Kế Lão Bà

Chương 2: Đại sắc lang



-Ninh Dương thiếu gia, Trạch tổng muốn tôi chuyển lời lại với cậu rằng ngài ấy đã tuân thủ đúng như hợp đồng, sắp xếp cho cậu một căn hộ tại khu đô thị Cáp Vĩnh An. Ngài muốn cậu ngay lập tức lựa chọn những đồ đạc cần thiết, nội trong ngày hôm nay phải chuyển đến nhà mới. Cậu cũng không cần phải mang quá nhiều đồ bởi vì Trạch tổng đã cho người chuẩn bị hết từ trước, chỉ nên mang theo những thứ bắt buộc không thể bỏ lại thôi. Ikishima tôi sẽ phụ trách hộ tống Ninh Dương thiếu gia đến nơi ở mới.

Một nam nhân trung niên ngoại quốc bằng tiếng Trung lơ lớ truyền đạt lại chỉ thị của sếp ông ta cho Ninh Dương. Nét mặt không có lấy một biểu cảm, nhìn qua giống như một cái máy vô hồn. Chiếc kính gọng vuông trên sống mũi ông ta dễ làm người ta liên tưởng đến nhân vật yakuza lạnh lùng trong những bộ phim mafia Nhật Bản. Ikishima, theo như ông ta tự giới thiệu, trầm mặc quan sát vẻ lúng túng của thiếu niên trước mặt mình, đôi mắt phá lệ sắc lạnh khiến cho cậu bủn rủn cả tay chân.

Về phần thiếu niên, cậu vừa mới bước chân vào nhà đã nghe được tin sét đánh, cặp xách trên tay rớt xuống tạo thành tiếng vang lạnh lẽo trên sàn. Cậu bối rối tránh đi ánh mắt của Ikishima, tròng mắt trong veo rung động kịch liệt, tức mình mắng một câu:

-Lão già đó sao lại có thể nhanh như vậy.. Từ lúc kí hợp đồng cho đến bây giờ mới chỉ có hai ngày…

Đôi mắt nam nhân phát ra một tia hàn quang giống như lưỡi dao bén nhọn xoáy thẳng vào nội tâm đối phương. Ikishima lại cất lên giọng nói không biểu lộ chút cảm xúc nào của mình, hướng đến thiếu niên lạnh lùng nhắc nhở.

-Đề nghị cậu cẩn trọng khi phát ngôn. Trạch tổng không phải là người cậu có thể tùy tiện gọi bằng những từ ngữ khiếm nhã như vậy.

-Tôi biết rồi. –Thiếu niên nổi quạu. Cậu đi phăm phăm vào trong phòng khách lớn, giật mình đánh thót khi nghe được tiếng khóc nức nở của phụ nữ.

–Mẹ!

-Ninh Dương! Con ơi, ông ta làm thật đấy.. Mẹ không thể mất con như vậy được..-Thẩm phu nhân ngồi trên sofa bưng mặt khóc, vừa nhìn thấy con trai mình liền chạy đến ôm lấy nó, nghẹn ngào nói.

Thiếu niên nhìn thấy mẹ mình phải rơi lệ, đau lòng vỗ vỗ lưng bà để trấn an. Gương mặt xinh đẹp của cậu vặn vẹo thống khổ, giọng nói cũng tự giác nhạt nhòa đi.

-Mẹ, con chỉ là đến sống cùng ông ta thôi mà, không phải ông ta sẽ ăn thịt con, mẹ đừng lo lắng quá.

Thẩm phu nhân đưa hai tay ôm lấy sườn mặt của đứa con trai bà vất vả mới sinh được, đôi mắt đã có những vết chân chim ngầng ngậc nước. Bà lắc lắc mái đầu lấm tấm những sợi bạc.

-Con trai, mẹ bao nhiêu năm nuôi dưỡng con, chỉ mong con có được một cuộc sống hạnh phúc..Vậy mà con lại vì khoản nợ của cha mà phải lấy người đàn ông đáng tuổi cha mình.. Con thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt ông ta nữa…Con nói mẹ phải làm sao!

-Mẹ, Trạch Vũ cũng không hẳn là người xấu, ông ta đã nuôi nấng Trạch Nghi thành người tốt như thế nào mẹ cũng biết mà. Con cũng không hiểu vì sao ông ta lại muốn lấy con nhưng con là bạn thân của Trạch Nghi, ông ta sẽ không đối xử tệ bạc với con đâu. Bây giờ chuyện quan trọng là phải cứu được cha, nếu để cho cha phải ngồi tù thì con sống cũng không còn nghĩa lí gì..Chỉ là chuyển nhà thôi mà, thỉnh thoảng con sẽ về thăm cha mẹ, đợi đến lúc Trạch Vũ chán con rồi thì con sẽ lại về với mẹ mà. –Ninh Dương an ủi mẹ mình, bàn tay vô thức nắm lại thành nắm đấm.

Thẩm phu nhân lại ôm lấy Ninh Dương vỗ về cậu, cố gắng tận hưởng chút thời gian cuối cùng ở bên con trai trước khi cậu phải rời đi. Bỗng nhiên bà nhớ ra điều gì đó, lùi lại nắm lấy vai Ninh Dương, trên mặt viết đầy lo sợ.

-Vậy còn bí mật của Thẩm gia? Nếu ông ta biết được…

Thiếu niên nhíu mày, mi tâm xinh đẹp ánh lên một tầng lo lắng. Cậu nắm bàn tay ấm áp của mẹ mình, xoa xoa mu bàn tay đã có dấu hiệu ăn mòn của tháng năm.

-Nếu chỉ dựa trên bề ngoài Trạch Vũ sẽ không bao giờ phát hiện ra đâu, trừ khi ông ta đưa con đi nội soi, bí mật của Thẩm gia sẽ vĩnh viễn được bảo toàn. Chỉ có điều…-Ninh Dương thấp giọng- Mẹ…có thể mua hộ con thuốc tránh thai được không? Con sợ rằng trong quá trình sinh hoạt sẽ phát sinh quan hệ, nếu không cẩn thận bị dính bầu thì sau này con có muốn rời đi khỏi Trạch gia cũng không được.

Nghe được những lời của con trai, Thẩm phu nhân khẽ gật đầu vuốt lại những lọn tóc mai lòa xòa trên trán cho Ninh Dương: -Con trai, là Thẩm gia nợ con. Con phải giữ mình thật cẩn thận, dù Trạch Vũ nổi tiếng là người đàn ông đứng đắn, ở trong phòng tối không biết được sẽ là loại người gì… –Bà gạt nước mắt, xách túi đi ra ngoài.

Ninh Dương đi ra nói với Ikishima ở cửa, cậu sẽ chuẩn bị trong vòng một tiếng. Ông ta gật đầu, đợi cậu đi vào phòng mới mở điện thoại kết nối đến phòng tổng tài của tập đoàn Trạch Thiên Vũ:

-Thưa chủ tịch, Ninh Dương thiếu gia nói một tiếng nữa sẽ thu dọn xong. Tôi sẽ đưa cậu ấy đến căn hộ ở Cáp Vĩnh An.

Giọng đàn ông trầm thấp truyền đến từ loa chiếc điện thoại khàn khàn mà rất có từ tính:

-Tốt lắm. Xong việc hãy quay về trụ sở công ty giúp tôi giải quyết vụ đấu thầu ở Hong Kong. Tối nay tôi muốn về sớm.

-Vâng thưa chủ tịch.

$$$

Ninh Dương nằm lăn lộn trên chiếc giường trong phòng ngủ, lòng giống như có lửa đốt không tài nào an tâm ngủ được. Cậu cắn cắn mép chăn, phụng phịu vớ lấy chiếc smartphone trên đầu giường kết nối mạng, miệng lẩm bẩm.

-Nam nhân với nam nhân phát sinh quan hệ là theo cách này sao. Làm sao thứ to lớn như vậy có thể đi vào nơi nhỏ bé như thế được..

Thiếu niên âm thầm tưởng tượng nơi huyệt nhỏ của mình bị một thứ thô cứng mãnh liệt xâm phạm, vách tràng bị căng đến mức suýt nứt vỡ, những giọt máu đỏ thắm theo vận động vào ra nhỏ xuống ga giường, đau đớn đến mức chết đi sống lại. Cậu rùng mình tắt điện thoại ném ra xa, lấy hai tay ôm chân thu mình thành một đoàn run sợ.

-Trạch Vũ..Ông ta sẽ không làm gì mình chứ… Tại sao ông ta giàu có như thế, có bao nhiêu mỹ nhân chờ đợi được làm phu nhân Trạch Gia, ông ta lại muốn mình? Nếu bị bắt ép quan hệ, không phải mình sẽ rách ruột mà chết sao… Mình không thể chết theo cách nhục nhã như thế được.

Ninh Dương thu mình lại hơn, nắm tay cũng vô thức mà run lên từng đợt. Cậu nhìn đồng hồ.  Hơn mười giờ rồi, có phải hôm nay ông ta sẽ không đến không? “Nếu quả thực ông ta tới đây thì mình phải làm thế nào?” Thiếu niên sợ sệt, nhìn quanh quất trong căn phòng rộng lớn, rủa thầm.

“Vì cái cớ gì mà căn hộ lớn như thế lại chỉ có một phòng ngủ? Rốt cuộc có phải là ông ta cố tình sắp đặt như vậy không? Cái giường này cũng chỉ vừa đủ cho hai người nằm, nếu muốn ngủ thì phải nằm sát như vậy…” Ninh Dương lắc lắc đầu cho suy nghĩ bay biến đi, cậu cố gắng dồn lực tập trung nghĩ xem nếu Trạch Vũ ngủ ở đây thì mình sẽ ngủ ở đâu.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Ninh Dương nghe thấy tiếng khoá cửa chính bật mở. Cậu gạt chăn chạy như bay ra cửa phòng ngủ, mở hé cửa thò mặt ra. Đập vào mắt cậu là hình ảnh một nam nhân tây trang quý phái, cơ thể cao lớn tráng kiện đáng ganh tị, phỏng chừng ít nhất cũng phải đến một mét chín, đôi chân dài thẳng tắp sau khi thoát li đôi giày liền ưu nhã bước vào nhà. Ninh Dương nheo nheo đôi mắt để nhìn rõ hơn, phát hiện nam nhân trung niên trước mặt mình là một mỹ nam kiệt xuất. Ngũ quan sắc nét hài hòa không có lấy một dấu hiệu của tháng năm, đôi mắt hẹp dài cương nghị; đồng tử đen tuyền giống như cái đầm lầy không đáy quyến rũ lại cực kì thu hút. Sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng bảy ra nụ cười nhàn nhạt, mái tóc được vuốt lên vô cùng lịch lãm. Chưa hết, thân thể y dù được bọc trong tây trang vẫn có thể thấy được độ tráng kiện khỏe khoắn vượt xa nam nhân ở độ tuổi hai lăm. Từ đằng xa cũng có thể cảm thấy được được mùi hương nam tính nồng đậm trên cơ thể kia.

