Khách Quan, Không Thể Được

Chương 42



“Tôi. . . . Tôi, tôi. . . .” Không thể”giết” Chiêm Diệc Dương trở tay không kịp, mà lại bị mấy ánh mắt ởđây giết cho ba hồn bảy phách tan thành mảnh nhỏ, Hồ Nhất Hạ khó khăn nuốt mộtngụm nước miếng, “Tôi đi nhầm phòng.”

Sáu người nước ngoài nhìn nhau, nghe không hiểu.

Lỗ đen vũ trụ vạn năng, hút tôi đi thôi! Hút đi đi!Hút đi đi! Hồ Nhất Hạ gào thét trong lòng, đột nhiên một cá áo khoác choàng lênbả vai cô.

Nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt lâm nguy không loạn,môi mỏng hé mở: “Excuse me.” Tiếng nói vừa dứt, Hồ Nhất Hạ liền bịmang ra ngoài.

Hồ Nhất Hạ vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nghía một cái,một người tóc màu rám nắng trong đó vẫn còn đang mỉm cười ra dấu hẹn gặp lạivới cô, 囧.

“Chỗ anh có người sao anh không gọi điện thoạicho em biết một tiếng?”

“Anh gọi điện thoại cho em, không được, kết quảvừa quay đầu lại liền thấy em đứng trước mặt anh.”

Vậy cũng quá xui xẻo. . . . da đầu Hồ Nhất Hạ tê dại:”Có phải em đã gây họa hay không?”

“. . . . . .”

“Sao anh không mắng em?”

“Cám ơn em còn không kịp. Sau khi cưới em, khảnăng xử lý nguy cơ của anh đã nâng cao một bước.”

“Đây là khen em, hay là chê em?”

“Em cứ nói đi?”

“. . . . . .”

“Tiểu Hồ Ly?”

“Đi, tổn thương tự ái.”

Nào chỉ là tổn thương tự ái đơn giản như vậy? Từ đó vềsau, Hồ Nhất Hạ đã sinh ra ám ảnh với áo ngủ quyến rũ. Mặc áo choàng tắm lớn củakhách sạn ngủ một đêm, buổi sáng bảy giờ bị đồng hồ báo thức kêu tỉnh đúng lúc,ăn mặc thỏa đáng chuẩn bị đến phòng ăn hội hợp với đồng nghiệp, trong lúc vôtình liếc thấy trên đất bày ra bộ đồ ngủ, Hồ Nhất Hạ nhất thời ớn lạnh.

Cắn răng một cái, nhặt áo ngủ lên, trực tiếp ném vàotrong thùng rác.

Trong lòng rốt cuộc không có giải đáp, Hồ đồng chímạnh mẽ bước đến, đi nghênh đón trận đánh ác liệt kia.

Dĩ nhiên, trước khi đánh trận đánh ác liệt là phải ănno bụng, còn có thể thuận tiện trêu đùa người khác.

Chỉ là, kết cục thường thường là không thể đùa giỡn,mà là bị đùa giỡn. Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Một bàn bảy người, có người đang xác nhận văn kiện, cóngười đang kết toán, Hồ Nhất Hạ hồi báo hành trình với người nào đó xong, tựnhiên phải ngồi ở bên cạnh người khác. Ở dưới bàn cơm dùng mủi giày cọ cọ, nhưcó như không chạm vào bắp chân người khác, còn ở trên bàn cơm thì thưởng thứcbộ dáng ra vẻ đạo mạo của người khác, vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ biếnthái.

Chờ xem gương mặt bình tĩnh của anh, lúc nào sẽ bị côép hỏng mất.

Rốt cuộc, để cho cô chờ đến ——

Đường cong ở cằm anh càng lúc càng cương, ngón tayđang cằm nĩa rõ ràng đã dùng sức đến trắng bệch. Đột nhiên, anh yên lặng để daonĩa xuống.

Một khắc kia, đã tuyên cáo Hồ Nhất Hạ thắng lợi.

Hồ Nhất Hạ quơ múa cờ xíthắng lợi trong lòng, nghe anhnhàn nhạt nói: “Tôi bỏ quên một văn kiện trong phòng.”

Cả phụ tá hành chánh biết nhìn mặt mà làm việc cũngkhông phát giác bất kỳ khác thường gì, không thức thời nói: “Tôi đilấy.” Nói xong muốn đi.

Giữa hai lông mày Chiêm Diệc Dương nhanh chóng thoángqua chút phức tạp, Hồ Nhất Hạ tự nhận không thể chọc anh nữa, nếu không mìnhkhó giữ được tánh mạng rồi, cô vội vàng gọi lại phụ tá hành chánh: “Hay đểtôi đi cho.”

Hồ Nhất Hạ đại công cáo thành mặt mỉm cười đứng dậy đimất.

Sau khi Hồ chủ lực đi một phút, Phó tổng ra bên ngoàiphòng ăn gọi điện thoại.

Qua mười phút, Phó tổng trở lại, biểu tình sóng nướcchẳng xao cất giấu tâm tình thỏa mãn nào đó.

Lại qua năm phút đồng hồ, Hồ phụ tá chạy về khiến mọingười kinh ngạc: “Tiểu Hồ, sao miệng của cô sưng lên?”

Hồ Nhất Hạ cười khổ.

“Sao cô đi lấy phần văn kiện còn thay quần áokhác?”

Hồ Nhất Hạ vẫn cười khổ.

“Sao không ăn?”

Nụ cười của Hồ Nhất Hạ càng khó nhìn hơn, cô làm saocó thể nói cho đối phương biết, đầu lưỡi mình đã bị vùi dập. . . .

Bữa ăn sáng kết thúc, thời gian nhàn hạ duy nhất cũngkết thúc, đoàn người chỉnh trang xuất phát, Hồ Nhất Hạ vỗ vỗ mặt của mình, lêntinh thần đi theo phía sau đội ngũ.

Hạng mục Hồ Nhất Hạ phụ trách là văn kiện phương diệnđàm phán, nên ngồi chung một chiếc xe với CNO, cô ngồi vào chỗ ngồi phía sauxe, đang cúi đầu nịt dây an toàn, lại nghe có người gõ cửa sổ xe phía bên

Ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông mặt than đứngngoài cửa sổ xe.

Cô tức giận hạ cửa sổ xe xuống: “Làm gì?”

CNO còn đứng ở bên kia cửa xe nói điện thoại, cô khôngchút kiêng kỵ trừng anh. Chiêm Diệc Dương tiến qua đưa tới một lon nước tănglực và một hộp bánh bích quy sô-đa, không nói hai lời, trực tiếp đi tới chiếcxe của anh.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn bóng lưng của anh, HồNhất Hạ không tự chủ cười lên.

Nhìn ở bánh bích quy sô-đa, lần này tạm thời tha thứanh. . . . .

Tổng bộ công ty thiết lập tại khu nòng cốt nhất củathành phố tài chính, đoàn người vào đại sảnh, cộng thêm Chiêm Diệc Dương tổngcộng bốn nam hai nữ, tất cả đều là hai màu trắng đen, trang phục đàng hoàng,rất ra dáng phái đoàn, Hồ Nhất Hạ đứng ở trong đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùngcó mặt mũi.

Tầng chót cao ốc, phòng họp số 1, Chiêm Diệc Dươngkhông phải người đến sớm nhất, bên cạnh bàn hội nghị đã có mấy người ngồi, HồNhất Hạ cảm thấy những người này đều rất quen mặt, cô tỉ mỉ hồi tưởng, ngườiđàn ông tóc màu nâu ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên mỉm cười vẫy vẫy tay với bọn họ,Hồ Nhất Hạ bừng tỉnh hiểu ra, những người này. . . . Không phải là mấy người côđã gặp khi xông vào phòng họp của Chiêm Diệc Dương sao?

Hồ Nhất Hạ tránh ra những người nước ngoài đã thưởngthức áo ngủ của cô, cố gắng tìm những thứ khác trong phòng hội nghị để xem, tỷnhư, tấm thảm cao quý, bàn hội nghị bằng gỗ có thể soi rõ bóng người, lạithưởng thức hình của những người kế nhiệm công ty treo trên vách tường.

Không hổ là công ty đa quốc gia danh tiếng, phòng họpđược làm như phòng quốc hội, khắp nơi xa hoa, khắp nơi đốt tiền, Hồ Nhất Hạ vừamới chuẩn bị thưởng thức hoa văn phức tạp kiểu châu Âu trên trần nhà, đột nhiêntruyền đến một câu tiếng Trung: “Xin lỗi, tôi muộn.”

Thanh âm này, cô quá quen thuộc. . . . .

Hồ Nhất Hạ có chút không dám tin, theo bản năng quayđầu nhìn lại, đang lúc ấy thì chủ nhân của thanh âm đi vào phòng họp, nụ cườicông thức hóa trên gương mặt tuấn lãng, hoàn toàn cứng lại khi nhìn thấy HồNhất Hạ.

Một tiếng ho khan đè thấp đúng lúc truyền đến, lúc nàyHồ Nhất Hạ mới tỉnh hồn lại.

Chiêm Diệc Dương liếc nhìn người phụ nữ có chút luốngcuống này, thu hồi ánh mắt, “Không muộn, ngồi.” Chỉ cái ghế đối diện.

Hồ Nhất Hạ a một cái, lấy ra khuôn cách nghề nghiệp!Hồ Nhất Hạ lặng lẽ nâng cao tinh thần cho mình, cắn răng nắm quyền lui về phíasau một bước, nhường chỗ: “Hứa Phó tổng mời ——”

Hứa Phương Chu nghe vậy, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ.Nói thật, Hồ Nhất Hạ còn chưa từng thấy vẻ mặt khiếp sợ này của anh, có chútchột dạ, dứt khoát cúi đầu giả trang người câm, thuận tiện suy luận chút.

Người khác nói tại sao phải tới Luân Đôn?

Bởi vì vấn đề đầu tư hạng mục phức tạp hơn tưởngtượng.

Tại sao khó giải quyết hơn?

Bởi vì nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim này là ai?

Chính là Hứa Phương Chu . . . . .

Hội nghị chính thức bắt đầu sau khi ông chủ lớn khoanthai đến chậm, phân phát văn kiện, D, máy ghi âm, máy chiếu, màn ảnh lớn cũngđều chuẩn bị thỏa đáng, Chiêm Diệc Dương chỉ chừa hai trợ thủ CNO (Chiefnetworking officer) và CFO (Chief financial officer) ở trong phòng hội nghị,những người khác đều bị mời ra ngoài.

Hồ Nhất Hạ đi theo phía sau bọn họ vòng qua bàn hộinghị. Cô không nhịn được liếc về phía Hứa Phương Chu một cái, thật là khéo, anhcũng đang nhìn cô —— liếc mắt nhìn mặt của cô, lại liếc mắt nhìn làn môi sưngđỏ của cô, Hồ Nhất Hạ cảm giác mình thấy được trong mắt anh tràn đầy mất mát.

Phụ tá hành chánh cong khuỷu tay đụng đụng cô, Hồ NhấtHạ mới cảnh giác, thu hồi ánh mắt, tăng nhanh bước chân đi ra ngoài.

Cô nàng quan hệ xã hội tóc vàng mắt xanh dẫn đường chohọ, đoàn người vào phòng tiếp tân lầu dưới, bánh sừng trâu, nấm hấp, nước càchua đậu nành, bánh nướng, khoai chiên, trứng tươi, trái cây, bánh bột yếnmạch, lạp xưởng máu heo, cà phê, hồng trà nước Anh. . . . Nhìn ly sứ trên bàn,Hồ Nhất Hạ nhất thời cảm thấy cuộc sống của mình là một bi kịch lớn.

Càng bi kịch, lại càng sẽ tốt với mình hơn, Hồ Nhất Hạnghĩ như vậy, yên tâm thoải mái từ bỏ lon nước tăng lực và túi bánh bích quykia, ăn ngấu ăn nghiến.

Vừa ăn vừa dùng lỗ tai thu góp tất cả tin tức cô cóthể thu được trong không gian này. Chỉ nghe phụ tá hành chánh nói liên tục:

“Lão Ngải Thế Thụy xuống đài rồi, cháu của ông tatiếp quản công ty, anh ta tự nhiên không bỏ qua miếng thịt béo thị trường TrungQuốc, anh ta nâng Hứa Phương Chu lên chức, rõ ràng cho thấy là vì cắt bớt quyềnhành của Chiêm tổng, tiệc rượu cuối năm mấy người đã thấy đấy, Tiểu Ngải ThếThụy cùng đi vào với Hứa Phương Chu. Động tác của Hứa Phương Chu ngược lại thậtmau, còn chưa qua năm mới âm lịch, cũng đã phát ra thế công rồi. Phương án mớimà anh ta đề ra đều nhằm vào kế hoạch đầu tư của chúng ta, nếu như không phảilà bởi vì vấn đề đã rất khó giải quyết, theo tính tình thích án binh bất động,lùi một bước để đánh trả đối phương của Chiêm tổng, chúng ta cũng không cầnchạy tới trước một tuần.”

Hồ Nhất Hạ vừa uống hồng trà vừa cảm thán, mình đãđoán

“Thành viên của Hội Đồng Quản Trị, sáu ủng hộChiêm tổng, còn dư lại ủng hộ Hứa Phương Chu.”

