Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 10



Bên dưới tiểu y vẫn còn một lớp nữa, không phải y phục, mà là tầng tầng lớp lớp vải trắng rộng rãi quấn quanh, có nơi quấn ít nơi quấn nhiều, như là một làn da thứ hai dính sát vào người Kỷ Nam, bao bọc thân thể “hắn”, không lộ ra một chút xíu đường cong lồi lõm nào.

— —— —-

Ngày xuất chinh hôm đó vô cùng kỳ quái, rõ ràng giờ lành là giờ Thân, nhưng lại thông báo giờ Dần phải tập hợp.

Thời gian đến lúc bình minh vẫn còn sớm, nhưng bốn phía quảng trường đã cắm đầy những cây đuốc bằng gỗ thông to lớn, đang lép bép cháy sáng trong tiếng khấn cầu trong trẻo mà lạnh lùng của quốc sư trên đài cao.

Hoàng đế ngồi ở ghế chủ vị, chúng đại thần đứng bên tay trái, còn các vị hoàng tử ngồi theo thứ tự bên tay phải. d♥ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«o♥n Mộ Dung Lỗi hiển nhiên ngồi ở chiếc ghế đầu tiên, gần như là ngay sau lưng Trần Ngộ Bạch.

Kỷ Nam mặc một bộ khôi giáp màu trắng bạc do Trần Nam Vương đặc biệt gấp rút làm ra, đứng ở trong đội ngũ tướng lĩnh, thanh tú mà rắn rỏi như một cây nhỏ trong sáng sớm mùa xuân.

Đại tướng quân quả nhiên không đoán sai chút nào, sau khi ngày xuất chinh được định ra, chiếu thư bổ nhiệm lập tức xuống đến nơi, Kỷ Nam được phong làm phó tướng trong lần xuất chinh này – sau đại ca Kỷ Đông, đời này của Kỷ gia lại có thêm một vị tướng quân.

Lời cầu khấn của quốc sư tuy dài dòng nhưng vô cùng tốt đẹp, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm ái giống như tiên nhạc trên trời. Kỷ Nam lắng nghe, không khỏi thất thần, tầm mắt dừng lại trên người Đại hoàng tử: Dường như không thể chịu nổi khí lạnh của sáng sớm, nên mặc dù tiết trời đã vào đầu hạ, thế nhưng toàn thân hắn vẫn bọc một chiếc áo lông cáo màu tím, uể oải mệt mỏi dựa trên ghế, tuy rằng trông vô cùng tao nhã, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt.

Thời gian đã qua rất lâu, nhưng quốc sư vẫn chưa có chút dấu hiệu muốn kết thúc, đôi lông mày của Đại hoàng tử càng nhíu lại thật chặt, môi mím lại, vẻ mặt hơi hơi không kiên nhẫn.

Thượng Kinh vẫn âm thầm lưu truyền chút chuyện linh tinh về vị Đại hoàng tử này: Nghe nói hắn thân mắc một loại kỳ bệnh, mỗi đêm đều phải dùng một loại đan dược được đặc chế mới có thể đi vào giấc ngủ, mà loại đan dược kia phải lấy máu người làm thuốc dẫn, cực kỳ hiệu quả nhưng cũng vô cùng tổn hại sức khỏe. Sau khi ăn vào, ý thức của Đại hoàng tử thường xuyên mơ hồ, lúc thì phát rồ, lúc thì ngủ mê mệt không dậy nổi. Bởi vậy mỗi khi đêm xuống, người trong phủ Đại hoàng tử luôn cảm thấy run sợ.

Sau khi Kỷ Nam trở về đã nghe được không ít lời đồn như thế, nhưng cảnh tượng Mộ Dung Lỗi một tay thuần con ngựa hung hãn năm năm trước, đã ăn sâu bén rễ trong đầu nàng, diễღn。đ♥àn。l♥ê。qღuý。đô♥n ấn tượng vô cùng sâu sắc. Chính vì thế nên những lời đó nàng chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này thấy bộ dáng đứng ngồi không nên hồn của hắn, nàng lại không khỏi cũng tin vài phần.

