Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 6: Tàn Hồn Truyền Thừa



Trong cơn mê man một luồng linh lực mạnh mẽ từ thiên địa ấn đang bay lơ lửng trong não hải Trần Quốc Hưng đang từ từ di chuyển khắp cơ thể hắn cải tạo gân cốt,kinh mạch, máu huyết, linh hồn. Trần Quốc Hưng hắn đang mơ thấy một giấc mơ kì lạ, hắn đang đi lang thang vô định trong một không gian tối tăm, ý thức của hắn lúc này lại cực kì tỉnh táo nhìn nhó xung quanh chỉ thấy mọi thứ đều một màu đen kịt, hắn lầm bầm.

: Chả nhé mình lại đi đời nhà ma rồi.

Hắn không biết nên khóc hay cười nữa chỉ nhìn bậy bạ có síu chả nhẽ lại bắt hắn chết, nhân sinh đời người ngắn ngủi mà hắn đang trầm tư thì trước mắt loé lên một tia sáng, giống như người sắp chết thấy được hi vọng hắn lao vụt về phía phát ra ánh sáng, càng đến gần ánh sáng càng ngày càng chói mắt khi đã đến gần nơi phát ra ánh sáng hắn há hốc mồm.

: Sao trông giống mấy cái Ngọc Tỉ trong phim thế nhỉ.

Trước mắt hắn trông thấy một đại ấn màu trắng to lớn, trên mặt ấn khắc hình chín con kim long sống động như thật chúng đang ngửa mặt lên trời như muốn gầm vang khắp thiên địa bế nghễ thiên hạ của bậc đế vương, đế ấn có một hay là hai chữ hắn cũng không rõ nữa,đang quan sát một cách tỉ mỉ bất chợt đại ấn kia xoay tròn hắn lập tức cảm nhận được một lực hút như muốn kéo tuột luôn cái quần của hắn vậy hắn vội vàng giữ chặt lấy nam nhân thà chết chứ không chịu nhục để cái ấn to lớn kia hút mất cái quần hắn thà tự sát luôn để bảo vệ danh tiết( khụ khụ). Lực hút càng ngày càng mạnh hắn bị hút bay vào bên trong cái ấn, khi mở mắt ra một lần nữa đầu của hắn như to ra thêm mấy phần hắn đang đứng giữa một đại sảng to lớn một khí thế cổ xưa đập vào mặt hắn

: Lão Thiên già chết bầm đem ta đá đi đâu đây.

Xung quanh đại điện có những chiếc cột to lớn khắc đủ những hình thù kì lạ chim, cá , bọ những người hình thù quái dị đầu người thân rắn, cả những thứ hình thù quái dị 3 đầu, nhiều mắt nhiều tay…

Giữa đại điện có một chiếc ghế được chạm khắc một cách tinh xảo tràn ra khí tức uy nghiêm bế nghễ thiên hạ,hắn lúc này có chút hoang mang không biết nơi này là nơi khỉ ho cò gáy nào, chợt hắn nhớ tới mấy bộ phim trung quốc ngày xưa hoàng đế ngồi trên lòng ỷ oai phong bế nghễ được những kẻ quan lại quỳ bái hắn cũng muốn thử cảm giác đó, mặc dù nơi này ngoài hắn chẳng có ma nào cả. Hắn xoa xoa hai tay vào nhau rồi chạy tới phía chiếc ghế long ỷ kia. Vừa leo lên đặt được cái mông ngồi xuống chưa kịp cảm nhận oai phong, một cảm giác tang thương liền bao trùm lấy hắn, nháy mắt hắn nhìn thấy thiên địa từ thủa sơ khai từ trong hỗn độn sau đó trăm vạn năm sau sinh mệnh dần dần suất hiện vô số nền văn minh chủng tộc nguyên thủy nhất xuất hiện sau đó phát triển mạnh mẽ, họ tìm hiểu về thiên nhiên tham ngộ ra nhiều cách làm mình lớn mạnh hơn, chiến tranh xung đột thiên tai xảy ra liên tục làm tàn lụi vô số nền văn minh tuyệt diệt vô số chủng tộc… hắn đang chìm đắm nhìn lại những cảnh tưởng của vũ trụ từ thủa khai thiên tích địa đến dần dần phát triển thì hắn bị một cái tát vào đầu làm hắn giật mình tỉnh lại sau đó chuyền đến một âm thanh

: Kút…ra khỏi chỗ của lão phu…hừ..nhóc con.

