Sau khi Vương Duệ chạy đi Vương Tuấn Khải cũng nhìn sang hai người Vương Thành An và Kiều Lục Hi nói.
“Hai người về đi, hai người có ngồi ở đây cả ngày cũng không gặp được Nguyên Nguyên đâu.”
“Tuấn Khải, dì biết sai rồi con giúp dì lần này đi nếu không dì sẽ không về nhà được mất.” Kiều Lục Hi tỏ vẻ đáng thương nói.
Vương Tuấn Khải nhìn bà ta trong lòng cười chế nhạo, tưởng anh không biết là vì Vương Tần nói bà ta mới đến đây xin lỗi anh cầu xin anh và Vương Nguyên tha thứ sao? Và đương nhiên, nếu như anh không quay về Vương Gia thì bà ta cũng đừng hòng về được.
Lúc này ở bên ngoài vệ sĩ của Vương Tộc chạy vào nhìn Vương Tuấn Khải cung kính nói.
“Vương Thiếu Gia, Tiểu Thiếu Gia cho gọi ngài vào bên trong.”
“Đi đi, nói em ấy đợi tôi một chút đừng có làm loạn.” Vương Tuấn Khải phất tay nói, vệ sĩ cũng chạy đi.
Vương Thành An nhìn Vương Tuấn Khải một lượt, đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn vẫn không bao giờ chịu thua thiệt, cũng chưa bao giờ cho ai mặt mũi.
“Tiểu Khải, con xem Tiểu Kiều cô ấy cũng biết lỗi rồi con tha lỗi cho cô ấy đi.” Vương Thành An hạ giọng nói.
“Cha, hai người về đi. Nguyên Nguyên em ấy không dễ bỏ qua cho người khác đâu. Đợi khi nào hai người cầu xin được em ấy tha thứ thì hãy tìm con.” Vương Tuấn Khải nói xong rồi cũng nhanh chóng điều khiển xe lăn rời đi.
Vương Thành An nhìn Vương Tuấn Khải rời đi cũng thở dài lắc đầu, ông ghét bỏ nhìn về phía Kiều Lục Hi nói.
“Chỉ có chút việc làm cũng không xong. Cô tự tìm cách thuyết phục hai đứa nhỏ về đi.”
Vương Thành An nói xong cũng tức giận rời đi, Kiều Lục Hi nhìn ông ta bỏ đi thì tức giận đến đỏ mặt mà cũng nhanh chóng rời đi. Nếu không phải vì gia sản kia của Vương Gia và chuyện của năm đó bà ta có cần phải nhục nhã mà cúi đầu trước bọn họ như vậy không? Chỉ có điều, Kiều Lục Hi không ngờ được rằng, kế hoạch của bà ta sớm đã bị Vương Tuấn Khải nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vương Tuấn Khải điều khiển xe lăn vào bên trong nhà chính của Vương Tộc cũng đứng lên đi đến chỗ sofa ôm Vương Nguyên lên đặt cậu ngồi vào trong lòng mình.
“Bé cưng sao vậy? Còn giận hửm?”
“Có thể không giận sao? Dâu tây anh mua cho em chỉ còn hộp cuối cùng vậy mà Vương Duệ ăn hết rồi.” Vương Nguyên tức giận nói.
“Được rồi đừng tức giận, Duệ cho người đi mua lại cho em rồi nói không chừng tối sẽ có đấy.” Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.
“Vâng, lúc nãy họ nói gì với anh vậy?” Vương Nguyên ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải hỏi.
“Không có gì, là đến xin lỗi chúng ta chuyện hôm qua đó mà. Có điều, anh không thể nào cứ thế mà bỏ qua cho họ hiểu không?”
“Ồ, hiểu rồi. Nhưng mà bây giờ ở nhà thật chán em muốn đi chơi.” Vương Nguyên nũng nịu nói.
“Đi đi, nhớ cẩn thận đó biết chưa? Ra ngoài thì nhớ đem theo vệ sĩ.” Vương Tuấn Khải hôn lên môi cậu nói.
“Dạ vâng.”
Vương Nguyên đáp lại lời anh rồi cũng hí hửng chạy đi chơi. Hôm nay không có Vũ Phong và Vong Phi đi với cậu vậy thì cậu sẽ tự lái xe đi.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hí hửng chạy đi thì chỉ biết bất lực lắc đầu, anh nói lớn.
“Không được ăn đồ ăn lung tung, nếu không em cũng đừng có trở về nữa.”
“Em biết rồi, Khải khó ưa.” Vương Nguyên nói vọng vào lại rồi cũng chạy đi mất hút.