Cùng lúc đó, cũng có một người liên tục thất thần trong tiếng cầu khấn dài dòng tốt đẹp của quốc sư, cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Đại hoàng tử như vậy – Mộ Dung Nham tao nhã ngồi ở vị trí thứ hai, nhìn có vẻ hết sức chăm chú, nhưng kỳ thực hắn đang vận nội lực, để nắm giữ chặt chẽ toàn bộ động tĩnh.

Lúc này, quốc sư đã bắt đầu nghi thức tế trời, hắn quét mắt xuống, lập tức có thủ hạ đi xuống thỉnh Kỷ Nam tiến lên.

Trước khi quân đội Đại Dạ xuất chinh, cần có quốc sư cầu phúc tế trời, trong đó có một bước cần dùng đến vài giọt máu của một vị chủ tướng phù hợp. Lần xuất chinh này, chủ soái là Hàn Đại tướng quân Hàn Quân, hắn là tướng lĩnh do một tay Kỷ Đình bồi dưỡng nên, chịu sự quản lý của quân đội Kỷ gia. Bởi vậy, mặc dù quân hàm của Kỷ Nam không cao bằng hắn, nhưng thân phận lại tôn quý hơn hắn, nên liền dùng máu nàng để tế trời.

Kỷ Nam bước đến trước mặt quốc sư, vén cổ tay áo, gật gật đầu với hắn, ý nói có thể bắt đầu. Trần Ngộ Bạch ngạo mạn liếc nhìn về phía Mộ Dung Lỗi và Mộ Dung nham cực nhanh, sau đó khóe miệng hắn khẽ giương lên, chỉ thấy ống tay áo màu đen tuyền của hắn đung đưa theo gió, chứ không thấy trong tay hắn có bất cứ đồ sắc bén nào, nhưng Kỷ Nam lại cảm thấy trên ngón tay chợt lạnh, rồi bị cắt vào một vết không dài không ngắn. Quốc sư cầm lấy chiếc bát trên bàn tế, hứng lấy vài giọt máu, sau đó thản nhiên phó người bên cạnh: “Đưa Kỷ tiểu tướng quân xuống băng bó!”

Không cần – Kỷ Nam đang muốn nói, vết thương nhỏ như vậy, đến khi xuất chinh cũng đã lành lại rồi.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, thị vệ kia nghe xong mệnh lệnh của quốc sư, đã cung kính lễ dộ dẫn đường phía trước, nàng cũng không muốn phụ ý tốt của người khác, dù sao lúc này cũng vẫn còn sớm, nên đành đi theo hắn.

Miệng vết thương của Kỷ Nam vừa mới gặp gió, Mộ Dung Nham đã phát hiện ra Đại hoàng tử bên cạnh có chút bất thường. Nội lực mà hắn tản ra để theo dõi động tĩnh lúc trước, bỗng chốc bị đánh trở về, lực đạo này mạnh mẽ tới mức khiến tim phổi của hắn bị đảo lộn một trận. di™en⊹d™an⊹le⊹q™uy⊹d™on⊹co™m Mộ Dung Nham giật mình ngước mắt lên nhìn, thấy Đại hoàng tử không uể oải chán nản như vừa rồi, mà hai mắt hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Kỷ Nam, và phát ra ánh sáng âm u trong đêm tối!

Đó là dấu hiệu cảm xúc của người tộc Thiên Mật đang dao động vô cùng kịch liệt!

“Ngày xuất chinh, nhớ chú ý đến Đại hoàng tử. Chuyện ngươi muốn biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đáp án.”

Lời nói của Trần Ngộ Bạch và cái liếc mắt cực nhanh của hắn lúc vừa rồi lần lượt hiện lên trong đầu Mộ Dung Nham, trong nháy mắt, toàn thân hắn đều đạt tới tình trạng báo động cao nhất.