Ninh Dương không khỏi nuốt khan một cái, hơi thở đột nhiên trở nên đứt quãng. Nam nhân đã cởi ra chiếc áo vest, cơ bắp qua áo sơ mi trắng nổi lên rất rõ ràng. Ninh Dương thề đã thấy được những múi cơ bụng gờ lên dưới lớp vải mỏng giống như ổ bánh mì, cậu thẫn thờ, xoa xoa cái bụng mình:

-Có thật là người kia đã gần năm mươi tuổi không vậy? –Nghĩ đến lại muốn tự tát mình một cái cho tỉnh.

Trạch Vũ vắt chiếc áo vest đắt tiền lên thành ghế sofa, nới lỏng cà vạt và cổ áo để thoái mái hơn một chút. Y đi đến bàn lấy một cốc nước để uống, cảm giác bí bức như đang bị ai đó theo dõi. Tầm mắt y tự giác đảo quanh, phát hiện ra cặp mắt to tròn lộ ra từ khi cửa phòng ngủ thao láo nhìn mình, trong lòng không khỏi dâng lên ý cười. “Phải trêu gia hỏa này một chút”

Nghĩ là làm liền, Trạch Vũ đặt cốc nước xuống, dùng tay tháo cà vạt vứt lên sofa. Từng chiếc cúc cổ áo được cởi bỏ, động tác làm rất chậm, khoảng ngực từ từ lộ ra dưới ánh sáng của ngọn đèn mà ánh lên màu đồng khỏe khoắn, săn chắc lại cực kì đàn hồi. Ninh Dương ở một bên cảm thấy má mình sắp bị đốt cháy đến nơi, vội khép cửa lại chạy vọt vào phòng.

“Sao lại nhát như vậy chứ?” Trạch Vũ tay chạm đến cúc áo thứ ba liền dừng lại, thở dài một hơi. Y đi đến tủ lạnh lấy ra chai rượu quý, đặt vào xô đá rồi mang vào phòng ngủ, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn.

Chào đón Trạch Vũ trong phòng là một mảng trống trơn. Đèn ngủ vẫn chưa tắt, điện thoại của ai đó còn vứt lăn lóc trên giường, chăn cũng không thèm trải lại, co rúm thành một đống rải xuống cả dưới đất.

“Muốn trốn thì cũng phải dọn cho kĩ rồi hẵng trốn chứ” Trạch Vũ thở dài đảo mắt quanh phòng, đặt xô rượu lên tủ đầu giường. Ngẫm nghĩ một hồi, y đi đến cửa khóa chặt lại, cho chìa khóa vào trong túi quần.

Ninh Dương ở trong tủ quần áo cố gắng để bản thân không phát ra tiếng động nào, ôm lấy đầu gối co mình lại, âm thầm cầu nguyện cả đêm Trạch Vũ sẽ không nhớ đến mình. Cậu xoa xoa tấm lưng chuẩn bị phải chống đỡ cả một đêm với tư thế ngủ không được thoải mái, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của người kia, tim vô thức nảy lên từng đợt. “Ông ta tới rồi”

Cửa tủ đột nhiên bị mở ra. Ánh sáng rọi vào làm Ninh Dướng lóa mắt, vội lấy tay che mặt. Một giọng nam trầm khàn vang lên khiến cho cậu suýt thòng tim ra ngoài:

-Em trốn trong đây làm gì?

Ninh Dương sợ sệt hé mắt ra nhìn người kia. Ở khoảng cách gần như thế này dung nhan của y lại càng thêm bức người, khí chất vương giả đặc hữu mang đến cho y vài phần mị lực. Trạch Vũ đứng trước mặt Ninh Dương, ánh sáng từ đèn ngủ bao quanh y như một vầng hào quang chói lòa. Trong một khoảnh khắc, Ninh Dương còn ngỡ rằng mình đã nhìn thấy một thiên thần. Cậu đờ người một chút, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

-Tôi đâu có trốn đâu… Bên ngoài nóng..à nhầm..lạnh quá nên tôi chui vào đây cho ấm.

Trạch Vũ bày ra nét mặt khó hiểu nhìn Ninh Dương. –Vậy sao em không tăng nhiệt độ điều hòa lên.

Thiếu niên cứng họng, tuy nhiên vẫn cố gắng chống chế: -Ờ ha..tôi quên mất..Bây giờ tự nhiên tôi lại thấy nóng rồi, tôi ra ngoài đây… –Cậu luồn qua khe cửa ra ngoài, ba chân bốn cẳng định chuồn ra khỏi phòng, còn chưa kịp nhấc chân lên thân mình đã bị một vòng tay rộng lớn bao lấy, hơi ấm dịu dàng từ sau lưng truyên đến một trận tê dại. Ninh Dương hít vào một hơi, nhận thấy vòng tay này không những ấm áp mà còn có mùi cỏ thơm thoang thoảng không khỏi khiến người ta phải tham luyến. Hơi thở nam tính nồng đậm phả lên cần cổ làm cậu bủn rủn cả người, từng tế bào trên cơ thể bị kích thích bắt đầu nóng lên.

Ninh Dương nhắm mắt, cố giằng ra khỏi vòng tay mê huyễn đó chạy đến phía cửa, không ngờ cửa lại bị khóa. Cậu sợ sệt quay người lại, hướng đến người kia chất vấn:

-Ông khóa cửa?

Trạch Vũ không trả lời, tiến đến chỗ Ninh Dương. Cậu vô thức lùi lại, đến cửa mới nhận ra mình đã không còn đường lui, còn người kia thì đang ngày một đến gần.

Nam nhân đặt tay lên cửa, thân mình cường tráng vây lấy Ninh Dương. Bàn tay rộng lớn của y khẽ niết nhẹ khuôn cằm thanh thoát của thiếu niên giống như nâng niu một thứ trân bảo.

-Nếu không khóa cửa thì em sẽ chạy mất. Tôi mất nhiều công sức mới đem được em về đây, làm sao có thể để em rời đi chứ.

Ninh Dương nhắm tịt mắt, cố áp người lên tấm cửa để tạo khoảng cách, miệng lắp bắp:

-Tôi không ở đây phá giấc ngủ của ông, tôi sẽ ra ngoài, ông an tâm ở đây ngủ…

-Hôm nay là đêm động phòng của chúng ta, chẳng lẽ tôi lại động phòng một mình? –Trạch Vũ châm biếm.

-Động..động phòng á? – Dù đã chuẩn bị tâm lí, Ninh Dương vẫn bị giật mình khi nghe mấy chữ này. Tất nhiên lấy chồng thì phải động phòng, động phòng thì phải làm mấy chuyện người lớn, mà mấy chuyện người lớn đó là gì thì Ninh Dương cũng hiểu. Cậu vờ vịt chạm tay lên tường xoa xoa mấy cái. Trạch Vũ nhếch một bên mày, không hiểu vợ mình đang định làm cái gì. –Em làm gì thế?

-Ha ha, tôi đã “động phòng” rồi đó. Không chỉ một mà mấy chục lần luôn.

-Em vui tính thật. –Trạch Vũ đột nhiên cười lớn, một đường bế ngang Ninh Dương đặt lên tấm nệm ấm áp, dùng thân mình tráng kiện áp lên thân thể mềm mại cân đối của cậu. Ninh Dương bị dọa sợ, liều mình giãy dụa. Bắp đùi chạm phải thứ gì đó vừa cứng vừa nóng như chùy sắt nung đỏ, tim đập lỡ mất một nhịp. Cậu gào lên:

-Buông tôi ra. Ông định làm cái gì?

Gương mặt điển trai của Trạch Vũ hiện lên ý cười gian xảo, y lên tiếng:

-Tất nhiên là “động phòng”, nhưng mà là “động phòng” theo kiểu phu thê cơ. Nếu em còn không muốn hiểu, tôi sẽ nói rõ cho em biết. –Y dí sát mặt vào khuôn mặt đỏ ửng của Ninh Dương, đem hai chóp mũi dán vào nhau, thanh âm trầm thấp nhuốm đầy dục vọng- Tôi muốn LÀM TÌNH với em.

Hai chữ được nhấn mạnh rơi vào tai khiến thiếu niên rùng mình. Cậu liều sống liều chết giãy dụa, hai tay quờ quạng đẩy Trạch Vũ ra. Y thấy vợ yêu phản kháng như vậy, không nhịn xuống được ý muốn uốn nắn gia hỏa này ngay từ trong trứng nước, đề phòng hậu họa về sau. Trạch Vũ lấy từ trong ngăn cuối của tủ đầu giường ra một sợi dây bằng vài, cột hai tay Ninh Dương vào thành giường. Thiếu niên cố gắng cử động hai tay mà không được, kìm lòng không nổi mà hét lên:

-Ông làm gì vậy, đồ biến thái! Mau gỡ ra!!

-Tôi khuyên em đừng tốn công vô ích, hãy dành sức lại đi. Đêm nay còn dài lắm.

Trạch Vũ cúi xuống hôn lên trán Ninh Dương, bờ môi mềm mại trượt dọc từ sống mũi thẳng tắp xuống hai cánh môi, tham lam định mút vào thì đôi môi kia ngay lập tức rụt lại, sườn mặt vội vã nghiêng qua nên y chỉ hôn trúng vào má. Trach Vũ cũng không phật ý, ái muội tiếp tục hôn một đường xuống cổ, hàm răng trắng đều cắn cắn vào yết hầu thiếu niên chưa phát dục đầy đủ, đầu lưỡi xảo diệu liếm một vòng từ từ khơi dậy dục vọng bên trong cậu. Những ngón tay thon dài lành lạnh của y trượt đến áo ngủ, từ từ tháo từng chiếc cúc. Đến khi chiếc cúc cuối cùng được cởi bỏ, thân thể trắng mịn của Ninh Dương bại lộ trước mắt Trạch Vũ, xinh đẹp đến mức y không nói lên lời. Trạch Vũ dùng hai bàn tay gạt ra lớp áo ngủ vướng víu, mắt nhìn chằm chằm vào hai điểm hổng non mịn ở trước ngực thiếu niên, không nhịn được lấy tay niết một cái.

“Thực mềm mại” Trạch Vũ cảm thán. Ngực Ninh Dương không lớn như nữ nhân nhưng cũng không thô cứng như nam nhân, mềm mịn đàn hồi như viên kẹo bông trắng, đầu nhũ có vẻ hơi lớn hơn so với bình thường, màu sắc tươi non như cánh hoa anh đào mời gọi người ta đến chà đạp nhu niết. Trạch Vũ lấy hai đầu ngón tay mát xa nhẹ, cảm thấy người dưới thân run lên từng đợt liền trộm nghĩ. “Em ấy thật sự rất mẫn cảm”

Về phần Ninh Dương, trong mười sáu năm cuộc đời, cậu chưa bao giờ bị kích thích trực tiếp như thế, thân thể co rúm lại, hơi thở đứt thành từng mảnh.

