Ngụy Lăng Thiên khó hiểu nhìn theo tầm mắt của Quách Nhạn, anh phát hiện cậu bé kia đang cầm đũa quấn từng sợi mì thành một cục to trên đầu đũa, sau đó cậu lại đưa đến trước mũi khẽ hít hà đôi mắt lim dim, khoé miệng mỉm cười rồi há to miệng ăn. Miệng nhai nhưng mắt cậu bé vẫn nhắm, đầu còn nhẹ lắc lư. Anh thật sự sửng sốt đây không phải chính là cách ăn mì của anh sao.
“Không ngờ trên đời này còn có người có cách ăn mì quái dị giống cậu đấy lão Ngụy.” Quách Nhạn khẽ lắc đầu.
Anh nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy Ngụy Lăng Thiên ăn mì là khi Đường Tiểu Yên bỏ ra đi được một ngày. Đúng vậy từ khi Đường Tiểu Yên rời xa anh ta, anh ta như bị quỷ nhập suốt ngày ba bữa đều ăn mì, còn ăn với cách cực kỳ quái dị. Anh từng nói chắc trên thế giới này chỉ có mình anh ta ăn như thế. Đó cũng là lý do vừa nhìn thấy cách ăn của cậu bé, anh đã ngay lập tức biết giống ai.
“Quách Nhạn, tôi dám đánh cược với cậu hai đứa nhỏ kia là con của tôi.” Ngụy Lăng Thiên đột nhiên tự tin.
“Quả thật, nếu cô ấy không có người đàn ông nào bên cạnh tôi có thể giơ tay đồng ý với cậu, tiếc là.. con bà nó chứ, cái quỷ gì đây?” Quách Nhạn đột nhiên ngồi thẳng người nép sát vào tấm cửa kín xe, cố gắng để tầm mắt có thể nhìn rõ hơn.
Ngụy Lăng Thiên bị câu hét của anh ta làm giật mình, anh cũng không hiểu anh ta lại lên cơn động kinh gì. Nhưng ngay sau đó anh liền biết được sự thật của sự điên khùng bất chợt kia là thế nào.
“Lão Ngụy, không cần cá cược hay nghi ngờ gì nữa. Tôi dùng tất cả cổ phần của tôi ở công ty để khẳng định với cậu, hai đứa nhỏ kia trăm phần nghìn là của cậu.” Quách Nhạn đột nhiên ánh mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn Ngụy Lăng Thiên.
Con bà nó chứ, còn có thể không phải là con của anh ta sao. Thằng nhóc nhỏ kia cách ăn giống anh thì coi như sự trùng hợp ngẫu nhiên khó tìm đi, thế nhưng cách ăn của đứa bé gái lại giống như bản sao của Ngụy Lăng Thy là thế quái nào. Nếu anh từng nói Ngụy Lăng Thiên ăn mì không giống người thường, thì ngược lại anh cũng nói y chang vậy khi đi ăn gà rán với Ngụy Lăng Thy.
Tinh hoa của món gà rán không phải là phần lớp vỏ bọc bên ngoài sao, thế mà khi ăn Ngụy Lăng Thy lại gỡ hết tất cả phần bên ngoài bỏ đi, cô ấy chỉ ăn phần thịt bên trong. Nếu như vậy anh cũng chưa nói gì khác người lắm. Gà rán là phải ăn cùng tương ớt hoặc tương cà, thế mà trời ơi cô ấy lại ăn cùng muối tiêu. Anh thật sự chẳng còn gì để nói với cô ấy nữa. Cô ăn gà rán mà cứ như ăn gà luộc. Anh cũng đã từng thắc mắc hỏi cô như vậy, tại sao lại không ăn gà luộc luôn đi, đi ăn gà rán làm gì cho phiền phức. Cô ấy đã trả lời một câu thế nào nhỉ, à! Đúng rồi chính là thế này:
“Nếu ai cũng nói như anh, thì các cửa hàng gà rán mất đi bao nhiêu khách, tôi thích ăn gà rán theo phong cách của mình không được à, bộ người bán có quy định về cách ăn sao.”
Quách Nhạn chỉ biết thở dài lắc đầu, đúng là người bán không quy định cách ăn nhưng nếu đã nói là ăn gà rán thì cũng ăn làm sao cho người ta nhìn vào biết là mình thật sự ăn gà rán đi chứ. Nhưng biết sao được, anh xui xẻo lại thích người con gái như vậy. Cô ấy nói được là được, anh chỉ biết gật đầu không dám nói nữa lời mỉa mai. Thậm chí khi đi ăn cùng cô, anh còn giúp cô cảnh cáo những ánh mắt đang xem thường cách ăn độc đáo của cô nữa. Thử hỏi trên đời này còn có người bạn trai nào tốt như anh không? Thế mà lần lượt mãi cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh mới đau chứ.