Từ mông đít truyền đến một cảm giác tê rần sau đó hắn bay từ trên ghế cắm mặt xuống đất nằm sõng xoài giữa đại sảnh hắn giật mình bò dậy nhìn lên thấy một lão giả tiên phong đạo cốt mặc một bộ tiên y màu trắng đang thu chân về sau đó ngồi vào ghế nhìn hắn cười cười , hắn vừa bị lão giả kia đá cho một cước văng khỏi cái ghế bây giờ mông của hắn một bên to một bên nhỏ hắn vừa xoa mông vừa thầm mắng trong lòng

: Lão già chết tiệt giám đá bổn thiểu gia, có ngày bổn thiếu gia sẽ đem đá chết lão.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng mặt hắn vẫn phải nở một nụ cười khó coi, hắn học tập bộ giáng của các hiệp khách trên phim chắp tay hành lễ mở miệng nói

: Lão tiền bối, xin chào…xin chào khụ khụ.

Vừa nói hắn vừa ho sặc sụa hắn cũng có tố chất của một diễn viên đấy chứ , lão giả đang cười cười chợt nghe hắn nói tỏ ra một cách khó hiểu sau một lúc lão mới vỗ lên đầu thầm nghĩ

: Sao ta lại quên mất chứ, tên tiểu tử này nói ngôn ngữ của chủng tộc, sao mà ta hiểu được.

Sau đó lão bắn một chùm sáng về phía Trần Quốc Hưng bộ dáng khúm núm không ra gì đứng đó, hắn thấy vậy giật mình lão già khốn kiếp kia định hạ sát thủ với hắn sao, hắn đang định tránh thì đạo ánh sáng kia đã chui tọt vào trong đầu hắn, trong đầu hiện ra vô số chữ cái tượng hình cổ xưa ý nghĩa và cách phát âm như được khắc vào trong đầu hắn vậy, sau một lút choáng váng đầu của hắn trở lại bình thường lúc này hắn thông thạo một loại ngôn ngữ mới, ánh mắt nhìn về phía lão giả tiên phong kia rực nóng thầm nghĩ

: gặp thần tiên trong truyền thuyết rồi haha ha.

: Đa tạ tiền bối.

Hắn nói, lão giả kia thấy hắn đã thông thạo ngôn ngữ tu chân thì gật đầu cười cười rồi nói

: Ta chỉ là một đạo tàn hồn còn lưu lại mà thôi.

Hắn nghe vậy thì hiểu ngay ra vấn đề do trước kia hắn cũng thường xuyên đọc truyện tiên hiệp nên hắn đoán lão giả trước mắt có khi đã chết đây là một đạo tàn hồn còn lưu lại,

: Tiểu tử ta cũng chẳng tồn tại được bao nhiêu lâu nữa, ngươi đến được đây ắt hẳn là người có duyên ta giao lại trọng trách thủ hộ vũ trụ này lại cho ngươi.

Nghe lời của lão giả tiên phong cái đầu thông minh của hắn tạm thời cũng không hoạt động được hắn chả hiểu cái trọng trách mà lão giả nói đến là gì, lão giả thấy hắn vẻ mặt mơ hồ cũng không nói gì chỉ cười lớn sau đó từ người lão tràn ra một cố khí tức tang thương ánh mắt nhìn ra xa xa như xuyên qua vạn cổ hiểu thấu mọi điều lão thở dài

: Truyền Thừa của Người Thủ Hộ cuối cùng cũng có người nối nghiệp.

Người lão giả tan biến thành vô số điểm tinh quanh bay thẳng vào trong đầu Trần Quốc Hưng hắn đang ngây ngốc nhìn, khi ánh sáng tràn hết vào trong đầu lúc này đầu của hắn đau như bị hàng bạn mũi kim đâm vào hắn cảm nhận như linh hồn của mình bị xé rách ra vậy hắn hét thảm

: A…A…A…a…

Rồi tiếng hét dần dần im bặt hắn lâm vào hôn mê trong đầu những truyền thừa liên tục được khắc lại mà hắn lúc này không còn biết gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.