Mắt thấy Kỷ Nam bị người kia dẫn đến phía sau quảng trường, Mộ Dung Lỗi dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, u quang trong mắt dần dần bớt đi, trên gương mặt hắn lại hiện lên ý cười lãnh khốc đến tột cùng, hắn hạ mí mắt yên lặng trong khoảnh khắc, sau đó không chút do dự đứng dậy đi theo.

Tim Mộ Dung Nham đập mạnh, hắn cố ý làm ra vẻ mặt tự nhiên như không có chuyện gì, sau đó đứng lên hướng Hoàng đế nhẹ giọng cáo lỗi, rồi chậm rãi theo sau.

***

Bên kia Kỷ Nam đang đi, trước mặt bỗng lóe lên một bóng dáng màu tím, thị vệ dẫn đường phía trước còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, đã mềm oặt rồi ngã xuống. Nàng nhanh chóng lùi lại một bước theo bản năng, khó khăn tránh được một chưởng của người trước mắt.

“Đại điện hạ!” Nàng trầm giọng kêu lên, trong chớp mắt xuất ra Phương Thiên kích, lại tránh được một chưởng ác liệt nữa.

Nghe thấy nàng gọi, Mộ Dung Lỗi thu tay, đứng cách nàng một trượng, trong chốc lát, mới cất giọng nói thô sáp hỏi: “Ngươi là người của tộc Thiên Mật phải không?”

“Ta không phải” Kỷ Nam thu kích lại, lắc đầu phủ nhận.

U quang trong mắt Mộ Dung Lỗi tỏa ra mãnh liệt, giữa lúc chưa có ánh sáng mặt trời càng thêm đáng sợ, giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng vô cùng nguy hiểm: “Nói, dối!”

Lời còn chưa dứt, thân mình hắn như một luồng gió lốc cực mạnh trên vách núi đá, điên cuồng đánh úp về phía Kỷ Nam. Kỷ Nam cắn răng một cái, múa kích nghênh đón, hai người cứng đối cứng từng chiêu một.

Mộ Dung Lỗi cuồng loạn gia tăng nội lực, quả thực như thần như ma, hung hăng cản lại Phương Thiên kích từ tay Kỷ Nam đánh tới. Kỷ Nam vừa nhìn đã cảm thấy không ổn, nhanh nhẹn xoay người đạp lên tường, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn vươn thân ra định chạy trốn. Mộ Dung Nham lạnh lùng cười một tiếng, kích trong tay tiện đường vạch ra một đường, không cần tốn sức đã tạo ra một vết thương ngay trên eo nàng.

Máu tươi lập tức thấm ra ngoài. Kỷ Nam nhịn đau cúi người rơi xuống đất, lại bị hắn bay lên rồi tung ra một chưởng mạnh tới mức ngất đi.

Chung quanh lập tức an tĩnh lại, mùi máu kia nhất thời tỏa ra mãnh liệt, trong không khí cũng chỉ có mùi này ngập tràn. Mộ Dung Nham nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu – chính xác là mùi hoa Thiên Mật không có sai, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt, căn bản không giống…nàng. Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới mùi máu kia có hương thơm ngào ngạt nồng đậm hơn, vẻ mặt nhất thời thống khổ vô cùng.

Khi Mộ Dung Nham đuổi tới nơi, đã trông thấy một màn khiến hắn kinh hãi không thôi: Đại hoàng tử từ từ nhắm hai mắt đứng lẳng lặng nơi đó, thần sắc điên cuồng. Trên mặt đất có hai người đang nằm, trong đó có một người mặc bộ khôi giáp màu trắng bạc, lộ ra khuôn mặt non nớt đang dán trên nền đá xanh, đúng là Kỷ Nam!

“Đại ca!” Hắn hoảng sợ kêu nhỏ một tiếng.

Mộ Dung Lỗi khẽ động, mở mắt ra thấy là hắn, lập tức thu lại biểu tình, rồi làm như không có chuyện gì tự nhiên rời khỏi nơi đó.

