Buổi tối, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải sang nhà chính của Vương Gia tham gia tiệc rượu gia đình. Vương Nguyên nhìn một lượt trên bàn tiệc lớn kia, ngoại trừ người nhà của Vương Gia, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm còn có người của Triệu Gia ra thì những người còn lại cậu không quen.
Trên bàn lớn bày tiệc ngoại trừ rượu ra thì là những món ngon chỉ tiếc Vương Nguyên không ăn được mấy món đó. Trên bàn tiệc cũng chỉ có tôm hấp là cậu ăn được.
Vương Tuấn Khải nhìn mấy món ăn trên bàn thì nhíu mày, anh quay sang Vong Phi nói.
“Nói với nhà bếp nấu thêm cho tôi canh hải sâm linh chi, làm thêm một ly nước ép hoa quả mang lên đây.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vong Phi nhận lệnh liền rời đi.
Vương Tuấn Khải không động đũa, anh mang bao tay vào bóc vỏ tôm để sang bát của Vương Nguyên cho cậu ăn.
“Ăn tôm trước, đợi một chút nhà bếp sẽ đem món mới lên.” Vương Tuấn Khải ôn nhu nói.
Trước sự ôn nhu của Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên đều làm cho mọi người có mặt đều phải trầm trồ. Chỉ có mấy người Mã Gia Kỳ từ trước đó đã biết nên chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Vương Tần ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn cái cách Vương Tuấn Khải chăm lo từng chút cho Vương Nguyên thì cũng lên tiếng hỏi.
“Tiểu Nguyên, mấy món trên bàn không hợp khẩu vị của cháu sao?”
Vương Nguyên lắc đầu, cậu nhỏ nhẹ nói.
“Không phải ạ, những món ăn kia quá nhiều dầu mỡ cháu không thể ăn. Còn có những món khác đều để ngò gai, cháu bị dị ứng với ngò gai.”
Vương Tần nhìn cậu khẽ gật đầu, ông lại quên mất Vương Nguyên là Tiểu Hoàng Tử được Vương Tộc cưng chiều, đối với việc ăn uống chắc chắn cũng sẽ rất khắc khe vậy mà ông lại không hỏi qua khẩu vị của cậu.
Kiều Lục Hi nhìn qua Vương Nguyên ánh mắt đầy ghét bỏ, bà ta nói.
“Chỉ là mấy món ăn thôi cũng phải tỏ vẻ nghiêm trọng thế này sao?”
Đinh Trình Hâm nghe Kiều Lục Hi mỉa mai Vương Nguyên liền muốn lên tiếng nói bà ta nhưng lại bị Mã Gia Kỳ đè lại cảnh cáo. Đinh Trình Hâm chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ không dám mở miệng mà quan sát tình hình.
Vương Tuấn Khải nghe bà ta mỉa mai cậu liền đưa mắt lạnh lẽo nhìn về phía bà ta.
“Tôi từ trước đã chẳng muốn sang đây là ông ép tôi đưa em ấy sang? Dì Kiều, đã có ý kiến vậy thì tôi cũng không làm phiền bữa tiệc gia đình của các người. Vũ Phong đỡ tôi về.”
“Làm càn, ai cho cô tự ý nói nặng nói nhẹ Tiểu Nguyên?” Vương Thành An nói.
“Thôi mọi người không cần vì con mà mất vui, nào Khải chúng ta về thôi.” Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, Vũ Phong và Vong Phi cũng đỡ Vương Tuấn Khải qua xe lăn, rồi đẩy anh rời đi. Vương Nguyên cũng đâu có rảnh mà ở lại nên liền cùng Vương Tuấn Khải rời khỏi. Về đến hậu viện, Vương Tuấn Khải liền nói muốn về Nguyệt Thự nên Vũ Phong đành đưa anh ra xe.
Vương Tuấn Khải ngồi yên vị lên xe rồi thì Vương Nguyên cũng ngồi vào. Chỉ có điều Vương Nguyên chưa kịp ngồi vào thì Vương Tần đã đi đến nói.
“Hai đứa định đi đâu đây? Tiểu Khải con bớt giận đi.”
“Ông nội Vương Gia không chứa được kẻ tàn tật như con vậy thì con cũng không cần ở đây nữa. Hơn nữa, Vương Tộc của Nguyên Nguyên cũng không phải không nuôi nỗi con mà ông.” Vương Tuấn Khải nói.
“Ăn nói hàm hồ, là ai nói Vương Gia không chứa được con hả? Con là gia chủ tiếp theo của Vương Gia ta không cho phép con tự nói bản thân mình như vậy.” Vương Tần tức giận nói.
