Kẹo Sữa Bò

Chương 27



“Mẹ thấy ba con nói đúng đấy! Con nên nghe theo ba mà vào trường Y đi.”

“Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho tương lai của con thôi.” Lời nói của mẹ luẩn quẩn trong tâm trí anh.

Người ta từng nói âm nhạc là liều thuốc chữa lành tâm hồn. Nguyên Khang không chắc lắm nhưng anh vẫn đeo tai nghe mở Spotify.

Dường như khi tâm trạng không tốt, cảnh vật cũng u sầu theo, con đường dẫn lối như dài thêm vài dặm. Nguyên Khang cứ như người không hồn, không tự chủ được bước đi của mình, anh cứ đi về phía trước, chẳng bận tâm đích đến là đâu.

Có người nói anh cứ như mặt trời tỏa sáng trên trời cao, không với đến được. Anh như được ông trời ưu ái ban tặng những điều tốt đẹp nhất, nhưng Nguyên Khang không nghĩ như thể. Những gì mà bọn họ nhìn thấy được, chỉ là bề mặt trôi nổi mà anh muốn phơi bày.

Kể cả những người thân cận nhất như ba mẹ, Dũng, Thịnh đều không biết anh đã chịu những tổn thương gì trong quá khứ. Có thể đối với bọn họ những lời nói như thế chỉ vô tình thốt lên, nhưng nó như từng nhát dao cứa vào tim làm cho nơi ấy rỉ máu róc rách, khiến cho đứa trẻ bên trong bị tổn thương nặng nề.

“Để khi khác nói chuyện, mẹ đang bận.” Nguyên Khang rũ mắt, giấu bông hoa bằng giấy màu sau lưng.

“Sao con không hiểu chuyện một chút.”

“…”

Đôi lúc anh cảm giác anh giống như ảo thuật gia. Dùng lớp mặt nạ tươi cười ngụy tạo lớp vỏ hoàn hảo bao bọc bản thân, thành công đánh lừa thị giác mọi người. Bởi vì anh không muốn người khác không đặt điều rằng anh là một người yếu đuối.

Cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa, anh vẫn không thể hàn gắn vết thương trong lòng, khiến cho đứa trẻ bên trong một lần nữa được chữa lành.

Bài hát đã chuyển qua bài tiếp theo từ bao giờ, nhưng anh vẫn lún sâu vào bóng tối vô tận, mãi chưa bước sang trang mới của cuộc đời. Mãi cho đến khi cảm giác ai đó đang nắm lấy vạt áo, anh như được kéo khỏi dòng suy nghĩ miên man.

“Anh Khang?”

“Sao thế em.”

“Anh không sao chứ?”

Nguyên Khang mỉm cười, tầm mắt di chuyển xuống hai túi lỉnh kỉnh trên tay cô. Trong túi đựng đầy ắp trái cây, hộp bánh, túi còn lại đựng bó hoa cúc vàng.

“Mai là rằm hả em.”

“Dạ.”

Vũ An mấp máy môi định bụng hỏi anh thi cử được không, nhưng chợt nhận ra đa phần mọi người đều không thích hỏi về vấn đề này.

“An ơi! Về thôi con.”

“Dạ!!!” Vũ An mỉm cười vẫy tay tạm biệt, chạy vù về phía người mẹ đứng cách đó khoảng chừng bảy mét. Mẹ An cốc đầu cô, la rầy.

“Mẹ bảo con cầm đồ hộ mẹ mà con chạy qua đó làm gì?” Vũ An xoa trán, cười hì hì.

Ở góc bên này, Nguyên Khang dõi theo bóng dáng Vũ An xa dần, hòa vào đám đông, biến mất khỏi tầm mắt của anh.

(…)

Ngày có kết quả thi.

Dương Nguyên Khang đã được như ý nguyện, trở thành thủ khoa khối A thành phố.

Tất cả mọi người đều hân hoan, gọi điện chúc mừng. Riêng chỉ có ba mẹ đều không vui, vẻ mặt lạnh tanh, hờ hững khi giáo viên chủ nhiệm báo tin.

Trên bàn ăn hôm đó.

“Năm sau thi lại đi.”

“Con không thi. Con nói rồi con sẽ học ngân hàng.”

“Được! Nếu muốn học ngân hàng thì mày phải tự chi trả toàn bộ học phí và tiền sinh hoạt.”

“Tao chỉ nuôi mày đến năm mười tám tuổi thôi! Quãng đời còn lại do mày định đoạt.”

“Ba cho mày hai ngày để suy nghĩ.”

“Không cần lâu như thế! Con đồng ý.”

“Khang!!!” Mẹ Khang bỏ đũa, nhíu mày, ra hiệu anh ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Con với chả cái. Đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ muốn chống đối ba mẹ đây mà.” Ba Khang hừ nhẹ, nếp nhăn trên gương mặt xô vào nhau.

Nguyên Khang mở cửa đang định bụng ra ngoài thì nghe mẹ anh bảo.

“Ít nhiều gì anh cũng nên chu cấp cho nó một chút chứ.”

“Thằng Khang được sống nhung lụa quen rồi, nó sẽ không chịu được khổ cực mà quay về đồng ý học y thôi.”

Ba Khang dùng hình thức cực đoan nhất để ép buộc Nguyên Khang phải làm theo ý ông.

Điều đó khiến Nguyên Khang bất mãn.

Điện thoại reo lên, Nguyên Khang mò mẫm vào túi quần rút ra chiếc điện thoại, anh trượt màn hình nghe máy.

“Mày đến quán Mây Cỏ đi.”

Có một điểm ở Mây Cỏ khác so với những quán khác đó là bộ sưu tập Xuân, Hạ, Thu, Đông. Đến mùa hạ, Mây Cỏ trang trí quán theo phong cách ấm áp, treo những bức ảnh màu xanh của biển, màu ấm của đồng cỏ hoa.

Khang mở cửa bước vào quán. Ngoài Dũng, Thịnh còn có An và Phương. Nguyên Khang mỉm cười, ngồi xuống vị trí bên cạnh Vũ An.

Ban đầu chỉ là bữa ăn tối thông thường cho đến khi Vũ An nói gì đó với phục vụ. Năm phút sau, bánh kem được đưa lên.Vũ An dùng bật lửa thắp nến, tặng bánh cho anh, nhe răng cười tươi.

“Happy birthday!”

Khóe môi anh giật giật hai cái. Ngay sau đó, anh liền nở nụ cười từ tận đáy lòng, đón nhận chiếc bánh kem trên bánh viết chữ Khang. Nguyên Khang đang định rút cây nến ra thì liền bị An ngăn lại.

“Anh chưa ước mà.”

“Không cần! Điều ước đã được thực hiện rồi.”

“Chúc thủ khoa sinh nhật vui vẻ nhé!” Vương Thịnh nâng ly bia. Mọi người đều nâng ly cụng.

“Cạn ly!!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.