Trên đời này có người trời sinh đã có ngay gương mặt hồ li tinh, dáng người ma quỷ hay không? Đáp án là có, nhìn Thẩm Kiều thì biết.
Trên mặt kính khổng lồ chiếu rọi ra một gương mặt kiều mỵ xinh đẹp,đôi mày cong cong, tròng mắt lúc nào cũng sáng trong, long lanh kiềudiễm, chiếc mũi cao thẳng còn có đôi môi đỏ mọng ướt át, không dày,không mỏng sáng bóng đỏ thắm, khóe miệng cong lên như muốn mời người tahôn, hơn nữa lại có mái tóc quăn xoắn thành cuộn sóng dài, Thẩm Kiều đẹp phóng túng, cuồng dã, quả thật làm cho người ta nhìn một cái toàn thânsẽ bốc cháy.
Khuôn mặt trái xoan, đường cong lung linh toát ra không thua cô gáiPhương Tây lại thêm khung xương tinh xảo nhẹ nhàng của cô gái PhươngĐông. Toàn thân Thẩm Kiều đúng theo như suy nghĩ về tiêu chuẩn cô gáihoàn mỹ nhất của những người đàn ông, mỗi phân mỗi tấc đều lộ ra mộtchữ: Mỵ.
Các cô gái nhìn đến cô, sẽ tự nhiên sinh ra khúc mắc, đàn ông vừathấy cô, đã muốn kéo cô lên giường. Cho nên, từ nhỏ đến lớn, bạn tốt của cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ trư bằng cẩu hữu (bạn bèxấu).
Cầm lược chải nhẹ mái tóc quăn tự nhiên, vừa sáng vừa mềm, sợi tóc đen bóng buông nhẹ trên vai.
“Kiều, bạn đã xong chưa?” Trên giường lớn phía sau, cô gái tóc nâumắt xanh – Therine không kiên nhẫn thúc giục. Thật sự là chịu không nổi, từ hai giờ chiều bắt đầu chuẩn bị đến bây giờ kim đồng hồ đã chỉ gầnsáu giờ mà cô vẫn chưa xong là thế nào? Bộ dạng mê hoặc lòng người nhưvậy còn thêm trang phục tỉ mỉ, thật khác một trời một vực với những côgái khác, không có bạn thân ở trường học cũng đáng đời!
Trừng mắt tức giận nhìn cô gái đang tỉ mỉ xem xét trước gương, Therine bất mãn liếc mắt.
Thẩm Kiều không để ý đến âm thanh oán giận của bạn thân, cầm chiếc áo ở trên giá áo mặc vào, y phục càng khiến cô thêm động lòng người, màutrắng đơn giản phối với đóa hoa màu đỏ, từng bông từng bông hoa nở rộtrên vải vóc mềm mại, cái nút màu nhạc càng tăng thêm khí chất thục nữcho cả bộ y phục.
Y phục như thế, trang điểm như vậy, ở trên người Thẩm Kiều luôn cuồng dã không kiềm chế, vừa mâu thuẫn vừa dung hợp, thoạt nhìn đẹp mắt chếttiệt!
Xỏ xong giày da dê cao gót, hất nhẹ mái tóc, Thẩm Kiều nhìn về phíabạn thân cười một tiếng: “Đi thôi!” Thật là câu dẫn người mà.
Therine chu miệng, đứng dậy cầm túi, miệng còn lẩm bẩm: “Không phảiphụ nữ Phương Đông đều mềm mại như nước sao? Sao lại sinh ra một yêutinh như bạn?”
Thẩm Kiều không trả lời, chỉ cười. Đối với Therine, người bạn tròchuyện tương đối hợp với cô trong trường, cô đã học được phải sống chung như thế nào, Therine không giống như những người khác, gặp cô đều có vẻ phòng bị, sợ cô đoạt mất bạn trai mình, cho nên mặc dù không hơn bạntốt nhưng cũng có thể xem như bạn thân.
