Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 40: (h)



Edit: salemsmall

Ngay cả hàng mi của Mộ Dung Nham cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, sung sướng đến mức thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống. Hắn nhìn người đang nửa tỉnh nửa mê nằm trong khuỷu tay mình, tí tách rơi lệ.

________________

Đến ngày 21 ấy, Kỷ Nam vẫn dậy từ rất sớm như thường lệ, sau khi rửa mặt còn thong thả ung dung đứng trong sân đánh một bộ quyền.

Hôm nay là “Ngày vui” của nàng, Kỷ Đình nói nàng không cần tới quân doanh tập thể dục buổi sáng, nhưng sau khi nàng đi dạo một vòng trong sân ngoài sân, thật không hiểu vào tầm này, nếu không tập thể dục buổi sáng thì còn có thể làm cái gì khác.

Cuộc sống đã sớm tạo thói quen, chỉ vì Đại Dạ mà sống.

Kể từ hôm nay, cho đến lúc sinh mệnh chấm dứt, có lẽ đều là như vậy chăng? Nàng đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn áng mây đen nặng nề phía chân trời, trong nội tâm hiện lên đủ loại vẻ mặt của Mộ Dung Nham, cười, giận, hay là vẻ mặt không chút biểu tình.

Từ đằng xa, Thiến a di dẫn theo hai tiểu nha đầu, tay nâng bộ y phục tân lang mà lát nữa nàng phải mặc tới, màu đỏ tươi nổi bật trên hành lang gấp khúc màu đen tuyền, như đâm thẳng vào mắt Kỷ Nam khiến hai mắt nàng tê rần.

Giữa lúc cảm thấy đau đớn, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thiến a di gọi nàng từ sau lưng: “Tiểu Tứ, đã đến lúc phải tắm rửa thay quần áo rồi.”

Bộ hỉ phục này là do Trấn Nam vương phi tự tay cắt, lại được Thiến a di may, mất một tháng mới hoàn thành. Nam điệp môn phái chế tác khôi giáp là thiên hạ vô địch, loại vải dùng để may y phục cũng thuộc hàng nhất đẳng. Nói là y phục tân lang, nhưng lại bởi vì có chút tư tâm nên chế tác có vẻ mơ hồ không rõ, một vài mảnh vải trắng được phối ngẫu nhiên, nên càng có phong thái của hỉ phục tân nương hơn.

Sau khi Kỷ Nam tắm rửa xong, mặc quần áo ngồi trước gương, người trong gương tóc đen xõa sang hai bên, từ đầu vai uốn lượn đến trước ngực, kết hợp với y phục màu đỏ tươi, khiến cho nàng có vẻ kiều diễm phong tình không nói nên lời.

Nàng nắm một lọn tóc trong tay, từ từ chải. Cảnh tượng này, làm cho nàng chợt nhớ tới ngày hôm đó, ở lễ hội Hoa Mân tại Ung Kinh.

Khi đó, nàng cũng như vậy, cũng ngồi soi gương, nhưng có một người đứng phía sau, dùng tay thay lược, từng cái hạ xuống, vừa dịu dàng vừa yêu thương ngắm nhìn nàng từ trong gương.

Bộ váy màu hồng phấn mà nàng mặc ngày hôm đó, cho đến nay, là thứ mà nàng luôn hoài niệm. Đó là bộ y phục mà cả đời này nàng được mặc một lần duy nhất, vào độ tuổi đẹp nhất, khi ở chung một chỗ với hắn.

Như vậy cũng đủ rồi.

Thiếu nữ trong gương mày kiếm mắt sáng, môi đỏ như son, lúc này nở nụ cười rung động lòng người. Nhưng nụ cười lại vô cùng lạnh nhạt và mang đầy tiếc nuối.

Tần Tang lặng yên không một tiếng động vén rèm đi vào, thấy Kỷ Nam trong bộ y phục mỏng manh, đang ngồi trước gương ngơ ngác mỉm cười.

Nàng ta vốn dĩ tới đây đem theo sự tức giận, nhưng thấy vậy cũng không khỏi âm thầm thở dài.