Sáu đổng sự ủng hộ Chiêm Diệc Dương, không phải là mấyngười thưởng thức áo ngủ của cô chứ? Hồ Nhất Hạ xấu hổ.

Có lẽ bởi vì sự rối rắm của cô quá mức rõ ràng, phụ táhành chánh đã nhận ra khác thường, chuyển đề tài cho cô: “Tiểu Hồ, có ýkiến gì không?”

“Em có thể có ý kiến gì? Con tôm nhỏ dĩ nhiên đitheo ý kiến lão đại.”

Hành chánh phụ tá biểu tình hết sức ý vị sâu xa,”Em có phát hiện hay không, mới vừa rồi. . . . Hứa Phương Chu luôn ngóchừng em.”

Hồ Nhất Hạ cứng đờ, lúc này đầu óc xoay chuyển tráilại rất mau, lập tức nói dối: “Bởi vì em rất xinh đẹp!”

Lúc này phụ tá hành chính dừng lại. Quả quyết bỏ quahiểu lầm lúc nãy, cô nương da mặt dày này tuyệt đối không thể nào có cái gì luitới với loại người như Hứa Phương Chu. . . .

Hiện tại trong đầu nghĩ Hồ Nhất Hạ lại là một chuyệnkhác hoàn toàn, trong khoảng thời gian này người khác nên loay hoay trời đất mùmịt mới phải, trước đó mình làm những chuyện không đứng đắn kia, chẳng phải làlãng phí nhiều thời gian quý báu của anh? Hồ Nhất Hạ nhất thời cảm thấy nghiệpchướng nặng nề. A di đà phật. . . .

Kết quả đàm phán ra lò ở năm giờ sau.

Chiêm Diệc Dương vẫn còn ở trong phòng họp, CNO đã đếnphòng tiếp khách báo kết quả: “Kế hoạch đầu tư được bảo vệ, nhưng phải bỏra 20% số tiền và 10% số định mức thị trường vốn có để cho Hứa phó tổng sửdụng.”

Trên mặt m người trong phòng tiếp khách đều tỏ rõ bấtmãn.

“Giang sơn chúng ta khổ cực đánh nhiều năm mớiđược, tại sao bảo bỏ thì bỏ? Để cho họ Hứa – tên lính nhảy dù đó xuống sửdụng?”

“Kết quả này đối với chúng ta mà nói đã là tổnthương nhỏ nhất, tối thiểu kế hoạch đầu tư có thể thuận lợi tiến hành.”

“Lỗ hổng 20% số tiền này làm sao lấp? Nếu nhưtiền bạc có vấn đề. . . . . .”

“Yên tâm, Chiêm tổng có ý là, tiền bị mất trongnội bộ, còn có thể kéo đầu tư từ bên ngoài. Đừng quên Chiêm tổng am hiểu cái gìnhất —— dùng tay người khác kiếm tiền thay chúng ta.”

Hồ Nhất Hạ ở bên nghe mà sửng sốt. Con người sợ nhấtcái gì? Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ bạn giống như lợn. Hồ Nhất Hạđột nhiên có quyết tâm mãnh liệt không thể cản trở: phong phú mình! Đề caomình! Thay đổi mình!

Bước đầu tiên đề cao mình, đương nhiên là nghiên cứucase mà Chiêm Diệc Dương nhận.

Hồ Nhất Hạ học Human Resource, phương diện kinh tế họcđã học ở đại học sớm bị cô quên mất không còn một mống. Chỉ tự trách mình nămđó không học vững chắc, thứ nhất bởi vì năm đó mình chọn những khóa này là cóthể ở gần Hứa Phương Chu, động cơ không tinh khiết tự nhiên học không tốt; thứhai, khi đó Hứa Phương Chu tốt với cô, một tay lo hết cho cô, bao học bổ túc,bao bài tập, bao đầu đề, cô thật là không cần học cũng có thể đứng đầu khoa,bây giờ nhớ lại, thật sự là tội ác. . . . .

Đêm xuống, Hồ Nhất Hạ vẫn còn liều mạng nắm tóc vớinhững tư liệu đầy bàn, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất trong phòng khách sạnnghiêng nhìn Big Ben nơi xa, mười một giờ vừa qua khỏi không lâu, chắc ngườikhác đã làm việc xong.

Hồ Nhất Hạ lấy điện thoại di động ra gởi tin nhắn:”Tới đây một chút. . . . . .” Cộng thêm một biểu tượng nắm quả đấmnhỏ, nháy mắt to long lanh.

Một phút, thực sự chỉ qua một phút, chuông cửa liềnvang lên. Không thần tốc như vậy chứ? Hồ Nhất Hạ chạy đi mở cửa, Chiêm DiệcDương đứng bên ngoài, đang nghiêng qua tạo hình.

Quả nhiên thần tốc. . . . . .

Sau đó tất cả liền thoát ra khỏi tầm kiểm soát của cô.

Người nào đó vốn đang an tĩnh tạo hình bảnh bao độtnhiên tiến công như báo, lắc mình đi vào, một tay đóng cửa, một tay ôm hông củacô, bóng dáng cao lớn thoáng nghiêng về phía cô, Hồ Nhất Hạ liền bị ép lui vềphía sau từng bước một, không lo được gì khác, khoảnh khắc anh hôn môi cô, HồNhất Hạ sợ tới mức thiếu chút nữa ngã nhào, bị anh ôm chặt vào ngực, một đườnghôn vào phòng.

Lốp bốp, ánh lửa bắn ra bốn phía, Hồ Nhất Hạ vẫn cònđang “Ô ô” tranh thủ quyền lợi nói chuyện, thân thể chợt nhẹ — ChiêmDiệc Dương đặt cô lên cửa tủ đồ phía sau, cởi ra một cái nút của cô, hôn xươngquai xanh của cô.

Thân thể mềm đi, mềm đi, miệng Hồ Nhất Hạ đã được tựdo, lại đã sớm quên tự mình muốn nói gì rồi. Một bên khác của tủ đồ, hoa hồngtrong bình hoa cổ nhỏ đang từ từ nở rộ, hương thơm mê ly, bàn tay Chiêm DiệcDương dò vào váy cô, xâm nhập, thăm dò, muốn cô nở rộ vì mình. . . .

“Leng keng –” chuông cửa vang lên.

Hồ Nhất Hạ run lên một cái, mở mắt.

Chiêm Diệc Dương nhướng mày, tiếp tục.

“Leng keng –” chuông cửa lại vang lên.

Hồ Nhất Hạ đã đẩy anh rồi, nhưng anh lại tựa như đãquyết tâm, cúi đầu liếc mắt nhìn váy của cô, ánh mắt buồn bã, váy bó sát người,cởi không xuống trêu chọc không lChiêm Diệc Dương dùng sức kéo chỗ vá nho nhỏ,rốt cuộc cũng thành công tách hai chân cô ra.

Hồ Nhất Hạ từ trong mấy lần nhào tới và bị nhào tớihút được không ít kinh nghiệm dạy dỗ, mắt thấy hông của anh sắp chui vào, tấtcả lại sắp trở nên càng không thể thu thập, cô vội vàng gắt gao khép lại đầugối.

Chiêm Diệc Dương ngưng mắt nhìn cô, hơi không camlòng.

“Ngoan, nhé?”

Giọng nói của cô giống như dỗ đứa bé. Ai bảo anh giốngnhư một đứa trẻ không ăn kẹo được liền làm nũng? Nếu như có thể, cô thật muốngiống như Lãnh Tĩnh đối đãi Husky, gãi gãi cái bụng anh, sờ sờ đầu của anh —

Hồ Nhất Hạ tự nhiên không có lá gan đó. Dù anh là đứabé, cũng là đứa trẻ có lực phá hoại kinh khủng, Hồ Nhất Hạ không khỏi đau xótvì cái áo sơ mi bị anh xé rách lúc sáng.

Chiêm Diệc Dương cúi mắt suy nghĩ một chút, đột nhiênngẩng đầu, làm Hồ Nhất Hạ sợ tới mức co lại bả vai. Ánh mắt này, anh chỉ có khibắt đầu tiến công. Xong đời. . . . .

Vậy mà anh chỉ sờ sờ mặt của cô rồi bỏ qua cô. Khôngthể tưởng tượng nổi!

Anh còn giúp cô cài lại áo, san bằng váy, sửa tócchỉnh tề, thậm chí còn núp ở phía sau cửa kéo cửa ra thay cô. Không thể tưởngtượng nổi!

Người phụ nữ này vẫn còn đờ đẫn, lúc này đến phiênChiêm Diệc Dương đẩy bả vai cô. Hồ bỗng chốc bị anh đẩy nhẹ đi ra ngoài, giậtmình một cái, lúc này mới vội vàng sửa sang lại vẻ mặt, nghênh đón người ngoàicửa.

Thân thể Chiêm Diệc Dương né qua, tựa vào tủ đồ nghethanh âm của phụ tá hành chánh truyền tới từ ngoài cửa: “Đây là lịch hànhtrình mới nhất.”

“Oh.”

“Ngày mai mấy người mới bay, tối nay tôi phải bayrồi, nói trước để chuẩn bị, hành trình của Chiêm tổng hai ngày nay do em phụtrách. Nhớ bảo bộ ăn uống khoảng tám giờ đưa bữa ăn sáng đến phòng của anhấy.”

“Uh.”

“Y phục giặt khô phải bảo đảm đưa đến trước bảygiờ.”

“Oh.”

“Chiêm tổng bình thường chỉ xem ba tờ báo, nhậtbáo Wall Street, báo kinh tế và tin tức tài chính Nhật Bản, tờ báo phải ủi rồimới đưa qua, bằng không mực in sẽ dính tay.”

“Uh.”

Hồ Nhất Hạ yên lặng đóng cửa lại, nhìn người núp ởphía sau cửa cam chịu, nhìn ngang nhìn dọc, càng xem càng không vừa mắt”Anh thật là mạng hoàng đế. Ai quy định báo phải ủi rồi mới có thểxem?”

“Tới –” anh vẫy cô qua, “Cưng chiềumột chút.”

A xí!

Đàn ông không thể quá kiêu ngạo, Hồ Nhất Hạ quyết địnhlấy thân phận của bà chủ, trừng phạt anh giùm những đồng nghiệp đã từng thayanh ủi tờ báo.

Có cái gì giày vò hơn việc thấy mà ăn không được? Kếtquả là ——

Sờ? Không sờ. Hôn? Nghĩ khá lắm. Hồ Nhất Hạ kéo ngườinào đó cố ý muốn vào phòng ngủ vào phòng khách: “Em gọi anh tới, thật rathì muốn anh giúp em phân tích phân tích c

Chiêm Diệc Dương nhìn văn kiện cô đưa tới, là mấy cáicase đầu tư mà trước kia anh giải quyết.

Hồ Nhất Hạ đảo mắt lại lật ra mấy phần văn kiện đưađến trong tay anh: “Sao em nghĩ thế nào cũng không thông, sao lại có thểsáng tạo ra 40% tỉ lệ lợi ích hàng năm? Rõ ràng là không thể làm được.”

“Đây là cơ mật.”

“Không nói cho em biết thì đừng đụng em.” HồNhất Hạ bị khuôn cách ngự tỷ (phụ nữ hơi lớn tuổi, tính tình mạnh mẽ, cườngthế) trong nháy mắt của mình cảm phục, không khỏi tự nâng cao tinh thần chomình một chút trong lòng.

Anh cười như không cười: “Dễ dàng bị phụ nữ uyhiếp, thì anh là hôn quân rồi.”

“Làm hôn quân tốt, hay là làm hòa thượngtốt?”

Vấn đề này hỏi rất hay, Chiêm Diệc Dương suy nghĩchút, quả quyết làm ra lựa chọn.

Năm phút sau, trải qua sự giảng giải cặn kẽ của ChiêmDiệc Dương ——

Chiêm Diệc Dương nhìn chăm chú vào cô, nhướng nhướnglông mày, tựa hồ đang hỏi: đã hiểu?

Hai lông mày của Hồ Nhất Hạ cử động như bút màu sáp,cao thấp, thật thấp thật cao, rất rõ ràng nói cho anh biết: không hiểu.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co một hồi lâu,Chiêm Diệc Dương khép văn kiện lại, vẻ mặt hơi nặng nề, tựa như đang nói: anhrất thất vọng về em.

Ngự tỷ thoáng chốc biến thành cải thìa ngâm sương, HồNhất Hạ cúi gằm đầu, trái lo phải nghĩ, từ trên bàn cầm một phần văn kiện ngẩngmặt hướng về phía anh, cười lấy lòng: “Chúng ta thảo luận phần đơn giảnhơn. Giống như phần này. . .”

Đợi đến Hồ Nhất Hạ rốt cuộc hiểu được phần văn kiện”Đơn giản nhất”, đã là hơn một giờ sau, cánh tay cô nghiêng một cáiliền nằm ở trên bàn, đoán chừng đã chết vài triệu tế bào não, không ngủ nữa thìcô sẽ phải chết rồi.

Liếc người đàn ông bên cạnh một cái, trên mặt anhkhông có chút mỏi mệt, Hồ Nhất Hạ bội phục, vừa ngủ gật vừa type lại lịch hànhtrình mới nhất vào ipad của mình, thấy hành trình thứ nhất, Hồ Nhất Hạ mãnhliệt tỉnh lại, liếc về phía người đàn ông đang giúp cô sửa sang lại cái bàn:”Ba giờ anh còn phải họp qua webcam?”