Mở cửa nhà trọ, một luồng khí lạnh ập đến, tháng mười hai ở Newyorkđã rất lạnh. Tuy rằng năm gần đây đã ít tuyết rơi nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.
“Kling thực sự không tới đón bạn sao?” Đưa tay xốc túi, kéo chiếc váy bó sát làm lộ nhiều phần da thịt hơn cả che đậy ở trên người, Therinechớp chớp đôi mắt to kẻ đậm màu tím, không thể tin cái tên có mầm móngđa tình kia sẽ bỏ qua cho cơ hội đưa đón giai nhân thật tốt này, dò hỏimột lần nữa.
“Không cần, chúng ta cách chỗ đó không xa, cần gì đưa đón, phiền toái.” Thẩm Kiều trả lời.
Nhà trọ năm tầng kiểu cũ, không có thang máy, nhưng các cô từ tầng ba đi xuống cũng không mất nhiều thời gian.
Nhà trọ này chủ yếu là sinh viên, Phương Tây, Phương Đông, các loạimàu da, ngôn ngữ đều có. Nước Mĩ chính là một quốc gia như vậy, một thếgiới hỗn hợp, các loại dân tộc chỉ cần đi vào nơi này, chỉ cần có thểthích ứng được, nó đều sẽ tiếp nhận bạn.
Thẩm Kiều thích sự tự do và phong cách này, bởi vậy quyết định đến nước Mĩ lúc trước có quan hệ rất lớn với tính cách của cô.
Bước ra nhà trọ, gió lạnh thổi vào càng thêm mãnh liệt, mái tóc củacủa cô bị gió thổi tung, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đànông đang đứng dưới cột đèn mờ ở cách đó không xa.
Bây giờ là mùa đông, màn đêm đen buông xuống thật sớm, hắn lẳng lặng đứng dưới cột đèn đường được chạm trổ phức tạp.
Áo khoác ngoài màu đen theo kiểu quân phục làm toát lên vẻ anh tuấnvà khí chất của hắn, trên khuôn mặt cứng nhắc không có biểu tình gì, chỉ có đôi mắt đen sáng lên, khi nhìn cô nó càng trở nên sáng hơn, chăm chú hơn.
Quen thuộc, mà lại có chút xa lạ.
Không đến một giây giật mình kinh ngạc, cô nở nụ cười.
Bước nhanh chạy tới, giày cao gót năm tấc, sau khi trải qua sự rèn luyện đã không còn làm cô gặp khó khan khi chạy.
Hắn nhìn cô, không hề động đậy.
Gió lớn thổi khăn quàng cổ của cô tung bay, chiếc váy màu đen bó sátngười lộ ra cặp đùi non mịn, bóng loáng trắng nõn. Mày rậm hơi nhíu, côgái nhỏ này, có phải trời sinh không sợ lạnh?
Giống như là qua cả một đời, nhưng thật ra chỉ ngắn ngủi vài giây, cô đứng trước mặt hắn, gương mặt vì chạy mà trở nên đỏ ửng, nhếch đôi môixinh đẹp ghé vào tai hắn vang lên tiếng nói ngọt ngào: “Anh Dịch Dương”.
m thanh giòn tan, ngọt ngấy giống như sợi tơ kéo qua chỗ mềm mại nhất của lòng hắn, vừa ngứa vừa đau.
“Thẩm Kiều.” Giọng nam trầm thấp, thuần túy cứng cỏi tựa như con người hắn.
“Sao anh lại đến đây?” Có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng, thật không ngờ hôm nay được gặp hắn.
“Đến Newyork làm việc, liền thuận tiện lại đây thăm em.”
Những lời này, ba năm nay, đã nói tổng cộng ba lượt, nhìn bên má côcó mấy sợi tóc nghịch ngợm, trong lòng bàn tay hơi ngứa, liền vén nó lên sau tai cô.