-Ông..đừng niết.. tôi không thích..

Trạch Vũ bỏ những lời Ninh Dương nói ở ngoài tai, không những không dừng lại mà còn cúi xuống ngậm lấy một bên, dùng khuôn miệng ấm áp của mình mát xa cho vợ yêu. Đầu nhũ đột nhiên bị mút mạnh, một vật thể ướt át xa lạ ôn nhu liếm láp đảo vòng quanh, kích thích từ mọi hướng khiến cho nó vô thức mà cứng rắn. Ninh Dương giãy dụa đem nhũ tiêm thoát ra khỏi khuôn miệng kia, hít mạnh từng hơi chống đỡ cảm giác kì lạ đang dâng lên trong mình.

Trạch Vũ hưng phấn nhìn điểm hồng được mình mát xa đã dựng lên giống như một hạt đào nhỏ, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ mà lóng lánh ánh nước, đem đến cảm giác ngon lành như trái cây chín mọng. Y cúi xuống ôm lấy thân thể run lẩy bẩy của Ninh Dương, ôn nhu hôn lên làn da trắng nõn, đầu lưỡi lại vươn ra vừa cắn vừa mút, chẳng mấy chốc đã để lại những dấu hôn ngân đầy ái muội.

Trong khi đó, Ninh Dương cảm thấy từng tế bào dưới da giống như bị châm lửa đốt, cảm giác xa lạ mới mẻ khiến cậu hít thở không thông. Trong đầu thiếu niên bây giờ chỉ còn là một mảng trống rỗng, toàn bộ tâm trí đều đã đặt vào các tế bào cảm quan dưới da, thân mình vô thức gồng lên chống đỡ những trận tê dại dưới kích thích của Trạch Vũ. Mặt Ninh Dương đều đã tự giác phiếm hồng, thật giống một trái đào chín mọng. Trạch Vũ mỉm cười, ôn nhu hôn lên má cậu, bàn tay xảo diệu tiến đến cạp quần ngủ, mạnh mẽ kéo xuống. Phần thân phấn hồng non nớt bật ra, đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh nên hơi rũ xuống. Ninh Dương giật mình thở hắt ra một hơi, thốt lên: -Ông..ông đang làm gì…Đừng chạm..

Lời nói chưa kịp buông ra, bàn tay rộng lớn của Trạch Vũ đã luồn vào mép đùi non phủ lên phần thân mềm mại, chạm rãi xoa nắn những điểm nhạy cảm. Hai ngón tay bóp lấy quy đầu be bé, đầu ngón cái hướng đến lỗ nhỏ ở bên trên ấn ấn một trận. Ninh Dương hét lên, kẹp hai đùi lại che đi bộ vị yếu ớt, đôi mắt ngân ngấn lệ. Trạch Vũ đem quần ngủ của Ninh Dương lột ra ném xuống cuối giường, cánh tay cường tráng dùng sức tách hai chân cậu ra, khiến cho cả hai nơi bí mật đều bị bại lộ trong không khí. Cảnh tượng lúc này đẹp đến nỗi Trạch Vũ quên cả hô hấp. Y cảm thán:

-Ninh Dương, em đẹp quá..

Có kẻ nào da mặt mỏng lại nói những lời như thế không? Ninh Dương bị làm cho hoảng hốt, nước mắt tự động tràn ra khỏi khóe mi. “Mười sáu năm sống trên đời, mình còn chưa dám cởi quần áo trước mặt người khác bao giờ. Vậy mà giờ đây lại bị một kẻ trắng trợn lột trần, toàn bộ địa phương bí mật đều bị ông ta nhìn thấy…Đáng chết.”

-Đừng nhìn..đừng nhìn…xin ông…-Ninh Dương giãy hai chân, dùng hết sức bình sinh đẩy Trạch Vũ, lúc vô thức đã đạp trúng người ông ta. Trạch Vũ có vẻ không vui, y lấy ra sợi dây vải cột chắc hai đùi cậu, giờ đây Ninh Dương có muốn dãy dụa cũng không được nữa.

Trạch Vũ trầm mặc thưởng thức mĩ cảnh trước mắt, ngắm nhìn tiểu huyệt màu phấn hồng khả ái, không nhịn được đưa tay đến vuốt ve cửa huyệt. “Tại sao lại nhỏ như thế chứ..” Trạch Vũ bắt đầu lo lắng nơi đó thực sự có khả năng tiếp nhận mình hay không. Y ôn nhu vuốt ve rồi đột ngột nhét một ngón tay vào, kích thích bất ngờ làm Ninh Dương thét lên một tiếng chói tai: -Ông..đi ra..-Cậu rơm rớm nước mắt, cắn chặt môi dưới đến suýt bật máu.

Trạch Vũ cảm nhận được nhịp co thắt đến tiêu hồn hút lấy ngón tay mình, nơi phía dưới quần tây thật tự nhiên sưng trướng thêm vài phần. Y nhíu mày hướng đến Ninh Dương nói:

-Nơi này của em quá nhỏ, nếu không chuẩn bị tốt thì sẽ bị thương rất nặng.

-Sắc lang..-Ninh Dương hổn hển, cảm giác được Trạch Vũ rút ra ngón tay mới từ từ lấy lại nhịp thở. Bỗng nhiên, cậu thấy nơi đó lành lạnh, cúi xuống nhìn thì phát hiện người kia đang nhẹ nhàng thoa chất lỏng ái muội lên cửa huyệt của mình. Sau đó, Trạch Vũ rời giường đến tủ quần áo, mở ra ngăn cuối lấy một vật thể hình tròn giống như quả trứng, lại có dây kết nối với cái điều khiển. Trạch Vũ đi đến bên Ninh Dương, dùng hai ngón tay mở ra tiểu huyệt non nớt, một đường nhét thứ kia vào trong.

Ninh Dương quả thật khóc không ra tiếng, cảm nhận rõ ràng được dị vật ở bên trong mình. Phần thân nhỏ xinh vì xâm nhập bất ngờ ở bên dưới nhễu ra một ít dịch, bắt đầu cứng rắn lên. Trạch Vũ lắc đầu: -Em quá mẫn cảm đi..Để xem tôi có thể làm gì với em..

Y nhìn quanh quất, vớ lấy chiếc quần lót tam giác màu trắng vừa bị lột ra, quấn vào phần gốc của tiểu Ninh Dương buộc chặt lấy không cho nó phát tiết. Y hài lòng nhìn thành quả của mình, bắt đầu khởi động trứng rung.

-A..a.aa..Trạch Vũ..ông là… tên biến thái..

Ninh Dương nghẹn ngào, kích thích lạ lẫm đánh úp từ hậu huyệt làm cậu cảm thấy khó chịu cực độ. Cậu cong lưng chống đỡ khoái cảm chạy dọc theo sống lưng lên đến thùy não, miệng rên rỉ không khép lại được, khóe môi vì thế mà tràn ra một ít nước bọt đầy dâm loạn.

Trạch Vũ lấy chai rượu, khui vào li, rượu đỏ sóng sánh tản ra mùi hương trang nhã khiến người ta phải ngây ngất. Y cầm li rượu nhấp một ngụm, dùng ánh mắt mê ly nhìn người đang nằm trên giường. Cho đến bây giờ, y vẫn không thể tin nổi, người mà y nhất kiến chung tình đang nằm trên giường của y, chỉ một lúc nữa thôi sẽ hoàn toàn thuộc về y. Trạch Vũ vui vẻ nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo được ôm mỹ nhân vào trong lòng đi vào giấc ngủ, mỗi ngày thao cậu ta đến kêu cha gọi mẹ, thao đến khi cậu ta run rẩy bắn ra mật dịch, trong cao trào thét ra tên mình…Chỉ trong tưởng tượng thôi Trạch Vũ đã thấy hạnh phúc, y đi đến bên giường, ngậm lấy một ngụm rượu hướng đến cánh môi đỏ mọng kia hôn vào, đem rượu ngọt mớm cho cậu.

Hương vị rượu ngây ngất ở trong khoang miệng trở thành chất xúc tác hoàn hảo cho nụ hôn đầu đời. Đầu lưỡi ngây ngô bị chiếc lưỡi khác bắt lấy, mạnh mẽ dây dưa, khoang miệng chốc chốc lại bị mãnh liệt sục sạo, mật ngọt bị y tham lam hút đi không chừa lại một giọt. Men rượu cùng men tình cộng hưởng, hơi thở nam tính bá đạo tràn vào trong miệng chẳng mấy chốc đã lấy đi ý thức của Ninh Dương. Cậu vô lực há miệng để người ta xâm lược, thân thể mềm nhũn tùy ý để y đùa bỡn xoa nắn. Qua một lúc, Ninh Dương quả thật không thể hô hấp nổi nữa, dùng hết sức bình sinh rụt đầu lại. Cánh môi bị hôn đến phát đau hé ra hớp lấy từng ngụm không khí, nước mắt thật tự nhiên lại ứa ra..

-Nụ hôn đầu của tôi..ông cũng lấy đi…-Cậu nấc lên.

-Không phải chỉ là nụ hôn đầu, lần đầu tiên của em cũng phải thuộc về tôi. Tôi là người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất của em. Sau này em chỉ có thể mở chân cho một mình tôi, nơi này chỉ được phép xuất ra khi cái đó của tôi ở trong thân thể em, trong cao trào chỉ được phép kêu tên tôi…

-Khốn nạn- Thiếu niên tức mình chửi một câu. Sao người đàn ông này có thể biến thái đến như vậy? Cậu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Trạch Vũ, thân mình cong như con tôm vì kích thích nơi hậu huyệt.

Trạch Vũ nhíu mày, cầm lấy cái điều khiển trứng rung lắc lắc đầu. –Xem ra tôi phải trừng phạt em một chút, để sau này em không dám chửi lão công của mình như thế nữa.

Nói rồi, y nhấn nút, tốc độ trứng rung tăng lên cực đại, ở trong nội bích mãnh liệt càn quét. Ninh Dương theo phản xạ co rút hậu huyệt, kẹp lấy trứng rung ở bên trong lại càng bị ma sát đến suyễn cả người, toàn bộ tâm trí đều hướng đến nơi đang bị dị vật xâm phạm, nước mắt tràn sang hai bên má. Phần thân bị bó chặt không thể phát tiết bức bối đến khó chịu, nhỏ ra chút dịch trong suốt, hai viên cầu ở bên dưới trướng đến phát đau, từ màu hồng phấn nộn chuyển sang màu đỏ thẫm, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng. Tuy vậy, Trạch Vũ vẫn kiên quyết trừng phạt Ninh Dương, y cúi xuống liếm đi nước mắt trên má cậu, dịu giọng an ủi:

-Tôi sẽ lấy trứng rung ra nếu em chủ động hôn tôi, tôi thấy hài lòng thì hình phạt sẽ kết thúc.

