Khách Quan, Không Thể Được

Chương 12



“—— Phương Chu.”

Rõ ràng là giọng nói dịu dàng vô cùng, nhưngâm đuôi kia lại giốngnhư vũ khí sắc bén, hung hăng xẹtqua màng nhĩ Hồ Nhất Hạ. Trongmột khắc kia lòng bàn tayđột nhiên đổ mồ hôi, mắt thấy hay cà phê trong taymình đang lắc lư, trong đầu Hồ Nhất Hạ cũng vẫntrốngrỗng.

Ở trong sự trống rỗng này, Hồ Nhất Hạ độtnhiên bắt gặp một ánhmắt quét nhìn mang theo khíthế rất mạnh của ai đó.

Thật kỳ quái, trong khoảnh khắc này, Hồ Nhất Hạchỉ cảm thấy ba hồn bảy phách “Vèo” mộttiếng trở lại thân thể hết, cô dầu gì cũngphụchồi tinh thần lại, không nói hai lời, quay đầu chạy rangoài ngay.

Một phụ tá khác đi về phía cô, buồn bựcnói: “Đi đâu đó, Hồ. . . .”

Hồ Nhất Hạ vội vàng khoa tay múa chân bảo cô ấyđừng lên tiếng,chỉ chỉ bụng mình, làm ra bộ dạng vô cùngthống khổ, cũng không cho đối phương thời gian phảnứng, đưa khay trong tay ra, bàn chân như bôi dầu, lậptức biến mất không còn bóng dáng.

Trốn vào trong cầu tiêu rồi, Hồ Nhất Hạ mớidám lên tiếng thở phào.

Lập tức gửi ra một cái tin nhắn: “Mình gặpđược Hứa Phương Chu rồi !”

Gửi ra không quá nửa phút thì có điện thoại gọi vào,thanh âm củaLãnh Tĩnh nghiêm túc hiếmthấy: “Thiệt hay giả? Cậu không bị ảo giác chứ?”

“Nếu như để anh ấy biết mình ở chỗ này bưng tràđưa nước kiêmlàm bảo mẫu. . Mình không sống được!”

“Cậu cũng không phải không biết họ Hứa cũng làngười của NgảiThế Thụy, chỉ khác khu của cậu thôi,cậu sớm nên ngờ tới sẽ có mộtngày như thếmới đúng.”

Hồ Nhất Hạ kháng cự nói về vấn đề này, da mặtdày yêu cầu: “Cậucậu cậu, cậu tới đớn mình đi,mình muốn nghỉ phép về nhà.”

“Mình đang ởĐài Truyền Hình chờ phỏng vấn, hay là,buổi trưa mình đến tìm cậu? Đừng tự mất bìnhtĩnh, nói không chừng anh ta chỉ tới tổngbộ ——” Lãnh Tĩnh dừng một chút, tìm kiếmtừ thích hợp,”—— giao lưu?”

Ngàn dặm xa xôi từ Hoa Nam tới tổng bộ,cũng chỉ vì giao lưu, thuận tiện mở một hội nghịkhẩn cấp? Hồ Nhất Hạ lặp lại suy nghĩ,ép mình tintưởng giải thích này thật ra có thể thành lập.

Hồ Nhất Hạ cắn răng nắm quyền, quyết định sausuốt ngày hômnay sẽ không xuất hiện bở bất cứ gócnào ở cao ốc Ngải Thế Thụy nữa, cúp điện thoại,lén lén lút lút trở về phòng thư ký lấy túi, đangchuẩn bị tắt máy vi tính đi, nhưng rất không khéophát hiện hệthống máy vi tính làm việc vừa bật ra một cửasổ.

Một khắc sai lầm, Hồ Nhất Hạ liền tiện tay mởra email bộ phận nhân sự vừa gửi đến này.

“Hứa Phương Chu tiếp nhận chức vị Phó tổng chấphành thay Smith. , nhậm chức từ giờ.”