Cô nở nụ cười, lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện bên khóe miệng, cóchút ngây thơ khả ái: “Anh Dịch Dương, anh thật giỏi, hằng năm có thểqua bên này công tác, phúc lợi của quan kiểm sát bây giờ thật không tệ,nhưng mà luôn là Newyork, không buồn sao?
Ánh mắt Trình Dịch Dương lóe lên, không nói gì.
“Anh chắc là chưa ăn cơm?” Cô cười, khoác cánh tay hắn, “Đi, em đưaanh đi ăn cơm.” Hàng năm về nhà nghỉ hè, cơ hội gặp mặt với hắn khôngthiếu nhưng vì hắn là người vô cùng nghiêm túc, cô và hắn bình thườngkhông có kiểu tiếp xúc gần gũi này. Nhưng gặp được người quen ở nước lạ, cảm giác than thiết đó khiến cô chủ động hơn.
Hắn còn chưa kịp nói điều gì, Therine bị quên một bên đã gọi theo:”Kiều, bạn muốn đi đâu? Bạn đã quên chúng ta phải đi Star sao?”
Cô tham lam nhìn người đàn ông Phương Đông này, vẫn nghĩ đàn ôngPhương Đông không thể cao lớn uy mãnh như đàn ông Phương Tây, dù có caobằng cũng gầy teo, khó coi chết, nhưng hôm nay nhìn thấy người này cômới biết mình sai quá chừng.
Thật sự là kiệt tác của thượng đế! Ít nhất cao trên 185 cm, cườngtráng mà rắn chắc, áo khoác màu đen hắn mặc trên người thật đẹp, khôngcó cảm giác trống rỗng ngược lại càng tôn thêm khí thế bức người.
Ngũ quan của hắn không tính là anh tuấn nhưng vô cùng nam tính, chânmày thô rậm, thoạt nhìn thật sự nghiêm túc, ánh mắt lợi hại, mũi caocao, độ dày của môi vừa phải, cằm ngay ngắn có một vết hõm khiêu gợi đòi mạng. Toàn thân đều toát lên hai chữ: nam tính.
Người đàn ông như vậy thực sự khiến cho tế bào nữ tính trong người cô điên cuồng kêu gào lên, vừa vặn là loại có tầm vóc tốt mà cô không thểkháng cự…
Thẩm Kiều chỉ cần liếc mắt một cái, liền hiểu được trong đầu bạn thân đang suy nghĩ gì. Đến nước Mĩ gần mười năm, cô đã quá hiểu biết tínhcởi mở của các cô gái Phương Tây, nhưng mà nếu như Therine muốn làm gìđó, ha ha, cô cười xấu xa, hì, nhất định là vô cùng đặc sắc.
“Nhưng mà anh Trình…”
“Thì đưa anh ấy cùng đi, dù sao mở Party đương nhiên càng đông ngườicàng náo nhiệt”. Rồi chen vào Thẩm Kiều, đưa cánh tay bắt lấy Trình Dịch Dương: “Chào anh, em là bạn tốt của Kiều, tên em là Therine, hân hạnhđược biết anh”. Tiếng Trung từ miệng cô nói ra vô cùng gượng gạo, cốgắng học nửa năm với Kiều mới học được câu thăm hỏi đơn giản, hy vọngngười đàn ông này có thể nghe hiểu được.
“Trình Dịch Dương.” Hắn thản nhiên rút cánh tay ra ngăn khoảng cáchvới cô, “Cô có thể nói Tiếng Anh, tôi nghe hiểu được”. Tiếng Anh lưuloát, là giọng người Anh.
“A, thật tốt quá.” Phát hiện bọn họ có thể hiểu nhau, Therine cược kỳ vui vẻ, cô tin đây là cơ hộ thượng đế cho họ, lại đưa tay ra ôm một lần nữa: “Anh có muốn tham gia tiệc Giáng Sinh?”
Nhạc náo nhiệt, đám người rộn ràng nhốn nháo, không khí mê mang, đồăn và rượu được cung ứng vô hạn, đương nhiên còn có cả thuốc kích thích, tất cả những điều đó đều là điển hình của một party.