Ngụy Lăng Thiên lại nheo mắt nhìn Quách Nhạn, anh thật sự không hiểu nổi đầu của anh ta đang chứa đựng cái gì, mà toàn phát ngôn ra những lời làm người ta không đỡ kịp. Đúng là trên đời này chỉ có anh mới làm bạn được với Quách Nhạn cũng như chỉ có Quách Nhạn mới chịu được cái miệng mà người khác nói là độc của anh. Tuy nhiên, anh cũng không cần biết tại sao đột nhiên anh ta lại nói những lời như thế, anh chỉ cần biết anh ta đang chờ anh thêm sự tự tin là được.
“Có cần tôi tìm người bắt cóc hai đứa nhóc mang đến bệnh viện giúp cậu không?” Quách Nhạn thử đề nghị.
“Nếu cậu muốn cảnh sát đến tìm cậu về đồn uống trà thì cứ việc. Chỉ những kẻ đầu óc ngu ngốc mới nghĩ ra cách đó.” Ngụy Lăng Thiên thẳng thắng khinh thường.
“Cậu.” Quách Nhạn trừng mắt không nói nên lời. Anh tốt bụng nghĩ cách muốn giúp anh ta, thế mà anh ta còn mắng anh.
“Đến nơi khác mua mì ý đi.” Ngụy Lăng Thiên làm lơ ánh mắt tức giận của Quách Nhạn lên tiếng nhắc nhở.
Quách Nhạn nghiến răng nghiến lợi nuốt cơn giận xuống, nổ máy lái xe đến cửa hàng khác.
Buổi tối hôm đó.
“Trần tổng, anh đột nhiên mời tôi đến đây làm gì? Muốn khoe khoang với tôi hay muốn cảnh cáo tôi không được lại gần người nhà của anh?” Ngụy Lăng Thiên ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
“Hai đứa nhỏ là con ruột của anh.” Trần Vũ không trả lời Ngụy Lăng Thiên mà đi thẳng vào lý do anh muốn tìm gặp anh ta hôm nay.
Ngụy Lăng Thiên sửng sốt, chuyện gì thế này. Ba của hai đứa nhỏ lại đi tìm người đàn ông khác hơn nữa từng là chồng cũ của vợ anh ta để nói rằng hai đứa trẻ anh ta thương yêu không phải con anh ta. Chuyện này liệu có đáng tin không? Anh ta chắc không phải đang thử anh đấy chứ?
“Nếu anh không tin, đây là mẫu tóc của hai đứa anh cứ đem đi kiểm tra.” Trần Vũ đưa một lọ nhỏ bên trong có hai sợi tóc cho Ngụy Lăng Thiên.
Anh biết chắc chắn anh ta chắc không thể ngờ, anh lại làm ra chuyện này. Nhưng anh còn có thể có cách nào sao? Nếu được chọn anh vĩnh viễn cũng không muốn đẩy hạnh phúc của mình cho người đàn ông khác.
“Tại sao?”
Ngụy Lăng Thiên rất muốn hỏi anh ta nhiều hơn nữa, ví như tại sao anh ta lại làm chuyện này? Tại sao nói cho anh biết sự thật? Chẳng phải anh ta đã từng cố gắng tránh né không muốn anh tiếp xúc với hai đứa nhỏ sao? Sao đột nhiên bây giờ lại đổi ý? Thật sự đã xảy ra chuyện gì làm anh ta có thể thay đổi nhanh như vậy?
“Hạnh phúc này đáng ra phải thuộc về anh, tôi chỉ vô tình chiếm lấy một thời gian. Nhưng giờ tôi nhận ra nó vốn không thuộc về tôi nên tôi cần trả lại.” Trần Vũ mỉm cười thê lương.
Hai người đàn ông ngồi trong quán cà phê khá lâu, không ai biết họ nói gì với nhau mà thời gian lâu như vậy. Cho đến khi kết thúc cuộc trò chuyện gương mặt cả hai người đều mang nét u sầu dễ có thể nhìn ra.
“Tôi rất tiếc với hoàn cảnh của anh. Tôi hứa với anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để mang lại hạnh phúc cho ba mẹ con cô ấy. Tôi cũng thay cô ấy cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến bên cạnh cô ấy ngay lúc cô ấy khốn khổ nhất.”
Ngụy Lăng Thiên chưa bao giờ thật lòng cảm ơn một người nào, nhưng đây quả thật chính là người đàn ông anh phải mang ơn. Mang ơn anh ta đã thay thế anh chăm sóc cô trong lúc cô khó khăn nhất. Giờ khi mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo thì anh ta lại bất ngờ bị một đả kích lớn như vậy. Thế mà anh ta vẫn suy nghĩ cho cô ấy, tìm cách để cô ấy không phải đau khổ cho sự ra đi đột ngột của anh ta. Ngụy Lăng Thiên cúi đầu chân thành cảm ơn Trần Vũ.
“Tôi chỉ hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng. Dù tôi có ở đâu cũng sẽ luôn dõi theo ba mẹ con cô ấy.”