Một đêm cuối cùng ở Singapore, Hồ Nhất Hạ lăn qua lộnlại ở trên giường ngủ.
Đau đến thật sự không chịu nổi, mới lục đục bò dậy gọiđiện thoại.
Gọi đến số điện thoại của quầy, kết quả bị đả kíchrồi.
“Thật xin lỗi nữ sĩ, phòng ăn đã đóng cửa rồi, sợrằng. . . .”
Không công bằng a không công bằng, người họ Chiêm muốntìm bọn họ phục vụ khách hàng thì được đưa đến Hồ Nhất Hạ cô chỉ muốn bọn họlấy chút nước đường đỏ, lại bị bắn súng? !
Hồ Nhất Hạ đau đến nhe răng trợn mắt, mới vừa cúp điệnthoại, điện thoại liền vang lên. Hồ Nhất Hạ từ trong mất mát phục hồi tinh thầnlại, vội vàng bắt máy: “Thế nào có nước đường đỏ rồi à?”
“Nước đường đỏ?”
Thanh âm này ——
Ngày trước Hồ đồng chí vẫn luôn không có tật xấu đaubụng kinh, giờ phút này đoán chừng hại cô đau chết đi sống lại chính là chủnhân của thanh âm này, tự nhiên tức giận: “Làm gì?”
Đầu sỏ mang đến “tai ương máu me” như thếcho cô lại vẫn không quan tâm hơn thua: “Nước đường đỏ à? Còn cần gì kháckhông?”
“. . . . Điều này, băng. . . . vệ sinh.”
Hồ Nhất Hạ lúng túng cực kỳ, cô thật buồn bực mình vậymà nói ra miệng được, nhưng nghĩ lại, một câu nói của người họ Chiêm, phục vụkhách hàng khẳng định cái gì cũng có thể lấy được.
Quả nhiên, chỉ 10′ sau khi cúp điện thoại, chuông cửaliền vang lên. Hồ Nhất Hạ ôm bụng chạy đi mở cửa, sau đó, kinh hãi.
Hù cô, không phải Chiêm Diệc Dương không có vẻ mặt gìđứng ngoài cửa, mà là thứ anh cầm trong tay.
Trừ ở siêu thị, Hồ Nhất Hạ còn chưa thấy nhiều băng vệsinh như vậy.
“Anh hy vọng tôi gặp gì cả suốt năm sao?” HồNhất Hạ tự nhủ lầm bầm, xem xét lại anh, trấn định cực kỳ, giao hai túi băng vệsinh vào trong tay cô, rồi muốn vào cửa
Hồ Nhất Hạ vội vàng ngăn anh lại: “Phó tổng cámơn ngài! Phó tổng ngủ ngon!” Vừa nói liền đóng cửa lại.
Bởi vì muốn có tay trống đối phó người họ Chiêm -khách không mời mà đến, đóng cửa lại rồi Hồ Nhất Hạ mới kịp nhặt băng vệ sinhrơi loạn.
Thật là các loại kiểu dáng các loại nhãn hiệu thậm chícác loại mùi thơm đều có đủ, Hồ Nhất Hạ ôm chúng đứng lên, thấy mình trong gươnto, lại kinh hãi lần nữa.
Hồ Nhất Hạ a Hồ Nhất Hạ, sao mặt cô đỏ như mông khỉ?
* * *
****
Sau khi đi công tác trở về Hồ Nhất Hạ có hai ngày nghỉngơi, là chính người họ Chiêm phê chuẩn ở phi trường, lúc ấy cả đám nghe, trênmặt đều hiện ra biểu tình giữ kín như bưng, nhưng trong ánh mắt nhìn cô rõ ràngviết: sủng phi của bạo quân. . . .
Lúc ấy trong đầu Hồ Nhất Hạ chỉ có một ý niệm: xongrồi.
Thật là trước có sói sau có hổ, cô thoát đi phi trườngthật nhanh, sau khi Lãnh Tĩnh xác định Hứa Phương Chu không có ở đây lần nữamới dám nói ra địa chỉ với tài xế.
Có lẽ chuyện tốt duy nhất chỉ là hôm nay Lãnh Tĩnh cónửa ngày nghỉ, cô vừa đúng có thể bảo Lãnh cô cô làm vài món ăn ủy lạo mình.
Hồ Nhất Hạ tắm xong, cơm trưa cũng đã làm xong, LãnhTĩnh đúng lúc vào nhà gọi cô: “Hồ ly
Ánh mắt vô cùng bén nhọn hấp dẫn Hồ Nhất Hạ quay đầulại, thấy rõ Lãnh Tĩnh đang nhìn chỗ nào, Hồ Nhất Hạ vội vàng kéo áo choàng tắmlên.
