1
“À… Phiền cậu đưa cái này cho Bùi Chấp giúp tôi.”
Tôi cầm bức thư tình màu hồng phấn đó.
Đây là bức thư tình thứ mười một trong tháng này.
Ai cũng biết tôi và Bùi Chấp Là thanh mai trúc mã, và cậu ta có thể thích ai khác chứ không bao giờ thích tôi, cho nên họ yên tâm nhờ vả tôi chuyển thư tình giúp họ.
Nhưng như thường lệ, Bùi Chấp cầm lấy bức thư, chau mày nghĩ ngợi xem cô bạn đó là ai, rồi hừ một tiếng: “Tiêu chuẩn của tôi không thấp vậy đâu.”
Cậu ta ném thư tình vào lòng tôi: “Cùng đẳng cấp với cậu đấy, tôi với không tới.”
Mấy người bạn của cậu ta cười phá lên, còn ánh mắt của Bùi Chấp nhìn tôi đầy châm biếm.
Tại sao ư?
Tại vì lá thư tình đầu tiên Bùi Chấp xé, là của tôi.
2
Tôi và Bùi Chấp là thanh mai trúc mã. Quan hệ của bố mẹ hai nhà rất tốt, nên đương nhiên mọi người đều tưởng quan hệ của chúng tôi cũng tốt như thế.
Ban đầu thì đúng là tốt thật. Cho đến một lần có… sự cố ngẫu nhiên.
Trong lúc chơi trò thật hay thách, Bùi Chấp trúng phải thử thách, có người hỏi cậu ta có dám hôn tôi không.
Hồi đó chúng tôi còn non nớt nhưng lại rất hiếu thắng. Cậu ta hỏi tôi: “Cậu có ngại không?”
Tôi ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng, cậu ta đã hôn rồi.
“Chậc, cũng chỉ thế thôi.”
Từ lúc đó, tôi không còn là đóa hoa cao quý trong mắt người khác, là đứa con gái ngoan ngoãn nhất lớp nữa.
Mà là một trong những món đồ của Bùi Chấp.
3
Thành tích của Bùi Chấp không tốt lắm. Vì thế, bố mẹ cậu ta muốn tôi kèm cặp cho cậu ta.
Nhưng vào hôm tôi và cậu ta hẹn nhau đi thư viện, tôi đã đứng một mình ở trạm xe đợi cậu ta gần một giờ đồng hồ, cuối cùng thấy trên vòng bạn bè cập nhật tin mới nhất rằng cậu ta đánh thắng liên tiếp mười trận game ở tiệm net. Tôi gọi xe đi ngay tới đó.
Khói thuốc lượn lờ trong tiệm, thậm chí có một cô gái ngồi trên đùi của Bùi Chấp. Mấy cô nàng đang cổ vũ cho cậu ta, còn cậu ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, tặng cho tôi một nụ cười ác ý.
4
“Chu Tuyền, đm, cậu điên à?”
Bùi Chấp bị bố mẹ mắng cho một trận, còn bị tịch thu hết tiền tiêu vặt. Cậu ta không đi quán net được nữa, bởi vì tôi tố cáo đấy.
“Cậu không nên đến những chỗ đó.” Tôi gằn từng chữ một.
Tôi của lúc ấy che giấu đi tình cảm đơn phương dành cho cậu ta, bướng bỉnh cho rằng làm thế là tốt cho cậu ta, nhưng thứ nhận được lại là cậu ta càng ngày càng ghét tôi.
Bùi Chấp bóp cằm tôi: “Cậu có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi? Mới hôn có tí đã tưởng mình là bạn gái tôi rồi à? Thật nực cười!”
5
Bùi Chấp có khuôn mặt rất ưa nhìn, thêm cả tính cách kiêu ngạo, ngang ngược của mình, cậu ta nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người trong trường. Rất nhiều cô gái muốn cưa đổ cậu ta, cậu ta cũng chẳng từ chối, lăng nhăng mà bạc tình. đam mỹ hài
Tiện tay tâng một quả bóng, kỹ thuật xuất sắc đã nhận được tràng tung hô của cả khán đài. Nhưng Bùi Chấp chẳng kiêng nể gì, mạnh tay ném quả bóng về phía tôi, không chút do dự.
“Xin lỗi.” Cậu ta thờ ơ nhìn tôi ôm cánh tay đau đớn, thốt ra lời xin lỗi tựa gió thoảng mây bay: “Chắc cậu không ghi thù tôi đâu nhỉ, thanh mai của tôi?”
Vậy là, tất cả mọi người đều biết cậu ta ghét tôi.
6
Lâu dần, tôi cũng đã chấp nhận sự thật này.
Tôi cất đi những bức thư tình cất chứa nỗi niềm của người thiếu nữ dành cho bùi Chấp, không muốn quan tâm cậu ta nữa. Nhưng trước mặt bố mẹ, chúng tôi vẫn phải giả vờ vui vẻ hòa thuận.
“Dạo gần đây thành tích của Bùi Chấp có tiến bộ đấy, chắc chắn là công lao của Tiểu Tuyền rồi. Cô cắt đĩa hoa quả, các con ăn đi.” Mẹ của Bùi Chấp cười rất tươi. Tâm trạng của cậu ta cũng rất tốt, có điều cậu ta lặng thầm nhìn tôi đầy cảnh cáo.
Chuyện thành tích của cậu ta tốt lên tất nhiên chẳng phải công lao của tôi, mà là dạo gần đây cậu ta đang yêu đương với hoa khôi của khối – người có thành tích rất xuất sắc. Bọn họ thường “học thêm” với nhau sau khi tan trường, nhưng hôm nọ tôi lại tình cờ nhìn thấy bọn họ hôn nhau trong phòng học.
7
Vốn dĩ tôi đã đá Bùi Chấp ra khỏi thế giới của mình, nhưng chúng tôi lại học chung trường, kiểu gì cũng sẽ chạm mặt nhau.
Là học sinh đứng đầu toàn khối, tôi vừa đạt được danh hiệu học sinh ba tốt của thành phố, ngày hôm sau sẽ phải lên bục phát biểu. Vì vậy, sau khi tan học, tôi ở lại lớp, định đi gặp thầy giáo để tập luyện cho bài phát biểu trước toàn trường.
Lúc đi ngang qua phòng họp trống, âm thanh khẽ khàng và mờ ám vang lên ở bên trong. Vừa quay đầu sang, qua kẽ hở của rèm cửa sổ, ánh mắt tôi và Bùi Chấp chạm nhau.
Cậu ta đang ép một cô gái lên ghế ngồi, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp tôi. Khi đó tôi đã biết mình lại bị cậu ta ghi tội một lần nữa.