Dòng chữ lớn cỡ cái đấu kích thích Hồ Nhất Hạhận không thể chặt đứt tay của mình, máy vi tính nàycủa cô, hoàn toàn không tắt được.

Cũng không biết ngây người bao lâu, bên ngoài đột nhiêntruyền đến động tĩnh, Hồ Nhất Hạ giật mình, kéo theotúi xách, không hề nghĩ ngợi chui xuống đáy bàn.

Hai người tiến vào nói nhỏ, trong thanh âm lộ ra sự bímật, Hồ NhấtHạ nghe xong, chỉ có một câu nhưvậy: “Điều đi một người khônglàm việc, quayđầu lại cất nhắc một người ngoài, nói rõ là tớiphânquyền của Chiêm phó, không phải làm xáo trộn, chínhlà tìm chết.”

Hứa Phương Chu, tìm chết?

Hồ Nhất Hạ nghe mà tuôn mồ hôi lạnh, đang muốn giơ taylên lau mồ hôi, lại có một thanh âm nhỏ truyềntới tai: “Tiểu Hồ, sao cậutrốn dưới đáy bàn?”

Mặt Hồ Nhất Hạ cứng đờ, cười khan chui ra Cô đãhiểu, không phảiánh mắt 1người họ Chiêm sắc bén, màlà cô, luôn trốn không đủ kỹ.

“Không phải đau bụng sao? Sao còn có tinh lực ẩnnấp?”

Hồ Nhất Hạ chột dạ chỉ chỉ bàn: “Đây làbiện pháp trị đau bụng độc đáo tôi sáng tạo, haha, ha ha, ha ha ha ha ha”

Một ngày cực kỳ bận rộn, đối phương cũng khôngcó sức làm khó cô gái ngốc này, tự tán loạn như chimnhư thú, vội vàng đi mất.

Hôm nay nhà tư bản không có thời gian sai khiến cô,tâm tình Hồ Nhất Hạ lại càng thêm hỏng bét, kếhoạch đàm phán bị hớ, kế hoạchchạy trốn cũng bị hớ,cả người Hồ Nhất Hạ đều ở trong trạng tháirối rắm, choáng váng.

Chóng mặt một hồi, điện thoại trên bàn làm việc vanglên.

Nhìn mã số, hẳn là từ nội tuyến trong phòng làm việccủa người họChiêm gọi tới.

Hồ Nhất Hạ do dự mấy phen, vẫn nhấn hands-freeThanh âm ởđầu kia, vẫn không mặn không nhạt, không lênkhông xuống: “Chuẩn bị xong hợp đồng, bảo tài xếchuẩn bị xe.”

Anh nói thật ngắn gọn, Hồ Nhất Hạ lại hồđồ: “Phương diện hànhtrình không phải do tôi phụtrách.”

“Bắt đầu từ hôm nay, do cô phụ trách.” Nói xongliền đặt điệnthoại xuống.

—— mẹ nó!

Chuyện riêng thì cô dám gây gỗ, nhưng chuyệncông việc, Hồ Nhất Hạ cho tới bây giờ luôn sợ anhmuốn chết, tìm phụ tá hành chánh lấy bản saohành trình hôm nay, lo lắng liên lạc quản lý đoàn xe.

Xe từ bãi đậu xe dưới đất lái ra, trực tiếpđợi phía dưới cao ốc, xa nhìn thấy người họ Chiêmđi ra từ trong cao ốc, từ đầu đến chân không hề cóchút dấu hiệu đã trễ, Hồ Nhất Hạ cũng không muốnthanthở mệnh đầy tớ của mình nữa, xuống xe mở cửa choanh.

Ở lại công cty cũng đúng ý của cô, trong lòng HồNhất Hạ cũng không còn nhiều oán trách, người họChiêm ngồi ở ghế sau vẫn ôm Laptopbận rộn, phụ táchấp hành ngồi ở bên cạnh anh, đang sửa sang lạihợp đồng, mà Hồ Nhất Hạ, ngồi ở vị trí kế bêntài xế, không có việcgì bưng máy tính cầm tay, xemhành trình hôm nay.