Kỷ Nam nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, cảnh giác ngước mắt lên, từ trong gương trông thấy nàng ta, nàng vội vàng khép chặt lại y phục, đứng dậy.

“Thiên Mật sứ có chuyện gì sao?”

Tần Tang cười quyến rũ, cũng không nói lời nào, chỉ nâng tay ném qua một phong thư. Kỷ Nam nhận lấy. Trên phong thư là nét chữ như rồng bay phượng múa mà nàng vô cùng quen thuộc. Chỉ nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy một tia lạnh lẽo.

Quả nhiên đó là thư mà Mộ Dung Nham gửi cho Ngô Kiền, thời gian ngắt quãng, tổng cộng có ba phong thư. Từ trong nội dung có thể đoán được có phong thư bị bỏ sót.

Phong thư gần nhất, là của ngày hôm qua, nội dung chỉ có bảy chữ vô cùng kinh hãi: “Ngày mai thấy tín hiệu hành động.”

Ngày mai… Đó không phải là hôm nay hay sao!

Kỷ Nam mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng và hoảng hốt.

“Bây giờ cô đi ngăn cản hắn vẫn còn kịp.” Tần Tang vừa dứt lời, Kỷ Nam đã tiện tay giật lấy một tấm ngoại bào, choàng lên người rồi chạy như điên ra bên ngoài.

Tần Tang khóa trái cửa phòng, nhảy ra ngoài bằng cửa sổ, né tránh bọn thị vệ, bay qua tường sau hậu viện. Dưới chân tường có một bóng dáng thanh tú cao ngất đang lẳng lặng đứng chờ.

“Thư này thực sự là do ngươi bắt chước nét chữ?” Tần Tang cười mỉm hỏi, “Nàng ấy vừa xem đã lập tức tin ngay.”

“Tin là tốt rồi.” Vẻ mặt Mộ Dung Tống như không để ý, “Về phần thật giả… Kỷ Nam nhìn là thật, nếu là Đoan Mật thái hậu nhìn, thì sẽ là ta bắt chước nét chữ.”

Tần Tang che miệng nở nụ cười, “Lục điện hạ thật là ‘Thú vị’.”

“Đối với ngươi, không phải lúc nào cũng ‘thú vị’ như vậy hay sao!” Mộ Dung Tống vẫn cười một cách xấu xa ngang ngược như trước, nhưng lúc này lại mang theo chút tàn nhẫn mà trước nay chưa từng có, “Nếu ta cảm thấy không có gì vui… Ví dụ như chuyện hôm nay mà có thêm người thứ ba biết, ta sẽ chủ động đi tìm chút lạc thú… Chẳng hạn như, nghe nói tiểu tân nương hôm nay là do Vương phi nhặt được từ hơn mười năm trước, thân thế vô cùng đáng ngờ…”

Hắn còn chưa dứt lời, một cây ngân châm đã bay qua gò má hắn, làm hắn bị xước da.

“Ngươi!” Mộ Dung Tống không ngờ rằng nàng ta lại dám động thủ đả thương hắn, vừa giận vừa sợ kêu lên.

Tần Tang ngay cả mi mắt cũng trở nên lạnh lùng, “Lục điện hạ, ta vốn chỉ là người được ngươi nhờ đến đây chuyển lời, sao bỗng chốc lại rơi vào tình cảnh bị ngươi uy hiếp rồi?”

Mộ Dung Tống thấy nàng ta trở mặt vô tình, trong nội tâm thầm oán hận, nhưng chợt nhớ đến từ nay về sau ắt có nhiều chỗ cần dùng đến nàng ta, nên đành cố gắng nhẫn nhịn.

Trong điện Bảo Hòa, người vốn đang cáo ốm không lâm triều – Hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạ đang đánh cờ cùng một người đối diện.

“Hắn bố trí như thế nào?” Mộ Dung Thiên Hạ nhìn chằm chằm vào ván cờ, lơ đãng mở miệng hỏi người nọ.