Trình Dịch Dương vững vàng ngồi ở trên sofa bằng da, trong tay cầm ly Whiskey, rượu màu lóe lên thuần ở dưới ánh đèn mê ly. Hắn cứ ngồi nhưvậy không hề hợp so với bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Party ở Mỹ kỳ quái, đa dạng chồng chất, có lẽ hắn hẳn là cảm thấy may mắn, Thẩm Kiều tuy rằng lớn mật nhưng có đúng mực, cô sẽ không tự nhiên tham gia cái loại tiệc khoa trương tới cực điểm, không có việc gì lạilõa lồ trước mắt một đám người.
Đây chính là ở nước Mĩ, là một party rất bình thường.
Con ngươi đen không đếm được bao nhiêu lần nhìn đến những người đanghút ma túy ở góc sáng bên cạnh sàn nhảy, phê thuốc hưng phấn lên nhảyđiên cuồng. Nếu như ở Đài Loan, nhìn những người như vậy hắn sẽ tiến đến và kéo bọn chúng đến đồn cảnh sát. Hắn luôn luôn suy nghĩ đứng đắn nhưvậy.
Nhưng, đây là ở nước Mĩ, hơn nữa sau khi đảo qua những người đó, nâng ly khẽ nhấp một ngụm, bọn họ đều là người trưởng thành, hắn lười quản.
Therine bám bên người, sau khi vô số lần phóng điện thất bại liền tìm kiếm mục tiêu khác. Như vậy cũng tốt, tuy rằng lớn mật, nhưng khôngquấn người, bên tai hắn được yên tĩnh, về phần Thẩm Kiều…
Mắt hắn lóe lên, nhìn về phía quầy bar, cô gái rúc vào lòng người đàn ông cầm ly rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.
Đó là một người đàn ông rất tuấn tú, quần áo sang quý tôn lên khíchất bất phàm, ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt sáng sủa tươi cười cùng vớiánh mắt si mê, hai tay hắn gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Kiều,từ từ vuốt ve tới lui, đôi môi xinh đẹp dao động giống như hôn hoặc đang nói nhỏ ở bên tai cô. Hình như hắn đang nói lời nào đó làm cô vui vẻ,cô ngửa đầu cười phá lên, mái tóc rối tung đen ở trên ngực người đànông, ánh sáng lam nhạt chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp, hấp dẫn mọi ánhnhìn của đàn ông.
Đây là một yêu tinh, một yêu tinh trời sinh.
Không cần lời nói, không cần động tác, chỉ cần một ánh mắt, là có thể mê hoặc tất cả sinh vật khác phái trong thiên hạ.
Khăn quàng cổ của cô đã cởi ra, áo khoác xinh đẹp bằng bông còn khoác trên người ngăn chặn những ánh mắt như sói như hổ.
Bởi vì bọn họ tới hơi trễ, khi tiến vào party đã bắt đầu. Nghe nói,sinh viên trường cô vì tổ chức đêm giáng sinh đã bao toàn bộ để chuẩn bị cuồng hoan. Thật ra ở nơi này muốn mở party thì lý do nào cũng có thể,đêm Giáng sinh chẳng qua chỉ là một lý do tốt để cho mọi người buông thả một phen mà thôi.
Thẩm Kiều vừa tiến đến, đã bị tên đẹp trai đòi mạng kéo vào trong lòng, bọn họ chỉ kịp giới thiệu qua loa rồi bị lôi đi.
Hắn gọi Kling, là bạn trai của cô.
Trình Dịch Dương lại đem rót đầy ly rượu, chậm rãi uống, tự kiềm chếbản thân, hắn biết tửu lượng chính mình, uống nhiều sẽ không thể khốngchế được. Khuôn mặt cứng rắn ẩn trong bóng tối, không thấy biểu tình rõràng, nhưng mà hắn hoàn toàn không giống với đám ngừơi tuổi trẻ đangđiên cuồng ở đây, không hề giống, toàn thân phát ra hơi thở quá mức mãnh liệt khiến không ai dám đến gần tuy rằng nơi này có nhiều người phụ nữchú ý tới hắn. Người đàn ông Phương Đông có khí chất như vậy rất khókhông khiến người khác chú ý.
