92.
“Ngày xửa ngày xưa có cậu bé quàng khăn đỏ, cậu rất ham chơi. Có một lần mẹ kêu cậu ấy mang bánh sang cho bà ăn nhưng vì ham chơi mà không nghe lời mẹ dặn đi vào con đường có sói.
Lúc gặp sói cậu bé quàng khăn đỏ không sợ hãi mà còn dám nói ra nhà của bà mình.
Sau đó sói thả cậu bé đi, cậu bé quàng khăn đỏ đến nhà bà cùng bà ăn bánh. Đang ăn thì cậu bị sói bất ngờ xông vô nuốt trửng vào trong bụng rồi tiêu hóa….”
Giọng kể chuyện dường như cố ý mà thả nhẹ theo từng nhịp câu chuyện miêu tả lại quá trình cậu bé quàng khăn đỏ bị ăn một cách rùng rợn.
Lâm Huy ôm chặt lấu cơ thể Kiều Túc thật chặt, cơ thể bé nhỏ run rẩy: “Huhuhu anh đừng kể nữa, đáng sợ quá!”
Hắn cười đưa tay vuốt nhẹ đi hàng nước mắt của cậu: “Sau câu chuyện này em có rút ra được bài học nào không?”
Lâm Huy: “Không nên lại gần và tin lời động vật ăn thịt à?”
“Cũng đúng một phần, còn một điều nữa đó chính là em phải nghe lời anh nếu không sói sẽ đến và ăn thịt em.”
Cậu lại sợ hãi tiếp: “A! em không muốn chết đâu.”
“Vì vậy em phải nghe lời anh, biết không?”
Cậu gật đầu bảo hiểu rồi, còn rất sợ hãi mà dụi vào lồng ngực Kiều Túc.
Hắn dương lên khóe miệng.
Tốt lắm, hắn thích cậu nhóc này dựa dẫm vào anh.
Chỉ mình anh thôi.
93.
Ban đêm, tại đồn cảnh sát.
Lâm Quốc ngồi trên chiếc ghế, trên bàn chứa nhiều giấy tờ tư liệu từ các vụ án.
Vụ án này lớn kinh động đến người xung quanh, kẻ giết người khi ra tay vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn tìm ra của từng thi thể lại khác nhau. Trước mắt cảnh sát đang đưa ra giả thuyết rằng đây là một vụ mưu sát bởi nhiều người nhưng lạ ở chỗ là sao nơi này lại tập hợp nhiều kẻ giết người đến như vậy?
“Cậu vẫn đang làm à?”
Một vị cảnh sát trung niên đẩy cửa đi vô, trên tay ông cầm một ly cà phê bốc hơi dường như vừa mới pha xong.
Lâm Quốc chỉ mệt mõi gật đầu xem như đã chào hỏi.
Đặng Việt cũng không tức giận, ông đưa cho Lâm Quốc ly cà phê rồi đến bên tủ đựng đồ mở ra kiếm gì đó.
“Đúng rồi, trước đi ngang qua nhà cậu tôi thấy cậu bé tên Túc đi vô trong nhà cậu. Hai bên thân lắm à?”
Lâm Quốc nghe vậy mới để tập tư liệu xuống, ngẩn đầu lên bảo: “Vâng, trước khi em về đây nghe vợ bảo cậu nhóc tên Kiều Túc này chơi với con trai em lắm.”
“Anh cảm thấy cậu ấy không được đơn giản đâu.”
Ông nhíu mày nghiêm túc hỏi: “Sao vậy ạ?”
Đặng Việt là cảnh sát địa phương, mấy vụ việc trước có cả việc Kiều Túc ẩu đả cũng từng điều tra qua. Theo trực giác của một cảnh sát lâu năm ông cảm thấy Kiều Túc có khả năng dính dáng đến mấy vụ thảm sát gần đây nhưng ông chẳng có bất kì chứng cứ nào để hỏi tội cả.
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Đặng Việt đơn giản thuật lại sự việc của Kiều Túc cho Lâm Quốc nghe.
– –
Xin lỗi vì sự chậm trễ này nhé. Tý tui đăng thêm 1 chương bồi tội