“Binh sĩ phòng thủ ở Thượng Kinh đều đã nằm trong sự khống chế của hắn. Những nơi hiểm yếu trong nội cung cũng bị tráo đổi thành tâm phúc của hắn. Hai mươi vạn đại quân ngoài thành chỉ còn cách nơi này không đến hai canh giờ đi bộ. Ngoài ra, còn chưa tính đến ba ngàn binh sĩ được hắn huấn luyện kỹ càng…”

Mộ Dung Thiên Hạ vừa nghe vừa gật đầu không ngừng, cuối cùng còn nở nụ cười, “Quả đúng là nhi tử mà trẫm coi trọng nhất. Nham Nhi bố trí kế hoạch này từng vòng từng vòng vô cùng chặt chẽ, quả thực không có chỗ nào sơ hở.”

“Đáng tiếc, người hắn đối mặt lại là đương kim thánh thượng, nhất định sẽ thất bại hoàn toàn.”

“Không, ” Mộ Dung Thiên Hạ cười lắc đầu, “Đại hoàng tử coi trẫm là Đương kim thánh thượng, Lục hoàng tử cũng coi trẫm là đương kim thánh thượng. Duy chỉ có Nham Nhi, ngày hôm nay hắn hành động như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn không coi trẫm là đương kim thánh thượng… Trong mắt hắn, trẫm chỉ là một người cha không công bằng mà thôi.”

“Hoàng thượng…” Trong giọng nói trầm thấp của người nọ mang theo sự cảm kích.

“Cho dù hôm nay không có ngươi, trẫm không biết những chuyện này thì dù kế hoạch của Nham Nhi có chu đáo chặt chẽ, không sơ hở đến đâu, kết quả cuối cũng cũng vẫn không thay đổi… Hắn không xuống tay được. Hắn oán ta, nhưng không hận.”

Mộ Dung Thiên Hạ nói đến đây, vô cùng tiếc nuối thở dài, ném quân cờ trong tay, “Diêu Viễn, đây là điểm mà Nham Nhi giống mẫu thân hắn nhất, cũng là điểm khiến ta yêu thích đứa bé này nhất, nhưng cũng là nguyên nhân khiến ta không thể trao cho hắn ngôi vị hoàng đế.”

Người đang cùng Hoàng đế đánh cờ – Thái y, Quốc cữu Diêu Viễn chợt nở nụ cười, nói: “Nhị điện hạ quá nặng tình nặng nghĩa, vĩnh viễn cũng không có được sự quyết đoán của Hoàng thượng.”

Mộ Dung Thiên Hạ lại vân vê một quân cờ giữa các ngón tay, cũng không vội đặt xuống ngay mà gõ nhẹ quân cờ lên bàn như có điều suy nghĩ.

Diêu Viễn thấp giọng nói tiếp: “Hàn đại tướng quân là phụng chỉ giả bộ đón ý nói hùa, nhưng Ngô Kiền kia lại trung thành và tận tâm với Nhị điện hạ, trong tay hắn ta còn nắm giữ hai mươi vạn đại quân, rất nguy hiểm.”

Mộ Dung Thiên Hạ nhìn ông một cái, ” Ngươi đang sợ đến lúc đó Nham Nhi đâm lao phải theo lao sao?”

“Đâm lao phải theo lao… Cũng đừng nên căng thẳng.” Hoàng đế cười thật tươi, “Nếu Nham Nhi có thể tàn nhẫn hạ được quyết tâm, ngôi vị Hoàng đế này, hắn ngồi cũng được!”

Diêu Viễn vừa nghe lời này, lập tức quỳ rạp xuống đất. Mộ Dung Thiên Hạ nhìn ông đang sợ hãi không thôi, thở dài: “Diêu Viễn,   không phải là trẫm đang nói nhảm. Nếu như trẫm giận hắn, sao có thể cho phép hắn đi tới bước này? Hắn là nhi tử của trẫm, ngôi vị hoàng đế vốn dĩ xứng đáng là của hắn. Trẫm không cho hắn, không phải bởi vì lý do nào khác, mà chỉ bởi cái tính tình kia, rất không thích hợp để làm hoàng đế.”

“Nếu như lần này hắn có thể thành công, trẫm sẽ rất cao hứng… Diêu Viễn, ngày trẫm còn trẻ, ban đầu cũng không muốn làm Hoàng đế, về sau lại bởi vì một người mà dùng binh bức vua thoái vị, giành lấy ngôi báu từ trong tay tiên đế.”

