Cố Noãn liếc nhìn Tô Tịnh đứng bên kia, là diễn viên nhỏ mới nổi, hóa ra là bạn gái của Tiêu Mặc Thần.
Tiêu Mặc Thần đúng là có phẩm vị quá xấu, không phải cái đó không đứng lên được sao, vậy mà lại trăng hoa như vậy.
Đứng một lúc thì Tô Tịnh bị bảo vệ đuổi ra ngoài, cô ta khóc lóc kêu la rất thảm, nhưng mà… cuối cùng vẫn là bị đuổi đi.
…….
“Hôm nay con đang làm gì vậy? Không muốn cưới Cố Minh Châu, lại muốn cuối con hát mà con mang tới sao? Hôm nay con chính là đem mặt mũi ta ném sạch, cô gái đó ta đã cho người đuổi ra ngoài, tiểu tử ngu ngốc con định làm ta tức chết sao?”
Tiêu lão gia đập bàn tức giận.
Tiêu Mặc Thân nhẹ nhàng cong khóe môi: “Diễn viên thì sao? Con dù có lấy cô ấy còn hơn lấy Cố Minh Châu. Cố gia mang Cố Minh Châu tới chỉ đơn giản là muốn phụ thuộc vào Tiêu gia, loại phụ nữ tham hư vinh, dù là một diễn viên cũng không sánh được.”
Tiêu lão gia tử tức giận đến mức ném mạnh chén trà trong tay.
Một cơn gió nhẹ lướt qua má anh, nhưng Tiêu Mặc Thần cũng không né tránh.
……
Cố Noãn nhìn thấy mọi người đang bao quanh lấy Cố Khang và Trần Linh lấy lòng thì không khỏi cảm thấy ngột ngạt và chán nản.
Cô xoay người muốn đi dạo ở vườn hoa phía sau thì đột nhiên đụng phải một người.
Lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt nham hiểm hung ác của người đàn ông đối diện: “Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Mặc Thần cười lạnh, giọng nói châm chọc: “Cứ như vậy muốn làm Tiêu thiếu phu nhân, không kịp chạy đến lấy lòng ông nội?” – Ánh mắt hắn hướng về cách đó không xa: “Quả nhiên chính là muốn theo lên cây đại thụ Tiêu gia, loại phụ nữ tham hư vinh như cô tôi thấy nhiều.”
Cố Noãn mím môi thật chặt: “Nếu như Tiêu tiên sinh không hài lòng, vậy mời ngài nói cùng Tiêu lão gia tử giải trừ hôn ước.”
Nếu Tiêu gia giải trừ hôn ước trước, thì chuyện này không liên quan gì đến Cố gia.
Tiêu Mặc Thần giống như nghe thấy một câu chuyện cười, cười khẽ một cái, đưa tay nắm lấy cằm cô: “Giả vờ cái gì? Muốn mang ông nội dọa tôi? Cố Minh Châu, tôi cho cô biết, cô cứ làm Tiêu phu nhân của cô đi, trừ cái danh phận này, cô sẽ không có được bất cứ thứ gì.”
Cố Noãn nhìn thấy ở gò má hắn ta có một vết rạch, hơi rớm máu, cô đoán là xảy ra khi hắn cùng Tiêu lão gia tử nói chuyện…
Cuộc hôn nhân này, cô không tình hắn cũng không nguyện.
Theo như Mạnh Yến nói, trong lòng hắn có một bạch nguyệt quang cho nên không muốn cưới cô là chuyện bình thường.
Trước kia gặp mấy lần, hắn còn hỏi tên cô, hẳn là trước kia không biết cô là ai.
Hôm nay sau khi biết cô là Cố Minh Châu liền hành động như vậy cũng dễ hiểu, dù sao ai lại muốn cưới mình không yêu.
Cố Noãn khẽ cắn môi, hắn từ từ siết chặt cằm cô, cô không lên tiếng, dù sao chuyện này cũng là lỗi của cô.
“Sao cô không nói chuyện?” – Tiêu Mặc Thần nhìn cô, từ đầu khi bước vào bữa tiệc, nhìn thấy cô với chiếc váy đỏ quyến rũ, sáng rỡ giống như pháo hoa trong trời đêm, để cho người ta không thể dời mắt.