Thấy “sân bay 9 giờ tối”, Hồ Nhất Hạsửng sốt. Tối nay người họ Chiêm phải ra nước ngoàicông tác? Hồ Nhất Hạ tiếp tục lật xem liên tụckhông ngừng.

Sáu ngày sau đó đều ở nước ngoài? Hồ Nhất Hạ cònbăn khoăn cuộc đàm phán kia, không tự chủ nhìn anhbằng kính chiếu hậu trong xe.

Trong lòng Hồ Nhất Hạ như có trống đánh, cố tìnhlúc này, anh bấtngờ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắtcủa cô.

Ngày hôm qua người đàn ông này còn hôn cô, nhưng HồNhất Hạ vẫn cảm thấy banh xa lạ, cô càng thêm khôngcó can đảm mở miệng.

Cho đến buổi trưa, hành trình tạm thời chấm dứt,dũng khí của Hồ Nhất Hạ, còn chưa có nổi lên.

Trên đường về công ty, Chiêm Diệc Dương cúiđầu trầm mặc xử lý văn kiện, đột nhiên mở miệng:”Đặt bàn ở nhà hàng, ăn cơm lúc giờ tối, đógió cho phó tổng chấp hành.”

Con ngươi Hồ Nhất Hạ sắp trừng ra ngoài, lúc nàyngười họ Chiêmmới chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt của anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua cô,nhìn phụ tá chấp hành bên cạnh, tiếp tụcnói: “Còn phải an bài chỗ ở khách sạn cho anhta.”

Cả đời Hồ Nhất Hạ sợ nhất, là mất mặt trướcmặt Hứa PhươngChu. Làm nô tài của người họ Chiêmmất mặt hơn, hay là ngây ngô ở bộ mất mặt hơn?Trên đường trở về đủ cho cô ra kết luận rồi.

Trở lại công ty, mắt thấy người họ Chiêm xuống xe, sảibước đi vào thang máy, Hồ Nhất Hạ cắn răng mộtcái: “Đợi đã nào…!”

Chết tiệt, dám làm như không nghe thấy, vẫn nhấn nútđóng cửa. Cũng may Hồ Nhất Hạ chạy nhanh, vọt vào ởmột khắc cuối cùng cửa thang máy khép lại.

Không nói nhảm với anh, mà trực tiếp đề ra yêucầu: “Tôi muốn trởvề bộ tiêu thụ.”

“Nguyên nhân.”

Hồ Nhất Hạ chạy quá mau, chưa kịp thở, dã bịhai chữ đơn giản của anh ngăn chận câu chuyện.Thò tay vào túi vuốt ve điện thoại diđộng, lúc này cômới tìm về bản chất lẽ thẳng khí hùng: “Anh khôngđồng ý với tôi, tôi sẽ in hình anh hôn tôi ra, để mỗiđồngnghiệp đều có một tấm.”

Lời nói của cô thật suông. Chiêm Diệc Dương vốnkhông có vẻ mặtgì, đột nhiên cực kỳ quỷ dị nở nụ cườinhàn nhạt.

Hồ Nhất Hạ bị nụ cười của anh làm cho toàn thân têdại, giống nhưbị điện giật.

Có ý tứ gì?

Còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên eo bị ôm, tênđáng chết, lại ôm cô không thả!

“Này!”

“Cô chụp hình pixel không rõ, không bằng”anhlại ấy ra điện thoại di động của mình, “Chụp lại?”

Vừa nói liền liều mạng hôn xuống

Hồ Nhất Hạ vội vàng che miệng lại.

Tầm mắt Chiêm Diệc Dương lưu luyến chốc lát cởtrên mặt cô, khóe miệng nhếch lên, nụ cười này, cơhồ có thể gọi là ánh nắng tươi sáng: “Về yêucầu của cô. . . Lần này theo tôi ra nước ngoài công tác,xem biểu hiện của cô.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.