Đây là chuyện bí mật chốn cung đình, biết càng ít sống càng lâu, cho nên một chút Diêu Viễn cũng không muốn biết rõ. Ông dập đầu trước Hoàng đế, thấp giọng cầu xin: “Hoàng thượng, xin người thương tình Nhị hoàng tử điện hạ mất mẹ từ sớm, lại nể tình thần nhiều năm nay trung thành tận tâm với Hoàng thượng mà tha cho Nhị hoàng tử Điện hạ một mạng.”

Ván cờ lần trước, nay thắng bại đã rõ ràng, Mộ Dung Thiên Hạ tự tay thu lại quân cờ, cười lơ đãng: “Đứng lên đi Diêu Viễn, nếu ngươi không tin lời trẫm nói…, thì cũng nên tin vào tư cách của cháu ngươi. Huống chi còn có Kỷ Nam.”

“Hai môn chủ Thanh Long và Bạch Hổ, đều vì Đại Dạ mà cống hiến cho dù các triều đại có đổi thay, Nham Nhi cũng không phải ngoại lệ. Mọi người đều nói thế sự vô thường, kỳ thực mọi thứ đều đã được số mệnh an bài. Ngươi cứ mỏi mắt mà mong chờ đi.”

Kỷ Nam ngay cả ngựa cũng không thèm cưỡi, giữa ban ngày ban mặt, sử dụng khinh công bay từ Trấn Nam vương phủ đến thẳng phủ đệ của Nhị hoàng tử. Nàng nhún người một cái, trực tiếp lướt qua bờ tường cao lớn nhảy vào. Bọn thị vệ đứng gác xông lên thấy người tới là nàng, chỉ hai mặt nhìn nhau. Kỷ Nam cũng không kịp giải thích, lợi dụng khoảng trống, lao thẳng vào trúc lâu.

Mộ Dung Nham đứng trước cửa sổ nhỏ luyện chữ, thấy nàng xông tới hắn sững sờ, chậm rãi thả cây bút trên tay xuống: “Sao nàng lại tới đây?”

“Mộ Dung Nham, ” Kỷ Nam đứng ở cửa, liếc nhìn hắn, lồng ngực phập phồng mãnh liệt. Nàng nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Nếu chàng dám có chút, xíu, tơ, tưởng, tới, Đại, Dạ…”

“… Thì thế nào?” Hắn hơi nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt.

“Thì hãy giết ta trước đi.” Nàng cũng không uy hiếp đe dọa hay đau khổ cầu xin như những gì hắn dự đoán. Nàng rất bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng lại làm cho người ta nghe được cảm thấy nàng vô cùng chắc chắn.

Một cơn gió từ bên trong rừng trúc ùa vào khung cửa sổ, lượn lờ quanh bàn giấy, nhưng bởi vì có cái chặn giấy đè nặng, nên chỉ có thể thổi bay một góc, tạo nên tiếng động rất nhỏ.

Mộ Dung Nham bước tới chỗ nàng từ nơi phát ra tiếng động, từng bước một, mỗi khi tiến thêm một bước, đáy mắt hắn lại tăng thêm một tia cuồng loạn.

Rốt cuộc cũng đến trước mặt nàng, hắn tự tay nâng mặt nàng lên, hô hấp dịu dàng bao phủ trên gương mặt nàng: “Giết nàng, thì ai làm hoàng hậu của ta đây?”

Hắn cười thật lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại vô cùng ấm áp. Kỷ Nam bị hắn nhìn đến mức cả trái tim cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Nàng giật tay hắn ra, “Chàng nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Kỷ Tây và Kỷ Bắc đã chia nhau chạy tới cửa thành và trong nội cung. Ta cũng sẽ không để chàng có cơ hội báo tin cho Ngô Kiền. Chàng hãy sớm dừng tay, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

“Vì sao không trực tiếp nói với phụ thân nàng?” Hắn không trả lời nàng, mà cười hỏi ngược lại nàng.