Vì Tiêu gia không thể hủy bỏ hôn ước, cô chỉ có thể an tĩnh là Tiêu phu nhân cho dù là không hề mong muốn, nhưng không ảnh hưởng đến Cố gia cũng tốt, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu như anh đã có người mình thích, tôi sẽ không để ý, tôi sẽ an tĩnh là Tiêu phu nhân, anh có thể mỗi ngày ở bên cạnh cô ấy, tôi sẽ không để ý…”
Hắn dường như không thể ngờ cô sẽ nói như vậy, hèn mọn lại tủi thân? Tiêu Mặc Thần cười lạnh, cái này là rộng lượng hay là đang ngụy trang đây.
Nâng mặt cô lên, hắn cúi xuống bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào làn da trên má cô, từng chữ nói ra: “Nếu cô muốn làm Tiêu phu nhân như vây, thì cô hãy làm cho tốt.”
…..
Nửa tháng sau.
Cố Noãn ngồi trước phòng phẫu thuật trong bệnh viện, tay đặt trên bụng. Vì sắp gả cho Tiêu Mặc Thần nên cô không thể giữ những đứa trẻ này được.
Kéo dài từng ngày, cho đến sáng nay cô quyết định chạy đến bệnh viện, nhưng cô không chịu nổi, hai đứa bé, cô thật sự không nỡ, đột nhiên trong đầu cô hiện lên chiếc mặt nạ bạc đó…
Cố Noãn kinh hãi, đã lâu rồi cô không còn ám ảnh vì người đàn ông đó.
Có lẽ vì gần đây cuộc sống bình yên nên cô tựa như đã quên mất.
Lục Hàn Thâm! Lục Hàn Thâm!
Trong lòng cô nghĩ đến cái tên này với sự sợ hãi tột cùng, đột nhiên điện thoại di động vang lên kéo cô lại thực tại.
Nhìn số hiển thị trên đó, do dự một chút mới nhận cuộc gọi: “Mang giấy tờ tùy thân đến cục dân chính.”
…….
Tại lối vào Cục dân chính.
Có một chiếc Land Rover đang đỗ.
Cố Noãn xuống xe bus đi tới trước xe, đi tới cửa sổ xe gõ, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trong xe lọt vào tầm mắt cô: “Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Mặc Thần nhướng mày, nhàn nhạt nhìn cô rồi bước xuống xe.
Không nói một lời đi về phía trước.
Cố Noãn đi theo phía sau lưng hắn.
Hai người lạnh mặt nhận giấy chứng nhận kết hôn mà không giống bất cứ cặp đôi hạnh phúc nào ở đây.
Tự cô giữ giấy chứng nhận kết hôn, Tiêu Mặc Thần không có chút nào quan tâm đến.
Trước đó Trần Linh đã nghĩ là cách giải thích, dù sao ở Cố gia trong mắt người ngoài chỉ có một đứa con gái là Cố Minh Châu, rất ít người biết Cố Noãn, nên nếu Tiêu Mặc Thần có thắc mắc, có thể nói là đổi tên.
Nhưng thực tế anh ta còn không thèm nhìn.
Đi ra khỏi cục dân chính, Tiêu Mặc Thần cũng không thèm nhìn đi lên xe, không hề có ý định đợi cô.
Cố Noãn nhìn giấy kết hôn, cất vào trong túi, cô đi vài bước đến trạm xe bus, vốn muốn quay lại bệnh viện, nhưng sau khi nhìn lại đồng hồ, có lẽ bác sĩ đã nghỉ trưa, chiều cô còn lên lớp.
Đến trường, liền nhận được cuộc gọi của Mạnh Yến.
“Noãn Noãn, cậu có nghe nói gì không? Tại bữa tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia tử, công bố hôn sự của Tiêu Mặc Thần, giống như là…”
Mạnh Yến vừa đi du lịch cùng Mạnh gia về liền nghe ngóng được tin tức.
Cố Noãn thở dài: “Không sai, chính là tớ.”
“Trời ơi.” – Mạnh Yến kinh ngạc hét lên: “Sao cậu không nói cho tớ biết sớm, cậu bây giờ ở đâu, tớ vừa xuống máy bay, ngay lập tức chạy qua chổ cậu.”
Hai người hẹn nhau ở quán cafe gần trường.