“¨¨¨”

“Anh có biết hiện tại chỉ còn nửa tiếng nữa làđến 3 giờ?”

Ánh mắt Hồ Nhất Hạ lão luyện nhìn qua cả hành trình,sắp xếp rậm rạp chằng chịt, “Ôi mẹ nó, quá bóc lột người khác! Ngay cảthời gian ngủ cũng không có, có để cho người ta sống không đây?”

Anh nhếch nhếch khóe miệng, không thèm để ý chút nào,quả nhiên là tồn tại giống như thần, Hồ Nhất Hạ chỉ thiếu cúi rạp đầu xuốngđất: “Anh không cần ngủ hả?”

“Vừa rồi anh tới tìm em, không phải để ngủ với emsao?”

Ngủ —— một từ tầm thường cỡ nào.

Ngủ với em ——

Rốt cuộc là phải bội phục anh tinh lực tràn đầy, haylà khi dễ anh vì trong đầu luôn là thứ không nghiêm chỉnh? Hồ Nhất Hạ vội vàngđuổi anh về phía phòng ngủ: “Mau đi ngủ mau đi ngủ, ba giờ em sẽ đến gọianh.”

“Lo lắng thân thể anh như vậy?”

“Phải ha phải ha, thân thể anh suy sụp, X (XXOO)vô năng, chẳng phải em sẽ làm quả phụ?”

Hai giờ 50.

Chiêm Diệc Dương mở mắt.

Trên cửa bị một tầng sương mù bao phủ, không nhìn thấybầu trời bên ngoài, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn không phânbiệt rõ ngày đêm. Người phụ nữ bên cạnh còn đang ngủ say, nằm ở đó, miệng rầmrì, không biết đang nói cái gì.

Chiêm Diệc Dương duỗi thẳng tư thế ngủ của cô ra, giúpcô đắp kín mền, cô ngủ vô tri vô giác, hôn hôn cô, cô còn hương vị ngọt ngàochép chép miệng.

Nhìn đồng hồ, bỏ đi ý muốn hôn sâu hơn, rút điện thoạitrong tay cô ra, tắt đồng hồ báo thức, đi họp.

Hội nghị chat webcam từ ba giờ đến sáu giờ, đàm phánthuận lợi hơn so với mong muốn, Chiêm Diệc Dương xoa xoa mi tâm căng thẳng, tắtcomputer. Ipad của bà xã mình đặt kế máy tính, Chiêm Diệc Dương lấy tới.

Cô nương xinh đẹp tự luyến dùng chính sinh nhật của côlàm mật mã, Chiêm Diệc Dương dễ dàng phá giải mật mã tiến vào hệ thống, bỏ hơnphân nửa hành trình không cần cô cùng đi, lưu, tắt máy, thả lại chỗ cũ.

Trở lại phòng ngủ, cô còn đang ngủ, chăn đã bị đạpsạch trên đất. Chiêm Diệc Dương sinh ra một loại kính nể từ đáy lòng với nhạcphụ của mình, nuôi lớn một người phụ nữ như vậy, cần bao nhiêu nghị lực trí lựcnhân lực vật lực tài lực?

Nhặt lên chăn cố gắng bọc chặt cô lại, động tác hơimạnh, khiến cô tỉnh giấc.

“Ưmh, mấy giờ rồi?

Hồ Nhất Hạ vuốt mắt muốn nhìn điện thoại di động, bịanh đè xuống: “Còn sớm, ngủ đi.”

Vốn đang ngủ mơ màng, có thêm những lời này của anhthì càng an tâm, Hồ Nhất Hạ lật người, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã là buổi trưa, Hồ Nhất Hạ ngủ thật đãduỗi người một cái, sau đó ——

Cứng đờ.

Hồ Nhất Hạ duy trì tư thế cổ quái lúc duỗi người, ngồiyên tại chỗ suy tư: hiện tại mấy giờ? Nhìn bên kia giường, không ai. Nhìn lạithời gian trên điện thoại di động —— a, trời!

Hồ Nhất Hạ vọt lên như gậy tre, vừa mới chuẩn bị gọiđiện thoại cho người khác liền đụng phải chiếc xe thức ăn mô hình nhỏ bêngiường. Hồ Nhất Hạ vừa xoa đầu gối vừa tiếp tục chạy ra ngoài, không chút nàonhìn thấy tờ giấy nhỏ bị cái dĩa đè lên. Cho đến khi đi ngang qua gương mớibỗng nhiên dừng lại ——

Trên đầu của cô sao có cái gì vàng óng?

Định thần nhìn lại, là tờ giấy nhỏ vàng óng?

Lấy xuống xem, là nét bút lạnh lùng cứng rắn mà côquen thuộc: hôm nay không có hành trình, tự do an bài thời gian.

Người khác rất có dự kiến trước, biết chuẩn bị hai tờgiấy dán, dán xe thức ăn, dán ót, để tránh một cô nương hấp tấp bỏ qua.

Không có hành trình? Rõ ràng hành trình mà phụ tá hànhchánh đưa cho anh đầy ngập, Hồ Nhất Hạ cẩn thận suy nghĩ chẳng lẽ ngày hôm quamình sinh ra thác giác? Bước đi thong thả ra ngoài tìm iPad.

Xem lịch hành trình lưu trên Ipad, Hồ Nhất Hạ la lên:kỳ

Hồ Nhất Hạ miễn cưỡng đón nhận lịch hành trình độtnhiên trở nên trống rỗng này. Nếu có thể tự do an bài thời gian, đương nhiên lànắm chặt thời gian trăng mật, nhưng ——

Chồng của cô chạy đi đâu?

Hồ Nhất Hạ đang suy nghĩ gọi điện thoại cho Chiêm DiệcDương, đột nhiên phát hiện chữ sau lưng tờ giấy nhỏ:

Anh có việc đi ra ngoài một ngày, buổi tối cùng nhauăn cơm tối.

Ai có thể nghĩ đến lịch hành trình công cán bận rộnnhư thế, lại vẫn có thể có một ngày cho cô đi dạo phố? Thời tiết nổi danh xấu ởLuân Đôn cũng không ngăn cản được tâm tình tràn đầy ánh sáng của Hồ Nhất Hạ,mặc đồ mới hoàn toàn, đi dạo phố đổ máu.

Liệt kê danh sách mua đồ ——

Chu nữ sĩ thích dụng cụ uống trà, thích vẽ, thích. . .. Ưmh, đồ dùng con nít; Lãnh cô cô thích bất kỳ thứ gì có cảm giác thiết kế,thích tác phẩm độc lập của thiết kế sư châu Âu, còn thích mỹ nam. . . . Đượcrồi, mỹ nam trong cửa hàng không có bán, loại bỏ; cha thích xì gà, mắt kínhcùng tạp chí hoa hoa công tử ướt át không xuất bản nữa, mẹ thích bất kỳ đồ hànghiệu mắc dọa người; QQ nữ cũng thích mỹ nam, nhưng càng thích áo ngủ hấp dẫn vàDurex đủ loại mùi vị. Chiêm Diệc Dương thích gì?

Thích Hồ Nhất Hạ. . . . .

Hồ Nhất Hạ cười “Khanh khách”.

Ngượng ngùng lắc lắc đầu, thái độ đoan chánh, tiếp tụclên danh sách. Ba chồng thích gì? Chẳng lẽ thích hút thuốc? Hồ Nhất Hạ vừa suynghĩ vừa đi vào một hiệu may. Trang phục nam của hiệu này nổi tiếng, mua vềhiếu kính ba chồng là chính xác không sai.

Dĩ nhiên, có ch trực tiếp đưa đồ khách hàng mua đếnkhách sạn, đối với Hồ Nhất Hạ đã xách đồ đầy hai tay, cũng là hấp dẫn khôngnhỏ.

Đây là mùa đông, cũng đã trưng bày trang phục mùa xuâncủa quý kế tiếp, xuân ý dồi dào, Hồ Nhất Hạ nhìn thế nào cũng thích, cô lặng lẽnghiêm túc miêu tả bộ dạng ba chồng mặc vào bộ tây trang màu hồng đang treotrong tủ, bừa cười vừa đi, giương mắt thấy bóng lưng của một đôi nam nữ.

Người phụ nữ đang thắt cà vạt giúp người đàn ông, xemra thật ngọt ngào, trong lòng Hồ Nhất Hạ suy nghĩ lúc nào thì mình cũng đeo càvạt cho Chiêm Diệc Dương, lúc này lại thấy đôi nam nữ kia xoay mặt, phản ứngđầu tiên của Hồ Nhất Hạ là —— cô nhìn thấy một đôi cẩu nam nữ.

Bởi vì một đoạn quá khứ bị lấn ép, Hồ Nhất Hạ cơ hồvừa nhìn thấy Hứa Phương Chu và Lâm Dạ Á ở chung một chỗ, trong óc liền phản xạcó điều kiện toát ra ba chữ kia.

Thường thường sau khi phản xạ có điều kiện toát ra bachữ này, cô lại biết phản xạ có điều kiện, mặt xám mày tro chạy đi.

Tự trách mình bị sự tự ti quấy phá, lại nhớ lại nhữnglời giáo dục của Lãnh Tĩnh trướckia: “Lúc ấy hai người bọn họ đã chuẩn bịcùng nhau bay vào trong lòng của nước Mỹ theo chủ nghĩa đế quốc, cậu còn chạyđi thổ lộ? Mặc dù lúc ban đầu là cậu giới thiệu Lâm Dạ Á cho Hứa Phương Chubiết, cô nàng họ Lâm kia cũng biết cậu thích Hứa Phương Chu, cô ta nạy ra góctường quả thật không đúng lắm. Nhưng, người đàn ông có thể bị nạy ra cướp đithì không phải là người đàn ông tốt, huống chi cậu và Hứa Phương Chu cho tớibây giờ cũng chưa từng cặp kè, nhiều lắm là trên mức bạn bè, chưa đến ngườiyêu. Nhìn từ góc độ của Lâm Dạ Á, thân phận của cậu thật lúng túng, nếu chuyệnnhư vậy để lộ ra, không chừng cậu sẽ trở thành tiểu tam bị người người phỉnhổ.”

Tiểu tam. . . . . Ai, anh danh một đời của cô khôngthể bị danh hiệu này làm hỏng, Hồ Nhất Hạ nheo mắt cẩn thận xem xét người phụnữ kia —— vóc người cao gầy mảnh khảnh, gương mặt tây tây, mặc dù có một lần Hồđồng chí bởi vì chuyện Hứa Phương Chu mà yên lặng khinh bỉ gương mặt gương mặtcủa cô ta vừa giống người châu Âu vừa giống người Tân Cương (một khu tự trị ởTQ), còn có vóc người của cô ta vừa có thể nói là cao gầy mảnh khách nhưng vừacó thể nói là không có ngực không có mông, nhưng không thể phủ nhận là, mỹ nữđứng ở đằng kia thắt cà vạt giống Hứa Phương Chu, chính là Lâm Dạ Á.

Không phải đã đi Mỹ sao? Chuyển qua nhào vào trongngực của đế quốc Anh rồi à?

Hồ Nhất Hạ chỉ đành phải lặng lẽ nói hẹn gặp lại vớibộ trang phục nam tinh xảo trong tiệm.

Xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên chứng kiến mấycái giỏ trong tay mình, Hồ Nhất Hạ ngừng chân.

Mình cũng đã tấn thăng đến cấp nông nỗi mua đồ cho bachồng và mẹ chồng rồi, không cần chột dạ như vậy nữa chứ?

Hơn nữa, hai người này cũng đã chia tay. Cô còn trốnnữa, cũng thật xin lỗi danh hiệu Chiêm phu nhân này.

“Khụ khụ!” Hồ Nhất Hạ ho khan hai tiếng,không chỉ nhân viên trong tiệm đi tới, đôi nam nữ kia cũng quay đầu lại.

Rốt cuộc là ai phản ứng nhanh hơn? Là Lâm Dạ Á sững sờqua một giây sau liền lập lờ cười lập lờ nước đôi? Hay là Hứa Phương Chu saukhi ngớ ngẩn liền rút đi cà vạt trong tay đối phương cũng yên lặng lui về phíasau một bước?

Hồ Nhất Hạ không thể xác định ai phản ứng nhanh hơn,nhưng lại khẳng định ai thua kém nhất —— kém nhất chính là, không phải chính làcô – vừa nhìn vào ánh mắt Hứa Phương Chu liền ngây ra sao?

Ánh mắt của hai người trước mắt hòa vào nhau toát rakhí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt liền đánh cho người khổng lồ trong lòng Hồ Nhấthạ tan tác hết da, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cô cố gắng điều chỉnh vẻ mặtcủa mình, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra một đường cong coi là nụ cười:”Thật đúng lúc!”

Hứa Phương Chu không sững sờ bao lâu, rất nhanh liềngật đầu làm đáp lại, thấy mấy cái giỏ đầy tay cô, anh lập tức tiến lên giúp cô,động tác thuần thục giống như đã là một loại bản năng.

Hồ Nhất Hạ lại hơi ngượng ngùng, trước kia mình đi dạophố rất thích Hứa Phương Chu cùng đi, sai bảo, cười làm lành, hứa hẹn, dùng ítân huệ hấp dẫn anh, để anh giúp nói cái này nói cái kia, hứa xong việc sẽ muaIce Cream khao anh, đến cuối cùng mua Ice Cream rồi cũng đều bị cô ăn hết.