Kling rất tuấn tú, đúng loại Thẩm Kiều thích, xem họ đứng chung mộtchỗ thật xứng đôi, mà Kling rõ ràng là chịu ảnh hưởng bởi mị lực của cô. Thẩm Kiều chính là cô gái như vậy, có một loại lực hấp dẫn nào đó khiến cho đàn ông điên cuồng, chỉ cần ngày nghỉ hằng năm cô về nhà, cửa ThẩmGia sẽ bị người ái mộ đạp cho sắp đổ.
Mà cô, đã biết cũng thật sâu hiểu được lực hấp dẫn trí mạng đó và hưởng thụ nó.
Tay người đàn ông lướt qua thân thể cô, chui vào đùi trắng noãn dưới váy.
Trình Dịch Dương cầm ly rượu, đồng tử mắt co rút nhanh.
Bàn tay chuẩn bị chui vào váy bị cánh tay mảnh khảnh bắt được kéo ra, cô cười cười, cầm lấy ly rượu trên quầy bar xử lý môt hơi.
Lúc này một điệu nhạc nhẹ cất lên, khúc nhạc dạo thong thả mà khiêu khích.
Cô đẩy Kling ra, theo âm nhạc nhẹ nhàng mà lắc lư thân mình, chậm rãi hòa nhập sàn nhảy. Xoay thắt lưng, lắc mông, thân mình thong thả mà cónhịp, mỗi khi nhấc tay nhấc chân đều lộ ra vẻ kiều mỵ. Động tác mọingười chậm lại để nhường đường cho cô.
Bỗng nhiên, điệu nhạc thay đổi, vũ khúc nhẹ nhàng mà thanh thoát theo âm hưởng truyền đến, Thẩm Kiều nhẹ nhàng đứng lên, nhảy lên múa ở đầuđài, dưới đài mọi người tề tựu thét chói tai, làm ồn, cùng nhau gọi tên, “Kiều, Kiều, Kiều!”
Thực rõ ràng, cô là Nữ Hoàng của buổi tối, là ngôi sao của buổi tiệc, mọi người đều quá quen thuộc cô.
Cô cởi ra áo khoác trên người, ném xuống vũ đài, mọi người dưới đàiđiên cuồng cướp đoạt. Ánh đèn đánh vào người cô như tô thêm dung nhan,ánh mắt nóng bỏng câu dẫn người. Mỉm cười, đã muốn xiêu đổ chúng sinh.
Cô mặc chiếc váy bó sát người, ngực thật ra một chút cũng không lộ,nhưng lại gợi cảm đòi mạng. Tinh tế bao vây lấy bộ ngực khiêu khích, vạt áo nhỏ cuộn sóng lại tỏ sự độc đáo dịu dàng của phái nữ, thoáng lộ raeo nhỏ xinh đẹp trắng noãn, váy ngắn ngủn phủ qua mông tròn, mỗi một cái vặn vẹo đều làm cho dưới đài thét chói tai không ngừng.
Cô thực sự, thực sự biết nhảy.
Xoay người, ưỡn ngực, xoay mông, rồi đá chân quay người lại, theo vũ khúc, khiêu khích thần kinh.
Kling không chịu nổi câu dẫn như vậy, cũng nhảy theo lên vũ đài. Đitheo đoàn múa ở đầu đài, bọn họ giống như một đôi trời sinh, đôi nhảy mị hoặc. Một cô gái xinh đẹp, công khai lớn mật dụ hoặc tình nhân củachính mình, thắt lưng của cô như cành liễu co dãn mười phần, vặn vẹo,lắc lư, nhấp nhô ở trước người đàn ông, khiến cho người đàn ông thở gấptiến lên, muốn bắt cô bỏ vào trong lòng ngay, nhưng cô lại cười đẩy ra.