Mộ Dung Nham vội vàng đi qua ôm lấy Kỷ Nam, thấy hơi thở ấm áp, mạch tượng vẫn đập, cũng không thấy có vết thương nặng. Hắn điểm mấy huyệt đạo chung quanh vết thương của nàng để cầm máu, lúc này từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Đệ vừa thấy đại ca đi ra, huynh ấy lại làm sao vậy, sắc mặt tệ như vậy – xú lão hổ?!” Mộ Dung Tống trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỷ Nam mềm yếu ngã trong lòng Nhị ca, mới vừa rồi thần thái còn sáng láng xinh đẹp như vậy mà giờ máu tươi đã loang lổ ngân giáp rồi.

“Nói nhỏ thôi!” Mộ Dung Nham thấp giọng quát hắn.

“Là đại ca làm?! Huynh ấy điên rồi sao? Thực sự là điên rồi có phải hay không?!” Mộ Dung Tống mở to hai mắt, nhảy dựng lên ba trượng, “Đệ đi gọi ngự y tới!”

“Không thể đi! A Tống!” Mộ Dung Nham vội vàng gọi hắn lại, “Chỉ còn vài canh giờ nữa đại quân sẽ phải xuất chinh rồi, nếu tin tức Kỷ Nam bị thương lan truyền ra bên ngoài…”

Hắn chưa nói xong, Mộ Dung Tống đã hiểu được ngay.

Quân đội Kỷ gia là linh hồn của đại quân, Kỷ Nam cũng chính là niềm hi vọng chung của quân đội Kỷ gia, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn ví như nếu bị người khác biết được hắn bị thương ngay lúc này, lòng quân nhất định sẽ đại loạn.

Hơn nữa, người sẽ gặp nguy hiểm chính là Dung Nham – người mang một nửa huyết thống Nam quốc, hắn lại có mặt ở hiện trường, một khi tin tức ở đây bị truyền ra, không chỉ là đả kích trí mệnh đối với hắn, mà đến lúc đó trong quân, trên triều, trong cung nhất định bốn phía sẽ nổi loạn, trận này còn chưa đánh, Dạ quốc đã tự loạn rồi.

“Đi gọi Diêu quốc cữu tới, động tĩnh nhẹ nhàng một chút, ” Mộ Dung Nham cau mày phân phó, “Đệ không cần tới đây nữa, thay ta theo dõi đại ca!”

“Biết rồi!” A Tống bật dậy rồi xông ra ngoài.

Mộ Dung Nham di chuyển thị vệ đang bị hôn mê, giấu hắn vào trong góc thật kỹ, rồi mới xoay người lại an bài cho Kỷ Nam. Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, thấy cách đó không xa có một dãy lều trại trống không, d♡iễ♥n‿đ♥àn‿l♡ê‿qu♥ý‿đ♡ôn hắn lập tức chọn cái không dễ phát hiện, ôm Kỷ Nam vào trong, rồi cởi khôi giáp trên người “hắn” xuống, xử lý vết thương sau lưng kia.

May mà có ngân giáp cản lại, nên miệng vết thương cũng không sâu, có lẽ Đại hoàng tử cũng không thật sự muốn lấy mạng “hắn”. Mộ Dung Nham vừa nghĩ thầm trong đầu, vừa bắt tay vào cởi xiêm y sau lưng của Kỷ Nam ra.

Bên dưới tiểu y vẫn còn một lớp nữa, không phải y phục, mà là tầng tầng lớp lớp vải trắng rộng rãi quấn quanh, có nơi quấn ít nơi quấn nhiều, như là một làn da thứ hai dính sát vào người Kỷ Nam, bao bọc thân thể “hắn”, không lộ ra một chút xíu đường cong lồi lõm nào.

Đây là trang phục phòng ngự mới của quân lính sao? Mộ Dung Nham cảm thấy có chút kỳ lạ, kiên nhẫn cởi xuống từng vòng cho hắn, sau đó hung hăng hít vào một hơi!

“Điện hạ?”

