9
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến giờ tan làm.
Cửa hàng đồ ngọt bên cạnh mới khai trương, đang có ưu đãi lớn. Chu Dục Trạch cực kỳ hứng khởi kéo tôi đi, gọi rất nhiều bánh kem, tất cả đều hợp khẩu vị của tôi.
Chu Dục Trạch nháy nháy mắt với tôi: “Gần đây chị gầy đi đấy. Ăn nhiều vào một chút.”
Tôi sững người.
Sau khi chia tay Cố Đình Chiêu, cuối cùng tôi cũng được thả lỏng.
Mất rất lâu mới nhận ra rằng hai năm qua bản thân đã chịu nhiều ấm ức. Lại một lần nữa, tôi cảm nhận cảm giác được người khác quan tâm, mỗi miếng bánh đều là hương vị của hạnh phúc.
Chu Dục Trạch ăn rất ít, phần lớn thời gian đều nhìn tôi.
Hiếm khi thấy được vẻ mặt do dự của cậu.
Tôi hơi nghi hoặc: “Sao thế?”
Cậu cau mày mãi một lúc mới hạ quyết tâm, nhẹ giọng hỏi: “Chị ơi, chiếc vòng ngọc lâu nay chị vẫn đeo trên tay đâu rồi ạ? Sao không thấy?”
Hô hấp của tôi chậm lại:
“…Vỡ mất rồi.”
“Chị, nếu chị tin lời em thì đưa em sửa lại cho.”
Cậu nghiêm túc nhìn tôi, căng thẳng đến nỗi lông mi run run.
“Ở đại học, em học về trang sức nên rất quen thuộc với cái này.”
Tôi choáng váng một lúc, cảm giác như mình vừa trúng vận may bất ngờ.
“Thật à? Thật sự sửa lại được sao?”
Chiếc vòng ngọc vỡ làm ba mảnh được cất trong túi tôi. Tôi lấy nó ra cho Chu Dục Trạch xem.
Chu Dục Trạch tỉ mỉ quan sát rất lâu, gật đầu khẳng định:
“Chị, đợi em ba ngày, em sẽ sửa lại thật hoàn chỉnh!”
Cảm giác hạnh phúc khi tìm về thứ đã mất bao phủ trái tim tôi. Tôi kích động đến nỗi luống cuống nắm lấy vạt áo của Chu Dục Trạch.