Đáy mắt Kỷ Nam thoáng chốc hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh, nàng đưa tay đẩy mạnh hắn ra, nghẹn ngào gằn từng chữ từng chữ nói với hắn: “Bởi vì sợ chàng phải chết! Biết rõ chàng đại nghịch bất đạo, nhưng ta vẫn không nỡ bỏ mặc chàng! Vì chàng mà ta đã đi ngược lại với niềm tin của chính mình, nhưng lại không có biện pháp buông bỏ hoàn toàn. Về chuyện tư, là ta có lỗi với chàng, nhưng về đại nghĩa thì ta thực xin lỗi Đại Dạ. Ta… ta là kẻ vô tình vô nghĩa, bất trung bất hiếu!”

Những lời này, nàng đã nhịn quá lâu, lúc này nóng nảy mới hét vào mặt hắn. Toàn bộ khí thế như đã bị cạn kiệt sau lời nói đó, chân nàng mềm nhũn, ngồi sụp xuống mặt đất.

Kỷ Nam ôm lấy đầu mình, không nhịn được mà khóc nghẹn ngào.

Mộ Dung Nham ngồi xuống trước mặt nàng, vuốt mái tóc nàng. Hương thơm và cảm giác ẩm ướt từ ngón tay truyền đến, cùng với tiếng nức nở thút thít của nàng như xoắn lại thành những sợi xích vô hình, vừa trói tim hắn thật chặt vừa trêu chọc khiến toàn thân hắn nóng lên.

Trước mắt xẹt qua cảm xúc nặng nề, tứ chi của hắn đã đưa ra quyết định trước ý thức… Hắn vươn tay ôm nàng lên, không nói một lời bước thẳng vào phòng trong.

Dây dưa.

Tứ chi quấn quýt chặt chẽ, như thể muốn khảm vào cùng một chỗ với nhau.

Nàng vuốt ve hắn, ôm hắn thật chặt. Hắn lại dùng sức lực lớn hơn. Thân thể hai người dán sát một chỗ, giống như ngay cả linh hồn cũng không buông tha. Bọn họ dây dưa với nhau một cách vô thức, chỉ còn lại sự cuồng nhiệt và vui sướng nguyên thủy nhất.

Ngoại bào và áo lót bị xé thành những mảnh vải nhỏ, giăng khắp phòng. Trên người Kỷ Nam chỉ còn lại trung y mỏng manh, nhưng cũng đã bị mở rộng ra, chỉ còn lại hai cánh tay áo. Nàng đưa tay ôm lấy hắn, ống tay áo rơi xuống khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay trắng nõn như ngó sen.

Toàn thân nàng trắng nõn mềm mại, tóc đen tán loạn, mặt mày đẹp như tranh vẽ, nằm trên bộ hỉ phục màu đỏ chót, mềm mại động lòng người bên dưới thân hắn. Hai mắt nàng nhắm chặt, dịu dàng uyển chuyển rên lên khe khẽ,  thật giống với giấc mơ mà hắn đã từng mơ trăm ngàn lần.

Thừa hoan.

Mộ Dung Nham chỉ nghĩ đến hai chữ này, vừa khéo cũng là ý nghĩ của Kỷ Nam.

Ngón tay hắn dọc theo đường cong duyên dáng của chiếc cổ xuống phía dưới, tới nơi mềm mại đầy đặn còn lưu lại vết tích nhàn nhàn mà vài ngày trước hắn để lại. Hắn vuốt ve ở phía trên rồi cúi người ngậm lấy, trằn trọc mút vào.

Bàn tay dần dần lần xuống phía dưới, tới nơi đó, hắn đưa tay vào dò xét. Thân thể nàng lập tức cứng đờ, nhưng ngay sau đó bị hắn đẩy ra không chút lưu tình, vân vê xoa nắn.

Nàng nóng mặt, nhỏ giọng kêu lên. Hắn nghe thấy, bụng dưới càng phát hỏa, thả quả đào non mềm trong miệng ra, trườn lên trên tìm kiếm môi lưỡi để an ủi nàng.

“Ngồi dậy.” Hắn khàn giọng nói ngắn gọn, một tay đỡ lấy tấm lưng trần của nàng, ôm nàng ngồi lên đùi hắn.