Vẫn chậm một bước, Lãnh Tĩnh cực kỳ kinh hãi:”Ngàn vạn đừng nói cho mình biết mấy dấu trên người cậu là vết hôn!”
Hồ Nhất Hạ khẩn trương nên bụng càng đau, tròng mắtxoay động, hai tay hơi giương, nhất thời đẩy trách nhiệm sạch sẽ: “Mình. .. . Mình uống say ở quầy rượu, kết quả là. . . Cái gì mình cũng không nhớ, cậucũng biết, mình vừa uống say liền làm chuyện xấu.”
Nói xong liền trượt ra bên ngoài.
“Đợi chút” Lãnh cô cô nghi ngờ nheo mắt lại,”Cậu đến quầy rượu uống rượu trắng hả?”
“Không có.”
“Cậu gạt mình.”
Hồ Nhất Hạ nhất thời lo sợ không yên. Lãnh cô cô thànhtrinh thám lúc nào, có thể trực tiếp từ rượu trắng suy luận đến nói láo?
“Cậu đó, uống bia say sẽ thay đổi bạo lực, uốngsâm banh say sẽ ngoan ngoãn, uống Long Thiệt Lan và rượu đỏ sẽ bắt đầu giảngdạy, chỉ có rượu trắng thêm Whiskey mới có thể thành nữ sắc ma.”
“Sao lúc trước cậu chỉ nói cho mình biết sau khiuống sau mình sẽ thế nào, lại không nói cho mình biết những thứ này?”
“Ách. . . .” Lãnh Tĩnh bị hỏi khó, một hồilâu mới thẳng thắn, “Được rồi, trước đó mình không có nói cho cậu nhữngviệc này, đúng là vì tiết kiệm một ít tiền tip.”
Thấy mặt Hồ đồng chí không dám tin, Lãnh cô cô vungcánh tay lên: “Trước đừng n những chuyện này, mình muốn biết đối tượng sayrượu làm loạn của cậu là ai? Ông chủ cậu?”
Hồ Nhất Hạ tiêu điều lạnh lẽo gật đầu.
“Sau đó thì sao?” Tha thứ cho sự nôn nóngcủa Lãnh cô cô nàng đi, dù sao phụ nữ trời sanh đều thích nhiều chuyện.
Hồ Nhất hạ liền bĩu bĩu môi với một đống băng vệ sinhtrong túi hành lý: “Anh ta cho mình thứ này.”
Lãnh Tĩnh không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, thật sựcảm thấy tức giận vì người khác không có tiền đồ: “Nữ chính trong 《Sắc, giới》[1] dầu gìcòn có một chiếc nhẫn kim cương, cậu xem mình đi, một đống băng vệ sinh đã cóthể lùa được cậu.”
-_-|||
Lãnh Tĩnh có quá nhiều điều muốn hỏi, không để ý tớivẻ mặt xấu hổ của Hồ đồng chí, vội vã nhảy đến một đề tà kháci: “Vậy haingười xác định quan hệ chưa? Cặp bồ, hay thuần túy là 419, thuần túy phátdục?”
Thấy Hồ Nhất Hạ u mê, Lãnh Tĩnh cũng biết cô căn bảnchưa nghĩ đến quan hệ thế nào, không khỏi toát mồ hôi thay con hồ ly đần này:”Việc này, hiện tại mình muốn nói cho cậu biệt một chuyện về Hứa PhươngChu, chính cậu suy nghĩ xem sau này nên làm gì.”
Vừa nhắc tới Hứa Phương Chu, Hồ Nhất Hạ nhất thời cảnhgiác.
Lãnh Tĩnh rất ít thấy được ánh sáng sáng rõ trong mắtHồ Nhất Hạ, Hứa Phương Chu thật đúng là tử huyệt của hồ ly đần này, Lãnh Tĩnhyên lặng than trong lòng, thanh âm không khỏi nhỏ lại: “Hứa Phương Chucũng không nói cho mình biết quá nhiều, chỉ nói chuyện anh ta và Lâm Dạ Á chiatay, còn có. . . . . anh ta đặc biệt vì cậu chuyển đi nơi khác mà đến chỗ này.
Nhìn vẻ mặt Lãnh Tĩnh cảm thấy những lời phía sau côkhông cần thiết nói.
“Sao không nói sớm. . . . . .”
“Anh ta gọi điện thoại cho cậu chínhlà vì nói chuyện này, nhưng cậu cúp điện thoại rồi.”
Hồ Nhất Hạ gãi gãi đầu, rất phiền não, thật sự không nghĩra biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trông minh nhìn Lãnh Tĩnh: “Cô,mình nên làm cái gì?”
“Hứa Phương Chu, tựa hồ đối với ai cũng rất tốt,ai ở chung với anh ta đều cảm thấy có khoảng cách, loại người đàn ông này sanhra chính là vì gieo họa cho phụ nữ, tài nghệ này của mình sợ rằng không thểkhống chế rồi.”