“Đừng vào!” Mộ Dung Nham khẽ quát lên, lại run run rẩy rẩy bắt tay vào quấn lại đám vải trắng kia y như cũ, sau đó cởi ngoại bào trên người mình ra, đắp lên người đang hôn mê bất tỉnh, lúc này mới nói: “Cậu! Mời tiến vào nhanh!”

Hiển nhiên là A Tống đã nói qua về chuyện Kỷ Nam bị thương với Diêu Viễn, nên khi nhìn thấy Kỷ Nam bị gục ở chỗ này, một câu ông cũng chưa hỏi, ông tiến lên bắt mạch cho Kỷ Nam, di»ễn♡đà♥n♡l«ê♡qu♥ý♡đ»ôn rồi lấy dược hoàn mang theo ở bên hông, đút cho nàng ăn một viên. Tiếp theo, bàn tay ông đưa về phía miệng vết thương bên hông Kỷ Nam, lại bị Mộ Dung Nham ngăn cản.

“Miệng vết thương cháu đã xem qua rồi, chỉ là tổn thương da thịt rất nhỏ, qua mấy ngày sẽ lành.” Mộ Dung Nham hiếm khi có chút kích động, “Người không tiện xem…Cậu, nàng đã sắp tỉnh lại chưa?”

Diêu Viễn gật đầu một cái, “Ta cho ‘hắn’ ăn một viên kim phong ngọc lộ, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

“Vậy để cháu đưa nàng về chỗ cũ, thỉnh người nghĩ biện pháp dẫn nữ quyến Kỷ gia tới – hôm nay các nàng cũng đều đến đây tiễn đưa.” Mộ Dung Nham nói xong nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Nam, bước ra bên ngoài, “Cậu, ” hắn hạ giọng, “Cháu khẳng định chính là nàng.”

Diêu Viễn nghe vậy toàn thân chấn động, nhưng thời gian gấp gáp, ông chỉ “Ừ” một tiếng, rồi bước đi thật nhanh.

***

Kỷ Nam tỉnh lại trong tiếng hô to gọi nhỏ của Diễm Dương công chúa.

“Tiểu Tứ! Tiểu Tứ! Ôi Tiểu Tứ ngươi tỉnh rồi sao! Ôi Tiểu Tứ a!” Diễm Dương công chúa đứng dậy niệm phật, “Cuối cùng ngươi cũng thức dậy, ngươi suýt hù chết bản cung rồi!”

“Nhị nương…” Kỷ Nam cử động, sau lưng cảm thấy đau đớn một hồi, “Bây giờ…là giờ nào rồi ạ?!”

“Giờ Thìn, ” Diễm Dương công chúa đáp, “Bản cung tới chỗ Thái hậu thỉnh an, từ trong cung chạy ra định đi đưa tiễn, lại thấy ngươi bị ngất ở dọc đường, bản cung đã cho người đi gọi ngự y, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Ngồi dậy xem có bị thương ở đâu không?”

Kỷ Nam bĩu môi ngồi dậy, lắc đầu, “Không ạ…Không bị thương ở chỗ nào cả. Không cần phiền thoái ngự y!”

“Vậy máu trên đất này là từ đâu ra?!” Diễm Dương công chúa không tin, “Vừa rồi ngươi bị bất tỉnh, bản cung lại không biết y thuật, không dám tùy tiện động vào ngươi, ngươi vận khí công xem có chỗ nào không ổn hay không?”

“Thật sự không có, máu kia… Máu kia là do kẻ vừa đánh nhau với con lưu lại, hắn bị con đả thương, con… Trước khi hắn chạy thoát con bị hắn thổi mê hương!” Dưới tình thế cấp bách, Kỷ Nam tùy tiện bịa một câu chuyện, “Nhị nương, việc này tuyệt đối không được nói với ai khác! dieen™daan™lee™quyy™donn™com Kẻ kia không chừng là thích khách của nước khác, con phải bẩm báo lại cho Đại tướng quân để bàn bạc kỹ hơn mới được, người nhất định phải giả bộ không biết chuyện gì cả!”