Đôi mắt đen láy của Ninh Dương lóe lên một tia sáng, cậu gắng mở to mắt nhìn đôi môi đang đưa đến của Trạch Vũ, tỏ vẻ lưỡng lự. Trạch Vũ thấy vậy nở một nụ cười xấu xa, y đưa tay đến phần thân của Ninh Dương vuốt ve. Ngón tay lành lạnh xoa nắn hai viên cầu sưng đỏ, di chuyển lên quy đầu trướng đau mát xa nhè nhẹ. Thiếu niên bị kích thích đánh úp từ trước ra sau, không chịu được rên ra tiếng, đành nhắm mắt đáp ứng yêu cầu của Trạch Vũ. Cậu nâng người lên chạm môi mình vào môi y, đầu lưỡi ngô nghê tách hai hàm răng trắng bóng tiến vào khoang miệng ấm áp kia. Hơi thở nam tính thoang thoảng hương rượu thơm nồng làm Ninh Dương ngây ngất, chiếc lưỡi nhỏ xinh của cậu e dè vươn ra cạ cạ vào răng của Trạch Vũ, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

Trạch Vũ vui vẻ trước phản ứng ngây thơ của vợ mình, cúi xuống để nụ hôn sâu hơn. Y dùng đầu lưỡi xảo diệu dẫn dắt chiếc lưỡi thơm mềm của đối phương, đắm chìm cả hai vào nụ hôn triền miên bất tận. Thẳng đến khi miệng của Ninh Dương đã mỏi nhừ, vô lực ngã đầu ra sau, Trạch Vũ mới buông tha cho cậu, hài lòng đưa tay xuống hậu huyệt lấy ra trứng rung. Nơi kia đã chảy ra một ít dịch ruột non, khi rút trứng rung phát ra tiếng nước phốc xuy dâm mỹ đến cực điểm.

Ninh Dương thở hắt ra, cúi xuống nhìn phần thân trướng đau của mình, nhỏ giọng cầu xin:

-Phía trước nữa, làm ơn..gỡ nó ra…

Nghe được lời tha thiết khẩn khoản của mỹ nhân, Trạch Vũ dùng tay gỡ chiếc quần lót ra ném ra một chỗ khác, chen đầu vào giữa hai chân cậu ôn nhu hôn lên tiểu Ninh Dương đang run rẩy không ngừng.

-Uhm..uhmm…

Thiếu niên muốn kẹp chân lại nhưng vô hiệu, hai mắt ngầng ngậc nước nhìn cảnh tượng dâm loạn bên dưới. Đầu Trạch Vũ đặt ở giữa hai chân mình, đôi môi mỏng há ra ngậm lấy toàn bộ phần thân vào khoang miệng ấm nóng, lại phát ra tiếng liếm mút bậc bậc. Đầu lưỡi tinh tế lướt qua lỗ nhỏ ở bên trên vói vào, cơ miệng ôm lấy quy đầu dùng lực hút mạnh, gây nên kích thích cường đại đến thùy não. Cậu thét lên một tiếng, suýt chút nữa đã bắn ra.

-Ông..đừng ngậm nơi đó… Rất bẩn…

-Không bẩn- Trạch Vũ phun ra nuốt vào tiểu Ninh Dương, còn ái muội cạ cạ răng vào quy đầu mẫn cảm. –Phản ứng của em như vậy, chẳng lẽ chưa bao giờ tự mình giải quyết..

Y ngước lên, dùng ánh mắt mê ly nhìn Ninh Dương, bàn tay chuyển xuống xoa nắn hai viên cầu. Trong phòng tối quẩn quanh tiếng mút mát dâm loạn, lại xen lẫn tiếng thở dốc của thiếu niên, ái muội đến mức không ai nghe thấy mà lại không đỏ mặt

Hai má Ninh Dương bây giờ đã đỏ như trái đào chín, cậu cắn môi, nói trong hơi thở đứt quãng: -Tôi mới..phát dục lần đầu tiên…uhmm vào cuối năm ngoái, từ đó đến nay… phải trải qua kì thi.. truyển sinh khắc nghiệt của Plateus, uhm uhm học hành bận rộn..làm gì… có tâm trí đâu mà… nghĩ đến mấy cái thứ đó. Đi học về chỉ..thở thôi cũng đã thấy..uhm..mệt rồi…làm sao..mà..”lên” nổi..

Tròng mắt tối đen vì dục vọng của Trạch Vũ nổi lên một tia sáng. Y cao hứng hút vào tiểu Ninh Dương, dùng cơ miệng triệt để đè ép. Thiếu niên thực sự không chịu nổi kích thích bá đạo như thế, tầm mắt nhạt nhòa đi, run rẩy giải phóng chất lỏng ngọt ngào vào trong miệng y, đến khi bắn xong vẫn không được y buông tha, phần thân lại bị mạnh mẽ hút vào, nhịn không được bắn thêm một lần nữa.

-Ngọt quá…

Đến khi Ninh Dương lấy được lại nhận thức, Trạch Vũ đã liếm sạch đi những giọt mật ngọt cuối cùng, tháo dây trói ở đùi cho cậu, dùng tay nâng đùi non lên cắn mút. Làn môi mỏng mà mềm mại di chuyển trên làn da trắng mịn để lại những dấu hôn sắc nét đầy tính chiếm hữu. Chẳng mấy chốc, toàn bộ đùi trong của Ninh Dương đã nổi lên đầy những dấu vết ái muội, cho thấy cậu đã là một bông hoa đã có chủ.

Trạch Vũ để cho Ninh Dương nghỉ ngơi một chút, bàn tay luồn xuống xoa bóp hai cánh mông tròn mẩy. Cảm giác trơn mềm trên tay khiến y cực kì hài lòng. Y cất giọng khàn khàn:

-Hôm nay tôi đã lo xong vụ của ba em rồi, đến sáng mai ông ấy sẽ được thả. Việc này thực ra không khó lắm, chỉ cần bỏ ra chút tiền thương lượng với đám chủ nợ để họ rút đơn kiện, phía cảnh sát thì lợi dụng chút quan hệ để thúc đẩy việc thả người, tóm lại là em chỉ cần đợi tin của mẹ là ba em đã trở về nhà an toàn thôi. –Trạch Vũ cười cười, gương mặt điển trai đã bớt đi vẻ bức người lúc trước, thay vào đó là bộ dáng hết sức nhu hòa mang đến nhiều hảo cảm. Bỗng y hơi nhíu mày, bàn tay dính chặt trên mông Ninh Dương dừng lại một chút:- Chuyện đau đầu hơn cả là chuyện của Trạch Nghi cơ. Để có thể chuyển đến sống cùng em, tôi đã phải nói dối nó một chút. Nó vẫn có vẻ không tin lắm, nói thỉnh thoảng sẽ sang chơi với tôi. Tôi cũng đã cẩn thận bài bố một biệt thự khác ở phía Tây thành phố, sau này nếu nó đến đó không thấy tôi thì tôi sẽ nói rằng mình ngủ ở công ty. Địa chỉ nơi này sẽ được giữ bí mật.

Ninh Dương nghe thấy hai chữ Trạch Nghi, lòng bất chợt dấy lên mặc cảm tội lỗi không thể diễn tả thành lời. Từ khi bước chân vào trung học Plateus, chỉ có Trạch Nghi là người bạn duy nhất của cậu. Vì Plateus là trường danh giá bậc nhất Đại Lục, người có thể học ở Plateus chỉ có hai loại: một là cực kì giàu có, không thì cũng phải là con của quan chức cấp cao của tổng bộ, hai là phải học thật giỏi và còn phải rất nỗ lực. Ninh Dương thuộc loại thứ hai, từ năm sơ trung đã dồn rất nhiều tâm sức vào việc học để thi đỗ được học bổng của Plateus. Đến khi thực sự trở thành nam sinh của Plateus, vì gia thế không được như những học sinh khác trong trường cũng không biết ăn chơi sành điệu như họ, Ninh Dương bị cô lập hoàn toàn, cũng không mong muốn có thể làm bạn với “thành phần thứ hai”, đơn giản là vì bọn họ là những con mọt sách đầu to mắt cận, cả ngày chỉ có học, học nữa, học mãi, chẳng có thời gian mà kết giao bằng hữu với cậu. Rồi một ngày Trạch Nghi chủ động làm quen, dù là con trai của chủ tịch tập đoàn giàu có nhất nhì Trung Quốc nhưng Trạch Nghi lại không hề kiêu căng, một mực cùng cậu kết giao, còn mở mang cho cậu về những xu hướng của giới trẻ giúp cậu hòa nhập với thế giới bên ngoài. Những lúc không ở trên lớp, Ninh Dương liền giúp Trạch Nghi làm bài tập, tuy Trạch Nghi học cũng rất tốt, những môn xã hội lại không thể tiếp thu được. Thời gian trôi qua hai người cứ ngày một thân, sau giờ học cùng nhau chơi bóng, thỉnh thoảng đến khu giải trí giải khuây. Trạch Nghi còn có ý giới thiệu bạn gái cho Ninh Dương nhưng cậu từ chối, nói rằng mình tạm thời chưa muốn yêu đương lại bị Trạch Nghi chê là “trạch nam”, nói sau này sẽ dạy dỗ lại cậu. Tình bạn của hai người tốt đến mức rất nhiều nam sinh khác của Plateus phải ganh tị; nhưng cũng chính vì tình bạn quá sức tốt đẹp đó, khi Trạch Vũ ra điều kiện rằng cậu phải kết hôn cùng với y, Ninh Dương đã đau lòng đến mức muốn chết đi mấy lần. Sau bao nhiêu thời gian đấu tranh tâm lí, chỉ khi Trạch Vũ đồng ý giữ bí mật chuyện của họ lại không yêu cầu cậu phải sống trong biệt thự của Trạch gia, Ninh Dương mới chấp nhận kí vào hợp đồng.

Ninh Dương trân trọng tình bạn với Trạch Nghi như thế nào, giờ lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này với Trạch Vũ, nếu không phải vì cha mẹ già chỉ có mỗi mình cậu làm trụ cột gia đình, Ninh Dương đã cắn lưỡi tự tử ngay từ giây phút Trạch Vũ bế cậu lên giường rồi. Ninh Dương cắn cánh môi dưới, dùng ánh mắt ướt át nhìn Trạch Vũ:

-Ông làm thế nào cũng được, xin đừng để Trạch Nghi biết chúng ta là loại quan hệ này. Tôi không muốn cậu ấy ghét tôi.

Trạch Vũ vươn người mút vào đôi môi đỏ mọng của Ninh Dương, bàn tay phủ lên cánh mông bóp nhẹ.