Đáng tiếc lúc này không giống ngày xưa, so với quá khứkhông buồn không lo, trêu chọc lẫn nhau, hôm nay thứ mà Hồ Nhất Hạ có ấn tượngsâu hơn chính là câu nói trong thang máy của anh: “Tôi có tư cách gì làmbạn với Hồ đại tiểu thư?” Cùng với thời gian mất mát sau khi cô chạy tớisân bay mà vẫn bỏ qua chuyến bay bay tới Luân Đôn kia.

Một đoạn đường ngắn ngủn đó, cô đi đến mệt chết, tựanhư một hơi hoàn thành tình cảm thầm mến tồn tại mười năm dài của mình.

Hồ Nhất Hạ bị ý nghĩ của mình làm sầu não một lát, vộivàng điều chỉnh không khí, nhìn anh một cái: “Hiện tại hai người. . . .Hả?” Chữ cuối cùng kèm theo động tác nhíu mày của Hồ Nhất Hạ, có vẻ cực kỳý vị sâu xa.

Lâm Dạ Á “Hừ” một tiếng: “Anh ấy à, bởivì tôi mà bị người của công hội tạt dầu, tôi à, tôi chỉ do nhân đạo mới chở anhấy tới chọn bộ y phục.”

Hồ Nhất Hạ bị đả kích. Quả nhiên bạn gái trước quantrọng hơn, thay mình xách đồ coi là cái gì, ngăn cản dầu mới là lớn!

“Vậy. . . . . Hai người từ từ đi dạo Hàaa…!Tiệm này tôi đi dạo xong rồi, hiện tại tôi qua tiệm khác.” Hồ Nhất Hạ nóixong muốn tiếp lại đồ của mình từ trong tay Hứa Phương Chu.

Anh không có buông tay, “Nếu vô tình gặp được,thì cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

“Tôi không rãnh, đám người công hội vẫn còn đangbãi công, người mà tôi ủy thác đã gọi hai cuộc điện thoại kêu tôi về.

Nếu để cho Hồ Nhất Hạ mở miệng, cô nhất định tặng chongười phụ nữ này một câu: “Bận cái rắm chứ bận!” Đáng tiếc cô trờisanh liền kiêng kỵ người khí thế cường đại, Chiêm Diệc Dương như thế, Lâm Dạ Ácũng như thế.

Hồ Nhất Hạ khi dễ chính cô!

Một vị nam sĩ duy nhất ở đây tựa hồ cũng không chuẩnbị giữ lại Lâm Dạ Á, chỉ chỉ bộ y phục trên người, nói với nhân viên:”I’ll take it.”

Nhân viên dẫn anh đi tính tiền, một nhân viên đó chuẩnbị lấy bộ y phục dính đầy đầu đi bỏ, lại bị Hứa Phương Chu gọi lại.

Hứa Phương Chu bảo nhân viên đem bộ y phục đó đi giặt,lát nữa anh tới lấy. Hồ Nhất Hạ cảm thấy bộ dạng Lâm Dạ Á tựa như đang xemchuyện cười, không khỏi lặng lẽ xoay qua, giật nhẹ vạt áo Hứa Phương Chu:”Ném đi, nhiều dầu như vậy, giặt không hết đâu.”

Anh lắc đầu, mặc dù mỉm cười, nhưng thái độ kiênquyết.

Lâm Dạ Á chống một tay trên quầy cà vạt, nhìn gươngmặt vô tri vô giác của Hồ Nhất Hạ, nhìn lại đôi mắt mơ hồ mất mác của HứaPhương Chu, lại “Hừ” cười một tiếng: “Đúng rồi, buổi trưa chúngta đi đâu ăn?”

Hồ Nhất Hạ bất mãn nhìn về phía cô: “Không phảicô nói cô không muốn đi sao?”

“Tôi đổi ý rồi, có được hay không?”

Quán ăn Ấn Độ, ăn ngon giàu nhân ái, khách lại đông.Lâm Dạ Á vừa vào cửa liền che lỗ mũi, đi vào tiệm ăn đầy mùi cà ri này, cơ hồmuốn mạng của Lâm Dạ Á. Hồ Nhất Hạ quả thật như cá gặp nước, sau khi ngồi xuốngHứa Phương Chu liền nói muốn đi chọn món ăn, Hồ Nhất Hạ tin tưởng anh hẳn cònnhớ sở thích của mình, cười hì hì nói với anh ba chữ: “Quy củ cũ.

“Phụ nữ có thai không thể ăn quá cay, để anh đixem một chút.”

Hồ Nhất Hạ nhất thời còn chưa phản ứng kịp, ngẩn ngườimới bừng tỉnh hiểu ra, Hứa Phương Chu còn không biết chuyện cô mang thai thuầntúy là cú lừa lớn.

Hô Nhất Hạ nhìn trộm nhìn đối diện, Lâm Dạ Á vội vàngbịt mũi xịt nước hoa, không mấy chú ý đến bọn họ đang nói cái gì. Hồ Nhất Hạthở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Hứa Phương Chu rời ghế, hai người phụ nữ ngồiở đàng kia, cực kỳ lúng túng.

Hồ Nhất Hạ trái lo phải nghĩ cũng không tìm được đềtài chung nào, nên mở rộng đề tài: “Bây giờ cô làm việc ở đâu?”

“Sở Sự Vụ luật sư XXX.”

“Vậy sao cô lại đụng phải Hứa Phương Chu. . . . .Ách, tôi nói. Không phải cô được công ty ở Mỹ khai thác sao, sao đột nhiên chạytới Luân Đôn? Còn nữa, cô và Hứa Phương Chu bây giờ. . . . hợp tác cáigì?”

Nếu như nhớ không lầm, Hồ Nhất Hạ nhớ mới vừa rồi HứaPhương Chu nói tới công hội gì đó với cô. Lòng hiếu kỳ khiến trong lòng Hồ NhấtHạ ngứa ngứa.

“Có muốn biết vì sao tôi chia tay với anh ấykhông?” Cô ấy thì tốt hơn, trả lễ lại, cũng chuyển đề tài khác.

“Là tôi hỏi cô trước, cô nên trả lời trước.”

“Cô thật không muốn biết?” Cô hướng dẫn từngbước.

Hồ Nhất Hạ hoàn toàn thua cô, dù sao trong rất nhiềucuộc đấu khác nhau của cô và người phụ nữ này, cô chưa từng chiếm thượng phong,thua cũng thua quen rồi. Trước kia cô dẫn Lâm Dạ Á đến làm quen Hứa Phương Chu,hoàn toàn là vì khoe khoang. Chỉ tiếc, khoe khoang không thành, ngược lại khiếnngười phụ nữ này cảm thấy hứng thú với Hứa Phương Chu.

Đến nay suy nghĩ lại chút cũng nổi đóa, lòng trả thùnho nhỏ của Hồ Nhất Hạ lại bắt đầu quấy phá, da mặt dày tiến tới, cười hỏi:”Hắc hắc, không phải là bởi vì tôi chứ?”

Dáng vẻ này của cô khiến Lâm Dạ Á nhức đầu: “Đừngcợt nhã với tôi.”

Hồ Nhất Hạ thu nụ cười, đắc ý bĩu môi.

“Tôi ghét nhất loại người không có tim không cóphổi, cà lơ phất phơ, không biết tiến thủ, nhà giàu mới nổi như cô, dĩ nhiên,tôi càng ghét người đàn ông xem cô là bảo bối hơn. Cho nên, không phải anh tabỏ tôi, mà là tôi đá anh ta, đã hiểu?”

“Ớ. . . .”

“Hợp tác, không hợp liền đi, nào có nhiều ngượcluyến tình thâm như vậy? Ai, thôi, nói cô cũng không hiểu, nhà giàu mới nổichính là nhà giàu mới nổi.”

Bộ dáng cao cao tại thượng của nNgười phụ nữ này vẫnlà mấy chục năm như một ngày, thật làm cho người ta chán ghét. Không có bộcphát ở trong trầm mặc, mà là tử vong trong trầm mặc, Hồ Nhất Hạ đột nhiên tháora khăn giấy ướt cô ta dùng che mũi, khiến cô ta lãnh giáo lực sát thương củamùi cà ry: “Nhà giàu mới nổi thì thế nào? Tại sao xem thường tôi? Câu nóikia có ý gì? Lão tử có tiền, có tiền mà cô còn xem thường?”

“Cô xem tính tình của cô, mới vừa rồi ở trongtiệm trang phục nam còn giả bộ rất thục nữ, bị tôi kích đôi câu liền lộ ranguyên hình?” Khăn giấy ướt bị đoạt đi, không sao, cô còn có! Lâm Dạ Á lạilấy ra một bọc khăn giấy ướt từ trong túi, diễu võ dương oai lắc lư ở trước mặtHồ Nhất Hạ.

Hồ Nhất Hạ thật muốn khóc chết, đều do vận mệnh, tạisao mình không đấu lại cô ta?

Nếu như Chiêm Diệc Dương ở đây thì tốt, một cái ánhmắt giết chết cô, dư dả!

Nhưng tình huống thực tế là, Lâm Dạ Á vẫn là thiênđịch của Hồ Nhất Hạ, từng chữ đều không cho phép Hồ Nhất Hạ phản bác: “Tôinói cô không có tim không có phổi, cô còn không thừa nhận. Ngay cả tôi cũngbiết tại sao Hứa Phương Chu không nỡ vứt đi bộ tay trang đó, cô lại không biết.”

Cái gì là đối thoại của hai người bạn cùng lứa tuổi?

Hồ Nhất Hạ cảm thấy người phụ nữ đối diện giáo huấn côcòn méo mó hơn giáo huấn con gái. Hồ Nhất Hạ tự nói với mình, mình là thục nữ,không tranh cãi với người phụ nữ này, mà không phải bởi vì miệng lưỡi mìnhkhông đủ nhanh, nói không thắng cô.

“Hứa Phương Chu từ nhỏ đã rất tiết kiệm.” HồNhất Hạ cảm thấy giải thích này thật hợp lý, nói xong vẫn còn rất khẳng địnhgật đầu một cái.

“Hừ!”

“Cô đừng luôn dùng lỗ mũi phát ra âm thanh này cóđược hay không, rất đáng ghét!”

Lâm Dạ Á học giọng nói của cô: “Cô cũng đừng luônquên chuyện ngây thơ mình đã làm hết sách không còn một mống có được hay không,rất đáng ghét!”

“Cô không tổn hại tôi sẽ chết à? Tại sao lại kéođến ngây thơ hay không ngây thơ?”

“Hừ!”

Hừ nhiều cẩn thận viêm mũi! —— Hồ Nhất Hạ đã không códũng khí nói ra lời này.

“Tây trang mà cô tặng anh ấy, còn thêu một con hồly ở phía trên, như thế mà còn không gọi là ngây thơ

Hồ Nhất Hạ ngẩn ra.

Tây trang? Hình hồ ly? Hồ Nhất Hạ bừng tỉnh hiểu ra.

Là món quà cô tặng Hứa Phương Chu trước lần đầu tiênphỏng vấn?

Hồ Nhất Hạ hơi chột dạ, nghĩ lại, việc này không thểtrách cô không có tim không có phổi chứ? Trên tây trang đều là dầu, ai còn thấyđược con hồ ly nhỏ đáng yêu kia?

“Anh ấy mặc bộ tây trang rách nát đó đi phỏngvấn, cô đoán thử coi người phỏng vấn cho điểm ấn tượng thấp cỡ nào?”

“Cái gì gọi là tây trang rách nát? Versaceđó!”

“Coi như là Armani, hợp với cái hình vừa giốngnhư hồ ly vừa giống như con chuột vừa giống như chó vừa giống như mèo của cô,lập tức biến thành một đống vải rách.”

Hồ Nhất Hạ đã hoàn toàn mất đi dục vọng phản kích rồi.

Miệng lưỡi Lâm Dạ Á vẫn càng không ngừng cử động:”Thật ra thì tôi vẫn thật thưởng thức Hứa Phương Chu, anh ấy vĩnh viễn chỉlàm bạn với người ưu tú nhất, chọn bạn gái cũng không ngoại lệ. Tựa như thựcvật có tính xâm lược, từ trên người những người này đạt được chất dinh dưỡng màanh cần, dùng một phần mười thời gian so với người bình thường bò đến vị tríhiện tại. Nếu như không phải mang theo vật cản trở như cô, anh ấy có thể rấthoàn mỹ.”

Lâm Dạ Á liếc cô một cái, bật cười lắc đầu: “Tôithật sự không hiểu, sao Hứa Phương Chu còn có thể cho rằng bây giờ anh ấy vẫnkhông xứng với cô Anh ấy muốn đạt được toàn thế giới, chuyện này tôi không phảnđối, nhưng, anh ấy muốn tặng thế giới này cho cô, cô xứng sao? Anh ấy vội vãmuốn thành công như vậy là vì cô, cô nói anh ấy ngu xuấn? Còn là ngu ngốc? Haylà ngu si?”

“. . . . . .”

“Tại sao không nói chuyện? Cả cô cũng cảm thấykhông thể tưởng tượng nổi à?”

Nào chỉ là không thể tưởng tượng nổi?