“Ngươi không nói bản cung cũng biết!” Diễm Dương công chúa khinh thường, “Bản cung là trưởng công chúa Đại Dạ, có âm mưu quỷ kế nào mà ta chưa từng thấy qua, chuyện nhỏ thế này có là cái gì?”

“Như vậy là tốt rồi!” Kỷ Nam không dấu vết đỡ tường đứng lên, vết thương sau lưng tựa hồ đã ngưng chảy máu, vết thương đã khô nhưng vẫn có chút đau đớn, nàng hơi cử động, cảm thấy không nghiêm trọng lắm, trong lòng yên tâm hơn một chút.

“Nhị nương, con đi trước đây, chỉ còn vài canh giờ nữa là phải xuất chinh rồi, phải đi chuẩn bị một chút.” Trong đầu Kỷ Nam đang muốn đi tìm nơi nào có thuốc trị thương và vải băng, nàng cầm tay Diễm Dương công chúa, “Trong nhà đành phiền Nhị nương quan tâm, nếu có thể mùa thu này con sẽ sớm trở về, đưa người tới vùng ngoại ô cưỡi ngựa ngắm cảnh mùa thu!”

***

Những ánh tà dương cuối cùng trôi về phía cuối chân trời, ánh trăng cùng những ngôi sao nhỏ lóng lánh bắt đầu xuất hiện trên nền trời xanh đậm.

Diêu Viễn có chút trầy trật mới leo lên được nóc nhà, đi lảo đảo một đoạn, mới tìm được Mộ Dung Nham đang đứng bên cạnh chiếc sừng thú của mái hiên cao nhất trong phủ Nhị hoàng tử – hắn đang đứng hóng gió, ung dung thản nhiên thu cảnh tượng ngày đêm giao thoa này vào trong đáy mắt.

“Điện hạ, ” Diêu Viễn đến bên cạnh hắn, “Đại quân đã ra khỏi Thượng Kinh, nhìn sắc mặt của Kỷ tiểu tướng quân kia vẫn như thường, có lẽ cũng không đáng lo ngại.”

“Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở trong quân doanh, một vết thương nhỏ như vậy cũng không tính là gì.” Mộ Dung Nham quay mặt sang, “Cậu dẫn ai tới tìm nàng?”

“Diễm Dương công chúa.” Diêu Viễn cũng cười rộ lên, “Trưởng công chúa không câu nệ tiểu tiết, Kỷ Nam chỉ cần thuận miệng bịa ra một lý dolà có thể lừa được – có lẽ ‘hắn’ cũng không muốn ngay trước thời điểm xuất chinh còn xảy ra chuyện.”

“Vâng, nàng sẽ không nói ra đâu – nàng và đại ca của cháu cũng từng quen biết.” Mộ Dung Nham cười rộ lên, “Nhưng mà cháu nghĩ, trước ngày hôm nay, chắc chắn nàng không hề biết rằng Đại hoàng tử điện hạ kia – chính là một kẻ điên.”

Diêu Viễn khẽ gật đầu, “Hành động ngày hôm nay của Đại hoàng tử quả thực khó hiểu – nếu đã là bạn cũ, sao hắn lại xuống tay làm Kỷ Nam bị thương?”

“Máu của Kỷ Nam có chút kỳ lạ – sau khi nàng bị Trần Ngộ Bạch cắt ngón tay thì đại ca đột nhiên khác thường. Nhưng Kỷ Nam không có khả năng là người của tộc Thiên Mật. Khi còn ở Ám Dạ cốc, nàng từng bị thương trước mặt Cố Yên, lúc ấy cháu cũng ở đó, máu của nàng có màu đỏ.”

“Cố Yên không có võ công, nên nàng không phát hiện ra điều khác thường, nhưng không có nghĩa là Đại hoàng tử cũng không nhìn ra. Thiên Mật là Thượng cổ Thần tộc, những thứ chúng ta biết chỉ là số ít trong đó, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn chưa biết chừng Kỷ Nam thật sự có quan hệ gì đó với bộ tộc Thiên Mật.” Diêu Viễn trầm ngâm nói, “Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng – Điện hạ, hôm nay người thực sự quá mạo hiểm, nếu bị kẻ khác biết được người có liên quan đến thương tích của Kỷ tiểu tướng quân, thì người hết đường chối cãi.”

