Kẹo Đường Ngọt Ngào

Chương 21: Đứa nhỏ đáng thương



Trong căn phòng tối đen tràn ngập tiếng nước nhóp nhép dâm mĩ.

Một tia nắng khẽ lọt vào từ khe cửa, phủ lên cơ thể trần trụi của thiếu nữ đang ngồi dựa vào bàn sách, bả vai cô khẽ run, nâng cao cổ, không biết là do lạnh hay bị kích thích, cô nắm chặt mái tóc ngắn của người đàn ông bên dưới, âm thanh run rẩy không nói nên lời: “Anh, Anh Đường, không… Không chịu nổi…”

Đừng liếm nữa mà, cô không muốn như vậy, ngứa quá, khó chịu quá… Cô không nhịn được kẹp chặt hai chân.

Tôn Hoài Đường thấy vậy, đầu cũng bị cô kẹp hơi đau, anh liền tăng nhanh chóng tăng tốc độ trên đầu lưỡi, hai ngón tay không ngừng đùa bỡn hạt chân trâu.

Ánh mắt cô mơ màng ngập nước, đôi môi sưng đỏ hé mở, vô thức nỉ non: “Anh Đường… Anh trai…”

Mặt Tôn Hoài Đường dính đầy d*m thủy, anh đứng dậy đè người lên hai bầu ngực mềm, hung ác cắn lên môi cô, đưa dâm dịch và nước bọt của hai người trộn lẫn vào nhau, cô cố gắng trốn thoát nhưng không được đành vô thức nuốt xuống.

Một hồi sau, anh buông môi cô ra, nhìn chằm chằm đối phương đang thở dồn dập: “Ngon không?”

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng sức đẩy bả vai anh: “Nặng quá…”

Mặt bàn rộng vừa đủ để cô nằm nửa người lên. Vốn dĩ không còn sức, còn bị anh nặng nề đè lên người.

Đưa đẩy một hồi, hai đầu v* đang nhô cao không ngừng cọ xát cơ ngực anh, đôi lúc còn cọ lên hai điểm nhạy cảm kia.

Anh hít một ngụm khí lạnh: “Đừng nhúc nhích!”

Tôn Điềm Điềm dừng lại, nhỏ giọng rầm rì.

Sao anh còn chưa vào?

côn th*t cứng ngắc đang đặt giữa hai chân khiến cả người cô mềm nhũn, đặc biệt là miệng huyệt vô cùng ngứa ngáy khó nhịn, hai cửa huyệt lúc đóng lúc mở cứ như đang bị ai bắt nạt.

“Điềm Điềm?”

Âm giọng nức nở liền lên án anh: “Anh… Anh cố ý, thấy em như vậy, còn không… Còn không…”

Không cần nói đoạn sau cũng cũng tự hiểu được.

Kéo bàn tay đang che đôi mắt nhỏ xuống, anh lần nữa ngẩng đầu lên hôn nhẹ: “Điềm điềm không khóc, anh trai cho em.”

Còn chưa kịp dứt lời, côn th*t ‘phốc’ một tiếng đâm sâu vào cơ thể cô.

“Ưm…” Cô không kịp trở tay, tiếng rên rỉ bị anh chặn lại trong miệng.

Nóng quá, trướng quá! Nội tâm Tôn Điềm Điềm kêu gào.

Sướng quá, chặt quá! Trong lòng Tôn Hoài Đường cũng hò hét.

“Ưm… A…” côn th*t thô dài nóng bỏng bắt đầu nhắm giữa chân tâm cô mà ra ra vào vào.

Anh đứng thẳng người, đặt hai chân cô cố định trên eo, Tôn Hoài Đường kéo tay cô xuống bụng dưới, nhếch môi cười nói: “Điềm Điềm cảm nhận được không? Anh đang ở bên trong em.”

Tôn Điềm Điềm sờ tới nơi đang không ngừng phập phồng, cô không tự chủ được, sâu bên trong chảy càng nhiều d*m thủy, bôi trơn thân gậy ra ra vào vào.

“Ừ a… Nhiều nước quá, trơn thật.”

Cô rút tay ra, mắng anh: “Anh Đường hư quá!”

Tôn Hoài Đường hưng phấn cười cười, nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ trắng nõn của thiếu nữ, loáng thoáng nhìn thấy hình dạng của côn th*t, anh nhịn không được ấn lên bụng cô, tốc độ côn th*t một lúc một nhanh.

Cảnh tượng này giống hệt như hình ảnh trong giấc mơ của anh —-

Âm giọng thút thít của người con gái trần trụi trên bàn học đang nằm dưới thân anh, bụng nhỏ trắng nõn run rẩy, hoa huy*t yêu kiều gian nan phun nuốt cự vật to lớn của mình, hai cánh hoa bị đâm đến đỏ bừng…

Cả người Tôn Điềm Điềm rung lắc, làn da non mịn không ngừng chà xát lên khăn trải bàn khiến cô cảm thấy ngứa ngáy,

Không đợi cô nói chuyện, Tôn Hoài Đường cảm thấy chưa đã ghiền với tư thế này, anh lật người cô lại để cô gái nhỏ nằm sấp xuống mặt bàn.

côn th*t chôn sâu trong hoa huy*t nhỏ xoay thành một vòng tròn, thịt non bên cũng bị nghiền áp, cô bị kích thích hét lên, d*m thủy tràn ra ngoài.

Cô thở gấp liên hồi, hổn hển nói: “Kích… Kích thích quá.”