-Đuơng nhiên là được, chỉ có điều, tôi làm nhiều việc vì em như vậy, em cũng nên biết điều một chút, hầu hạ tôi cho tốt, hằng ngày mở chân cho tôi thao, ngoan ngoãn làm một tiểu phu nhân của Trạch gia…

-Sắc lang! –Ninh Dương đỏ mặt mắng.

Trạch Vũ cười sáng lạn, tháo dây cột tay cho Ninh Dương, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, yêu thương rải từng nụ hôn vụn vặt lên gương mặt xinh đẹp. Ninh Dương biết đêm nay mình không thể chạy trốn khỏi người này, mở mắt nhìn thẳng vào đồng tử đen huyền của y:

-Trạch Vũ, ông giàu có lại điển trai như vậy, thiếu gì mỹ nữ xinh đẹp sẵn sàng mở chân cho ông..Tại sao lại một mực muốn lấy tôi?

Trạch Vũ chen vào giữa hai chân Ninh Dương, cánh tay luôn xuống dưới đệm mát xa nhẹ thắt lưng mềm dẻo, thân thể cẩn thận áp sát vào thân mình trắng nõn gần như trần trụi ấy, vui vẻ hôn đánh chóc một cái lên môi cậu:

-Đơn giản chỉ là vì tôi chỉ muốn em. Chỉ muốn một mình em thôi, Ninh Dương.

Người đàn ông gần năm mươi tuổi vẫn có mặt trẻ con như thế này sao? Ninh Dương tự hỏi. Cậu chậm rãi quan sát những đường nét trên gương mặt tinh xảo của Trạch Vũ, không nhịn được đưa tay lên chạm vào sườn mặt y. Ngay tại thời điểm này, cậu mới thấy được dung nhan của y thực sự xuất sắc như thế nào, tuy mái tóc và màu mắt đen huyền của Trạch Vũ là nét đặc trưng của người Châu Á, gương mặt y lại có rất nhiều đặc điểm của nam nhân Tây Phương, nét đẹp vương giả trên mặt y làm Ninh Dương liên tưởng đến một vị công tước quý tộc trong những bộ phim Ý. Làn da trơn láng, sống mũi cao ngất, đôi mắt sắc lạnh, cả đôi môi tinh tế của Trạch Vũ đang áp lên cánh môi hồng hào của Ninh Dương, tất cả đều hoàn hảo đến bất thường, giống như bao nhiêu tinh hoa của tạo hóa đều đổ dồn lên người này vậy.

Với nữ nhân trên thế gian này, lấy được lão công xuất sắc như thế không phải là phúc bảy tám đời sao? Ninh Dương ở trong nụ hôn ôn nhu của Trạch Vũ miên man suy nghĩ…Cậu thật sự vui không nổi, không biết rốt cuộc kết hôn với y là phúc hay là họa? Người đàn ông này như một ngôi sao băng bá đạo xuất hiện trong cuộc đời cậu, bá đạo chiếm lấy cậu làm của riêng, nói ra những lời làm tim cậu đập loạn… “Lão già chết tiệt, tôi thật muốn ghét ông, muốn hung hăng đạp cho ông mấy cước, vậy mà giờ đây lại tham luyến mùi hương trên cơ thể ông, tham luyến cảm giác khi ông chạm vào tôi…Trạch Vũ, ông là tên xấu xa của xấu xa, sắc lang của sắc lang, dê già Trạch Vũ” Ninh Dương mắng thầm trong lòng.

Trạch Vũ kết thúc nụ hôn ngọt ngào, tách chân Ninh Dương ra hai bên để lộ miệng nhỏ phấn hồng xinh đẹp kia. Y dùng hai ngón tay chen vào, chậm rãi khuấy đảo, móng tay khẽ cọ cọ vào nội bích non nớn mát xa những nếp uốn li ti, từ từ châm lên ngọn lửa sâu bên trong Ninh Dương. Cậu vô thức kẹp hai chân lại, cổ họng phát ra những tiếng ưm a không rõ ràng, phần thân phía trước cũng vì khoái cảm mà ngẩng đầu, ửng đỏ thành màu hồng đào hết sức khả ái. Ninh Dương bắt đầu thở dốc, hai chân suyễn ra, tay nắm chăt ga giường, miệng không tự chủ được mà kêu tên Trạch Vũ.

-Trạch Vũ..Uhm..Trạch Vũ..Đừng..ngón tay vào quá sâu a…

Là nam nhân, ai có thể nhìn ái nhân rên rỉ kêu tên của mình mà không có phản ứng cơ chứ. Cự vật bên dưới quần tây đã sưng thành một túp lều, kêu gào được giải phóng. Đến khi tiểu huyệt đã có thể thuận lợi ra vào ba ngón tay, Trạch Vũ không đợi thêm được nữa, một đường cởi ra chiếc áo sơ mi quăng ra một chỗ, quần cũng nhanh chóng bị cởi ra. Phần thân to lớn đến dọa người bật ra từ trong quần lót đắt tiền khiến Ninh Dương sợ hãi lùi về phía sau, đầu ong ong một mảng. Cự vật của Trạch Vũ nếu so về kích thước thì cái của Ninh Dương chẳng khác đứa trẻ năm tuổi là mấy, quy đầu to bằng quả trứng gà màu tím sẫm, những đường gân nổi lên co giật thoạt nhìn thập phần dữ tợn. Ở khoảng cách này, Ninh Dương vẫn cảm thấy nhiệt độ nóng hừng hực từ thứ đó tỏa ra, thật giống như cái chùy sắt được nung đỏ.

Cậu quả thật khóc không thành tiếng, nghĩ đến cái thứ khủng khiếp đó mà đâm vào bên trong cúc huyệt non nớt bé nhỏ của mình thì sẽ đau đớn đến thế nào. Chưa nói đến độ dài đó, nếu vào hết thực sự sẽ đâm vào đến tử cung… Ninh Dương khép chặt hai chân lại, sợ hãi nói:

-Thứ đó của ông..quá lớn…không thể đi vào đâu..tôi sẽ rách ruột mà chết…

Trạch Vũ cười xấu xa, túm lấy cổ chân Ninh Dương kéo lại, một lần nữa áp chế cậu.

-Em là vợ tôi, làm sao tôi có thể để em chết được? –Nói xong lại phủ môi mình lên môi Ninh Dương một lần nữa, đặt thứ đó tại cửa huyệt chậm rãi ma sát.

Ninh Dương túm chặt ga giường, nghĩ đến khi Trạch Vũ thực sự tiến vào mà mình chết thì cha mẹ sẽ phải trông cậy đến ai.. Sau một hồi, cậu cắn răng hạ quyết tâm: “Mình nhất định phải sống, chẳng qua là tiến vào rồi ma sát vài cái thôi mà, ông ta vào không nổi cũng sẽ tự mình rút ra, sau đó sẽ chán ghét và từ bỏ mình, khi đó mình sẽ được giải thoát..” (#Ngưng_ảo_tưởng =)))

Nghĩ đến đó, Ninh Dương mới lấy được chút can đảm. Cậu nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc đó. Khi cảm nhận được thứ nóng hừng hực kia bắt đầu chen vào cửa huyệt, tim liền nảy lên một cái. Lí trí còn sót lại khiến cho cậu mới nhớ ra một điều, mở mắt ra vỗ vỗ vai Trạch Vũ.

-Ông..có thể.. mang bao vào được không?

Trạch Vũ tròn mắt, lắc đầu vài cái giống như đang cố gắng tiếp nhận thông tin.

-Tại sao lại phải mang? Em yên tâm, ngoài em ra tôi không có nhân tình nào khác đâu…-Y lại cúi xuống hôn Ninh Dương một lần nữa. Trạch Vũ rất thích hôn Ninh Dương.

-Nhưng..nhưng mà…-Thiếu niên lắp bắp, cậu không thể nói thẳng ra là, cơ thể của tôi không giống như người bình thường, nếu ông tiến vào không có bảo vệ tôi sẽ có bầu…

-Hay là em muốn có nhân tình ở bên ngoài? –Trạch Vũ nhíu mày chất vấn vợ yêu.

-Tôi làm sao dám chứ.

-Vậy thì không cần làm mấy chuyện thừa thãi đó, tôi muốn cảm nhận em bằng cách chân thực nhất, muốn đem tinh dịch của mình lấp đầy lỗ nhỏ của em, muốn em nhớ kĩ rằng ai mới là lão công của em..-Trạch Vũ dùng tay nhéo đầu nhũ mẫn cảm của Ninh Dương khiến cậu “a” lên một tiếng. Y không mất thêm thời gian nữa mà trực tiếp tiến công, muốn ngay lập tức chôn dục vọng nóng bỏng của mình vào dũng đạo hẹp hòi căng chặt kia, biến thiếu niên thành người của y.

Trong một khoảnh khắc, Ninh Dương cảm thấy nửa người dưới giống như bị xé toạc làm đôi, bao nhiêu tế bào cảm giác đều tập trung hết xuống địa phương mềm mại kia. Cậu có thể cảm nhận được kích cỡ khổng lồ của thứ ấy, hình dạng của nó và thậm chí cả nhịp co giật của những mạch máu nóng hừng hực. Vách tràng bị kéo căng hết cỡ tưởng chừng như sắp nứt vỡ, lại bị nhiệt độ nóng bỏng của cự vật thiêu đốt, hình thành nên cơn đau đớn không từ ngữ nào có thể miêu tả được. Trạch Vũ cũng không hẳn là thoải mái, y mới đi vào đã bị nội bích căng chặt bao lấy không cử động nổi, y bắt đầu hoài nghi vợ mình có thể tiếp nhận được thứ đó hay không. Tấm lưng cường tráng của Trạch Vũ rịn ra một tầng mồ hôi mịn. Y tạm thời không cử động để Ninh Dương làm quen dần, dịu dàng vuốt ve thân thể run lên vì đau đớn của cậu.

-Ninh Dương, chịu đựng một chút.

-Ư..Trạch Vũ..tôi rất đau…-Nước mắt của Ninh Dương bắt đầu chảy ra, cậu thật muốn thoát khỏi chỗ này, về với căn nhà ấm áp của mình, cùng mẹ nấu ăn, cùng cha đánh cờ…nhưng khi mở mắt ra chỉ thấy gương mặt vừa xa lạ vừa thân quen của Trạch Vũ, trong lòng nhất thời không biết là cảm giác gì.

-Thả lỏng đi Ninh Dương, em kẹp chặt như vậy tôi không thể nào tiến vào được. –Trạch Vũ xoa xoa cánh mông căng mẩy của Ninh Dương, nhẹ giọng nói. Cảm thấy cơ thể căng cứng của thiếu niên từ từ thả lỏng, y quyết tâm dồn lực vào những cú đâm, một lượt thao đến cúc tâm của Ninh Dương.