“Cháu biết.” Mộ Dung Nham cười khổ, “Nhưng cháu cũng là bất đắc dĩ – cháu đắc tội Trần Ngộ Bạch, nên hắn cố ý hại cháu một phen.”

“Quốc sư đại nhân là người thâm sâu không lường được, điện hạ không nên đối địch với hắn.” Diêu Viễn khuyên giải. Đại hoàng tử là kẻ điên, nhưng vẫn có thể đề phòng, còn vị quốc sư trẻ tuổi kia cũng giống như thần tiên, thật sự là không thể trêu trọc.

“Vâng, là do cháu lúc ấy đã nóng vội.” Mộ Dung Nham thở dài một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên, “May mà biến nguy thành an, hơn nữa lại còn là tuyệt, xử, phùng, sinh*!”

(* tuyệt xử phùng sinh – từ cảnh khốn cùng tìm được đường sống.)

Hai mắt Diêu Viễn sáng lên, vội vàng hỏi: “Nhưng theo như lời điện hạ nói, đã xác định được người nọ là ai rồi sao?”

Mộ Dung Nham mỉm cười gật đầu, cũng chưa trả lời mà hỏi ngược lại: “Mới vừa rồi cậu bắt mạch cho Kỷ tiểu tướng quân, có phát hiện ra điều bất thường hay không?”

Diêu Viễn hồi tưởng lại mạch tượng, chậm rãi lắc đầu, “Khí huyết ngưng trệ…theo như lời người nói, còn lại cũng không có gì bất thường.”

“Cậu không cảm thấy khí huyết trong cơ thể ‘hắn’ chuyển động chậm chạp một cách kỳ lạ hay sao? Một thiếu niên mười ba tuổi, lại được tập võ từ nhỏ, mạch tượng làm sao có thể yếu ớt vô lực như một đứa trẻ bảy tám tuổi được chứ?” Ánh mắt Mộ Dung Nham càng lúc càng sáng, “Người không cảm thấy, dường như ‘hắn’ đang sử dụng một loại bí dược nào đó, để tận lực kiềm chế sự sinh trưởng phát dục hay sao?”

Diêu Viễn hoàn toàn tỉnh ngộ, “Hoàn toàn có khả năng!” Nhưng vừa mới nói xong, ông lại lắc đầu, “Không, nguyên nhân khí huyết của ‘hắn’ bị ngưng trệ là từ hữu mạch khởi, nếu dùng thuốc để ức chế mà không phải là bệnh lý, thì mạch tượng tuyệt đối sẽ không như vậy, dii™ễn~đa™àn~le™ê~qu™yý~đo™ôn mà phải thiên về hữu mạch đại, nam là dương, trái là dương – ” Nói tới đây, bỗng nhiên ông nghĩ đến một khả năng, dừng lại, kinh ngạc nhìn sang đứa cháu trai của mình.

Mộ Dung Nham nghênh đón vẻ mặt kinh ngạc của ông, chậm rãi gật đầu.

Bất chợt trước mắt hắn hiện ra thắt lưng thướt tha trơn bóng như ngọc thạch kia.

Trong Thượng Kinh, có rất nhiều nữ tử ái mộ hắn. Những thiếu nữ thanh xuân mà hắn đã từng gặp chỉ sợ là nhiều như sao trên trời, thời khắc hương diễm động lòng người cũng đếm không xuể, nhưng chưa bao giờ có một cảnh tượng lại có thể khiến cho hắn tâm thần chấn động như vậy.

“Đại vận nữ là âm, trước kia chúng ta cứ nghĩ mãi không ra vì sao lại có một đại vận kia không phù hợp, hóa ra tất cả là như vậy – Cậu, Kỷ Nam là nữ nhân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.