Cảm nhận được một dòng nước ấm trong tiểu huyệt tưới lên, vách mềm mại điên cuồng co rút lên dương v*t, anh nhịn xuống xúc cảm muốn bắn, thả chậm tốc độ va chạm. Tôn Hoài Đường khom lưng mút lên làn da trắng nõn sau lưng, tạo nên những vệt đỏ ái muội.

“Thoải mái không?”

Thanh âm khàn khàn từ người đằng sau truyền đến bên tai, Tôn Điềm Điềm cảm thấy lưng mình ngứa ngáy theo nụ hôn của anh. Cô cố gắng nhịn xuống cảm giác này, chống khuỷu tay lên bàn, nhẹ nhàng gật đầu: “Thoải mái.”

Chùm tóc đuôi ngựa theo đó mà đung đưa, Tôn Hoài Đường rút sợi dây buộc màu đỏ ra, mái tóc đen như thác nước đổ xuống tấm lưng trắng ngần của người thiếu nữ.

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Trắng đen tương phản hòa quyện vào nhau, anh nhịn không được dùng thêm lực hung hăng cắm vào người cô.

Tôn Điềm Điềm nức nở: “Mạnh quá… Chậm một chút, nhẹ thôi…”

Cái mông tròn trịa không ngừng va chạm lên bụng dưới của anh, nặng nề phát ra những tiếng đánh giòn tan. Anh cúi đầu thấy được hình ảnh dâm mỹ trước mặt, bàn tay to xoa bóp lên thịt mông biến thành nhiều hình dạng khác nhau, đôi khi còn kéo đến cánh hoa mềm bên dưới.

Trong phòng ngủ, ngoại trừ âm thanh dâm mĩ cùng tiếng thở dốc, còn có tiếng bàn ghế va chạm ‘bang bang’’ vào vách tường.

“Á… Không được… Dừng lại…”

Cô sắp cao trào rồi, sướng đến phát điên mất, đầu óc mơ hồ, ánh mắt mê ly nhiễm trong bể dục không lối thoát.

Cô nhịn không nổi, từng động tác ra vào của anh vừa sâu vừa mạnh, vách tường bên trong vui sướng cắn chặt không cho gậy th*t rời đi, sâu trong chân tâm vừa tê vừa sướng. Đôi lúc sẽ cảm thấy đau nhưng được côn th*t dỗ dành thì lại quyến luyến như cũ.

Bàn học va chạm lên vách tường, đồng thời cũng chà xát lên sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, Tôn Hoài Đường ôm lấy cánh tay cô kéo ra sau lưng, khiến nửa người trên tách khỏi bàn học.

Lúc này, cả hai đều đang đứng, Tôn Điềm Điềm tách chân ra, hơi khom lưng chu mông lên để. Tôn Hoài Đường đứng phía sau nắm lấy tay cô, kết hợp cùng độ cao vừa phải liền liên tục đâm thẳng về phía trước.

Hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, cô bất lực thút thít, hơi ngửa đầu ra sau, đầu v* kịch liệt đong đưa. Cô cảm thấy có chút đau, nhưng người đàn ông đằng sau kết hợp tay chân cùng eo hông không ngừng đẩy đưa, khiến mông nhỏ của cô đâm ‘bạch bạch’ lên bụng dưới của anh. Dần dần, cô cũng làm quen được với tư vị này.

“Anh Đường… Anh trai… em…”

Cô không biết chính mình muốn nói cái gì, chỉ biết nỉ non bên tai anh. Khoái cảm dần bao phủ lấy khắp cơ thể, như muốn đốt cháy cô không còn một mẩu.

Không được, không thể được… Cô chết mất…

Cô gái nhỏ điên cuồng lắc đầu, mái tóc hỗn loạn đung đưa lung tung, hoa huy*t không ngừng phun ra một luồng d*m thủy chảy dọc theo côn th*t ra ngoài. Trên sàn nhà, đùi trong đến mắt cá chân, thậm chí trên đùi Tôn Hoài Đường đều là d*m thủy của cô, tất cả đều chảy tí tách xuống mặt đất…

Anh nhìn bộ dạng của cô bây giờ, côn th*t dưới háng sưng to, hít sâu nói: “Điềm Điềm… Điềm Điềm… Ừ… Sướng quá…”

Sao cô có thể dâm đãng đến như vậy? Sao giọng nói của cô ấy lại êm tai đến thế? Chỗ đó tại sao lại rất nhiều nước? Còn rất biết hút vào…

“Anh Đường—” Cô hét lên một tiếng, Tôn Điềm Điềm gần như muốn hỏng, hồn bay phách lạc, cả người mềm nhũn, thở hổn hển té xuống đất.

Tôn Hoài Đường nhanh chóng bắt lấy eo cô, đỉnh đỉnh thêm vài cái cũng bắn ra trong bao.

Ôm cô gái nhỏ vẫn đang miên man trong tư vị cao trào trong tay, anh hôn hôn lên khóe môi cô: “Còn chưa tới giờ trưa, Điềm Điềm nằm nghỉ một lát nhé.”

Anh đặt cô lên giường, trần truồng đi vào phòng tắm lấy khăn ướt lau người cho cô, lúc quay về phòng thì thấy Tôn Điềm Điềm đã ngủ rồi.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ cho bản thân, anh hôn lên hai cánh hoa mềm đang hơi sưng bên dưới, thấp giọng cười: “Vất vả rồi, đứa nhỏ đáng thương.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.