Mùa hạ năm ấy, chói chang nóng rực. Tia nắng vành ươm chiếu rọi lên cành phượng đỏ thẫm.
Màu áo trắng phấp phới trong làn gió thổi nắng gắt, mái tóc dài xoăn mượt lướt qua đám đông vào ngày khai giảng.
Từng bước chân chạm đất nhịp nhàng, thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn tiến về phía sân khấu nở nụ cười thân thiện.
Trên tay nữ học sinh nắm lấy tấm bằng trao thưởng dành cho thủ khoa đầu vào xuất sắc nhất.
Người thầy mỉm cười hài lòng hô lên danh xưng của người con gái tài giỏi, Hoàng Gia Cát Linh!
Cô là người được ông trời ban tặng đủ thứ hoàn hảo trên đời, nhan sắc tuyệt thế, thông minh lanh lợi, biết đối nhân xử thế ai nấy trong lớp cũng muốn kết thân làm quen.
Tuy nhiên, duy nhất một người mà cô không tài nào bắt chuyện được. Tên nhóc ngỗ nghịch khiến cô bị bẽ mặt trước bao nhiêu con mắt đang hướng nhìn.
” Trần Lê Hoàng Nhật, cậu có thể cho tớ đi nhờ vào trong đó không? “
Nam học sinh gục mặt trên bàn ngủ thiếp đi, tiếng nói vang vọng của cô khiến cậu ta tỉnh giấc với gương mặt cau có.
” Cậu bị què à? “
Theo danh sách lớp, giáo viên chủ nhiệm đích thân sắp xếp chỗ phù hợp với điểm thi đầu vào, kẻ yếu ngồi cạnh người tài giỏi. Chẳng ngờ mới ngày đầu nhận lớp đã xảy ra xích mích với bạn cùng bàn.
Hoàng Gia Cát Linh đơ người ngây ngốc, mãi một lúc lâu mới sực tỉnh lúng túng giải thích.
” Cậu ngồi chắn lối vào ghế của tớ rồi.”
” Rồi sao? “
Hoàng Nhật đáp trả lại như muốn khiêu khích nhất quyết không để cô bước vào chỗ của mình.
Lời nói thô lỗ ấy khiến cô chết lặng, mọi người trong lớp tiến đến an ủi muốn cô ngồi cách xa cậu ta.
Trần Lê Hoàng Nhật nổi tiếng bởi gương mặt ưu tú, trừ cái tính cách cáu bẩn đó của cậu ta chẳng biết đã ra tay đánh bao nhiêu người rồi.
Tin đồn nhanh chóng lan rộng, một nam học sinh cử xử thô lỗ với thủ khoa đầu vào của trường khiến cậu ta bị cô lập bởi tính cách dị biệt.
Một tập thể cần có một người chỉ huy sáng suốt đứng đầu, ngày bầu chọn lớp trưởng cũng là lúc thanh âm xung quanh đều thất thoát ra tên cô.
” Còn ai phù hợp hơn bạn Hoàng Gia Cát Linh hả thầy!? “
” Em muốn bầu cho bạn Hoàng Gia Cát Linh!! “
Cứ thế như quy luật tự nhiên theo dòng chảy đúng đắn, Hoàng Gia Cát Linh trở thành lớp trưởng của lớp 10A1.
Hướng ánh nhìn về phía cậu bạn học còn đang ngủ say trên bàn, cô yên lặng rời khỏi lớp như muốn tránh xa rắc rối sẽ đổ ập lên đầu mình.
Thời gian dần trôi vào giữa học kì đầu tiên, cô đã trở thành hoa khôi của trường chỉ sau vài tuần nhập học. Mỗi ngày đều có vài người con trai lạ mặt xuống tận lớp cô tặng hoa tỏ tình nhưng đều bị từ chối.
Vốn dĩ gương mặt cô xinh đẹp đã là một lợi thế, ngay cả tài ăn nói lưu loát rung động lòng người của cô cũng khiến hàng tá nam sinh khác đổ gục.
Bầu không khí giữa cô và Hoàng Nhật vẫn luôn lạnh tanh như vậy, cho đến tận bây giờ mỗi khi chạm mặt cô, cậu ta đều nhìn với ánh mắt khinh miệt chẳng buồn bắt chuyện.
Buổi chiều hôm ấy khi tan học trở về nhà, cô bước qua con hẻm vang lên tiếng đánh đấm khốc liệt khiến cô rùng mình muốn chạy thật nhanh qua. Nhưng cái tên quen thuộc ấy bỗng chốc hiện lên khiến cô khựng lại sững sờ.
” Trần Lê Hoàng Nhật mày giỏi lắm mà? Dạo trước còn dám nhìn thẳng vào mắt crush tao nói em ấy bị què. Giờ để tao cho mày què thật nhé? “
Hoàng Gia Cát Linh mau chóng chạy quay trở lại thở dốc nhìn vào ngõ vắng, quả thực Trần Lê Hoàng Nhật đang bị đánh bầm dập. Mặt mũi tím lịm sưng vù lên một cục.
Khi nhìn thấy cô, cả lũ bị bất ngờ yên lặng một lúc.
Cô lấy hết can đảm hét lớn trong không gian chật hẹp của con ngõ nhỏ chỉ nghe được mình giọng cô.
” Mấy cậu còn đánh người nữa là tôi méc giám thị trừ hạnh kiểm cho mấy cậu đúp lại đó!! “
Cả đám tặc lưỡi bỏ đi chốc chốc lại quay ra muốn ngắm nhìn gương mặt tức giận của cô.
Bị đánh cho bầm dập tơi tả không khỏi khiến cho miệng cậu ta buông được lời tốt đẹp.
” Cậu xen vào làm gì? Tôi cần cậu giúp à? “
” Bọn họ đánh cậu là do tôi mà, tôi nghe thấy hết rồi. “
Bàn tay phủi bụi trên chiếc áo trắng phau bị dính bẩn, gương mặt lấm lem ngước lên nhìn những ngón tay thon dài đang cố vươn ra muốn đỡ cậu dậy.
” Không phải việc của cậu. “
Hoàng Nhật tự mình đứng dậy ngó lơ sự giúp đỡ của cô, chân bước đi khập khiễng dần thoát ra khỏi con hẻm.
Hoàng Gia Cát Linh chạy vội theo sau gõ nhẹ sau lưng bị cậu quát tháo gay gắt.
” Đừng động vào người tôi! “
Chiếc cặp dính đầy bụi bẩn trên tay cô đưa cho cậu bị hất mạnh xuống đất. Bầu không khí u ám bao quanh trong hơi thở ngột ngạt.
” Tôi hiểu rồi. “
Cô xoay người cố tình đi ngược hướng với cậu, rõ là cùng đường nhưng cô lại muốn tránh xa kẻ vừa thốt lên lời xua đuổi. Sự khó hiểu trong cơn tức giận bộc phát đột ngột, cô đã làm gì sai để phải nghe những lời từ kẻ khó ưa đến vậy.
___________________
Kịch trường:
” Cậu ta từ đâu chui ra vậy. “
Trần Lê Hoàng Nhật bước lớn trở về nhà ngắm nhìn trong gương bất lực.
” Hỏng hết nét đẹp trai rồi, cái đám đấy mạnh tay thật. “