Vương Tuấn Khải cũng chẳng thể làm gì đứa nhỏ kia được, chỉ đành ở nhà làm việc đợi người vừa mới chạy ra ngoài chơi kia về thôi.
Sau khi Vương Nguyên rời đi không lâu thì Vương Duệ cũng đi vào nhà. Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Duệ đang đi đến thì nhếch môi cười, anh hỏi.
“Không sợ nữa à?”
“Há, em ấy ra ngoài rồi mà. Hơn nữa, dâu tây chiều sẽ có người đem đến thôi anh yên tâm. Cơ mà hôm nay anh lại thả người đi ra ngoài à?” Vương Duệ nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
“Ừm, để em ấy đi chơi lòng vòng cũng tốt. Dù sao anh cũng không thể nhốt em ấy mãi ở trong nhà.”
“Ha, xem ra Lão Đại đổi tính rồi. Cơ mà, đứa nhỏ kia mỗi lần ra ngoài lại chạy nhảy loạn cả lên rất nguy hiểm.”
“Không sao, có ám vệ bảo vệ em ấy. Hơn nữa cũng phải cho em ấy học cách tự mình bảo vệ mình đi thôi.”
Thật ra, Vương Tuấn Khải không thích Vương Nguyên ra ngoài là vì dung mạo của cậu rất thu hút người. Thứ hai, cậu cứ chạy nhảy như mấy đứa bé rất dễ bị thương. Thứ ba, mỗi lần ra ngoài lại lén anh ăn đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe vì vậy anh mới không thích cậu ra ngoài.
“Nói cũng phải đi, đứa nhỏ kia từ nhỏ đến lớn được nuông chiều như vậy không biết sau này gã cho anh rồi thì thế nào đây? Cũng phải cho thằng nhóc đó tự mình học cách bảo vệ mình rồi.” Vương Duệ nói.
Từ nhỏ đến lớn Vương Nguyên đều muốn gì được nấy, lại ở trong nhà không tiếp xúc nhiều với người khác nên cậu căn bản chẳng có bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cậu tham gia vào kế hoạch của Vương Tuấn Khải, sau này còn là Bang Chủ Phu Nhân của Hắc Bang nên cũng phải tự học cách bảo vệ bản thân mình là vừa rồi. Để đứng được bên cạnh người như Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên bắt buộc phải trưởng thành.
Sau khi Vương Duệ chạy đi Vương Tuấn Khải cũng nhìn sang hai người Vương Thành An và Kiều Lục Hi nói.
“Hai người về đi, hai người có ngồi ở đây cả ngày cũng không gặp được Nguyên Nguyên đâu.”
“Tuấn Khải, dì biết sai rồi con giúp dì lần này đi nếu không dì sẽ không về nhà được mất.” Kiều Lục Hi tỏ vẻ đáng thương nói.
Vương Tuấn Khải nhìn bà ta trong lòng cười chế nhạo, tưởng anh không biết là vì Vương Tần nói bà ta mới đến đây xin lỗi anh cầu xin anh và Vương Nguyên tha thứ sao? Và đương nhiên, nếu như anh không quay về Vương Gia thì bà ta cũng đừng hòng về được.
Lúc này ở bên ngoài vệ sĩ của Vương Tộc chạy vào nhìn Vương Tuấn Khải cung kính nói.
“Vương Thiếu Gia, Tiểu Thiếu Gia cho gọi ngài vào bên trong.”
“Đi đi, nói em ấy đợi tôi một chút đừng có làm loạn.” Vương Tuấn Khải phất tay nói, vệ sĩ cũng chạy đi.
Vương Thành An nhìn Vương Tuấn Khải một lượt, đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn vẫn không bao giờ chịu thua thiệt, cũng chưa bao giờ cho ai mặt mũi.
“Tiểu Khải, con xem Tiểu Kiều cô ấy cũng biết lỗi rồi con tha lỗi cho cô ấy đi.” Vương Thành An hạ giọng nói.
“Cha, hai người về đi. Nguyên Nguyên em ấy không dễ bỏ qua cho người khác đâu. Đợi khi nào hai người cầu xin được em ấy tha thứ thì hãy tìm con.” Vương Tuấn Khải nói xong rồi cũng nhanh chóng điều khiển xe lăn rời đi.
Vương Thành An nhìn Vương Tuấn Khải rời đi cũng thở dài lắc đầu, ông ghét bỏ nhìn về phía Kiều Lục Hi nói.
“Chỉ có chút việc làm cũng không xong. Cô tự tìm cách thuyết phục hai đứa nhỏ về đi.”