-AAAA!! Tiếng thét chói tai của Ninh Dương vang lên trong căn phòng yên ắng thật khiến người ta phải đau lòng. Cổ họng cậu nghèn nghẹn, đôi mắt nhạt nhòa đi, phần thân vì đau đớn rũ xuống trông rất đáng thương. Trạch Vũ cũng không khỏi đau xót, ôm lấy cậu an ủi:

-Tôi đã vào được một nửa rồi..em ráng nhịn một chút, nếu đau quá có thể bấu lấy lưng tôi…

Ninh Dương lúc này chẳng còn cách nào khác, cậu vươn tay ôm lấy Trạch Vũ, móng tay ở trên da lưng săn chắc ấn mạnh, rớt ra vài tia máu. Trạch Vũ cũng không bận tâm đến chuyện đó, chút vết thương cỏn con này làm sao sánh được với cơn đau của vợ y bây giờ. Y ôn nhu hôn lên mi tâm của Ninh Dương, eo cử động một chút rồi dồn thêm lực nhấn vào.

Trong giây phút Ninh Dương tưởng chừng như đã ngất đi vì đau đớn, cậu mơ màng cảm nhận được những nụ hôn đầy yêu thương của Trạch Vũ, đầu óc cũng thanh tỉnh ra vài phần. Những lọn tóc đen huyền của cậu rịn ra chút mồ hôi bết vào sườn mặt được Trạch Vũ gạt đi, thay thế bằng những nụ hôn dịu dàng âu yếm xoa dịu cơn đau của cậu. Ninh Dương biết rõ nơi đó của mình ít nhất cũng đã rách ra một chút rồi, vô lực nhìn gương mặt tươi cười của Trạch Vũ.

-Ninh Dương, tôi đã vào được gần hết rồi…Từ giờ có thể động. –Y bắt đầu chuyển động eo, dùng cự vật nóng rực của mình ma sát vách tràng của Ninh Dương. Quy đầu to tròn tham lam sục sạo tìm điểm bí mật trong nội bích, được tràng đạo ấm áp lại mềm dẻo ôm trọn không khỏi khiến y sung sướng đến run cả tay.

Đối với Ninh Dương, tuy bên trong đau muốn chết đi sống lại nhưng trong cơn đau cậu lại mơ hồ tìm được chút khoái cảm, phần thân hơi có dấu hiệu cương lên. Đến khi Trạch Vũ đâm trúng phải một điểm nào đó sâu bên trong nội bích, trận tê dại truyền đến khiến cậu đột ngột co rút những ngón chân, nhịn không nổi rên rỉ:

-Uhmm..đừng đụng chỗ đó…

Trạch Vũ biết mình đã tìm đúng nơi rồi, vội vàng rút cự vật ra, một đường đâm thẳng vào trong nhắm đến điểm G kia.

-Aaaaaa….-Thiếu niên cong người nảy lên một cái, phần thân run rẩy bắn ra chút mật dịch lên ổ bụng phẳng lì của cậu.

-Bị tôi thao đến bắn? –Trạch Vũ mặt dày hỏi lại, lấy ngón tay quẹt dịch ngọt trên bụng cậu, đưa lên miệng nếm thử. –Rất ngọt.

Ninh Dương xấu hổ vùi mặt vào trong gối, không thèm trả lời người kia. Y cũng không để bụng, cúi xuống hôn lên bờ ngực trắng ngần, eo tiếp tục đong đưa. Vì kích thích vừa rồi, tiểu huyệt tự động tiết ra dịch ruột non, cùng với chất bôi trơn ban nãy giúp cho Trạch Vũ tiến xuất thuận lợi hơn rất nhiều. Y mỗi lần vào ra đều cắm tới tận gốc, lại nhắm đến điểm kia mãnh liệt cọ xát, hại Ninh Dương phải hé miệng ra thở dốc, không kìm lại được tiếng rên rỉ.

-Uh..uhmm…uhmm

Thiếu niên chợt nhận thức được mình đang làm chuyện đáng xấu hổ thế nào, thân thể trần trụi bị áp chặt trên giường, hai chân mở rộng sang hai bên, tiểu huyệt bị bá đạo xỏ xuyên lại há miệng rên rỉ như nữ nhân.. Cậu suýt chút nữa đã cắn lưỡi tự vẫn, không còn cách nào khác rút tay về bịt chặt miệng, ngăn chặn âm thanh đáng xấu hổ phát ra…

Trạch Vũ không hài lòng gỡ tay Ninh Dương chế trụ trên đỉnh đầu, hàm răng hung hăng cắn cắn môi dưới của cậu buộc thanh âm ám muội kia phải thoát ra khỏi miệng:

-Đừng kìm nén..Tôi muốn nghe giọng của em…

Giọng của Ninh Dương bình thường đã trung tính dễ nghe, lúc ân ái tự giác chuyển thành giọng mũi hết sức đáng yêu, rơi vào trong tai là kích thích cường đại. Trạch Vũ cảm thấy như được tiếp thêm sức lực bởi thứ xuân dược mạnh nhất, y tăng tốc độ đâm chọc lên nhiều lần, mỗi lần đều giống như muốn thao đến hỏng..

Ninh Dương trong nháy mắt cảm nhận được cự vật chạm phải cổ tử cung non nớt, sợ hãi kẹp chặt vách tràng không cho nó tiến thêm một bước. Cậu không biết hành động vô thức của mình kích thích như thế nào đến Trạch Vũ. Y gầm lên một tiếng, áp sát mặt vào vành tai mẫn cảm của cậu, khẽ thổi một hơi:

-Lần đầu mà đã kẹp tôi thích như vậy..Ninh Dương, tôi sẽ chết trên người em… Tôi muốn thao chết em.. –Nói rồi y liền nâng đôi chân thon dài của Ninh Dương lên vai mình, dồn lực tiến xuất. Mỗi lần y hoàn toàn đi vào đều sung sướng đến dục tiên dục tử, chỉ muốn vĩnh viễn chôn mình bên trong cúc huyệt tiêu hồn đó. Bỗng nhiên, y cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm, dừng lại một chút…

Ninh Dương biết y đã thao đến tử cung thật, phát hiện ra có điểm bất thường nên mới dừng lại. “Không được, không thể để ông ta biết” Cậu cắn răng nén nước mắt, chầm chậm đong đưa eo, mí mắt hơi rũ nhìn Trạch Vũ, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn:

-Trạch Vũ…em muốn…

Thiếu niên thực sự không biết dáng vẻ này của mình có bao nhiêu câu nhân, Trạch Vũ không phải thánh thần, đương nhiên là không chịu nổi. Y gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, quyết tâm ngày hôm nay không thao mỹ nhân này đến kêu cha gọi mẹ, y không phải họ Trạch!

Y rút phần thân ra, lật người Ninh Dương lại thành tư thế nửa ngồi nửa quỳ, từ đằng sau đem tất cả tinh hoa của mình xỏ xuyên qua cơ thể của Ninh Dương. Tư thế này có thể khiến cự vật đi vào sâu hơn, xuyên qua lớp thịt mỏng manh bảo vệ tử cung của thiếu niên xâm lược vào bên trong, khiến cho cậu hét lên thất thanh rồi bắn ra mật dịch. –Trạch Vũ!!

Vách tràng thật tự nhiên kẹp lại, suýt nữa đã khiến Trạch Vũ không nhịn được mà xuất ra. Y vỗ vỗ cánh mông của Ninh Dương, dùng tay đỡ lấy eo cậu, tiếp tục đâm vào. Từ đằng sau, Trạch Vũ có thể nhìn thấy tấm lưng trắng ngần của Ninh Dương, kìm không nổi mà cúi xuống rải thêm nhiều dấu hôn lên đó. Bên dưới, cự vật ra ra vào vào, kéo theo một chút thịt non lộ ra ngoài; dịch ruột non cùng một chút máu nhễu ra ga giường ướt đầm thành một mảng dâm mỹ. Âm thanh phốc xuy phốc xuy cùng tiếng thở dốc ái muội quẩn quanh phòng đánh vào tai Ninh Dương khiến tim cậu đập loạn.

-Đừng…Trạch Vũ…sâu quá…Tôi không chịu nổi…Ahhh..

Lớp thịt non ở tử cung của Ninh Dương liên tục bị kéo dãn, hại cậu vừa đau vừa sợ. Hông tự giác đung đưa để tránh đi cú đâm chọc như vũ bão của Trạch Vũ, điều này đối với Trạch Vũ càng giống như một kích thích cường đại, khiến y gần như phát cuồng, nắm chặt eo Ninh Dương cắm một lượt vào đến tận gốc, hận không thể đem thân thể mình khảm vào trong da thịt cậu.

-Ahhh…ahh…uhm… –Ninh Dương bị Trạch Vũ nắm cằm nâng lên, từ đằng sau hôn lấy, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm không rõ ràng. Đầu lưỡi dây dưa triền miên, bên dưới mãnh liệt trìu tống, hai luồng khoái cảm đánh úp khiến Ninh Dương điêu đứng. Cậu thét lên một tiếng, tầm mắt mờ mịt đi, bắn ra ga giường.

Trạch Vũ làm đến gần một tiếng đồng hồ vẫn không chịu bắn, tiếp tục ôm lấy Ninh Dương đổi qua tư thế khác. Thiếu niên thở không ra hơi, thân mình rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, tiểu huyệt tràn ra dịch ruột non theo trìu động của Trạch Vũ phát ra những tiếng tách tách. Cậu chôn mặt vào gối, cố gắng mới nặn ra được một câu:

-Ông..tại sao lại lâu như thế…

Trạch Vũ không trả lời, cắn cắn cần cổ trắng ngần của vợ yêu, eo vẫn không ngừng đong đưa. Không biết qua bao lâu, Ninh Dương lại xuất ra lần nữa, vách tràng theo phản xạ kẹp chặt lấy cự vật đang bá đạo càn quét, Trạch Vũ gầm một tiếng thúc mạnh, đem tất cả tinh hoa của mình bắn vào sâu bên trong Ninh Dương.

-Không..Trạch Vũ…ra ngoài…!!! – Dòng tinh dịch nóng bỏng tràn vào bên trong tử cung, phần còn lại nhễu cả ra ngoài nhỏ xuống ga giường. Ninh Dương vô lực nhìn người kia, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt “Ông ta đã làm thật…Ông ta đã bắn vào bên trong mình…”

Trạch Vũ cực kì cao hứng, y vẫn không chịu rút ra phần thân vẫn còn cứng rắn của mình, dùng đôi mắt sắc lạnh chăm chú nhìn vào nơi giao hợp của hai người. Từ giây phút này, Ninh Dương đã chính thức trở thành người của y, sau này sẽ vĩnh viễn cùng y ở một chỗ… Trạch Vũ âu yếm hôn lên chóp mũi của Ninh Dương.

-Em đã thuộc về tôi, Trạch phu nhân..