“Con không còn như trước kia nữa rồi ông à, Vương Tuấn Khải con bây giờ đến cả tiếng nói trong Vương Gia cũng không có rồi.” Vương Tuấn Khải cười tự chế nhạo bản thân.
“Được rồi Khải đừng tức giận. Em không sao không cần phải vì em mà tức giận mà.” Vương Nguyên nói.
“Làm sao không tức giận? Em từ nhỏ đến lớn luôn không cần nhìn sắc mặt người khác mà làm, hơn nữa bọn họ là tự chạy đến nịn bợ em. Anh cũng đâu thể để em vì anh mà chịu uất ức.” Vương Tuấn Khải nói.
“Được rồi đừng tức giận nữa. Hay là chúng ta đến chỗ em ở vài ngày đợi anh nguôi giận lại về có được không?” Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời, anh kéo Vương Nguyên vào xe mặt kệ Vương Tần mà đóng cửa lại ra lệnh cho Vũ Phong lái xe.
“Phong lái xe đi, đến Vương Tộc.”
Vũ Phong gật đầu rồi cũng lái xe đi bỏ Vương Tần đứng lại đó một mình nhìn theo.
Trên xe, Vương Nguyên tựa đầu vào lòng ngực anh ngước lên hỏi.
“Làm sao lại đến chỗ anh hai hả?”
“Cho em xem kịch vui, yên tâm Kiều Lục Hi ngày mai sẽ đến năn nỉ anh cùng em tha lỗi.” Vương Tuấn khải nhếch môi cười nói, muốn ức hiếp người của anh không dễ đâu.
Vương Nguyên cười, cậu ôm anh nói.
“Em ngủ đây, đến nhà thì gọi em dậy.”
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh chỉnh lại tư thế cho Vương Nguyên để cậu thoải mái nằm trong lòng ngực anh mà yên tâm đi ngủ.
“Vong Phi, cậu gọi điện đến cho Vương Duệ bảo nó chuẩn bị thức ăn và nước ép đi tôi đến đó sẽ dùng bữa.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vong Phi gật đầu đáp lại anh rồi cũng nhanh chóng làm theo lệnh cỉa anh mà gọi điện thoại đến thông báo cho Vương Duệ.
Vương Tuấn Khải xử lý xong mọi việc rồi cũng ngã ra sau chợp mắt một lúc, đợi đến Vương Tộc rồi Vũ Phong và Vong Phi sẽ gọi anh thức dậy thôi.
Buổi tối, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải sang nhà chính của Vương Gia tham gia tiệc rượu gia đình. Vương Nguyên nhìn một lượt trên bàn tiệc lớn kia, ngoại trừ người nhà của Vương Gia, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm còn có người của Triệu Gia ra thì những người còn lại cậu không quen.
Trên bàn lớn bày tiệc ngoại trừ rượu ra thì là những món ngon chỉ tiếc Vương Nguyên không ăn được mấy món đó. Trên bàn tiệc cũng chỉ có tôm hấp là cậu ăn được.
Vương Tuấn Khải nhìn mấy món ăn trên bàn thì nhíu mày, anh quay sang Vong Phi nói.
“Nói với nhà bếp nấu thêm cho tôi canh hải sâm linh chi, làm thêm một ly nước ép hoa quả mang lên đây.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vong Phi nhận lệnh liền rời đi.
Vương Tuấn Khải không động đũa, anh mang bao tay vào bóc vỏ tôm để sang bát của Vương Nguyên cho cậu ăn.
“Ăn tôm trước, đợi một chút nhà bếp sẽ đem món mới lên.” Vương Tuấn Khải ôn nhu nói.
Trước sự ôn nhu của Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên đều làm cho mọi người có mặt đều phải trầm trồ. Chỉ có mấy người Mã Gia Kỳ từ trước đó đã biết nên chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Vương Tần ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn cái cách Vương Tuấn Khải chăm lo từng chút cho Vương Nguyên thì cũng lên tiếng hỏi.
“Tiểu Nguyên, mấy món trên bàn không hợp khẩu vị của cháu sao?”
Vương Nguyên lắc đầu, cậu nhỏ nhẹ nói.
“Không phải ạ, những món ăn kia quá nhiều dầu mỡ cháu không thể ăn. Còn có những món khác đều để ngò gai, cháu bị dị ứng với ngò gai.”
Vương Tần nhìn cậu khẽ gật đầu, ông lại quên mất Vương Nguyên là Tiểu Hoàng Tử được Vương Tộc cưng chiều, đối với việc ăn uống chắc chắn cũng sẽ rất khắc khe vậy mà ông lại không hỏi qua khẩu vị của cậu.
Kiều Lục Hi nhìn qua Vương Nguyên ánh mắt đầy ghét bỏ, bà ta nói.