Hiện tại đầu Hồ Nhất Hạ trống rỗng, một chữ cũng nóikhông ra, vang vọng đầy trong đầu đều là câu “Anh ấy vội vã muốn thànhcông như vậy là vì cô” .

Nhưng. . . . . Là cô. . . . .

Nhìn thấy Hứa Phương Chu đang đi trở về từ xa, suy nghĩcủa Hồ Nhất Hạ trở lại từng chút, máy móc cười cười với Lâm Dạ Á: “Khôngthể nào.”

Trong nháy mắt Hứa Phương Chu đã ngồi xuống, hết sứctự nhiên cầm lấy cái áo khoác bị Hồ Nhất Hạ vo thành một cục ở trong ngực, trảira khoác lên sau cái ghế: “Đợi lát nữa còn có biểu diễn ném bánh.”

Hồ Nhất Hạ cố gắng khiến mắt mình không tránh khôngnháy, ngữ điệu cũng tận lực chậm lại, tránh khỏi nói lắp: “À, vừa có điệnthoại thúc giục em trở về, nói có chuyện gấp, hai người từ từ ăn, em đinha.”

Cô ôm túi lớn túi nhỏ, đứng dậy, ánh mắt của HứaPhương Chu lập tức thay đổi, chuyển sang Lâm Dạ Á hỏi: “Cô nói gì với côấy?”

Sắc mặt của Lâm Dạ Á cũng không dễ nhìn, “Còn cóthể nói gì? Đương nhiên là nói thật.”

“. . . . . .”

“Muốn đuổi theo ra ngoài thì đuổi theo đi, ai màthèm cản anh?”

Hứa Phương Chu cũng không động, trầm mặc đột nhiênliếc thấy cái áo khoác trên ghế dựa.

Một lát sau, nhìn bóng dáng cầm áo khoác đó chạy rakhỏi cửa, vẻ mặt của Lâm Dạ Á dần dần trở nên cô đơn.

Hứa Phương Chu đảo mắt đã chạy ra ngoài tiệm, vừa nhìnliền thấy được người phụ nữ mặc áo tay cánh dơi[1], mang giày legging qua gối.

Cô vĩnh viễn có thể tìm được y phục không hề hợp vớikhí chất của mình, tựa như anh vĩnh viễn có thể nhìn thấy cô đầu tiên trong đámngười.

“Nhất Hạ!”

Cô nhất định đã nghe, lại còn đi nhanh hơn, chưa nhìnđèn xanh đèn đỏ đã qua đường, một chiếc xe cơ hồ chạy sát qua đầu gối của cô,Hồ Nhất Hạ cả kinh đặt mông an vị ở trên mặt đất.

Hứa Phương Chu lập tức chạy tới đỡ cô dậy. “Cósao không?”

Anh giúp cô phủi bụi trên áo lông, cô không nói lờinào.

“Có bị đụng không?”

Anh lo lắng kiểm tra trên người cô có vết thương haykhông, cô lại không nói lời nào.

“Hồ Nhất Hạ, nói chuyện với em!”

Cô không nói lời nào.

Người phụ nữ bị chứng im bặt được đưa vào bệnh viện,kết quả kiểm tra cũng không có bất cứ khác thường nào.

Hồ Nhất Hạ rất ít thấy Hứa Phương Chu làm khó ngườita, rất nhiều năm trước anh giải quyết xong việc thì giễu cợt cô là bạn học”Thái Bình côngúa”, nhưng lúc này, anh lại bất mãn vì quá trình kiểmtra vô cùng đơn giản, nói rõ với y tá; cô ấy là phụ nữ có thai, tình huốngkhách biệt, phải làm một cuộc kiểm tra toàn bộ cơ thể.

Hồ Nhất Hạ càng ngày càng 囧, đầu càng chôn càng thấp. Cố tình lúc này điện thoạidi động của cô rung lên, chết tử tế không xong, lại là Chiêm Diệc Dương gọitới.

Y tá bị ép đến không còn cách nào, đi về phía Hồ NhấtHạ, tay Hồ Nhất Hạ run lên, lỡ tay bấm tắt điện thoại. Nhìn màn hình điện thoạidi động tối lại, nhất thời trái tim Hồ Nhất Hạ cũng nhéo lại.

Chiêm tổng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. . ..

Hồ Nhất Hạ chưa kịp gọi lại, y tá đã dẫn cô đi làm cáchạng mục kiểm tra khác.

Kết quả kiểm tra ra lò, y tá chỉ nói hai điều, thứnhất, cô không có bị thương, thứ hai, cô không có mang thai.

Hứa Phương Chu ngây người mấy giây, vẫn không thể nàohoàn toàn tiêu hóa kết quả này, ánh mắt chuyển sang người phụ nữ đã núp ở tronggóc giống như đà điểu.

Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, đến nỗi Hồ Nhất Hạ dùcúi đầu cũng có thể cảm nhận được, chỉ đành phải nhắm mắt ngẩng đầu lên, lúngtúng cười với anh một tiếng.

Hứa Phương Chu không có bất kỳ vẻ mặt, từ từ đi tớitrước mặt cô.

Xong rồi, hưng sư vấn tội tới, Hồ Nhất Hạ vội vàng đẩytrách nhiệm: “Thật ra thì chuyện này từ đầu tới đuôi đều là một sự hiểulầm, lúc đó anh lại không chịu nghe em giải thích, em không phải muốn cố ý lừagạt. . . .”

Hứa Phương Chu đã ôm cô vào lòng. Anh hết sức khắcchế, nhẹ nhàng ôm bả vai cứng đờ của cô, cười như trút được gánh

“À. . . .” Hồ Nhất Hạ không biết làm saorồi.

“Anh. . . .” Hứa Phương Chu muốn nói lạithôi, có mấy lời thật khó nói ra.

“Tiểu Hồ Ly.” Thanh âm này ——

Chậm rãi trầm thấp âm trầm. Hồ Nhất Hạ dùng nửa giâyđể phân biệt mình có nghe lầm thanh âm này không, sau nửa giây, liền”Vèo” nhảy ra từ trong ngực Hứa Phương Chu.

Nghiêng đầu nhìn, Chiêm Diệc Dương mặt không vẻ gìđứng cạnh cửa.

Nháy mắt, Chiêm Diệc Dương đã đến gần. Thật ra thì HồNhất Hạ rất muốn thử chút, mình nháy mắt mấy cái nữa, anh có thể biến mất haykhông.

Bất đắc dĩ cô nháy mắt đến mí mắt cũng sắp rút gân, vịthần mặt đen này vẫn sừng sững không ngã: “Tại sao không nhận điện thoạicủa anh?”

“Cô ấy mới vừa đi làm kiểm tra.” Hứa PhươngChu trả lời thay cô, Hồ Nhất Hạ vội vàng phụ họa gật đầu.

Hồ Nhất Hạ vội vàng lấy túi trên ghế dài đến, lấy điệnthoại di động ra xem, cuộc gọi nhỡ nhiều đến làm mù mắt cô. Ngửa cằm lên dẹpmiệng, tội nghiệp nhìn Chiêm Diệc Dương, im lặng nói: em không phải cố ý. . . .

Nghĩ lại, có cái gì không đúng.

Là lạ ở chỗ nào? “Đúng rồi, sao anh tìm đến đâyđược?”

“Software truy tìm của iPhone.”

Mắt Hồ Nhất Hạ “Vụt” trừng lớ bắt đầu kiểmtra điện thoại di động của mình, “Anh cài cái quỷ Software này cho em lúcnào?”

“Vào hôm mà em chỉ lên sân thượng thôi cũng cóthể khóa trái nhốt mình ở đó cả ngày.”

Giọng nói hơi hưng sư vấn tội, lần đầu tiên anh phốihợp, có hỏi có đáp, sắc mặt lại càng lúc càng lạnh lùng.

Lúc này Hứa Phương Chu vẫn giữ vững bàng quan cũng lêntiếng: “Chiêm Phó tổng thật có nhã hứng, tôi cho rằng bây giờ anh đã loayhoay không thể phân thân rồi, không ngờ còn có thời gian truy tìm tung tích củaphụ tá.”

Hồ Nhất Hạ nhìn hai người đàn ông này, yên lặng phântích tình thế. Giúp Hứa Phương Chu, cô nhất định bị chết rất thảm; giúp ChiêmDiệc Dương, cô lại không nỡ nặng lời với Hứa Phương Chu.

Trái lo phải nghĩ cho ra tùy cơ ứng biến, hai ngườiđàn ông này thích làm sao thì làm, mình chuồn êm bảo vệ tánh mạng quan trọnghơn!

Hồ Nhất Hạ ôm chặt túi của mình, ánh mắt nghíađườngsau lưng, vừa nói “Buổi chiều em còn có việc, em đi trước” vừalặng yên không một tiếng động lui về phía sau một bước.

Xoay người, chạy!

Không ngờ lại bị Chiêm Diệc Dương nắm cổ áo kéo lại:”Sợ cái gì? Anh không phải người đàn ông keo kiệt, sẽ không để ý kiểu ——ôm theo phép lịch sự.”

Ba chữ “phép lịch sự” được cố ý nói chậmlại, nói xong không quên liếc nhìn Hồ Nhất Hạ như hỏi ý, giống như chờ cô phụ họa.

Hồ Nhất Hạ nhìn lại Chiêm Diệc Dương, muốn hung ác nóimột hơi: đừng làm rộn, đi thôi! Nhưng nhìn đôi mắt buồn rười rượi trước mặt,một giây kế tiếp vẫn cảm thấy bo bo giữ mình có lời. Cô cúi đầu xuống, giữ vữngtrầm mặc.

Dù sao cô tin tưởng công phu nhẫn nhịn kinh người củaHứa Phương Chu, nhất định có thể lùi một bước trời cao biển rộng, mình đại kháicó thể thanh thản ổn định làm con rùa đen rút đầu.

Một lát sau, cô biết mình sai lầm rồi ——

“Rốt cuộc là cái ôm có tính chất gì, hình nhưcũng không tới phiên ông chủ của cô ấy —— là anh trông nom.” Hứa PhươngChu giương cung bạt kiếm như vậy khiến Hồ Nhất Hạ sợ hãi “vụt” ngẩngđầu.

Ngay sau đó tay của cô bị người khác kéo qua. Hồ NhấtHạ phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, bị Chiêm Diệc Dương nhẹ nhàng linhhoạt nắm được cổ tay: “Chiếc nhẫn đâu?”

“. . . . . .” Hồ Nhất Hạ lặng lẽ nuốt nướcmiếng.

Hứa Phương Chu vốn cũng không mấy để ý một câu khônghiểu ra sao này của Chiêm Diệc Dương, cố tình anh liền liếc thấy người phụ nữbên cạnh đang cắn môi, muốn nói lại thôi.

Đại não Hứa Phương Chu mộng mị.

Anh hiểu cô, tựa như hiểu rõ mỗi một đường chỉ taytrong lòng bàn tay mình, anh biết bây giờ cô chần chờ là có ý gì.

Khi anh rốt cuộc có dũng khí đối diện lòng của mình,buông tay vật lộn đọ sức một lần, cô lại nói với người đàn ông khác:”Chiếc nhẫn ở. . . . Trong túi xách.”

Hứa Phương Chu tựa như một người ngoài cuộc triệttriệt để để, nhìn người đàn ông này cầm lấy túi xách của cô, tìm ra cái hộpnhẫn bằng gấm màu violet. Càng giống như là đang tham dự một phiên tòa, phútgiây cô đeo nhẫn, là lúc tuyên cáo anh bị tử hình.

Trong xe đang chạy nhanh.

“Thấy em ở bệnh viện, cho rằng em gặp chuyệnkhông may, chạy tới mới biết em đang tiêu dao, rất tốt.” biểu tình của tàixế tiên sinh cũng không giống như đang nói “Rất tốt”, ngược lại giốngnhư nói “Tìm chết” .

“Vừa rồi em thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xecộ!” Hồ Nhất Hạ vì bảo vệ mạng nhỏ, không thể không nói ra sự cố vừa rồi.

Sau đó là một hồi trầm mặc. Một đôi nam nữ đều có mụcđích riêng phải đạt được, trên mặt người đàn ông viết chữ “Lạnh”,trên mặt người phụ nữ viết chữ “囧”.

“Về sau trừ đi làm, đều phải đeo chiếc nhẫn trêntay.”

Hồ Nhất Hạ nghiêng đầu lại, trong trầm mặc lâu dài côluôn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, không có nghe rõ lời của anh:”Hở?”

Thấy tài xế tiên sinh âm lãnh nhìn chằm chằm vào mặtcủa cô, lại nhìn nhìn chiếc nhẫn của cô, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra:”A!”

Hồ Nhất Hạ không khỏi sờ sờ chiếc nhẫn, tài xế tiênsinh chợt chuyển tay lái, bánh xe phát ra một tiếng thắng xe “kít”bén nhọn, anh ôm hai cánh tay, trầm mặc nhìn cô.

Hồ Nhất Hạ tốn một đoạn thời gian khá dài phán đoánanh đột nhiên thắng xe rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì, ở chung với người tiếcchữ như vàng thật mệt mỏi, nguyên tắc sinh hoạt chính là “Tôi đoán tôiđoán tôi đoán đoán một chút”. Hồ Nhất Hạ âm thầm oán thầm, suy nghĩ đếncái ôm vừa rồi của Hứa Phương Chu, tự nhiên sinh ra áy náy. Hồ Nhất Hạ cắn răngmột cái, giơ tay qua đỉnh đầu, thanh âm vang dội mà đáp: “Em thề, hất địnhngày ngày đều mang nó! Nhẫn còn người còn, nhẫn mất người mất!”