Mạnh Yến đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Noãn ngồi ở bên cửa sổ: “Noãn Noãn.” – Cô đi tới ngồi đối diện Cố Noãn: “Noãn Noãn, chuyện lớn như vậy sao cậu không nói cho tớ biết. Hôm nay tớ vừa quay về thấy tin tức, sợ hết hồn.”
Cố Noãn cười nhạt: “Chuyện này tớ cũng mới biết gần đây, mấy ngày này quá hỗn độn cho nên quên nói với cậu.”
Cô uống một ngụm nước trái cây, khàn giọng nói: “Vả lại người gả cho Tiêu Mặc Thần là Cố Minh Châu chứ không phải tớ, tớ chỉ đang dùng tên Cố Minh Châu mà thôi…”
Cố Noãn chán nản kể lại cho Mạnh Yến nghe.
Mạnh Yến nóng nảy muốn đi đánh Cố Minh Châu một trận, bị Cố Noãn ngăn lại, chỉ có thể nén cơn giận mà an ủi bạn thân.
Tiêu Mặc Thần không muốn tổ chức hôn lễ.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, không ai nhắc đến chuyện này.
Mà Cố Khang chìm đắm trong lợi ích mà Tiêu gia mang tới, cũng không có ý kiến gì.
Cố Noãn cũng không có gì bất mãn, cô chỉ nói với ông nội Tiêu: “Không sao đâu, con cũng không thích đám cưới, cái này là con và Mặc Thần đã thương lượng.”
Ông nội Tiêu rất hài lòng thái độ của cô: “Minh Châu, cái này thiệt thòi cho con rồi.”
Cố Noãn chỉ lắc đầu.
Từ nhà lớn Tiêu gia, Cố Noãn đón xe quay trở về biệt thự.
Dì Châu mang dép đi trong nhà ra cho cô thay, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, buổi tối cô muốn ăn món gì?”
Từ phu nhân quá xa lạ khiến cô có chút giật mình.
“Con ăn món gì cũng được.”
Kể từ ngày ở cục dân chính, Cố Noãn chưa từng gặp lại Tiêu Mặc Thần, cô ngập ngừng hỏi dì Châu: “Dì Châu, tối nay ngài Tiêu có quay trở về không?”
Dì Châu lắc đầu.
Buổi tối, nhìn thấy món cá trên bàn, Cố Noãn có chút chịu không nổi, không ăn được gì, sợ bị nghi ngờ, vội chạy về phòng.
Sáng hôm sau, Cố Noãn lại đi đến bệnh viện.
Đứng ở hành lang lấy số, cô không để ý đến một ánh mắt rơi vào người cô.
…..
“Thưa ngài, tình trạng của Hứa tiểu thư đã ổn định.”
Người đàn ông đi xuống cầu thang và dừng lại. Nguồi trợ lý phía sau nhìn theo ánh mắt của anh ta, khẽ giật mình: “Tiêu tổng, đó là Cố tiểu thư?”
Ánh mắt của hắn rơi vào người đang đứng ở trước phòng giải phẫu ở khoa phụ sản, Cố Noãn dựa vào vách tường, lặng lẽ chờ đợi.
Đồng tử người đàn ông đột nhiên co rút lại, hắn nghĩ điều gì đó, giọng nói trầm xuống: “Mang cô ta đến khách sạn.”
“Vâng.”
…..
Cố Noãn nằm trên bàn phẫu thuật, đột nhiên hai mắt tối sầm.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện đang ở trong một căn phòng khách sạn xa lạ.
Ánh sáng mờ ảo, cô đưa tay dụi mắt, cố gắng bình tĩnh lại. Cô nhớ ra liền đột nhiên hoảng sợ, sờ vào bụng, thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước xuống giường.
Đột nhiên, cơ thể cứng đờ, cô mở to mắt nhìn bóng người đứng trước cửa sổ, bởi vì trong phòng không có ánh sáng, cô lúc này mới phát hiện trong phòng có người.
Cố Noãn cảnh giác nhìn bóng lưng người đó, không khỏi lùi lại một bước, một cái tên đột ngột xuất hiện trong đầu cô.
Cố Noãn quay người và hoảng sợ chạy về phía cửa.
“Mang thai con của tôi, cô còn muốn trốn đi đâu?”
Cố Noãn nhìn người đàn ông xoay người, trên mặt đeo chiếc mặt nạ màu bạc lạnh lẽo: “Lục…Lục…Hàn…Thâm…”