Vương Thành An nói xong cũng tức giận rời đi, Kiều Lục Hi nhìn ông ta bỏ đi thì tức giận đến đỏ mặt mà cũng nhanh chóng rời đi. Nếu không phải vì gia sản kia của Vương Gia và chuyện của năm đó bà ta có cần phải nhục nhã mà cúi đầu trước bọn họ như vậy không? Chỉ có điều, Kiều Lục Hi không ngờ được rằng, kế hoạch của bà ta sớm đã bị Vương Tuấn Khải nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vương Tuấn Khải điều khiển xe lăn vào bên trong nhà chính của Vương Tộc cũng đứng lên đi đến chỗ sofa ôm Vương Nguyên lên đặt cậu ngồi vào trong lòng mình.
“Bé cưng sao vậy? Còn giận hửm?”
“Có thể không giận sao? Dâu tây anh mua cho em chỉ còn hộp cuối cùng vậy mà Vương Duệ ăn hết rồi.” Vương Nguyên tức giận nói.
“Được rồi đừng tức giận, Duệ cho người đi mua lại cho em rồi nói không chừng tối sẽ có đấy.” Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.
“Vâng, lúc nãy họ nói gì với anh vậy?” Vương Nguyên ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải hỏi.
“Không có gì, là đến xin lỗi chúng ta chuyện hôm qua đó mà. Có điều, anh không thể nào cứ thế mà bỏ qua cho họ hiểu không?”
“Ồ, hiểu rồi. Nhưng mà bây giờ ở nhà thật chán em muốn đi chơi.” Vương Nguyên nũng nịu nói.
“Đi đi, nhớ cẩn thận đó biết chưa? Ra ngoài thì nhớ đem theo vệ sĩ.” Vương Tuấn Khải hôn lên môi cậu nói.
“Dạ vâng.”
Vương Nguyên đáp lại lời anh rồi cũng hí hửng chạy đi chơi. Hôm nay không có Vũ Phong và Vong Phi đi với cậu vậy thì cậu sẽ tự lái xe đi.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hí hửng chạy đi thì chỉ biết bất lực lắc đầu, anh nói lớn.
“Không được ăn đồ ăn lung tung, nếu không em cũng đừng có trở về nữa.”
“Em biết rồi, Khải khó ưa.” Vương Nguyên nói vọng vào lại rồi cũng chạy đi mất hút.
Vương Tuấn Khải cũng chẳng thể làm gì đứa nhỏ kia được, chỉ đành ở nhà làm việc đợi người vừa mới chạy ra ngoài chơi kia về thôi.
Sau khi Vương Nguyên rời đi không lâu thì Vương Duệ cũng đi vào nhà. Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Duệ đang đi đến thì nhếch môi cười, anh hỏi.
“Không sợ nữa à?”
“Há, em ấy ra ngoài rồi mà. Hơn nữa, dâu tây chiều sẽ có người đem đến thôi anh yên tâm. Cơ mà hôm nay anh lại thả người đi ra ngoài à?” Vương Duệ nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
“Ừm, để em ấy đi chơi lòng vòng cũng tốt. Dù sao anh cũng không thể nhốt em ấy mãi ở trong nhà.”
“Ha, xem ra Lão Đại đổi tính rồi. Cơ mà, đứa nhỏ kia mỗi lần ra ngoài lại chạy nhảy loạn cả lên rất nguy hiểm.”
“Không sao, có ám vệ bảo vệ em ấy. Hơn nữa cũng phải cho em ấy học cách tự mình bảo vệ mình đi thôi.”
Thật ra, Vương Tuấn Khải không thích Vương Nguyên ra ngoài là vì dung mạo của cậu rất thu hút người. Thứ hai, cậu cứ chạy nhảy như mấy đứa bé rất dễ bị thương. Thứ ba, mỗi lần ra ngoài lại lén anh ăn đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe vì vậy anh mới không thích cậu ra ngoài.
“Nói cũng phải đi, đứa nhỏ kia từ nhỏ đến lớn được nuông chiều như vậy không biết sau này gã cho anh rồi thì thế nào đây? Cũng phải cho thằng nhóc đó tự mình học cách bảo vệ mình rồi.” Vương Duệ nói.
Từ nhỏ đến lớn Vương Nguyên đều muốn gì được nấy, lại ở trong nhà không tiếp xúc nhiều với người khác nên cậu căn bản chẳng có bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cậu tham gia vào kế hoạch của Vương Tuấn Khải, sau này còn là Bang Chủ Phu Nhân của Hắc Bang nên cũng phải tự học cách bảo vệ bản thân mình là vừa rồi. Để đứng được bên cạnh người như Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên bắt buộc phải trưởng thành.