Theo điệu nhảy, thân mình bọn họ dính quá chặt chẽ, mỗi một lần vặnvẹo, đều mang theo tính khiêu khích, nhìn như mỗi một tấc đều dán cùngnhau, nhưng lại có khoảng cách, như có như không như vậy lại làm cho tất cả mọi người điên cuồng hò hét lên, “Kiều, Kiều!”
Trong cảm nhận của đàn ông cô là nữ thần, nếu như có được cô gái trong giấc mộng của mọi người này có phải sẽ mất hồn không?
m nhạc điên cuồng không át được tiếng hò hét của mọi người. Sau tiếng nhạc cuối cùng, Thẩm Kiều đứng thở gấp trên đài, khuôn mặt xinh xắnmang theo vài phần mệt mỏi, vài phần cao ngạo, vài phần câu dẫn, vàiphần khiêu khích giống như một Nữ Vương kiêu ngạo nhìn xuống mọi người.Mà dưới đài là toàn bộ thần dân đang quỳ gối trước vẻ xinh đẹp trời sinh của cô.
Bộ ngực no tròn phập phồng, khóe mắt ẩn tình ma mỵ nhìn bạn trai củamình, là đàn ông đều không chịu nổi dụ hoặc như vậy, Kling bèn kéo côqua hôn cô thật sâu.
Trên đài bọ họ kịch liệt hôn môi làm cho mọi người ở dưới đài đềuđiên cuồng, đều không khống chế được như một nồi nước sôi, cả nam lẫn nữ nơi nơi đều hôn nhau.
Cho nên Thẩm kiều là địch thủ của toàn bộ nữ sinh nhưng cô cũng làmột ngôi sao trời sinh, từ nhỏ đã được người ta nâng niu trong lòng bàntay nhiệt liệt sùng bái.
Trình Dịch Dương nhìn đôi tình nhân hôn đến khó có thể chia lìa ở trên đài, ánh mắt thâm trầm.
Party chấm dứt đã hai giờ khuya.
Không khí ngày lễ vẫn đậm như cũ, người người qua lại trên đường, vẻ mặt hạnh phúc.
Đậu bên đường là xe thể thao sang trọng của Kling, Thẩm Kiều hơi sayđược bạn trai ôm vào ngực, hôn môi và thì thầm ở bên môi: “Đêm nay vềvới anh nha?”
Cô cười duyên, tay khoát trên vai dày rộng của hắn, thần trí có chút không tỉnh táo.
“Thẩm Kiều.” Một đôi bàn tay kiên định nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.
Con ngươi mê ly nhìn về phía khuôn mặt nam tính, “… Anh Dịch Dương.” Ngọt ngào cười.
“Mẹ em bảo anh mang vài thứ đến cho em, hiện tại em có thể đến chỗ anh lấy được không?” Rất lễ độ hỏi
“Hôm nay đã trễ thế này, ngày mai không thể sao?” Kling nhìn hắn,biết đây là bạn thân của Thẩm Kiều ở Đài Loan, một người rất kỳ quặc.Suốt một đêm hắn ngồi một mình, lạnh lùng nhìn mọi người, không nóichuyện với bất kỳ ai cũng không khiêu vũ. Tới tham dự tiệc lại ngồi mộtmình còn không kì quái sao?
Trình Dịch Dương vuốt cổ tay áo khoác, thản nhiên nói: “Ngày mai tôi không có thời gian”
“Vậy sau…”
“Kling.” Tiếng nói đáng yêu mềm mại vang lên, có vài phần ngọt, vài phần khéo léo, “Anh về đi”.
“Nhưng mà Kiều…” hắn muốn cùng nhau vượt qua đêm Giáng Sinh đầu tiên của bọn họ, kế hoạch của hắn đã được chuẩn bị chu đáo…
“Em muốn đi lấy đồ.” Xoay người, có phần không đứng vững, nhưng mà tửu lượng của cô vẫn còn có thể tiếp tục uống.
