiến cho tâm hồn mình thanh thản một lúc, có gì không tốt?
Là con người thì ai mà không có khoảng khắc mềm yếu, muốn được chạy trốn khỏi vận mệnh, khỏi số phận. Vậy thì cứ sống yên ổn hết hôm nay đi, xem như lays thêm năng lượng đẻ tiếp tục chống chọi với thế giới này.
“Linh Vi, về nhà thôi.” Anh khẽ hôn lên mái tóc cô, ngay cả anh cũng không rõ là trong ánh mắt anh bây giờ có bao nhiêu ân cần, yêu thương, dịu dàng như làn nước mùa thu.
Linh Vi nép vào ngực anh, cảm nhận hết thảy sự ấm áp và từng nhịp tim anh, khẽ “ừm” một tiếng.