Lãnh Tĩnh cũng không xác định cô có nghe được haykhông, nhìn bộ dáng bây giờ của cô, đoán chừng ba hồn bảy phách đều không ở chỗnày. Hơi hối hận vì đã nói chuyện này với cô: “Buổi chiều mình còn phảiđến đài truyền hình, mau thay quần áo ăn cơm đi.”
Qua loa kết thúc cái đề tài này, Lãnh Tĩnh dẫn đầu đira phòng ngủ.
—— hay buổi chiều mình đến ĐàiTruyền Hình tìm cậu, cậu tan việc rồi thì đi tìm Hứa Phương Chu với mình?
Nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh, Hồ Nhất Hạ đành nuốt lời nàyxuống. Lúc xoay người mở tủ treo quần áokhông cẩn thận liếc thấy túi hành lýkia.
Khoảng một giây đồng hồ, Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình hơithẹn với đống băng vệ sinh kia.
Cảm thấy áy náy với đông băng vệ sinh này? Hồ Nhất Hạ bịmình làm sợ.
Mặc dù có vài lời khó có thể nói ra khỏi miệng, Hồđồng chí vẫn dựa vào trí nhớ mình luôn thấy kiêu ngạo để nhớ làm việc của LãnhTĩnh, định đúng giờ đến đài truyền hình trông chừng.
Đài Truyền Hình này thật là khó vào, Hồ Nhất Hạ haonửa ngày ở chỗ người gác cổng mới chứng nhận làm khách xong, sợ muộn mấy phútđồng hồ sẽ không gặp được Lãnh Tĩnh, thật may là cô không để ý dì cả trongngười cướp đường chạy như điên, vừa vặn gặp được Lãnh Tĩnh dưới lầu làm việc.
Lãnh Tĩnh vừa giúp cô nhuận khí vừa mang tiếc hận nói:”Cậu tới sớm nửa phút thì tốt, muốn giới thiệu một thiết kế sư vớicậu.”
“Hiện tại mình đã bể đầu sứt trán như vậy cậu còngiới thiệu bạn trai cho mình à?”
“Nghĩ đi đâu? Là nữ thiết kế sư, lại là một ABC(American Born Chinese – người Hoa ra đời ở Mỹ), gần đây mới trở về nước, đượcchuyên mục chúng ta khai thác để làm người mới.”
“Oh.” Vừa nghe đối phương là nữ, Hồ Nhất Hạlập tức không có hứng thú.
“Tên đặc biệt giống cậu, Hồ Diệc Hạ. Khéo chứ?Đáng tiếc người ta mới vừa được đón đi.”
Vừa nghe tên đối phương dễ nghe hơn mình, Hồ Nhất Hạlại không dám hứng thú.
Lãnh Tĩnh lại có vẻ có ấn tượng rất tốt với thiết kếsư kia, chỉ chỉ chiếc xe cách đó không xa: “Thấy chiếc xe kia không? Khôngbiết tài xế có phải bạn trai cô ấy hay không, thật là đẹp trai, nhìn đặc biệtquen mắt.”
“Thôi đi, chỉ cần là trai đẹp thì cậu đều cảmthấy quen mắt.” hiện tại trong lòng Hồ Nhất Hạ chỉ có ba chữ, Hứa PhươngChu Hứa Phương Chu Hứa Phương Chu. . . . Đâu còn lo lắng ai khác?
“Cấp bậc đẹp trai này mình thật là chưa từngthấy, cũng vượt qua Ngô Ngạn Tổ lúc tuổi còn trẻ rồi. Nhưng nghe nói bạn traicủa Hồ thiết kế sư là một người tàn tật thế nào thì người đàn ông kia cũngkhông giống tàn tật.”
Hồ Nhất Hạ không có rãnh trì hoãn nữa, lôi Lãnh Tĩnhđi ra ngoài, Lãnh Tĩnh nhìn thấy chiếc xe cũ của mình, lại sinh lòng cảm khái:”Người ta đi xe xin, bảng số xe cũng đẹp, 1413, một đời cả đời, chậc chậc.. . . Lãng mạn a.”
Hồ Nhất Hạ vội nhét Lãnh Tĩnh vào trong chiếc xe cũ:”Lãng mạn con quỷ! 1413, một chết một thương!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Sắc, giới (cảnh giác): là một cuốn truyện ngắc xủa Trương Ái Linh. Truyện lấybối cảnh thời kỳ kháng chiến ở Thượng Hải, kể lại nữ sinh đại học Vương GiaiChi lợi dụng sắc đẹp đến gần Hán gian Dịch tiên sinh, ý đồ hành thích, kết quảchuyện bại lộ, hy sinh bi hùng.