Sắc mặt của tài xế tiên sinh rốt cuộc không có dọangười như trước. Sờ sờ mặt của cô, phát động xe lần nữa.

Hồ Nhất Hạ liếc anh một cái, xoay đầu ra ngoài cửa sổ,lén làm mặt quỷ để bày tỏ bất mãn.

Lúc ấy ai cũng không ngờ tới, thiếu phụ tân hôn HồNhất Hạ phát thề độc như thế, chỉ ngồi một chuyến bay từ Luân Đôn đến Tokyo,liền làm mất chiếc nhẫn.

Chuyện là như vầy ——

Sau khi lên máy bay, bởi vì ngồi cạnh đồng nghiệp, HồNhất Hạ liền tháo chiếc nhẫn ra bỏ vào trong túi, hành trình ở Tokyo còn đầyhơn Luân Đôn, lúc còn trên máy bay mọi người đã bận rộn. Chuyến bay từ ban ngàyđến đêm tối, đèn hướng dẫn kéo dài lóe lên bên ngoài cửa sổ, càng nổi bật lênđêm tối thâm trầm này, mà khoang làm việc nghiễm nhiên thành một phòng làm việcmô hình nhỏ, tất cả mọi người bận rộn như vậy, Hồ Nhất Hạ cả đi vệ sinh cũngthấy ngại, nhịn nhịn, rốt cuộc nghẹn đến sửa lỗi hết một chồng văn kiện tiếngNhật, cô liền ôm bụng chạy như điên vào nhà vệ sinh.

Giải quyết xong rồi, liền đứng trước gương dặm phấn,đột nhiên có người gõ cửa.

“Có người.”

Đối phương tựa hồ không nghe thấy, lại gõ nữa. Hồ NhấtHạ vội vàng dặm phấn xong mở cửa đi ra ngoài, nhưng một bóng dáng lóe lên bênngoài, cô lại bị kéo về phòng rửa tay.

Hồ Nhất Hạ ngẩng đầu nhìn lên, đấm một quyền vào bảvai đối phương: “Anh làm em sợ muốn chết!”

Chiêm Diệc Dương ôm cô, không lên tiếng, chậm rãi cúiđầu. Hồ Nhất Hạ vội vàng nghiêng đầu qua một bên: “Này, anh sao thế? Chớlàm loạn!”

Anh vững vàng ôm chặt hông của cô, khi Hồ Nhất Hạ chorằng anh muốn hành động theo lời “đề nghị” đó, anh chỉ đặt đầu trênhõm vai của cô: “Mệt mỏi.”

“Không chịu nổi à! Anh xem em, rất có tinhthần!” Hồ Nhất Hạ đắc ý, hoàn toàn quên đó là bởi vì cô chơi một ngày, ngủthật ngon, người khác đưa cô từ bệnh viện trở về khách sạn liền biến mất khôngthấy gì nữa, hẹn cùng ăn bữa tối với cô mà anh cũng lỡ hẹn, sáng hôm sau mớitrở về.

Chiêm Diệc Dương cọ xát trên vai cô, ôm cô càng chặthơn.

Hồ Nhất Hạ bị tóc của anh cọ ngứa, cười “Khanhkhách” đẩy anh. Đẩy không được, chỉ có thể xoa tóc của anh.

Buổi sáng lúc mình đánh răng anh lại đột nhiên xuấthiện, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa nuốt trọn bọt kem đánh răng, kết quả cômới vừa súc miệng xong liền bị kéo vào bồn tắm, người khác chẳng biết xấu hổcứng rắn chen vào cùng tắm buổi sáng với nàng, dùng loại dầu gội đầu có mùi congái mình ghét bỏ, cứ thế xoa không biết bao nhiêu lần mới bằng lòng từ phòngtắm ra ngoài. Nhưng bây giờ cô ngửi ngửi ở khoảng cách gần như vậy, vẫn có chútmùi thơm thấm vào lỗ mũi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cười lên.

Nhưng sau khi máy bay rơi xuống đất, cô hoàn toànkhông cười được.

Trong căn phòng khách sạn mang phong cách Nhật, trênđất, trên giường rớt đầy các loại đồ, va ly hành lý trống không và túi xách bịvô tình ném vào góc, một người phụ nữ đứng ở trong đống quần áo lẫn lộn, lolắng tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, đứng lên lại móc đi móc lại mấy lầntrong túi quần áo của mình, rốt cuộc mất mác đặt mông ngồi ở trên Tatami[2].

Một câu nói từ từ bay vào lỗ tai cô: nhẫn còn ngườicòn, nhẫn mất người mất. . . . . .

Nhẫn còn người còn, nhẫn mất người mất. . . . . .

Cô sợ hãi “vụt” đứng lên từ Tatami.

Người phụ nữ bị lời thề độc của mình làm sợ đến mức dađầu tê dại, hai mắt chột dạ, chính là

Hồ Nhất Hạ bị sự nguyền rủa chính mình ám ảnh, mỗingày đều tâm thần bất ổn.

May mắn duy nhất là thời gian làm việc nhiều hơn thờigian nghỉ ngơi, vì bổ khuyết bộ phận tiền bạc và phân ngạch thị trường bị HứaPhương Chu lấy đi, tất cả mọi người hận không thể làm việc cả 24h, quỷ Nhật Bảnnổi tiếng có vốn lại khó trị, cùng bọn họ buôn bán đàm phán tiến triển chậmchạp. Nếu là bình thường, Hồ đồng chí đã sớm trốn vào trong cầu tiêu gầm thét,hiện tại hoàn toàn khác biệt, cả ngày bận rộn xong, kéo thân thể mệt mỏi trởlại khách sạn ngã xuống nằm ngủ, Hồ Nhất Hạ lại an tâm chút.

Lúc làm việc, thế giới của cô luôn bận rộn; hết bậnrồi, trong đầu cô đều là chiếc nhẫn chiếc nhẫn chiếc nhẫn. Cho tới thật vất vảcó thời gian gọi điện thoại cho Lãnh Tĩnh, Lãnh Tĩnh lại đột nhiên từ tìnhtrạng gần đây của ba Hồ mẹ Hồ nhảy đến đề tài “Hứa Phương Chu”, HồNhất Hạ sửng sốt một hồi lâu không kịp phản ứng.

“Nói với cậu một chuyện.” Lãnh Tĩnh giốngnhư một bà đồng, giọng nói thần bí khiến trái tim người nghe bị treo lên, nhưngsau khi nghe nửa câu, tim Hồ Nhất Hạ lại trở về đi, “Hôm nay Hứa PhươngChu tới tìm mình, hỏi một ít chuyện của cậu.”

“Anh ấy đã về? Mình tưởng rằng anh ấy vẫn còn ởLuân Đôn.”

“Phản ứng này của cậu là gì? Không kinh ngạcsao?”

“Việc này thì có gì mà kinh ngạc? Mình còn gặpLâm Dạ Á ở Luân Đôn, lúc đó mình cũng không kinh ngạc bao nhiêu.”

“Bình tĩnh như vậy? Đi theo nhà tư bản đã lâu,quả nhiên đạo hạnh cao.”

Bình tĩnh thật tốt! Cũng sẽ không bị ánh mắt thỉnhthoảng liếc về phía cô của người khác làm sợ hãi không dám nhìn lạiHồ Nhất Hạthử hồi tưởng cảnh tượng lúc mình và Lâm Dạ Á, Hứa Phương Chu ở chung, tâm tìnhbình tĩnh khác thường, cô nên vui vẻ, hay là khổ sở vì thế? Hồ Nhất Hạ có chúthỗn loạn: “Dù sao, chuyện Lâm Dạ Á nói với mình, lúc đầu nghe mình thậtrất sợ, nhưng sau khi sự khiếp sợ này trôi qua, mình lại không hề có chút ýnghĩ nào về anh ấy. Nói thế nào đây? Quên được? Đúng, chính là quên được.”

“Lâm Dạ Á nói gì với cậu? Nha đầu kia am hiểunhất là thổi gió bên tai thổi trúng người choáng váng, cậu chớ bị mấy lời củacô dọa.”

“Bất kể cô ta có dọa mình không, cảm giác củachính mình không lừa mình được.” Lúc ôm, không có chút cảm giác động lòng.

Phải biết mình đã từng mong đợi giờ khắc đó cỡ nào. .. . .

Lần đầu tiên cô có kinh nguyệt, Hứa Phương Chu chạyđến siêu thị dưới chân núi mua băng vệ sinh, chạy qua chạy lại, tương đương vớichạy một cuộc Marathon. Trại hè thiếu niên, quốc gia Nam Mĩ xa xôi, Hồ Nhất Hạnúp ở trong nhà cầu công cộng trên núi, vừa nghiên cứu cách dùng băng vệ sinhvừa rất muốn chàng trai mồ hôi dầm dề chờ ở ngoài, vĩnh viễn đối tốt với cô nhưvậy.

Cô ham chơi, thi Anh văn không khá, ba dạy cô, Anh văncó cái gì hay mà học? Về sau thành tài rồi, mời người nước ngoài đến chỗ mìnhlàm. Kết quả hai cha con cô cùng nhau lần lượt bị lão mẹ mắng, cùng nhau bịphạt quỳ lên miếng gỗ giặt đồ. Cô giận dỗi, nghĩ tới cuộc thi lần sau sẽ bỏtrắng, kể với Hứa Phương Chu kế hoạch của mình, cho rằng anh sẽ khuyên cô,nhưng anh lại bảo cô dứt khoát cả tên cũng đừng viết. Lúc ấy cô nghĩ, chiêu nàytuyệt hơn! Có ai từng nghĩ, mấy ngày sau kết quả cuộc thi ra lò, bài thi có tên”Hồ Nhất Hạ” lại là max điểm.

Hứa Phương Chu thì lại là giấy trắng.

Tờ giấy max điểm tới nay còn treo ở nhà, cha mẹ đềucho rằng con gái mình muốn nhớ phần vinh dự này, không ai biết thứ chân chínhcô muốn nhớ, là một nửa cảm động, một nửa hối tiếc.

Hứa Phương Chu thích con gái có lòng tốt, khi lênđạiọc, mọi người đồn đại xôn xao chuyện tình của anh ấy, cô nàng trong truyện ởviện y học, định kỳ đến bệnh viện làm nghĩa công, Hồ Nhất Hạ cũng rất vui vẻtheo sát, học theo, hiến máu, chăm sóc bệnh nhân, quan sát một đoạn thời gianphát hiện cô bé kia căn bản không có gì liên quan với Hứa Phương Chu, cô mới antâm.

Sinh nhật Hứa Phương Chu, cô sử dụng thật nhiều thếcông tình yêu, tự cho là trải qua sự việc này, sẽ có thể hoàn toàn bắt lấy anh.Cô ngu ngốc nói cho anh biết mình không rãnh giúp anh ăn mừng, thật ra thì đãsớm núp ở nhà trọ học sinh của anh để cho anh vui mừng. Chờ được lại là bạncùng phòng của anh, nói cho cô biết Hứa Phương Chu và bạn gái đang ăn tối dướinến.

Bạn gái, viện y học, định kỳ làm nghĩa công. . . . Đềulà thật, sự thật không công kích được.

Hồ Nhất Hạ lái xe, đi đến sòng bạc ở sa mạc Las Vegas,thua sáng loáng. Cúi đầu khóc lớn một trận, cuối cùng vẫn là Hứa Phương Chu đisuốt đêm, dẫn cô từ sòng bạc ra ngoài. Sau đó cô mới biết ngày đó bạn gái củaanh tặng cho anh một phần quà tặng rất mỹ diệu, thời điểm mình gọi điện thoạiđến vay tiền, Hứa Phương Chu đang ở trên giường hưởng dụng phần “Quàtặng” ngọt ngào này.

Chuyện cũ lẳng lặng tản đi, Hồ Nhất Hạ lật người, nằmlỳ ở trên giường, vừa nhìn ngón tay trống trải của mình, vừa đoán hay đi muamột chiếc nhẫn tạm thời thế thân, Lãnh Tĩnh lại tiếp tục nói: “Dù sao mìnhđã nói rõ với Hứa Phương Chu, không thích người ta cũng đừng luôn nhớ kỹ, cônương tốt cuối cùng sẽ bị cưới đi.”

Cô nương tốt cũng sắp bởi vì mất chiếc nhẫn mà chếtvểnh mông, Hồ Nhất Hạ yên lặng trả lời ở trong lòng.

“Cậu nghĩ là được rồi, nên từ từ hồi tâm làmChiêm phu nhân của cậu. Phải biết, trong lòng mỗi người phụ nữ đều từng có mộtHứa Phương Chu, nhưng cũng không phải bên cạnh mỗi người phụ nữ đều sẽ có mộtChiêm Diệc Dương. Hồ Ly, cậu đã đủ may mắn, từng yêu từng khóc, từng đau từngcười, duy chỉ chưa từng hận.”

“Mau dừng lại!” Hồ Nhất Hạ bị cô làm mệt đếntừ trên giờng ngồi dậy, “Mình không nói việc này, càng nói càng kiểu cách,ách. . . . Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

“Gì?”

“Mình làm mất nhẫn cưới của mình rồi.”