Ba chữ “Trạch phu nhân” rơi vào tai Ninh Dương, trong lòng dâng lên cảm giác không biết là gì. Cậu nhắm mắt đón nhận nụ hôn khác của Trạch Vũ, tâm trí bắt đầu xa rời…

Những gì tiếp theo xảy ra cậu không nhớ rõ nữa, chỉ có thể biết rằng đêm đó Trạch Vũ đã muốn cậu rất nhiều lần, thẳng đến khi y cảm thấy thỏa mãn thì Ninh Dương thậm chí đã bắn ra cả nước tiểu. Trong cơn mơ màng, cậu được bế vào nhà tắm thanh tẩy rồi đặt trên chiếc giường ấm, mơ hồ cảm thấy thân thể mình được một cánh tay cường tráng bao trọn nên rất thoải mái. Cậu vô thức dựa vào lồng ngực trần trụi săn chắc của người kia, hít hà mùi hương nam tính của y, từ từ đi vào giấc ngủ.

Trong căn phòng nhỏ có hai trái tim đang đập chung một nhịp đập….

$$$

“Reng reng reng…”

Thiếu niên từ trong ổ chăn nghe thấy tiếng chuông điện thoại, uể oải mờ mắt vươn tay túm lấy chiếc smartphone nhấn nút nghe.

-Mẹ à…Sao? Cha đã về đến nhà rồi ạ? –Thiếu niên bật dậy thật nhanh. Cơn đau xé ruột truyền đến từ mặt sau khiến cậu suýt nữa ngất đi. Cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ, cậu cầm điện thoại lên tiếp tục nghe.

-Ừ…cha con về rồi, ông ấy rất mạnh khỏe, ở trong đó người ta đãi ngộ cũng không tồi. Ninh Viễn nhớ con lắm, ông ấy biết chuyện rất đau lòng, mẹ đang cố gắng khuyên giải.

-Mẹ nói với cha con rất ổn, Trạch Vũ..-Cậu nghèn nghẹn, hít một hơi thật sâu – đối với con rất tốt. Hai người không cần phải lo lắng..

Giọng nữ truyền đến từ đầu kia điện thoại xen lẫn tiếng sụt sùi, có vẻ như bà ấy lại khóc. –Con nhớ giữ gìn sức khỏe đó, nếu có gì không vừa lòng phải nói ra nghe chưa, đừng giấu trong lòng… Mẹ thương con nhiều lắm..

“Mẹ..con không thể nói là ông ta vừa mới thao con đến chết đi sống lại được…Cha mẹ mà biết thì sẽ không chịu nổi, con thật sự xin lỗi” Ninh Dương gạt nước mắt, nói “con cũng yêu mẹ” rành mạch vào điện thoại rồi cúp máy. Cậu nhìn sang bên cạnh chỉ thấy một khoảng trống trơn, lấy tay sờ thử thì thấy nệm không còn ấm, chắc là đã rời đi từ lâu. Ninh Dương lật chăn lên nhìn thân thể trần trụi của mình, khóe mắt lại vô thức ươn ướt. -Lão già chết tiệt…

Thân thể trắng mịn của Ninh Dương từ xương quai xanh đến đầu gối chi chít những dấu hôn đỏ chói, vài chỗ còn có những vết bầm mờ nhạt, đến cả đùi trong Trạch Vũ cũng không tha, toàn bộ đều là dấu hôn ngân đầy ái muội. Nhưng thảm nhất vẫn là tiểu huyệt, tuy Ninh Dương không thể nhìn thấy, cậu biết nơi đó chắc chắn đang sưng tấy như vỏ trái đào chín, mỗi khi cử động đều đau muốn chết, chưa nói hai đùi cũng hoàn toàn vô lực.

Cậu không tiếc sử dụng tất cả những từ ngữ chửi rủa mà mình biết để chửi Trạch Vũ. Nếu y ở đây, chắc hẳn đã bị cậu ném cho mấy cái gối.

-Hỏng…hôm nay có bài kiểm tra toán..- Mấy ngày nay vì chuyện của cha mà Ninh Dương phải xin nghỉ mấy buổi, thầy giáo ra hạn kiểm tra bù, nếu không sẽ thẳng tay cho điểm không vào sổ. Ninh Dương nén nước mắt, lết thân xác tàn tạ ra khỏi giường đi đến nhà tắm…

“A” Vì hai chân mềm nhũn vô lực, Ninh Dương chưa đi được bước nào đã bị ngã, lại vô tình đụng trúng tiểu huyệt sưng tấy ở đằng sau nên đau đến tâm thần phế liệt, ngồi trên mặt đất suýt nữa đã khóc ra tiếng. May mà dưới sàn có trải thảm, ngã cũng không đau, chỉ có Ninh Dương vì quá xấu hổ nên mới kìm không nổi nước mắt.

-Ninh Dương, em làm gì thế? Sao không ngủ tiếp? –Giọng nam trầm vang lên từ đằng sau khiến Ninh Dương giật thót. Cậu co chân tay thành một đoàn che đi thân thể trần trụi của mình, không hiểu sao lại gào khóc thật to.

-Tất cả là tại ông!! Tôi bắt đền ông! Sắc lang! Dê già! Trạch Vũ xấu xa!

Người không biết nghe thấy lại tưởng Trạch Vũ vừa mới cưỡng gian Ninh Dương (ừ thì đúng thế còn gì =”=). Trạch Vũ thấy vợ yêu tự dưng lại khóc như vậy, chạy ngay đến ôm lấy cậu bế lên giường, ôn nhu lau đi những giọt nước mắt cho cậu. –Đúng rồi..Là tại tôi, em đừng khóc..tôi rất đau lòng…

Ninh Dương được thể lại khóc to hơn, đẩy Trạch Vũ ra. –Không biết, ông là kẻ xấu xa…

Trong tình huống khó xử này, chỉ có người thông minh như Trạch Vũ mới có thể nghĩ ra cách để dỗ phu nhân khó chiều nhà mình. Y cúi xuống hôn cái chóc lên môi Ninh Dương, hôn liên tục không ngừng nghỉ, chừng nào Ninh Dương còn khóc thì y còn hôn, càng khóc to hôn càng nhiều…Sau hai phút thì Ninh Dương chịu đầu hàng…(kinh nghiệm dỗ trẻ con của người đàn ông gần năm mươi tuổi =))))

-Đừng hôn nữa..tôi hết muốn khóc rồi…

Trạch Vũ đặt nụ hôn cuối cùng lên trán Ninh Dương, âu yếm nhìn cậu nhẹ giọng hỏi:

-Giờ thì nói cho tôi tại sao em khóc?

Ninh Dương xấu hổ gạt nước mắt, hai má tự giác phiếm hồng:

-Hôm nay tôi có bài kiểm tra, không thể nghỉ học được. Đêm qua làm nhiều như thế, nơi đó vừa đau vừa rát, chân thì vô lực không đi nổi, làm sao đến trường được…

-Tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm –Trạch Vũ cười cười, tách chân Ninh Dương ra.

-Đó còn không phải chuyện to sao..này ông định làm cái gì đó hả? –Ninh Dương giãy dụa.

-Yên tâm, tôi không làm gì quá phận đâu, giúp em mát xa một chút, chỉ mười phút là có thể đi lại được. -Trạch Vũ luồn tay vào đùi non xoa bóp, bàn tay xảo diệu mát xa vùng xương chậu cho Ninh Dương.

Về phần thiếu niên, cậu cảm thấy thật xấu hổ, đêm qua khi làm bị y nhìn thấy hết thì không nói, giữa thanh thiên bạch nhật lại trần trụi mở chân cho y xoa nắn, ngượng ngùng không để đâu cho hết. Ninh Dương hé mắt nhìn Trạch Vũ mặc đồ ở nhà, mái tóc hơi rồi vì chưa kịp chải, gương mặt điển trai tuy vẫn vô cùng vương giả nhưng hiện tại đã rất giống một người đàn ông của gia đình, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật ấm áp. Sau mười phút, quả thật hai chân của Ninh Dương đã có lực trở lại, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Cậu lí nhí cảm ơn Trạch Vũ rồi tự mình ngồi dậy, tập tễnh đi vào nhà tắm.

Mười lăm phút sau trở ra, Ninh Dương đã thấy trên giường là bộ đồng phục sạch sẽ được trải ra gọn gàng, ngoài ra còn có cả cà vạt, phù hiệu, bít tất vô cùng đầy đủ. Cậu quả thực có hơi chút bất ngờ, lặng lẽ mặc đồ vào rồi ra khỏi phòng ngủ.

Trạch Vũ nhàn nhã ngồi đọc báo bên bàn bếp đã dọn sẵn đồ ăn do y tự tay chuẩn bị, tây trang đều đã mặc lên, tóc cũng được vuốt keo cẩn thận. Hiện tại Trạch Vũ đã hoàn toàn ra dáng một tổng tài đích thực, từ đầu đến chân đều khiến người ta phải khao khát. Y dùng ánh mắt yêu thương nhìn Ninh Dương tập tễnh đi từ trong phòng ra, vội chạy lại đỡ cậu ngồi xuống ghế. Ninh Dương ngượng ngùng cảm ơn rồi nhìn những món ăn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt trên bàn, không nhịn được cảm thán:

-Những thứ này đều do ông làm sao? Bánh sandwich, trứng chiên, thịt xông khói, nước quả ép..

Trạch Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên má Ninh Dương, ghé vào lỗ tai nói:

-Đương nhiên, để bồi bổ cho vợ yêu thì tôi đã đích thân làm đó. Em nhất định phải ăn hết.

Ninh Dương xấu hổ chùi chùi má, lưỡng lự không biết nên ăn hay không. Ăn thì chẳng khác nào thừa nhận mình là “vợ yêu” của Trạch Vũ, không ăn thì quá có lỗi với cái dạ dày. Sau cùng, thực thần trong Ninh Dương đã thắng áp đảo, cậu ngoan ngoãn ăn hết phần ăn người kia cất công chuẩn bị cho mình, âm thầm khen ngợi tài nghệ nấu ăn của y.

“Reng reng reng…” Điện thoại của Trạch Vũ đổ chuông.

-Tôi biết rồi, đợi tôi ở tổng bộ, Ikishima.

Trạch Vũ đợi Ninh Dương uống hết cốc nước quả, lấy khăn ăn lau miệng cho cậu mới cất lời:

-Em đi cùng tôi tới trường. Với tình trạng này không thể đi xe bus được đâu,

-Nhưng mà còn Trạch Nghi, cậu ấy không thể không nhận ra xe của ông…-Ninh Dương lo sợ.

-Đừng lo, tôi sẽ cho dừng xe cách trường 100m. Bình thường lái xe đều đưa Trạch Nghi đến tận cổng, nó sẽ không nhận ra chúng ta.