“Chỉ là mấy món ăn thôi cũng phải tỏ vẻ nghiêm trọng thế này sao?”
Đinh Trình Hâm nghe Kiều Lục Hi mỉa mai Vương Nguyên liền muốn lên tiếng nói bà ta nhưng lại bị Mã Gia Kỳ đè lại cảnh cáo. Đinh Trình Hâm chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ không dám mở miệng mà quan sát tình hình.
Vương Tuấn Khải nghe bà ta mỉa mai cậu liền đưa mắt lạnh lẽo nhìn về phía bà ta.
“Tôi từ trước đã chẳng muốn sang đây là ông ép tôi đưa em ấy sang? Dì Kiều, đã có ý kiến vậy thì tôi cũng không làm phiền bữa tiệc gia đình của các người. Vũ Phong đỡ tôi về.”
“Làm càn, ai cho cô tự ý nói nặng nói nhẹ Tiểu Nguyên?” Vương Thành An nói.
“Thôi mọi người không cần vì con mà mất vui, nào Khải chúng ta về thôi.” Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, Vũ Phong và Vong Phi cũng đỡ Vương Tuấn Khải qua xe lăn, rồi đẩy anh rời đi. Vương Nguyên cũng đâu có rảnh mà ở lại nên liền cùng Vương Tuấn Khải rời khỏi. Về đến hậu viện, Vương Tuấn Khải liền nói muốn về Nguyệt Thự nên Vũ Phong đành đưa anh ra xe.
Vương Tuấn Khải ngồi yên vị lên xe rồi thì Vương Nguyên cũng ngồi vào. Chỉ có điều Vương Nguyên chưa kịp ngồi vào thì Vương Tần đã đi đến nói.
“Hai đứa định đi đâu đây? Tiểu Khải con bớt giận đi.”
“Ông nội Vương Gia không chứa được kẻ tàn tật như con vậy thì con cũng không cần ở đây nữa. Hơn nữa, Vương Tộc của Nguyên Nguyên cũng không phải không nuôi nỗi con mà ông.” Vương Tuấn Khải nói.
“Ăn nói hàm hồ, là ai nói Vương Gia không chứa được con hả? Con là gia chủ tiếp theo của Vương Gia ta không cho phép con tự nói bản thân mình như vậy.” Vương Tần tức giận nói.
“Con không còn như trước kia nữa rồi ông à, Vương Tuấn Khải con bây giờ đến cả tiếng nói trong Vương Gia cũng không có rồi.” Vương Tuấn Khải cười tự chế nhạo bản thân.
“Được rồi Khải đừng tức giận. Em không sao không cần phải vì em mà tức giận mà.” Vương Nguyên nói.
“Làm sao không tức giận? Em từ nhỏ đến lớn luôn không cần nhìn sắc mặt người khác mà làm, hơn nữa bọn họ là tự chạy đến nịn bợ em. Anh cũng đâu thể để em vì anh mà chịu uất ức.” Vương Tuấn Khải nói.
“Được rồi đừng tức giận nữa. Hay là chúng ta đến chỗ em ở vài ngày đợi anh nguôi giận lại về có được không?” Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời, anh kéo Vương Nguyên vào xe mặt kệ Vương Tần mà đóng cửa lại ra lệnh cho Vũ Phong lái xe.
“Phong lái xe đi, đến Vương Tộc.”
Vũ Phong gật đầu rồi cũng lái xe đi bỏ Vương Tần đứng lại đó một mình nhìn theo.
Trên xe, Vương Nguyên tựa đầu vào lòng ngực anh ngước lên hỏi.
“Làm sao lại đến chỗ anh hai hả?”
“Cho em xem kịch vui, yên tâm Kiều Lục Hi ngày mai sẽ đến năn nỉ anh cùng em tha lỗi.” Vương Tuấn khải nhếch môi cười nói, muốn ức hiếp người của anh không dễ đâu.
Vương Nguyên cười, cậu ôm anh nói.
“Em ngủ đây, đến nhà thì gọi em dậy.”
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh chỉnh lại tư thế cho Vương Nguyên để cậu thoải mái nằm trong lòng ngực anh mà yên tâm đi ngủ.
“Vong Phi, cậu gọi điện đến cho Vương Duệ bảo nó chuẩn bị thức ăn và nước ép đi tôi đến đó sẽ dùng bữa.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vong Phi gật đầu đáp lại anh rồi cũng nhanh chóng làm theo lệnh cỉa anh mà gọi điện thoại đến thông báo cho Vương Duệ.
Vương Tuấn Khải xử lý xong mọi việc rồi cũng ngã ra sau chợp mắt một lúc, đợi đến Vương Tộc rồi Vũ Phong và Vong Phi sẽ gọi anh thức dậy thôi.