“. . . . . .”

“Alo? Alo?”

“Hồ Ly, cậu ngàn vạn phải sống trở về gặpmình!” Nói xong, liền cúp điện thoại cái “Cạch”.

Hồ Nhất Hạ sửng sốt thật lâu mới ý thức tới mình bịbạn tốt vô tình vứt bỏ, “Cậu sợ Chiêm Diệc Dương vậy sao?”

Hồ Nhất Hạ lẩm bẩm cúp điện thoại, chỉ là nghĩ lại, côcũng bị lây, vô lực khiển trách. Chiêm Diệc Dương quả thật đáng sợ, đáng sợ đếncô hận không thể bận rộn thế này cả đời.

Chỉ tiếc, nên tới vẫn tới. . . . .

Giằng co trên bàn đàm phán hai tuần lễ rưỡi, phe tatoàn thắng, ký hết hợp đồng xong, lãnh đạo lên tiếng: “Trong khoảng thờigian này mọi người cực khổ, thư giãn thật tốt.”

Mắt Hồ Nhất Hạ nhất thời nổ đom đóm, ý tứ thư giãn cóphải là, giờ chết của cô đến?

Các đồng nghiệp đều vui vẻ, có người đề nghị đishopping: “Lần này chúng ta đã đi hai tháng, lễ mừng năm mới cũng khôngthể qua ở nhà, nhà tôi oán niệm cũng không nhỏ, mang một ít quà tặng trở về coinhư đền tội đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Áo tay cánh dơi:

[2]Tatami: giường đặc trưng của Nhật

Có người thu xếp muốn đi đâu tiêu dao: “Đi xem canhạc? Ngâm suối nước nóng? Núi Phú Sĩ là nhất định phải đi. Đi đường chính,buổi tối sẽ đến Tokyo, vừa đúng có thể đến Ginza (một quận ở Chūō, Tokyo) uốnghai ly.”

Dĩ nhiên, cũng có người chỉ muốn về khách sạn ngủ.

Lãnh đạo cũng lên tiếng nói toàn bộ tiền rượu do anhtrả, mọi người tự nhiên không khách khí, cuối cùng quyết định buổi chiều chiađầu hành động, buổi tối hội hợp ở Ginza.

Hồ Nhất Hạ không nói hai lời, lôi kéo Tổng giám cũngcó ý đi ngâm nước nóng, nhấc chân chạy, bởi vì cô thật sự không dám bảo đảmmình đợi một lát nữa. Có thể bị người khác nhân cơ hội cướp đi hay không. Đi Nxa mới nâng tay phải thật cao phất tay từ biệt với một đám đại lão gia saulưng: “Bái bai!”

Chỉ có hai người phụ nữ đi, một đám đại lão gia đềunhìn nhau.

Suối nước nóng nữ.

Khí lạnh ở trên cao, khí nóng ở dưới, khói mù bồng bềnh,nhìn vật không rõ, rượu ngon giai nhân, sung sướng thần tiên —— Hồ Nhất Hạ hípmắt liếc trộm vóc người Tổng giám, trong lòng chậc chậc than: được bảo dưỡngthật tốt.

Tư thái vào nước cũng thật ưu nhã, ngón chân nhọn nhẹnhàng đụng xuống mặt nước, chậm chạp trượt vào trong nước, còn mình thì dáng vẻlại như bơi lội, mạnh mẽ đâm vào đấy suối nước nóng, một đống bọt nước văng lênkhông nói, thiếu chút nữa đụng phải tảng đá ở đáy

Hồ Nhất Hạ tự thẹn không bằng từ đầu chí cuối đềukhông dời tầm mắt khỏi người của người ta, thưởng thức, cảm thán, báu vật chínhlà báu vật, mặc vào tây trang, chính là nữ cường nhân cứng cỏi, thay áo đầm, cóthể đến vườn trẻ đón con gái tan lớp, ngâm suối nước nóng, ngay cả động tác cầmly rượu lên cũng mê người.

Dĩ nhiên, hấp dẫn tầm mắt Hồ Nhất Hạ hơn là chiếc nhẫnTổng giám đeo trên tay.

Dùng ngón cái đẩy cái khay đựng rượu sake và ly rượucho trôi trên suối, nó từ từ trôi về phía Tổng giám, Hồ Nhất Hạ cũng chầm chậmtrôi về phía Tổng giám.

“Thật là chiếc nhẫn xinh đẹp!”

Phụ nữ nha, hàn huyên về việc này thì đặc biệt cónhiều chủ đề, tán gẫu tán gẫu, mắt thấy sắp tán gẫu đến vấn đề Hồ Nhất Hạ muốnhỏi nhất rồi, chết tử tế không xong, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, cắtđứt họ.

Hung tợn liếc về ngọn nguồn thanh âm, nguyên lai làđiện thoại đặt trong túi không thấm nước của Tổng giám vang lên.

Thần sắc Tổng giám căng thẳng, giải thích với Hồ NhấtHạ: “Chiêm tổng điện thoại.” Nói xong nhanh chóng lên bờ khoác áochoàng tắm, mang guốc gỗ “Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc” đảo mắt biếnmất không thấy gì nữa.

Chiêm Diệc Dương tự mình gọi tới, xem ra là có việcgấp. Chẳng lẽ xảy ra tình huống đột xuất gì? Hồ Nhất Hạ vội vàng tra xét điệnthoại di động của mình, nhưng không có điện thoại gọi vào.

Kể từ khi tới Tokyo, Chiêm Diệc Dương không hề gọiđiện thoại tới cho cô, cuộc sống tân hôn thật hỏng bét, Hồ Nhất Hạ thở dài,ngửa đầu dựa vào thạch bích sau lưng, dùng khăn lông đắp mặt.

Tổng giám đi thật lâu mới trở về, nghe thấy tiếng guốcgỗ thong thả ung dung này cũng biết cuộc điện thoại mới vừa rồi không có nóichuyện khẩn yếu gì. Hồ Nhất Hạ ngâm đến chóng mắt, bắt đầu có chút không biếtlớn nhỏ, khăn lông còn đắp lên trên mặt liền kêu ra: “Tổng giám, hỏi chịmột chuyện, nếu như —— em nói nếu như, chị không cẩn thận làm mất chiếc nhẫn,chị làm sao giải thích với chồng chị?”

Tổng giám rất nhanh tiến vào bể tắm nước nóng lần nữa,trừ cảm thấy nước gợn nhộn nhạo lên. Hồ Nhất Hạ không nghe được chút động tĩnhgì nữa. Chẳng lẽ mình hỏi quá đột ngột, Tổng giám mới không muốn để ý? Hồ NhấtHạ không khỏi nghi ngờ vén khăn lông lên, mở mắt nhìn lại.

Đoán một chút là ai ngồi ở đối diện, mặt không biểutình nhìn cô?

Ly nước trong tay Hồ Nhất Hạ rơi vào trong nước”tỏm” một tiếng.

Cô mở to hai mắt khiếp sợ, trong đôi mắt híp lại củaanh hiện rõ âm trầm: “Khó trách gần đây em luôn trốn anh.”

“Nào nào nào. . . . Nào có?”

Xong rồi, vừa nói liền cà lăm, vừa cà lăm liền lòi, HồNhất Hạ vội vàng hít sâu. Đảo mắt liền thay đổi gương mặt khiếp sợ mỉm cười.Tiến tới liền khoác cánh tay anh: “Sao anh lại tới đây?” Lát nữa trởvề, nhất định phải xóa đi software truy tìm tung tích kia. Hồ Nhất Hạ yên lặngnắm tay.

“Chiếc nhẫn xảy ra chuyện gì?”

“Có phải anh cố ý điều Tổng giám đi không? Cô ấyđột nhiên trở lại thì làm sao?”

“Chớ nói sang chuyện khác.”

Hai vai Hồ Nhất Hạ bị người khác giữ lại, ánh mắt lóelên của cô bị anh vững vàng bắt được: “Có phải làm mất chiếc nhẫn?”

Anh thẳng tắp nhìn tới cô, ít nhiều hơi tỏ vẻ khoanhồng kháng cự bị nghiêm trị, Hồ Nhất Hạ cẩn thận tính toán các loại thiệt hơn,cắn răng một cái: “Dạ!”

Anh trầm mặc, toàn bộ thế giới trở nên tĩnh mịch.

Anh tức giận, toàn bộ thế giới đột nhiên đất rung núichuyển.

Đất rung núi chuyển? Vừa mới bắt đầu Hồ Nhất Hạ còntưởng rằng là ảo giác của mình, cúi đầu, mặt nước đúng là kịch liệt đung đưa,cô mất thăng bằng, bả vai còn đụng vào trên thạch bích.

Hồ Nhất Hạ choáng váng sắp không thấy rõ Chiêm DiệcDương trước mặt rồi, thất kinh vịn vào thạch bích, “Sao, chuyện gì xảyra?”

Chiêm Diệc Dương nhanh chóng nhìn quanh một cái, ánhmắt căng thẳng, túm cô từ trong ao lên, khoác áo choàng tắm cho cả hai, lôi kéocô chạy như bay ra.

Cái gì gọi là xui xẻo? Xui xẻo chính là ngâm suối nướcnóng cũng có thể đụng phải động đất.

Dĩ nhiên, phe vui vẻ cũng không cho là như thế:”Chúng ta đã đủ may mắn, Tokyo chỉ crung mãnh liệt mà thôi.”

Nhưng Hồ Nhất Hạ không phải phái vui vẻ, nhất là đứngcạnh một người đàn ông mặt lạnh, cô không thể không đưa đám.

Cô đi ra khỏi hội quán suối nước nóng, mới vừa ngồilên xe Chiêm Diệc Dương liền nhận được điện thoại Tổng giám gọi tới: “Chiêmtổng bảo chị trở về làm một vài công việc, chị đi gấp, quên thông báo em mộttiếng. Bây giờ em còn tốt đó chứ? Có cần chị trở về đón em hay không?”

“Không cần, em vừa lúc gặp phải người bạn, hiệntại em ở chung với anh ấy, rất an toàn.” Vừa nói vừa chột dạ liếc trộmChiêm Diệc Dương bên cạnh một cái. Anh trầm mặc phát động x

Khí trời bắt đầu biến hóa, gió nổi mây phun, mưa rơikhi có khi không, trong radio truyền bá đều là tin tức động đất, tới Tokyo lâuvậy, Hồ Nhất Hạ còn chưa từng thấy trên đường có nhiều người như vậy, ngay cảtrong công viên lân cận cũng đầy ấp người, đoán chừng đều là tị nạn.

Người đi đường đều cúi đầu đi về phía trước, Hồ NhấtHạ nằm ở cửa sổ xe nhìn ra: “Ai anh nói như vậy giống hình ảnh mở đầutrong《Resident Evil 4》[1] không?”

“Chưa có xem.”

Cám ơn ông trời cám ơn cám ơn cám ơn thần, anh rốtcuộc chịu nói chuyện với mình rồi, Hồ Nhất Hạ nho nhỏ mà kích động một thanh.Nhưng. . . . . Nhưng. . . . Từ hội quán suối nước nóng trở lại khách sạn bọn họở, anh cũng chỉ nói với cô ba chữ như vậy. . . .

Hồ Nhất Hạ đi tới đi lui ở trong phòng, cắn móng taysuy tính mình có nên đi qua nói lời xin lỗi không. Nghĩ lại, lại cảm thấy mìnhuất ức vô cùng, “Một người đàn ông có cần nhỏ mọn vậy không? Em cũng khôngphải cố ý, em mua một cái giống như đúc đền anh không được sao?”

Nghĩ kỹ giải thích xong, soi gương luyện thật lâu, HồNhất Hạ cố gắng duy trì vẻ mặt lòng đầy căm phẫn kéo cửa gian phòng, chuẩn bịđi đòi lời giải thích cho mình.

Vừa mới đi đến cua quẹo hành lang liền nhìn thấy ngườinào đó đâm đầu đi tới, mặt đầy căm phẫn cứng đờ nửa giây, lập tứcthay vẻ mặt lấy lòng, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn quên các loại uất ức ở trong phòngtrước đó, các loại cắn răng nắm quyền, các loại quyết định bóp cổ tay, hấp tahấp tấp chạy tới: “Sao anh tới đây?”

Hồ Nhất Hạ ở chung với anh lâu như vậy, dần dần tổngkết ra một đạo lý, người đàn ông này luôn chỉ có ba loại vẻ mặt, lạnh lùng,lạnh vừa và cực lạnh —— hiện tại anh đang ở trạng thái “lạnh vừa”,đoán chừng còn để ý chuyện chiếc nhẫn, Hồ Nhất Hạ suy nghĩ có phải nếu chân chómột chút anh sẽ lộ vẻ xúc động hấp ta hấp tấ, nhưng anh lại đột nhiên mở miệng:”Ở khách sạn không an toàn

Chiêm Diệc Dương cũng không cho cô thời gian phản ứng,trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài.

“Hay là. . . . Chơi game?”

Anh không có phát biểu dị nghị, Hồ Nhất Hạ lập tứccười hì hì lấy điện thoại di động của anh tới.

Hai chiếc điện thoại di động kết nối mạng, chơi tròchơi online mô hình nhỏ.

Những trò chơi trong điện thoại của Hồ Nhất Hạ đã bịcô chơi hết, ván đầu tiên cô thắng được đặc biệt vinh quang, Chiêm Diệc Dươngbị chết rất thảm.