“Kiều…”
“Em muốn.” Nhìn vẻ mặt không cam lòng của bạn trai, cô nở nụ cười,bàn tai vỗ nhẹ tay hắn trấn an: “Trở về đi, trên đường cẩn thận.”
Mặc dù không muốn, nhưng vì biết tính tình Thẩm Kiều nói một không hai, Kling đành phải đi.
“Anh Dịch Dương, chúng ta đi thôi.” Vẫy xe taxi, đi thẳng đến khách sạn hắn đang ở.
Quẹt thẻ vào cửa rồi, nhìn khuôn mặt bị rượu làm hồng của cô: “Anh đi lấy nước cho em”. Mở tủ lạnh nhỏ, lấy ra một chai nước, mở nắp rồi đưacho cô.
Lẩm bẩm cảm ơn, cổ họng khô khan vừa đúng đang cần làn nước mát làm dịu. Áp chai nước lạnh vào bên má, thoải mái thở ra.
“Anh Dịch Dương, mẹ em gửi anh mang gì đến cho em vậy? Thật hy vọnglà món thịt bò em thích, anh có biết em nhớ nhất là món thịt bò từ taymẹ làm? Nghĩ đến mà muốn chảy nước miếng”. Đôi mắt lòe lòe bộ dạng thamăn thật không giống hình tượng xinh đẹp không gì sánh được của cô.
“Đồ ăn không được qua hải quan.”
“Đúng nha.” Cười cười, ngã vào trên giường, kéo cái gối ôm qua ôm,giường mềm mại thật là thoải mái làm cho cô cảm thấy buồn ngủ quá, mímắt hơi nặng, buồn ngủ mơ màng. “Đó là cái gì?”
Trình Dịch Dương mở hành lý ra, chậm rãi tìm kiếm, sau một lúc lâu, mới chép miệng “Hình như anh quên mang qua đây.”
Cô chớp chớp mí mắt, ngáp dài, có chút tính ngây thơ trẻ con, “… A, ngay cả anh cũng quên…” Nói cũng không rõ ràng, liền nặng nề ngủluôn, đối với hắn, cô rất rất yên tâm.
Trình Dịch Dương đóng nắp vali lại, nhìn dung nhan của cô lúc ngủ say, vừa kiều vừa mỵ lại giống như một đứa trẻ.
Mái tóc đen bóng như tơ lụa mềm mại rối tung ở trên đệm giường trắngnoãn, lông mi thật dài khép lại thành bóng mờ đậm, đôi môi xinh đẹp khẽcong lên, đỏ thắm sáng bóng. Làn da cô rất tốt, tinh tế mềm mềm không có chút tỳ vết, trắng noãn no đủ giống như bấm nhẹ sẽ ra nước, má phấnhồng kiều diễm làm động lòng người.
Bàn tay cô để bên má, ngón tay thon dài, mềm mại. Từng móng tay mảnhkhảnh trong suốt, cắt gọn sạch sẽ, không quét sơn, khỏe mạnh phấn hồnggiống như đóa hoa nở rộ trên mỗi ngón tay.
Mặc dù Thẩm Kiều đang ngủ, vẫn rất động lòng người.
Hắn vẫn còn nhìn cô, đôi mắt nặng nề. Sau một lúc lâu, trong khônggian yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài, hắn xoay thắt lưng, nhẹ nhàngcởi giày của cô, ôm lấy cô đặt trên giường lớn, kéo chăn bằng lông mềmmại đắp cho cô không một khe hở, rồi tắt đi đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủmờ mờ.
Cô quay đầu, khuôn mặt cọ cọ vào chăn mềm, trong phòng mở máy sưởicòn có giường lớn thoải mái làm miệng cô khẽ nhếch lên vừa lòng, ngủcàng sâu.