Hỉ phục của nàng cũng bị ôm lên cùng, y phục vừa nặng vừa lỏng lẻo choàng trên vai nàng. Từ phía sau nhìn vào có hơi lộn xộn, nàng mặt đối mặt với hắn, chỉ cần cúi đầu một cái, da thịt bạch ngọc như cảnh tượng mĩ lệ liền lộ ra dưới lớp áo màu đỏ tươi không sót một chút gì.

“Cởi áo cho ta.” Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, vội vã ra lệnh cho nàng.

Mái tóc đen dài xõa tung phác thảo gương mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Kỷ Nam. Lúc này, hai má nàng đỏ ửng, hoàn toàn là một thiếu nữ xinh đẹp thẹn thùng đang chìm đắm trong tình yêu.

Vẻ mặt này của nàng, kết hợp với động tác dịu dàng ngoan ngoãn cởi nút thắt áo, khiến Mộ Dung Nham không thể nhịn được nữa, một tay kéo y phục trên vai nàng xuống, vừa đói khát vừa hung ác cắn mút lấy.

Kỷ Nam đau đến co rúm người, dừng tay lại, thì lập tức bị hắn kéo tay ôm lấy cổ hắn. Hắn gầm nhẹ lên như dã thú, tách hai chân nàng ra kẹp bên hông hắn, nghiêng người ép nàng xuống dưới thân. Lúc này hắn đã không còn lý trí nữa, đè chặt nàng bên dưới, rồi mạnh mẽ đâm vào.

Chuyện này đối với Kỷ Nam mà nói, so với bất cứ vết thương nào đều đau đớn hơn cả. Thương tích ở da thịt nhiều nhất chỉ có thể làm cho nàng mất đi ý thức, nhưng hắn làm cho nàng đau đến không muốn sống.

Giống như chỉ một giây sau sẽ chết đi, nhưng từ đầu đến cuối lại vẫn tỉnh táo.

Nàng tỉnh, cho nên chỉ cần một cử động nhỏ của hắn, nàng cũng cảm nhận được rõ ràng.

Có lẽ vẻ nhu thuận không hề phản kháng của nàng khiến hắn cảm thấy không đành lòng. Mộ Dung Nham từ từ chậm lại từ trong sự bạo ngược không hiểu được lúc vừa rồi. Hắn ôm lấy nàng, dịu dàng hôn một lúc, mới nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Xin lỗi… Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Kỷ Nam không đáp, bàn tay phủ lên tấm lưng trần nóng bỏng đổ đầy mồ hôi của hắn, gắng sức xoa, đôi chân run rẩy không kiềm chế được, nâng lên từ đám hỉ phục lôn xộn, quấn quanh hông hắn…

Mộ Dung Nham điên cuồng, nâng nàng lên ôm vào trong ngực, nặng nề lên xuống. Kỷ Nam ngửa cổ, ngăn không được tiếng rên khẽ, ánh mắt mê mang ngắm nhìn từng giọt mồ hôi nhỏ xuống cằm hắn.

“Nhị ca…” Nàng run run thì thào gọi hắn, hắn nghe xong lại càng không kiềm chế được, ôm chặt nàng giống như muốn bóp nát nàng trong lồng ngực hắn.

“Nhị ca, ” Mặt nàng dán vào lồng ngực hắn, giọng nói cao thấp đứt quãng của nàng vang lên giữa xóc nảy kịch liệt, “Ta nguyện vì chàng… Chết đi cũng không sợ hãi…”

Nàng nói xong, ngọt ngào run rẩy co rút thật nhanh, ngay cả khi hắn dừng lại cũng không phát hiện ra, chỉ co người lại khóc không ngừng được. Sau một lúc lâu nàng mới bình tĩnh lại, nhưng một chút khí lực cũng không có, ngã ngửa vào trong lồng ngực hắn, từ từ nhắm hai mắt, khẽ thở gấp.

Ngay cả hàng mi của Mộ Dung Nham cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, sung sướng đến mức thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống. Hắn nhìn người đang nửa tỉnh nửa mê nằm trong khuỷu tay mình tí tách rơi lệ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.