Vậy đã đủ Hồ Nhất Hạ đắc chí được một lúc, “Xemra anh cũng không phải là cái gì đều được! Đừng ủ rũ, chúng ta tiếp tục, tiếptục Hàaa…!”

Có kinh nghiệm lần thứ nhất Chiêm Diệc Dương ở lần thứhai đã ổn định tình thế.

Ván thứ ba, lật ngược.

Ván thứ tư, phá ghi chép Hồ Nhất Hạ dùng thời gian nửanăm sáng tạo ra.

Trong trò chơi Hồ Nhất Hạ càng ngày càng bị chết thảm,không vui: “Có cần mạnh như vậy hay không?”

“. . . . . .”

“Nhường em một chút sẽ chết à?”

“. . . . . .”

“Không chơi không chơi!”

Anh cười cười.

Có nhìn lầm hay không? Anh lại cười? Hồ Nhất Hạ khôngnhịn được nhìn chăm chú, sau mấy phen xác nhận, rốt cuộc thở một hơi dài nhẹnhõm, người đàn ông này thích xem mình la lối om sòm ăn vạ? O o, thật là hứngthú tệ hại.

Có phải nếu quậy anh hơn, anh có thể vui vẻ lên? HồNhất Hạ đang suy nghĩ ý tưởng này khả thi hay không thì điện thoại di động củacô vang lên.

Hồ Nhất Hạ liếc nhìn số hiện lên trên màn hình, độngtác đè xuống nút trả lời không khỏi chậm nửa nhịp. Điện thoại của Hứa PhươngChu, nhận hay không nhận?

Liếc trộm Chiêm Diệc Dương một cái, anh đã khôi phụctrạng thái “lạnh vừa”. Không nhìn ba chữ “Hứa Phương Chu”đang lóe lên, Hồ Nhất Hạ hơi nhích nhích qua bên cạnh: “Alo?”

“Không có sao chứ?”

Âm sắc của Hứa Phương Chu căng thẳng như dây cung,cách làn sóng điện vô hình này cũng có thể cảm thấy dây thanh của anh khẽ run,Hồ Nhất Hạ lại liếc trộm người khác một cái mới trả lời: “Không có việc gìkhông có việc gì, rất an toàn.”

“Anh ta ở bên cạnh em sao?” Hứa Phương Chuđột nhiên nói.

Gặp quỷ, mỗi một người đều liệu sự như thần. Hồ NhấtHạ 囧: “Ách. . . . Đúngvậy.”

“Vậy anh cũng không muốn nói nhiều, chú ý antoàn, mau trở về nước, anh rất lo lắng —— anh là nói, chúng tôi đều rất lolắng. . . .”

Hồ Nhất Hạ không thể nghe được đoạn sau, điện thoại diđộng của cô đột nhiên bị người rút đi rồi, quay đầu nhìn lại, Chiêm Diệc Dươngở trạng thái ” lạnh” cúp điện thoại xong trực tiếp ném điện thoại củacô tới chỗ ngồi phía sau.

“Anh làm gì thế?” Hồ Nhất Hạ giận.

“Còn chưa có tán gẫu đủ?” Chiêm Diệc Dươnghỏi ngược lại.

“Bạn gọi điện thoại tới quan tâm, có vấn đềgì?” Cô quay người lấy điện thoại di động của mình.

Anh quái gở “Hừ”: “Bạn?”

Tay sắp với tới di động của cô bị anh nắm trở lại. HồNhất Hạ tự nói với mình: nhịn. Nhưng cúi đầu nhìn thấy bàn tay anh đặt trênmóng vuốt của mình, thật sự là không thể nhịn được nữa!

“Anh cho rằng làm chồng của người khác thì ngonà? Lúc bận thì căn bản không nghĩ tới em, có ý kiến thì cho em xem sắc mặt, đờitrước em giết cả nhà anh rồi giết cả nhà anh rồi giết cả nhà anh à, tại saomuốn em đời này phải phục tùng anh? Hai mươi năm qua em chưa từng làm người hầucho ai, ba mẹ em, Hứa Phương Chu, chị hai Lãnh, bọn họ chưa từng để em chịu uấtức, em đã đủ ăn nói khép nép với anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?”

Mắng xong một tràn, Hồ Nhất Hạ thở phì phò, đẩy taycủa anh ra, còn muốn cầm điện thoại, nhưng đảo mắt lại bị anh nắm trở lại.

Land Rover thật rất cao, không gian bên trong đầy đủ,anh dễ dàng chen đến ghế lái phụ, chóp mũi chạm chóp mũi, đôi môi vuốt ve đôimôi: “Anh chính là ghen tỵ, thế nào?”

Tại sao anh có thể nói chuyện không biết thẹn như vậy?

Tay của chống trên ghế dựa sau lưng cô, hiện tại HồNhất Hạ đặc biệt cảm thấy phiền vì gương mặt lạnh của anh, nhưng. . . . Nhưng.. . . Anh mới vừa nói, ghen tỵ? Cả người Hồ Nhất Hạ nhất thời tê dại:”Cút!”

Anh cút sao?

Nếu như cút lên giường cũng coi là một loại”Cút”. . . . .

“Ô ô, có người. . . . . .”

“Không ai.”

“Chúng ta có thể gặp phải dư chấn haykhông?”

“Miệng quạ.”

“Không cho phép cắn hư đầu lưỡi em nữa!”

“. . . . . .”

“Ngao!”

“Hả?”

“Đụng vào hộp số rồi.”

“. . . . . .”

“Ngao!”

“Thế nào?”

“Đụng vào mui xe rồi.”

“. . . . . .”

“Ngao!”

“Thế nào nữa?”

“Eo của em. . . . .”

Còn chưa có chính thức bắt đầu, cô đã bắt đầu đau lưngchuột rút rồi, không gian buồng xe lớn hơn nữa cũng không thể tùy ý một ngườiđàn ông hơn một trăm tám mươi centi mét làm xằng làm bậy, cuối cùng rốt cuộctìm được một biện pháp điều hòa, anh ngồi ở ghế lái, ôm cô lên trên người mình,đôi tay Hồ Nhất Hạ ôm chặ anh, vừa nhột vừa nóng, hơi hoạt động, hông của côcòn có thể đụng vào phần lái sau lưng, thật là không lý tưởng, cô lại không hềoán trách chút nào, cúi đầu ngó ngó cái đầu làm xằng làm bậy trước ngực mình,”Anh. . . . Ưmh, mới vừa nói gì. . . . Ghen tỵ?”

Anh không đáp, tay chui vào áo lông của cô, từ lưngcủa cô trêu chọc lên, nhẹ nhàng gạt nút cài phía sau ra, ngực Hồ Nhất Hạ đungđưa.

Người này thật là càng ngày càng “hiểu ýngười” rồi, Hồ Nhất Hạ bất mãn hừ hai tiếng liền hoàn toàn không duy trìnổi, cúi đầu tựa vào hõm vai anh, không muốn động.

Chiêm Diệc Dương bật cười, “Thể chất thậtkém.”

“Thể chất kém mà anh còn khi dễ em?”

“Xe chấn là loại phương pháp rèn luyện rấttốt.”

Anh vừa nói vừa dùng răng cọ sát vành tai của cô,khiến Hồ Nhất Hạ không tự chủ được phát run, cô dùng sức lắc đầu, thân thể lơđãng đè lên chỗ nhạy cảm nhất của người đàn ông đó, mài đến Chiêm Diệc Dươnghơi chậm lại.

Đột nhiên ánh mắt trở nên ác độc, Chiêm Diệc Dươngnâng cằm cô lên, hôn cô tựa như trừng phạt.

Răng môi cọ sát lẫn nhau, anh đã chuyển ghế nằm xuốngnằm ngang, lật thân thể liền đè cô ở dưới. Mắt Hồ Nhất Hạ hồng hồng nhìn gươngmặt phía trên, cảm thấy anh đã cởi ra một tầng trói buộc cuối cùng của cả hai.

Chiêm Diệc Dương nhấc gối cô cong lên bên hông eo mình,lẳng lặng nhìn cô một lát, trầm người xuống, chậm chạp tiến vào ——

Đang lúc này, sườn xe đột nhiên chấn động.

Thời khắc mấu chốt, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó, sườn xe lại chấn động.

Hồ Nhất Hạ nhất thời phàn nàn nâng mặt: “Khôngphải là. . . . . . ?”

Sự thật chứng minh, Hồ đồng chí thật rất có tiềm chấtmiệng quạ.

Xe chấn gặp gỡ động đất, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc biết cáigì gọi là cuộc sống bi thảm.

Nhưng ông trời rất là công bằng, không có ai có thểvĩnh viễn xui xẻo —— ngày thứ hai Hồ Nhất Hạ liền tự thân thể nghiệm cái gì gọilà “Mưa gió qua đi thấy cầu vồng”: lãnh đạo lên tiếng, năm ngoái mọingười đều bị mất ngày nghỉ, lần này tất cả được đền bù.

Sau hai tháng bận rộn như cún, bọn họ nghênh đón ngàynghỉ tha thiết ước mơ.

Nhìn các đồng nghiệp mừng rỡ, Hồ Nhất Hạ hạnh phúc rơilệ trong lòng: xem ra sự hy sinh của mình vẫn rất có giá trị.

Hồ đồng chí rốt cuộc hy sinh những gì? Chúng ta hãytrở về một đoạn đối thoại trước đó. . . . . .

“Không phải không thể nghĩ, nhưng phải xem em lựachọn thế nào.”

Gần như ở không khí đàm phán khiến Hồ Nhất Hạ hơikhông thích ứng, cô chỉ oán trách một câu nửa ngày rỗi rãnh của mình cũng bịđộng đất đ tan, thuận tiện oán trách một câu anh đã trừ sạch ngày nghỉ của nhânviên, người đàn ông này lại đột nhiên biến thân thành Phó Tổng lạnh lùng, phảibiết lúc ấy hai người bọn họ mới vừa trải qua nửa trận xe chấn và một trận dưchấn, cô vẫn ngồi ở trên người anh chưa có xuống đấy.

Nhà tư bản là cái gì? Là Vampire nghiền ép máu củanhân dân đến mức tột cùng, Hồ Nhất Hạ đoán chừng anh sẽ không cho mình nghỉ,đặc biệt xem thường “Cắt” một tiếng: “Nếu anh thật chịu cho mọingười nghỉ, em liền dám đồng ý bất cứ yêu cầu gì của anh.”

“Thứ nhất, vĩnh viễn không cho phép đơn độc gặpmặt anh ta.”

Lời này anh đồng ý quá nhanh, chút do dự cũng khôngcó, tầm mắt lại giống như đã tính toán tốt, Hồ Nhất Hạ dừng lại, nghi ngờ xemxét anh, lúc này mới đáp: “Không thành vấn đề.”

Dù sao nhà tư bản không có nói rõ “Anh ta”là chỉ Hứa Phương Chu, sau này mình nguỵ biện cũng có thể lợi dụng sơ hở.

Hồ Nhất Hạ đang nhiệt tình đắc chí vì sự thông minhcủa mình, Chiêm Diệc Dương lại nói: “Thứ hai, người khác theo đuổi em,trước tiên nói cho anh ta biết em đã kết hôn; thứ ba, anh gọi điện thoại tớiphải bắt máy trong vòng hai mươi giây, nếu như không nghe, phải gọi lại trongvòng một tiếng, cũng giải thích nguyên nhân.”

“Anh có lầm hay không, vậy quá. . . . . .”

“Thứ tư ——”

“Còn có thứ tư?”

Chiêm Diệc Dương bình tĩnh nhìn người phụ nữ sắp phátđiên này: “Buổi sáng trước khi ra cửa, giúp anh đeo caravat, Goodbye Kisskhông thể ít hơn ba phút; thứ năm, buổi tối ohải cùng nhau tắm rửa, hóa giảikhẩn trương thiếu nước của địa cầu, cống hiến cho việc bảo vệ môi trường.”

oàn toàn kinh hãi. Đây Đây Đây. . . . . Đây là cái gìvới cái gì?

“Trở lên là năm điều kỷ luật lớn, phía dưới lànăm điều không được vi phạm.”

Còn có?

“Thứ nhất, người đàn ông xa lạ đến gần thì emkhông được để ý tới; thứ hai, ngoại trừ anh ra không cho phép có vẻ mặt ôn hoàvới người đàn ông nào; thứ ba, chưa được anh đồng ý, không cho tự tiện nói điệnthoại, địa chỉ, sinh nhật của em cho người nào biết; thứ năm, cũng là điều quantrọng nhất, không được tùy ý tước đoạt ‘ phúc lợi ’ làm chồng của anh.”

Hồ Nhất Hạ đã 囧 khôngthốt nên lời rồi.

Chiêm Diệc Dương rất là hài lòng đối với biểu hiệntrầm mặc lần này của cô, mỉm cười bổ sung một câu cuối cùng: “Quyền giảithích tất cả điều khoản trên đều thuộc về Chiêm Diệc Dương, Chiêm phu nhân phảiluôn ghi nhớ, thi hành theo trăm phần trăm.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Resident Evil 4: là một trò chơi bắn súng góc nhìn người thứ ba thuộc thể loạikinh dị được phát triển bởi Production Studio 4 thuộc Capcom và phát hành bởinhiều nhà phát hành


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.