Sau một hồi cự tuyệt không để cho Trạch Vũ xách cặp hộ mình, Ninh Dương tập tễnh theo y ra xe. Ở trong chiếc xe sang trọng có chút gì đó không quen, Ninh Dương ngồi trên ghế phó lái ngượng ngùng để Trạch Vũ thắt dây an toàn hộ mình. Trên đường đi, một bàn tay to rộng len lén từ cần số thò sang nắm lấy bàn tay của Ninh Dương bị cậu lạnh lùng đánh cho một cái lại phải thu về. Ninh Dương cảm thấy con người này thật không biết xấu hổ là gì, bực mình nhìn ra cửa sổ chống cằm ngắm quang cảnh bên đường, lòng không biết tại sao lại cảm thấy ấm áp, đường phố Bắc Kinh hôm nay giống như được trải hoa hồng vậy..

Bảng hiệu “Trường Trung Học Nam Sinh Plateus” đã hiện ra từ đằng xa. Trạch Vũ cho xe tấp vào lề đường, vươn người qua tháo dây an toàn cho Ninh Dương, biểu cảm có chút nuối tiếc:

-Tôi chẳng muốn em đi chút nào.

-Ông dở người à-Ninh Dương mắng- Tối nay chúng ta không phải sẽ gặp nhau sao?

Trạch Vũ bày ra vẻ mặt như cún con bị khi dễ, biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt người đàn ông trung niên thật sự không thích hợp, khiến cho Ninh Dương phải bật cười ra tiếng. Cậu xoa xoa cái cằm được cạo trơn láng của Trạch Vũ:

-Tôi chỉ đi học thôi mà.. Mau mở khóa cửa đi, tôi sắp trễ học rồi đó.

-Trước khi em đi, có thể làm một việc giúp tôi sống lâu thêm được một chục năm được không?

-Chuyện gì? –Ninh Dương thật sự không hiểu.

Trạch Vũ cười cười chỉ vào môi mình: -Hôn chồng vào buổi sáng sẽ giúp người ấy sống thêm được mười năm…

-Tào lao…-Ninh Dương nổi quạu nhấn luôn nút Unlock trên bảng điều khiển, mở cửa xe đi ra ngoài, bỏ lại Trạch Vũ chưng hửng.

Trạch Vũ nhìn theo tấm lưng của vợ yêu, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác hạnh phúc. Bốn mươi lăm năm cuộc đời, y chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc cho đến khi gặp được Ninh Dương, được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như hoa nở của cậu. Y đã lãng phí quãng tuổi trẻ của mình để gây dựng sự nghiệp, chăm sóc con trai Trạch Nghi, y đã hy sinh quá nhiều, hy sinh hạnh phúc của bản thân mình, và sau chừng ấy năm công sức của y cuối cùng cũng được đền đáp. Cuộc đời này y chỉ có niềm hạnh phúc nhỏ nhoi là cậu thiếu niên ấy thôi, y nhất định sẽ không để vuột mất…

Bàn tay của Trạch Vũ trên vô lăng vô thức nắm chặt, đáy mắt nổi lên một tầng yêu thương.

“Ninh Dương, tôi nhất định sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.”

$$$

Ninh Dương bước đến cổng trường đã gặp ngay một chiếc Mercedes màu đen sang trọng, nhìn qua biển số cũng biết xe này là của ai, sợ hãi đến độ tim bắt đầu đập mất kiểm soát. Cậu quay người giả vờ không biết, đi phăm phăm vào trường. Phải nỗi cái mông đau ê ẩm của Ninh Dương đã phản chủ, đi thực sự không thể nhanh được.

-Ninh Dương!

Giọng của người mà cậu không muốn gặp nhất bây giờ vang lên sau lưng. Ninh Dương miễn cưỡng xoay đầu lại bày ra nụ cười gượng gạo, vẫy tay với Trạch Nghi.

-Cậu sao thế? Bị đau chân à? –Thiếu niên vừa bước ra khỏi xe đã chạy đến ngay bên cạnh Ninh Dương, đôi chân dài miên man chạy vài bước đã đến. Ninh Dương thở dài. Lúc này cậu mới nhận ra tại sao Trạch Nghi lại cao như thế, tất cả là di truyền từ lão già sắc lang kia.

-Tôi bất cẩn, lúc ngồi ở bàn ngả ghế ra sau, sàn trơn quá nên bị trượt ngã ấy mà. Mông từ hôm qua đến giờ vẫn còn đau. –Ninh Dương nhắm mắt nói dối Trạch Nghi, trong lòng thực sự đang nghĩ “Là do ông già nhà cậu chứ ai, ông ta tinh lực tràn trề muốn tôi suốt cả đêm, hại tôi sáng nay còn không đặt nổi mông xuống bồn cầu kia kìa..Chưa hết, lão ta còn mặt dày đòi tôi hôn mấy phút trước..”

-Sao lại bất cẩn như thế? Có cần tôi đỡ cậu không?-Trạch Nghi lo lắng.

Ninh Dương lắc đầu, âm thầm quan sát Trạch Nghi. Trừ bỏ đôi mắt ra, Trạch Nghi không có nhiều nét giống Trạch Vũ, có lẽ là do di truyền từ mẹ. Gương mặt của Trạch Nghi tuy chưa rút hết vẻ ngây thơ nhưng lại rất có nhiều đường nét hoàn hảo, chắc chắn sau này sẽ trở thành một đại mỹ nam. Chưa hết, Trạch Nghi còn rất cao, chơi bóng rổ nhiều nên hình thể không chê vào đâu được, tính tình hòa nhã tốt bụng lại giàu có nên được lòng rất nhiều cô gái, số thư tình hàng tháng đánh đống đổ đi cũng không hết. Ninh Dương thật sự có chút ganh tị, lại có chút ngưỡng mộ, bất quá bây giờ cậu cũng chẳng biết nên đối với Trạch Nghi cư xử thế nào.

Không phải Ninh Dương từ bây giờ đã trở thành “mẹ kế” của Trạch Nghi sao? Có được “đứa con trai” xuất sắc như Trạch Nghi, Ninh Dương vui đến phát khóc mất. Cậu bất đắc dĩ kéo tay áo thằng bạn thân, nhìn màn hình điện thoại.

-Chỉ còn mười phút nữa vào lớp rồi đó, chúng ta mau vào đi.

Trạch Nghi gật đầu, cùng Ninh Dương bước vào trường. Vì là trường được đầu tư trọng điểm, khuôn viên trường rất rộng, lại có cả sân bóng đá, bóng rổ, căng tin đạt tiêu chuẩn, các khu nhà được bố trí rất khoa học, bên cạnh còn có một cái sân vận động mái vòm phục vụ cho các hoạt động văn hóa thể thao của nhà trường. Hai người đi trên sân trường rộng lớn đến khu nhà học, lúc đi qua căng tin, Ninh Dương quay sang Trạch Nghi nhỏ giọng nói:

-Trạch Nghi, cậu cứ vào lớp trước đi, tôi đi mua chai nước sẽ vào ngay.

-Cậu tự đi được chứ? Hay để tôi đi cùng với cậu.

-Không sao.. Tôi đi được mà-Ninh Dương tạm biệt Trạch Nghi đi vào căng tin mua một chai nước, đến cuối hành lang thì đột ngột rẽ vào nhà vệ sinh. Sắp vào tiết, nhà vệ sinh căng tin không có ai. Ninh Dương khóa cửa lớn cẩn thận rồi mới đi đến bồn rửa, lấy từ trong cặp ra vỉ thuốc tránh thai mẹ đã chuẩn bị giúp cậu, nhắm mắt uống hết một liều.

Để không bị phát hiện, Ninh Dương xé nhỏ cái bao vứt xuống bồn cầu xả nước. Những mẩu vụn theo cú giật nước trôi đi hết, Ninh Dương mới thở hắt ra dựa lưng vào tường. Cậu lấy tay xoa xoa bụng, tầm mắt đặt vào khoảng không vô định.

“Mong là thuốc sẽ hiệu quả. Mình không thể mang thai con của Trạch Vũ được. Ông ta chắc chắn sẽ không dùng bao, mỗi lần bắn đều bắn cả vào trong tử cung, nếu không uống thuốc cẩn thận nhất định sẽ không giữ được”

Ninh Dương không nhịn được thở dài một hơi. Mẹ cậu vất vả mới sinh ra được cậu, đến khi dì của Ninh Dương là bác sĩ đem cậu đi kiểm tra tổng quát mới biết được sự thật khủng khiếp. Ninh Dương là con trai nhưng lại có tử cung nối với trực tràng, và hơn hết “bộ phận thừa ra” này lại phát triển hết sức bình thường, thậm chí còn có thể giống như nữ nhân mang thai. Chính vì là người song tính nên Ninh Dương lớn lên không cao to như các nam sinh đồng trang lứa, mười sáu tuổi dù chơi thể thao cũng chỉ mấp mé ở ngưỡng mét sáu lăm, thân hình cũng hết sức nhỏ nhắn. Ngực tuy không lớn như nữ nhân vẫn nổi lên rõ ràng, lại mềm mại như kẹo bông, bình thường mặc áo rộng thì không có ai nhận ra. Mông trong khi đó lại hết sức căng mẩy, hằng ngày mặc đồng phục thì không lộ rõ, nếu không các nữ sinh cũng sẽ phải khóc hết nước mắt mà ghen tị. Gương mặt của Ninh Dương càng lớn thì lại càng có nét nữ tính, da trắng môi hồng xinh đẹp vượt xa các nữ sinh, tuy nhiên khi đi học luôn cố tình đeo lên cặp kính không độ to sụ che gần hết mặt, thành ra người đã từng nhìn thấy gương mặt của Ninh Dương chỉ có cha mẹ, dì, Trạch Nghi và gần đây nhất là Trạch Vũ. Ninh Dương mỗi khi nhìn vào gương đều giật mình tự hỏi rốt cuộc mình là nữ nhân hay nam nhân, vì chuyện này mà luôn có một bóng ma ở trong lòng. Nhưng người đau lòng nhất phải là mẹ của Ninh Dương, biết con mình là song tính, Thẩm phu nhân nuôi con vô cùng cẩn thận. Bà sợ nếu chuyện cậu là người song tính lộ ra ngoài sẽ gây nên chấn động, một hai đem bí mật này gìn giữ cẩn thận trong nội bộ gia đình.

Khi Trạch Vũ ngỏ ý muốn lấy Ninh Dương, Thẩm phu nhân đã phản đối kịch liệt, nhưng vì khoản nợ của Thẩm Ninh Viễn, cha của Ninh Dương mà phải chấp nhận để con mình đến ở với Trạch Vũ. Ninh Dương cũng tự mình ý thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ bí mật của Thẩm gia cũng như sự an toàn của chính mình, nhất quyết không thể để bản thân mình mang thai con của Trạch Vũ.

Cậu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, những lần quan hệ sau không phát sinh chuyện gì. Nếu không, con đường phía trước sẽ chỉ còn là bóng tối….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.